Nàng tưởng tượng không chỉ một lần, tình cảnh lúc nàng gặp lại Liêm Chiêu. Nếu hắn muốn giết nàng, nàng nên làm gì? Quỳ xuống cầu xin tha thứ? Hắn sẽ tha thứ cho nàng sao… Cố gắng phản kháng? Có lẽ nàng không phải là đối thủ của hắn… Vẫn là… Chạy trốn? Nhưng mà, tình thế hiện tại, nàng trốn thoát được sao?
Ý niệm này, cứ quanh quẩn rối rắm ở trong đầu, hay là, nàng còn một lựa chọn cuối cùng: Ngoan ngoãn nhận lấy cái chết.
Nghĩ đến đây, ngoán tay nàng ấn mạnh xuống, móng tay ma sát với dây đàn, để lại thanh âm chói tai kéo dài.
Không, có lẽ, hắn căn bản không hề biết nàng ở đây. Cho nên, nàng lo lắng dư thừa rồi… Có lẽ là vậy a. Cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng nói mình sẽ đến nơi nào, hắn không có khả năng sẽ biết…
Tiểu Tiểu thở dài, có lẽ nhiều như vậy, chính là để an ủi chính mình thôi a.
Nàng trầm mặc một lát, đứng lên khỏi mặt đất, nhìn ra biển lớn hô to: “Đông Hải quá nguy hiểm a a a a a! Sớm biết vậy đã đi Thái Bình thành rồi a a a a a! Mỗi ngày ta đều bị buộc phải luyện võ, còn bị người ta đổ oan, sao ta lại xui xẻo vậy chứ a a a a a!!! Ta muốn làm người xấu!!! Ta muốn làm phản đồ!!! Ta rõ ràng đã tính toán gia nhập Nam Hải rồi!!!”
Nàng vừa kêu xong, liền nghe thấy một thanh âm răn dạy lạnh như băng, “Ngươi dám.”
Toàn thân Tiểu Tiểu cứng đờ, từng chút từng chút quay đầu, liền nhìn thấy Ôn Túc hơi hơi tức giận đi tới.
“Sư… Sư thúc…” Tiểu Tiểu ôm đàn tam huyền, sợ hãi nói.
“Lá gan của ngươi lớn nhỉ, lúc trước nhận tội lung tung cũng vậy, hiện tại còn dám nói muốn gia nhập Nam Hải?” Ôn Túc nói, “Hiện thời phải đối đầu với kẻ địch mạnh, nếu cứ nói hươu nói vượn như vậy, ta cũng chả thể bảo vệ nổi ngươi!”
Tiểu Tiểu cúi đầu, nói: “Tiểu Tiểu biết sai rồi…”
Ôn Túc nhìn nàng, khẽ thở dài, “Nếu như ngươi biết rõ mình sai thì tốt rồi…”
Tiểu Tiểu ngước mắt. Chậc, sai là sai ở chỗ nàng không nên lưu luyến khuôn mặt này a…
Giữa hai người, có một khắc trầm mặc ngắn ngủi.
Ôn Túc nhìn nàng, suy nghĩ mãi, mới mở miệng nói: “ Chuyện Liêm Chiêu lãnh binh ngươi nghe nói rồi chứ?”
Tiểu Tiểu nhìn hắn, gật đầu.
Ôn Túc thoáng trầm mặc, nói: “… Tình thế hiện thời, giao thủ là chuyện không thể tránh. Ngươi có chuẩn bị gì không?”
Tiểu Tiểu cười cười, nói: “Có lẽ hắn căn bản không biết ta ở trong này a, ta tránh đi là được.”
“Hắn biết.”
Nghe thấy câu trả lời của Ôn Túc, Tiểu Tiểu trầm mặc.
“Sáng nay, trên thư chiêu hàng, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, muốn Đông Hải giao ngươi ra.” Ôn Túc chậm rãi nói.
Tiểu Tiểu cúi đầu, không nói chuyện.
