(* Tiết thử: Vào ngày 6, 7, 8 tháng 7)
Tiểu Tiểu mờ mịt đứng, mặc cho cái nóng kia bọc lấy thân mình.
Từ sau khi lên bờ, nàng liền đi theo hai vợ chồng lão nhân kia. Đông Hải có chiến, rất nhiều dân chúng tới đầu hàng triều đình, rời khỏi Thất Thập Nhị Đảo. Phủ nha trên bờ vâng lệnh tiếp nhận những người này, trên đường vô cùng ầm ỹ, phụ tử đỡ nhau, mẹ ôm con nhỏ đi theo. Tuy có bi thương, nhưng lại có rất nhiều tình thân ôn hòa hiền hậu.
Tiểu Tiểu biết thân phận mình đặc thù, không thể trêu chọc quan phủ, liền cáo biệt đôi vợ chồng già kia, rời xa khỏi đó.
Nàng đi được một đoạn đường, quay đầu, nhìn đám người dắt díu nhau đi phía xa xa kia. Một khắc kia, trong đầu đột nhiên hiện lên cảm giác, thiên địa mênh mang nhưng không có chỗ nào nàng có thể dung thân.
Nhớ lại hồi nhỏ, lúc bị lạc đường trong đám người, cũng có cảm giác như vậy. Nhưng lúc này, không còn người nào sẽ đi tìm nàng, sau đó, xoa đầu nàng, nói: Lần sau mà còn chạy loạn, sư phụ sẽ không quan tâm đến con nữa.
Sư phụ… Ý nghĩ này nổi lên, khiến lòng nàng nhất thời cảm thấy đau đớn. Cái mũi đau xót, nhưng lại không khóc ra được.
Một khi đã khóc, liền không thể ngừng lại. Đủ loại tình cảm vốn đang bị đè nén xuống, bộc phát hết ra, không thể nào khống chế.
Nàng dứt khoát ngồi xổm xuống đất, ôm đầu gối, vùi đầu khóc lớn.
Thái dương chiếu trên lưng, nóng rát đau đớn. Mà giờ phút này, nàng lại hoàn toàn không có cảm giác. Nàng đã chỉ còn hai bàn tay trắng, tất cả mọi thứ của nàng đều đã ở lại Đông Hải. Đến giờ phút này, thậm chí ngay cả tưởng niệm, cũng đều là điều xa xỉ. Lần đầu tiên nàng biết, hóa ra tay trắng, lại đáng sợ như thế…
Nàng khóc mãi, bụng đột nhiên kêu lên, đói khát càn rỡ gào lên trong bụng nàng. Nàng ôm bụng, thương tâm đứng lên. Tại sao, cho dù là lúc nào, bụng cũng vẫn đói như vậy? Rốt cục, phải làm như thế nào, mới có thể trở lại như ngày trước…
“Cô nương.” Lúc này, một thanh âm ôn nhuận thiện lương truyền xuống từ đỉnh đầu.
Tiểu Tiểu nghẹn ngào, ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng trước mặt nàng. Nam tử kia mặc một thân quan phục, phía sau có hai gã tùy tùng, liếc mắt một cái liền biết là người làm quan. Bên cạnh hắn, còn có một thiếu nữ khoảng mười một mười hai tuổi. Nhìn tướng mạo, chắc là cha và con gái.
“Cô nương,” Nam tử kia vươn tay, vỗ nhẹ lên bả vai Tiểu Tiểu, “Ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Tiểu thấy hắn là người trong quan phủ, đứng dậy định chạy. Nhưng bất đắc dĩ là, nàng ngồi dưới đất quá lâu, chân đã tê rần, lúc này liền nghiêng ngả ngã xuống đất.
Nam tử kia thấy thế, lập tức vươn tay nâng nàng lên.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?”
Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra ở Đông Hải, theo bản năng lui lại.
Nam tử kia thấy thế, thở dài: “Cô nương, ngươi đừng sợ hãi. Ta là tri phủ nơi này, phụng mệnh thu nạp dân chúng Đông Hải. Có chuyện gì khó xử, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ cố gắng giúp đỡ.”
Tiểu Tiểu chỉ lắc đầu, không nói chuyện.