“Chuyện tới nước này, ngươi sẽ không cho rằng hắn muốn mang ngươi trở về Liêm gia làm thiếu phu nhân đó chứ?” Thanh âm của Ôn Túc lạnh như băng, “Hiện tại, hắn là chó săn của triều đình, cùng Thần Tiêu phái thông đồng làm bậy! Thứ hắn muốn không phải là ngươi, mà là Cửu Hoàng thần khí! Mà ngươi, lại còn đối với hắn nhớ mãi không quên… Tiểu Tiểu, muốn ta nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới hiểu, ngươi và hắn, nhất định là địch nhân!”
Lời Ôn Túc nói, từng chữ từng chữ khảm vào trong lòng Tiểu Tiểu. Nàng không thể phản bác, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe.
“Được, cứ cho là hắn không phải vì muốn đoạt lấy Cửu Hoàng thần khí, thì ngươi cũng nên biết, đại ca và Liêm gia, vốn có thù hận, hắn có thể thật tình đối đãi với ngươi sao?” Ôn Túc tiếp tục nói.
Nghe thấy câu này, Tiểu Tiểu nhớ đến mọi thứ về Liêm gia, nhớ tới đôi mắt mù lòa của Chu Thần Ngạn… Không sai, thù hận như vậy, làm sao có thể dừng lại. Đột nhiên, nàng nghĩ tới điều gì. Liêm Chiêu đã từng nói, Quỷ Sư xông vào Thần Tiễn Liêm gia, là sỉ nhục của Liêm gia, Liêm gia cũng chưa bao giờ nhắc đến với ngoại nhân. Ôn Túc và Quỷ Sư lại thất lạc nhiều năm, chắc là không thể cùng xuất hiện mới đúng. Mà Ôn Túc lại không chỉ một lần nhắc tới chuyện ân oán này…
“Sư thúc…” Tiểu tiểu có chút nghi hoặc, mở miệng hỏi, “Làm sao ngươi biết ân oán của sư phụ và Liêm gia?”
Biểu tình của Ôn Túc khẽ biến, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trả lời, “Năm đó đại ca đi tìm Cửu Hoàng thần khí chính là phụng mệnh của Thần Tiêu phái. Khi đó Đông Hải vẫn là môn hạ của Thần Tiêu, cho nên cũng biết đại khái. Có gì lạ hả.”
“Nga… Vậy hả…” Tiểu Tiểu gật đầu.
“Không cần nói mấy chuyện đó. Ta muốn hỏi, là Liêm Chiêu…” Ôn Túc nói, “Ta lui một bước, ngươi không cần giao thủ với hắn. Chỉ là lúc ta giết hắn, ngươi đừng cản trở. Có làm được không?”
Tiểu Tiêu cúi mắt, trầm mặc.
Ôn Túc thấy nàng trầm mặc, trong biểu tình mang theo cô đơn khác thường. Hắn do dự, vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu bị dọa, lùi lại một bước.
Ôn Túc có chút xấu hổ. Hắn mở miệng, nói: “Đại ca trên trời có linh thiêng, cũng không muốn thấy ngươi thương tâm như vậy…”
Tiểu Tiểu nở nụ cười, nói: “Ta biết sư thúc muốn tốt cho ta. Lời sư thúc nói, ta sẽ nhỡ kỹ.”
Ánh mắt Ôn Túc vẫn tĩnh mịch như cũ. Hắn chậm rãi nói: “Ngươi biết là tốt rồi…”
“Đúng rồi, sư thúc, làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?” Tiểu Tiểu cười, hỏi.
“Thanh âm đàn tam huyền ầm ỹ chết người, không nghe thấy mới kỳ lạ đó…” Ôn Túc trả lời.
Tiểu Tiểu sửng sốt, “A? Rất khó nghe sao?”
“Đúng vậy…” Ôn Túc vươn tay, lấy đàn tam huyền trong lòng nàng, đi đến bên tảng đá ngồi xuống. Sau đó, nhấc tay đánh đàn.
Tiểu Tiểu kinh ngạc không thôi. Nàng thật sự không hề biết, vị sư thúc này của nàng lại biết gảy đàn tam huyền a.
Tiểu Tiểu nhìn xem ngay người. Tư thấy như vậy, huyền âm như vậy, giống sư phụ như đúc. Điều khiển dây đàn, đều giỏi hơn nàng gấp trăm lần.
Chỉ là, rất nhanh, Tiểu Tiểu liền nhận ra khác biệt. Ánh mắt Ôn Túc thanh lãnh, trống rỗng, tầm mắt dừng ở nơi hư vô phía xa xa, khiến thanh âm phát ra từ đàn tam huyền kia không hiểu vì sao mà cũng lạnh như băng, xa xôi khó tả. Mà khi sư phụ đánh đàn, luôn mang theo ý cười, thân thiết mà ấm áp.
Một khúc đàn xong, Ôn Túc quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu, “Một khúc như vậy cũng không đàn được, còn dám hàng đêm quấy nhiễu giấc mộng của mọi người.”
Tiểu Tiểu kiên trì, hồi đáp: “Sư thúc, ngươi đàn như vậy thì một chút tiền cũng không kiếm được…”
Ôn Túc nhíu mày, “Cái gì?”
Tiểu Tiểu đi đến bên cạnh hắn, nghiêm túc nói: “Cái gọi là hát rong, phải tục một chút, nhiệt tình một chút. Lạnh tanh như thế, giống hệt như bán mình chôn…”
Nửa câu cuối của Tiểu Tiểu, bị bóp chết ngay dưới ánh mắt lạnh như băng của Ôn Túc.
“Được, muốn tục tằn thì hát dân ca là được chứ gì?” Ôn Túc giận giữ. Hắn hít sâu một hơi, gảy đàn.
Một khúc này hát ra, Tiểu Tiểu liền trợn tròn mắt. Không sai, đây chính là khúc dân ca mà nàng vẫn hát hàng đêm, chỉ là, so với nàng, âm sắc mà Ôn Túc đàn ra, tốt hơn rất nhiều…
Ôn Túc ngước mắt, mỉm cười, giống như khiêu khích.
Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, “Sư thúc… Không đủ nhiệt tình a…”
Ôn Túc nhíu mày, lại đàn nhanh thêm một chút.
“Nhiệt tình cũng không phải chỉ đánh nhanh lên là được.” Tiểu Tiểu cười nói.
“…” Ôn Túc không hề để ý đến nàng, trái lại tự mình đàn.
“Uy, sư thúc, ngươi không cần giả vờ a.” Tiểu Tiểu ngồi xuống, nghiêm túc nói, “Tục ngữ nói: Nói theo tuần tự, nghề nghiệp luôn có chiến thuật tấn công riêng. Đệ tử không giỏi hơn sư phụ, sư phục không thể kính trọng đệ tử. Tuy rằng ta là tiểu bối, nhưng nói về hát rong, ta khẳng định…”
“Dong dài!” Ôn Túc ngẩng đầu, giận giữ nói. Chỉ là, trong ánh mắt hắn, lại ẩn chứa ý cười.
Tiểu Tiểu mặt dày, cười nói: “Nhưng mà, lời ta nói đều là sự thật nha! Đến đến đến, ta làm mẫu cho ngài nhìn một lần a!” Nàng nói xong, liền vươn tay đoạt lấy đàn tam huyền.
Ôn Túc liền đứng thẳng người lên, “Bằng chút công phu mèo cào của ngươi, cũng muốn lấy đồ từ trong tay ta sao?”
“Sư thúc, kia là đàn tam huyền của ta nha…” Tiểu Tiểu bất đắc dĩ.
Ôn Túc liếc nhìn nàng một cái, “Không tôn trọng trưởng bối.”
“Vậy thì ngài khi dễ tiểu bối a.” Tiểu Tiểu phản bác.
Ôn Túc lạnh mặt, đưa đàn tam huyền cho nàng, “Cầm.”
Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng nhận lấy, đem đàn tam huyền ôm vào trong ngực.
“Khuya khoắt ở chỗ này hát rong, dùng nghị lực như vậy để mà luyện võ thì ta vô cùng vui mừng.” Ôn Túc nói xong, xoay người, “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn chuyện chính sự cần làm.”
“Dạ, sư thúc.” Tiểu Tiểu cười trả lời.
Ôn Túc lạnh mặt, đi được vài bước, không nhịn được, bật cười, “Ai sẽ đi hát rong a…” Hắn cười, thấp giọng tự nói.
Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng hắn, yên tĩnh cười. Không sai, hắn không phải là sư phụ của nàng… Cho đến bây giờ cũng không phải. Cho dù là sinh khí, hay là mỉm cười, đều không hề giống. Hắn chính là hắn… Không thể dùng để thay thế bất kỳ kẻ nào.
“Thực xin lỗi… Sư thúc…” Tiểu Tiểu thấp giọng nói, “Kỳ thực, ngươi không phải rất giống sư phụ ta… Thật sự…”
……
Sáng sớm hôm sau, chiến thuyền của triều đình đã bày trận trên biển. Đội hình chiến thuyền chia làm ba mũi tấn công chính, thứ nhất là tiên phong, với ba chiếc chiến hạm tốc độ cao. Thứ hai là quân trung phong, với sáu chiến thuyền bọc sắt. Thứ ba là quân phòng thủ hậu phương, gồm chín tàu chiến bọc thép. Trong trận còn có hơn mười chiến thuyền nhỏ trang bị gọn nhẹ, dùng để đánh du kích. Mà trong trận đánh này, ngoại trừ chiến hạm tiên phong và thuyền du kích thì các chiến thuyền còn lại đều dùng dây xích để nối lại với nhau.
Lúc nhìn thấy trận hình tấn công này, tất cả mọi người ở Đông Hải đều nhớ tới trận Xích Bích năm đó của Tào Tháo. Giống nhau cùng là quân đội không rành kỹ năng bơi, giống nhau đều dùng thuyền liên kết lại với nhau. Nhưng mà so với trận Xích Bích năm đó, quân lực lần này của Liêm gia, có ít hơn một chút.
Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, sở hữu trăm chiếc chiến thuyền, thuyền loại nhỏ có trên năm trăm. Huống hồ môn hạ đệ tử cơ tới hàng ngàn người, đều tinh thông kỹ năng bơi, quen thuộc với hải chiến. Lực chiến đấu cách xa như thế, thắng bại chung cuộc, tất cả mọi người đều nghĩ rằng mình có thể đoán được, chỉ là, đến lúc chính thức khai chiến, tất cả những điều xảy ra lại hoàn toàn trái ngược.
Chiến thuyền của Đông Hải chỉ dùng chiến giáp bình thường, mỗi đội gồm vài chiếc, đánh vào trận địa của địch. Mà lúc này, ba chiến hạm tiên phong của Liêm gia dùng tốc độ chia cắt các thuyền ra, lập tức, sáu chiếc tàu chiến bọc thép liền ngăn các tàu đó lại phía sau. Lúc này thuyền của Đông Hải bị cô lập, lại bị chín chiếc tàu phòng thủ hậu phương vây quanh. Mấy tàu này đều dùng xích sắt tinh luyện nối lại với nhau, khi vây lại, tạo tành thế bao lại, nhưng thuyền bên trong, như cá trong chậu, không hề còn lực chống đỡ.
Đệ tử Đông Hải vốn định dùng ưu thế bơi lội của mình để phá vòng vây, nhưng trận tên bắn của Liêm gia vô cùng ngiêm túc. Phía trên hơn mười chiếc thuyền bé, đều là tiễn thủ của Liêm gia, trường cung sử dụng đều nặng hai thạch*, tên bắn còn bỏ thêm thép tinh luyện để tang trọng lượng giúp cho tên bắn thẳng vào trong nước. Mà khiến lòng người sợ hãi là, trên tên đều bôi kịch độc, chỉ cần trúng tên, không quá ba canh, nhất định phải chết.