Lúc này, chỉ thấy một đội binh lính chạy nhanh tới, nhìn thấy nam tử kia, liền hành lễ, nói: “Diệp đại nhân, vừa rồi Liêm gia có truyền tin đến, nói Đông Hải đã bị phá, nhưng đám tội phạm quan trọng liên quan đến đã đào thoát mất, không biết đi đâu. Đây là bức họa Liêm gia đưa tới, thỉnh đại nhân hiệp trợ chúng ta lùng bắt hung phạm.”
Tiểu Tiểu nghe đến đó, sợ tới mức khóc không được. Tội phạm quan trọng. Không cần đoán, trong đám tội phạm quan trọng đó nhất định có nàng! Nếu những người này mà nhìn thấy mấy bức họa đó, nàng nhất định sẽ chết!
Chỉ thấy Diệp đại nhân kia nhận lấy bức họa, chậm rãi nhìn từng tờ. Đột nhiên, hắn nhìn chằm chằm một bức họa, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Tiểu hoảng sợ kinh khủng, chỉ cảm thấy giờ chết đã tới, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Đột nhiên, Diệp đại nhân mạnh tay khép bức họa lại, cất cao giọng nói: “Tăng cường binh sĩ phòng vệ ở cửa cảng. Phân phó họa sĩ dựa theo mấy bức họa này vẽ thêm ba mươi bức nữa, dán ở chỗ dễ nhìn thấy.”
Tất cả đám binh lính đồng loạt tuân lệnh, sau đó rời đi.
Tiểu Tiểu mở to hai mắt, khó có thể tin.
Lúc này, thiếu nữ đứng bên cạnh Diệp đại nhân ngồi xuống, lấy ra một chiếc khăn tay, “Tỷ tỷ, lau mặt đi.”
Tiểu Tiểu lúc này mới ý thức được, thời tiết nóng bức, nàng lại vùi đầu khóc lớn, giờ phút này, đã biến thành mặt mũi bẩn thỉu, muốn ai đó nhận ra nàng, mới là lạ đó. Nàng liền cầm lấy chiếc khăn tay kia, vui vẻ cực độ khóc lớn.
“Tỷ tỷ, ngươi đừng khóc nữa.” Thiếu nữ kia vươn tay, nhè nhẹ vỗ lên lưng nàng.
Diệp đại nhân thấy thế, thở dài, nói: “Cô nương, ngươi…”
Đúng lúc này, bụng Tiểu Tiểu lại kêu lên, thanh âm kéo dài không dứt, mãi không tiêu tan.
Diệp đại nhân liền nở nụ cười, “Cô nương, đừng khóc, dù thương tâm cũng phải ăn cơm, đúng không?”
Tiểu Tiểu cúi đầu, trầm mặc. Không sai, dù thương tâm đến cỡ nào cũng phải ăn cơm. Nàng nghĩ nên làm như thế nào để bảo toàn tính mạng của bản thân đây. Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, chuyện tới nước này, nơi duy nhất an toàn, là…
“Đại nhân…” Nàng ngước mắt, mở miệng, “Phụ mẫu ta đã mất, ta lại thất lạc mất thân nhân, trong người không có tiền, không còn nhà để về… Ngài thương cho số phận của ta thì giữ ta lại đi…”
Diệp đại nhân có chút do dự, “Này…”
“Cha, tỷ tỷ đáng thương như vậy, chúng ta hãy giữ nàng lại đi, được không?” Thiếu nữ nhẹ nhàng lôi kéo tay áo phụ thân, nói.
Diệp đại nhân khẽ cau mày, suy nghĩ một lát, nói: “Được rồi, trong phủ đang thiếu tỳ nữ. Nếu như cô nương không để ý, trước khi tìm ra thân nhân, vậy tạm thời ở lại hàn xá làm việc đi.”
Tiểu Tiểu vừa nghe, lập tức gật đầu, “Đa tạ đại nhân!”
Diệp đại nhân mỉm cười gật đầu, “Cô nương không cần khách khí. Đến đây, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Tiểu đứng dậy, nhìn bóng lưng bọn họ. Bên tai vang lên rõ ràng lời sư phụ từng nói: Lần sau mà còn chạy loạn, sư phụ sẽ không quan tâm đến con nữa… Tuy nhiên, dù mặc kệ con, con cũng vẫn tự tìm thấy mà. Tiểu Tiểu thông minh như vậy, nhất định tìm được, đúng không?
Nhất định sẽ tìm được…
Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, cất bước, đi theo.
……….
~~~~~~~~~~~ Hai câu chuyện phân cách tuyến ~~~~~~~~~~
Ngoài đó ngàn dặm, trong Anh Hùng Bảo ở Giang Lăng, không khí vô cùng hòa thuận.