(* Thạch: Một thạch là 120 cân theo cân Trung Quốc, tương đương với 60kg)
Không quá nửa ngày, chiến thuyền của Đông Hải liên tục bại trận, lui lại, không hề chiếm được chút tiện nghi nào.
Ôn Tĩnh khoanh tay đứng ở đầu thuyền, nhìn chiếc cuộc tước mặt, khé thở dài một cái. “Thầm Tiễn Liêm gia làm việc, quả nhiên không giống tác phong trên giang hồ. Đạo lý trong binh pháp, không thắng tức bại, tuyệt đối không nói chuyện đạo nghĩa.” Hắn quay đầu, nói, “Ôn Túc.”
Ôn Túc ôm quyền, “Có đệ tử.”
“Ngươi dẫn theo mấy đệ tử có khả năng bơi tốt nhất, ra bảo hộ các đà chủ hồi đảo.” Ôn Tĩnh nói.
“Đệ tử đã hiểu.” Ôn Túc đáp.
……..
Chiến thuyền ở giữa chín chiến hạm phòng thủ hậu phương kia, là hạm đội chủ lực của Liêm gia. Chỉ thấy, trong cảnh chiến loạn hỗn độn, một nữ tử tú lệ ngồi trên đầu thuyền, bàn tay trắng nõn thon thon, chuyên chú thêu thùa.
“Tiêm chủ thật hứng trí.” Ngụy Khải đi lên phía trước, mở miệng nói.
Người thêu kia, đúng là trang chủ của Tiêm Ti tú trang, Hi Viễn tiêm chủ. Châm tuyến trong tay Hi Viễn không ngừng, mỉm cười nói với nam tử kia: “Bức Hi Viễn đang thêu này, là ‘Biển xanh phá quân đồ’, đợi đại thắng quay về, liền dâng lên tặng đương kim thánh thượng.”
“Tiêm chủ quả nhiên trung quân ái quốc, tại hạ bội phục.” Ngụy Khải cười cười, nói.
Hi Viễn cười, nói: “Tiêm Ti tú trang được thiên sư che chở, tuy tài nghệ chỉ đứng hạng thấp trên giang hồ. Nhưng nếu thiên sư nói muốn hồi triều nguyện trung thành với thánh thượng, Hi Viễn tuyệt không hai lời. Chỉ là…” Châm tuyến trong tay Hi Viễn hơi ngừng lại, “Chỉ là, nếu có người giả danh thiên sư… Hi Viễn dù chỉ là một nữ lưu, cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Ngụy Khải gật đầu, nói: “Nói rất hay. Tuy nhiên, thiên sư có tài thông thiên, trên đời này, ai có thể lừa gạt lão nhân gia hắn cơ chứ? Tiêm chủ lo lắng nhiều rồi.”
Hi Viễn vuốt sợi tơ trong tay, cười nói: “Hi Viễn cũng chỉ nghĩ vậy thôi.”
Ngụy Khải ngước mắt, “Tiêm chủ, xem ra bức ‘Biển xanh phá quân đồ’ này của ngươi phải hoãn lại chút rồi…”
Hi Viễn ngừng châm, ngước mắt, chỉ thấy trong trận địa của chin chiến hạm, có một con thuyền ca nô đột nhập vào. Người chỉ huy, đúng là Ôn Túc.
Bên trong trận địa, mấy vị đà chủ Đông Hải mệt mỏi, vốn đã bị áp tải lên thuyền nhỏ, chuẩn bị giam giữ. Cúng không ngờ, chiếc ca nô này vừa vào trận, liền tổn hại mất máy chiếc thuyền nhỏ.
“Bắn tên!” Quân sĩ trên thuyền thấy thế, liền hạ lệnh.
Nhưng mấy người trên thuyền kia lại ào ào nhày xuống nước.