Hôm qua có mưa, cả vườn sơn chi đều dính nước, thấm vào hương hoa.
Nàng nhìn qua cửa sổ, nhìn cả vườn sơn chi đang nở nộ kia, quên mất công việc trong tay.
“Nhan nhi tỷ tỷ.” Đột nhiên, một tỳ nữ chạy vào phòng bếp, kêu lên, “Nhan nhi tỷ tỷ, phu nhân bảo ta tới hỏi, chè nhân sâm hạt sen đã ninh được chưa.”
Lúc này Triệu Nhan mới hồi phục tinh thần lại, đứng dậy, cười nói: “Chín rồi đó, ngươi bảo phu nhân chờ ta một lát, ta sẽ mang cái này tới.”
Tỳ nữ kia gật đầu, nghĩ nghĩ, lại đi tới, “Nhan nhi tỷ tỷ, ta có một chuyện, luôn muốn hỏi tỷ.”
Triệu Nhan bưng nồi chè lên, ý cười vẫn trong suốt như cũ, “Ngươi hỏi đi.”
Tỳ nữ kia bước lên một bước, thấp giọng nói: “Có phải nhị thiếu gia thích tỷ hay không?”
Triệu Nhan kinh ngạc, “A? Làm sao có thể?”
“Không phải sao?” Tỳ nữ kia tò mò, “Không phải nhị thiếu gia vì Nhan nhi tỷ tỷ mới ở lại trong Bảo sao. Lúc trước tỷ tỷ bị bắt, cũng là do nhị thiếu gia ra tay tương trợ, Thật ra, chúng ta đều cảm thấy, luận nhân phẩm hay võ công, nhị thiếu gia đều hơn tam thiếu gia. Ngôi vị bảo chủ này, chỉ sợ…”
“Suỵt, đừng nói bậy, cẩn thận để người ta nghe thấy được, ngươi sẽ phải chịu khổ đó.” Triệu Nhan vươn tay, đặt lên môi, nhẹ giọng nói.
“Không phải nói bậy a, tam thiếu gia hắn đêm nào cũng đi tới xóm cô đầu*. Ngày thường thì không chịu làm việc đàng hoàng, bộ dạng cà lơ phất phơ. Ba vị Tam Anh nhất định cũng nghĩ như vậy.” Tỳ nữ kia nhìn khắp nơi, nói, “Nhan nhi tỷ tỷ, ta thấy, nhất định là nhị thiếu gia thích tỷ. Nếu tỷ gả cho ngài ấy, sau này chính là bảo chủ phu nhân a!”
(* Xóm cô đầu: Chỗ ăn chơi, ca hát…)
Triệu Nhan mỉm cười, nói: “Đừng nói bậy nữa, ta chỉ là một hạ nhân, sao dám trèo cao chứ. Huống hồ, phu nhân đối với ta ân trọng như núi. Ta đã sớm quyết định sẽ ở lại đây phụng dưỡng phu nhân cả đời. Ngươi nha, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa, ngoan ngoãn thành thật làm việc đi.”
Tỳ nữ kia mỉm cười, “Nhan nhi tỷ tỷ, con người tỷ thật tốt. Chả trách phu nhân và nhị thiếu gia đều thích tỷ như vậy. Đúng rồi, lần sau, tỷ dạy ta thêu mẫu đơn được không?”
“Được rồi mà. Lần này đừng có giống như lần trước nha, học được một nửa liền kêu ngại kêu mệt.” Triệu Nhan cười, nói.
“Ai bảo ta không được thông minh khéo tay như Nhan nhi tỷ tỷ a, người gặp người thích, hắc hắc…”
“Ngươi nha, chỉ giỏi nịnh hót!” Triệu Nhan khẽ đẩy nàng một cái.
Tỳ nữ kia vui vẻ cười, chạy ra ngoài.
Triệu Nhan mỉm cười, nhìn nàng rời khỏi. Sau đó, khẽ thở dài, xếp lại bát cháo trong tay.
“Thông minh khéo tay, người gặp người thích… Nhị thiếu gia, nghe thấy mấy lời này, ngươi cũng không đi ra vạch trần một chút hay sao?” Triệu Nhan bưng bát cháo lên, mở miệng nói.
Mạc Doãn tựa người vào cửa sổ, đưa lưng về phía nàng, “Ngươi là dạng người gì, không có quan hệ gì đến ta.”