Cung tiễn của Liêm gia tuy dùng trường cung bằng thép tinh luyện, nhưng cũng chỉ có thể bắn được tới độ sâu năm thước dưới nước. Mấy người này lại lặn xuống quá sâu, lực tên không đủ. Ngược lại thuyền nhỏ lại bị đục, mấy cung thủ trên đó ào ào rơi xuống nước. Một khi rơi xuống nước, quân sĩ Liêm gia quen với chinh chiến trên bộ, không phải là đối thủ của đệ tử Đông Hải.
Không tới một khắc, mấy đà chủ bị bắt đã được cứu ra, đoạt lấy mấy chiếc thuyền nhỏ, thoát khỏi trận chiến.
Hi Viễn mím môi cười, phất tay áo đứng dậy, “Một bức tranh thêu thì hơi keo kiệt, Hi Viễn cũng nên đưa tặng them chút đại lễ mới được.”
Nàng nói xong, ôm lấy bức tranh thêu chưa xong, thả người nhảy xuống, đáp xuống trên một con thuyền nhỏ. Nàng kéo ra mấy sợ tơ màu, xỏ châm bắn ra. Chỉ thấy vô số sợi tơ màu sắc bắn thẳng vào nước. Nàng giữ lây tơ, dùng sức kéo mạnh. Chỉ thấy vài tên đệ tử bị lôi ra khỏi mặt nước. Nàng mỉm cười, giữa ngón tay là mấy cây châm thô dài, đúng là thức chuyên dùng để ngăn chặn mạch, “Phong Mạch châm.”
Nàng đang định bắn ra, đột nhiên, ánh đao lạnh lẽo xuất hiện. Mấy sợi tơ bị chặt đứt, vài tên đệ tử bị lôi ra rơi lại vào trong nước, nháy mắt đã biến mất không còn hình dáng.
“Trọng âm song đao, quả nhiên danh bất hư truyền.” Hi Viễn thu châm, lại cười nói.
Ôn Túc phất tay thu đao, đứng trên thuyền bé, vuốt cằm nói: “Giỏi cho một tay châm pháp.”
Hi Viễn ôm bức tranh thêu, nói: “Vậy nhìn xem, song đao của ngươi lợi hại hay là châm pháp của ta lợi hại hơn!” Nàng nói xong, nhanh nhẹn bắn Phong Mạc châm ra, tấn công về phía Ôn Túc.
Ôn Túc thả người nhảy lên, tránh thoát mấy châm này.
Hi Viễn đã tính đến chiêu sau. Nàng thu châm lại, bắn về phía Ôn Túc đang bay giữa không trung.
Ôn Túc xoay người vung đao, đánh rơi hết đám châm này. Ôn Túc không bị thương chút nào, giây tiếp theo đã dừng lại ở trước mặt Hi Viễn.
Hi Viễn cả kinh, lập tức dùng Phong Mạch châm nghênh chiến.
Bộ dạng của Ôn Túc vẫn lạnh lùng như cũ, không hề lo lắng. Chỉ thấy chiêu thức của hắn trong lúc đó, thản nhiên lưu sướng, nhưng lại khiến Hi Viễn không thể tới gần.
Ngụy Khải đứng trên thuyền thấy thế, nhẹ thở ra một hơi, nhưng vẫn rất hứng trí đứng quan sát như cũ.
Ôn Túc nhìn chiến hạm chỉ huy, nhíu mày, dưới chân lập tức dùng sức nhảy ấn mạnh một cái. Thuyền nhỏ chịu lực, đột nhiên nghiêng đi. Thân hình Hi Viễn nhoáng lên một cái, cuống quít nhảy lên. Ôn Túc vung tay, ra sát chiêu.
Lúc này, một mũi tên dài phá không bay đến, đánh trúng thanh đao trong tay Ôn Túc.
Thân đao chấn động, hướng đánh sai lệch.
Hi Viễn nhân cơ hội này thoát ra.
Ôn Túc nhìn mũi tên cắm trên thuyền nhỏ, trên mặt hiện lên ý cười lãnh liệt. Hắn xoay người, ngảy lên chiến hạm chỉ huy, không hề nhìn ai, trực tiếp vung đao, tấn công về phía người bắn tên kia.