Triệu Nhan xoay người, nhìn bóng lưng hắn, nói, “Nếu đã không có quan hệ, xin ngươi cách xa ta ra một chút. Ngươi yên tâm, nơi này là Anh Hùng Bảo, ngoại trừ hại ngươi ra, ta cũng không làm hại ai khác. Ngươi có lo cũng không cần từng bước trông coi như thế.”
Mạc Doãn trầm mặc một lát, nói: “Rốt cục phải làm gì ngươi mới chịu cùng với ta đi gặp sư phụ?”
“Ngươi chết, ta sẽ đi.” Triệu Nhan cười, ngữ điệu thoải mái.
Mạc Doãn trầm mặc, không mở miệng nữa.
Triệu Nhan khinh thường cười cười, bưng cháo, đi ra khỏi phòng bếp.
Lúc nàng đi đến trước phòng của Tịch phu nhân, đã thấy Ngụy Dĩnh từ trong phòng đi ra, vẻ mặt không vui. Nhìn thấy nàng, Ngụy Dĩnh chau mày, vẻ khinh thường trong mắt có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Tam thiếu gia.” Triệu Nhan gật đầu, cung kính kêu.
Ngụy Dĩnh nghiêng đầu, “Đừng có cố ra vẻ với ta. Ngoại trừ đâm chọc xúi giục nương ta, ngươi còn có thể làm cái gì? Nếu không phải có nhị ca che chở cho ngươi, ta đã sớm…”
Triệu Nhan ngước mắt, “Sớm làm gì?”
Ngụy Dĩnh hừ lạnh một tiếng, “Triệu Nhan, ngươi nhớ cho kỹ, ngươi cũng chỉ là một đứa nô tỳ. Nương ta cũng chỉ nhất thời hồ đồ, mới có thể nghe lời ngươi. Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ cho ngươi biết, ai mới là chủ nhân nơi này!”
Hắn nói xong, bước nhanh rời đi.
Triệu Nhan nhìn hắn, thầm nghĩ cười cười. Nàng nhịn ý cười này lại, đẩy cửa bước vào phòng. Chỉ thấy Tịch phu nhân ngồi ở mép giường, đang âm thầm rơi lệ.
“Phu nhân.” Triệu Nhan buông bát cháo trong tay, nhẹ giọng gọi.
“Nhan nhi…” Tịch phu nhân thấy nàng, cố gắng cười lên.
Triệu Nhan đi đến bên cạnh Tịch phu nhân, quỳ xuống, nói: “Phu nhân, sao vậy, người khóc cái gì?… Có phải thiếu gia lại chọc giận người không?”
Tịch phu nhân vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, “Nhan nhi, ta không sao…”
Triệu Nhan nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cười nói: “Phu nhân đừng khóc. Một ngày nào đó tam thiếu gia sẽ hiểu nỗi khổ của người thôi mà.”
Tịch phu nhân lắc lắc đầu, “Nếu nó hiểu chuyện như con thì tốt rồi… Nếu con là nữ nhi của ta thì thật tốt.”
Trong ánh mắt của Triệu Nhan không tự giác nổi lên một tia lãnh ý, ý cười cũng ảm đạm xuống.
“Nhan nhi?” Tịch phu nhân mở miệng gọi.
Triệu Nhan lại cố gắng mỉm cười, “Sao vậy, phu nhân?”
Trong ánh mắt của Tịch phu nhân đột nhiên lại dâng lên thương tiếc, “Nhan nhi, ta biết, con chịu không ít ủy khuất… Sau khi trở về từ Tê Vũ sơn trang, con cười rất ít. Ta biết, chuyện nương con, đối với con là đả kích quá lớn… Nhưng mà, người chết không thể sống lại…”
Triệu Nhan cắt ngang lời nàng, “Phu nhân, con biết.”
Tịch phu nhân vươn tay, ôm nàng vào lòng, “Nhan nhi đáng thương của ta. Đều do Thích thị tạo nghiệt! Nếu không phải do hắn, nương con làm sao có thể chết! Hắn không thèm để ý đến nương con, hiện lại, lại còn bảo đồ nhi đến đây nhục nhã con!… Nhan nhi, ta thật vô dụng, nhiều năm như vậy, không thể cho con một ngày hạnh phúc, còn bắt con vì ta mà bôn ba lao lực. Ta thực xin lỗi con…”
Tịch phu nhân nói xong, rơi lệ.
Triệu Nhan lẳng lặng lắng nghe, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tịch phu nhân. Đoạn thoại này, không phải là lần đầu tiên nàng được nghe. Thích thị, chính là do Thích thị đẩy mẫu thân của nàng vào đường cùng, mới tạo nên nàng ngày hôm nay. Nếu nhất định cả đời nàng phải làm nô tỳ, thì đều là do kẻ làm phụ thân thân sinh kia ban tặng…”
“… Nhan nhi, nữ nhân chúng ta sinh ra, nhất định phải chịu số khổ. Mười năm làm việc nơi lầu xanh kia, khiến cho ta dù làm bao nhiêu việc thiện, cũng không tẩy sạch mình được. Ta vốn tưởng rằng gả vào Anh Hùng Bảo sẽ có hạnh phúc. Ai ngờ, kể cả lúc bảo chủ còn sống trên đời, ta vẫn phải nhận hết mọi khi dễ từ chính thất. Lúc bảo chủ mất sớm, ta lại bị dòng họ khiển trách bao nhiêu lần. Thậm chí, ta muốn nhận con làm dưỡng nữ, mọi người cũng đều trách cứ ta, nói ta làm nhục gia môn Anh Hùng Bảo… Vốn tưởng rằng, có đứa nhỏ thì có thể dựa vào nó. Ai ngờ, nó lại chỉ tình nguyện bảo vệ hai người ca ca khác mẹ kia… Rốt cục ta nên làm thế nào đây? Nhan nhi, rốt cục chúng ra nên làm như thế nào đây?…” Tịch phu nhân khóc thương tâm, thanh âm cũng vô cùng nghẹn ngào.
Vẻ mặt Triệu Nhan lạnh lùng. Tám năm trước, một trận đại hồng thủy, hủy đi tất cả hạnh phúc của nàng. Đến tận lúc này, nàng vẫn nhớ rõ ràng, đệ đệ nhỏ tuổi kia của nàng chết như thế nào. Nàng đã từng là đứa nhỏ hồn nhiên ra sao, cho rằng được phu nhân Anh Hùng Bảo thu dưỡng, từ nay về sau, có thể an lành sống qua ngày. Nhưng mà, nàng sai lầm rồi…
Ban ngày, nàng nhận hết tất cả ánh mắt cười nhạo của mọi người. Ban đêm, lại là thanh âm khóc lóc kể lể như vậy vang lên.
Hủy đi tất cả mọi thứ của nàng, không phải chỉ có trận đại hồng thủy kia, mà còn là Thích thị! Cản trở hạnh phúc của nàng, không phải là do thân thế, mà là do cả dòng họ của Anh Hùng Bảo!
“Ngươi cũng chỉ là một đứa nô tỳ!”
Những lời này, có bao nhiêu người đã nói với nàng nhỉ… Cho dù nàng làm bao nhiêu việc, một lòng muốn bảo vệ người ta, không phải cuối cùng cũng vẫn phải nhận lấy câu nói lạnh băng này hay sao? Cho dù nàng làm cái gì, nàng cũng vẫn chỉ là một đứa nô tỳ…
Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Tịch phu nhân, dỗ nói: “Phu nhân nín khóc đi. Cháo lạnh rồi, uống không tốt đâu.”
Tịch phu nhân lau nước mắt, gật đầu.
Triệu Nhan đi đến bên cạnh bàn, lấy bát cháo kia đưa cho Tịch phu nhân, hầu hạ nàng ăn xong, lại dỗ nàng ngủ, mới có thể rời khỏi phòng.
Nàng vừa ra khỏi cửa đã có một gia đinh tiến lên, giao cho nàng một phong thư.
Nàng trở về phòng, có chút nghi hoặc mở phong thư ra. Sau khi đọc xong, sắc mặt nàng thay đổi.
Nàng nhìn lá thư, chau mày.
Trong thư, còn có một gói giấy nhỏ. Nàng cầm lấy gói giấy đặt trong lòng bàn tay, lẳng lặng nhìn. Trong ánh mắt chợt hiện lên tia âm độc.
Nàng cất gói giấy vào trong lòng, đem bức thu bỏ vào trong lư hương.
Ngọn lửa đỏ sẫm, không tiếng động liếm lấy bức thư, nuốt sạch nhưng dòng chữ cuối cùng khiến người ta nhìn thấy ghê người kia: Những gì của ta, ta nhất định sẽ đòi lại hết.