Một mũi tên dài khác lại bắn tới, cản lại thế công của Ôn Túc. Ôn Túc tránh khỏi mũi tên, đứng vững thân mình, đứng đó, nhìn đối thủ.
Ngón tay Liêm Chiêu vẫn dừng lại trên dây cung như cũ, ánh mắt nhìn Ôn Túc, tràn đầy sát khí.
Hai người đều không nói một lời, lẳng lặng nhìn nhau. Cuộc chiến xung quanh vẫn như cũ, tiếng kêu hòa lẫn với tiếng rên xiết, cứ thế lan ra. Vậy mà hai người kia lại dường như không hề nghe thấy cái gì.
Một khắc kia, người trên chiến hạm, đều cảm thấy chiến ý khiến lòng người lạnh ngắt.
Đột nhiên, trong chớp mắt đó, hai người đồng thời ra chiêu, giao thủ cận chiến.
Binh lính trên chiến hạm đã kéo cung từ lâu, nhưng lại không có người nào dám bắn.
Đối với chiêu thức của Liêm Chiêu, Ôn Túc tất nhiên rất quen thuộc. Tuy nhiên Liêm Chiêu cũng vậy. Hai người đã đánh hơn mười chiêu, vẫn bất phân thắng bại.
Ôn Túc âm thầm vận công, dồn lên đao, hung hăng chém xuống.
Liêm Chiêu cũng không né tránh, điêu cung trong tay đưa ra, chặn lại đao phong.
Đao, cung va chạm, kình lực bắn ra, hai người đều bị đẩy văng ra, lui lại vài bước.
Ôn Túc đứng vững, trong ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc. Bàn tay nắm đao có hơi run lên. Cũng chỉ mới hơn một tháng, vậy mà nội lực của Liêm Chiêu lại đột nhiên tăng mạnh, ngang bằng với hắn.
“Dám một mình xông vào chiến hạm chỉ huy của ta, chỉ sợ cũng chỉ có mình ngươi.” Liêm Chiêm đứng vững, ổn định hô hấp, nói.
Ôn Túc nhìn hắn, nói: “Bắn người bắn ngựa, tóm tặc tóm vương*. Loại đạo lý trên chiến trường này, không phải chỉ mình ngươi mới hiểu.”
(*: Ý nghĩa là đánh trận phải đánh vào điểm chính, đánh giặc phải giết được chỉ huy trước tiên)
Liêm Chiêu nghe xong, cúi mắt, cười nhẹ, “Cầm tặc cầm vương…” Hắn ngước mắt, ánh mắt lợi hại như đao, “Vậy ngươi cũng phải giết được ta mới được.”
“Nội lực của Thiếu Dương Lưu Bình Nghiêm tông, quả nhiên bác đại tinh thâm. Muốn giết ngươi tuy rằng không dễ, nhưng cũng không quá khó khăn.” Ôn Túc nói
Liêm Chiêu thu cung, nói: “Liêm Chiêu không phải là người trong giang hồ, quy củ đánh đơn lẻ trên giang hồ, vốn không phải là đạo lý chiến thắng trong quân pháp.”
Tiếng hắn vừa dứt, binh sĩ chung quanh liền anh dũng đi lên, đem Ôn Túc bao vây lại.
“Ôn Túc, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Tình thế hiện thời, không phải chỉ dùng lực của một mình ngươi là có thể phá giải.” Liêm Chiêu nói, “Ta khuyên ngươi nên quy thuận triều đình, miễn phải tranh đấu trận này đi.”
Ôn Túc nở nụ cười, “Liêm Chiêu, ta không phải ngươi. Lại càng không có lòng dạ như ngươi. Có thể cùng những người này hóa thù thành bạn…”
Lúc Ôn Túc nói chuyện, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Ngụy Khải đứng bên.
Ánh mắt của Liêm Chiêu có chút biến hóa, nhưng ngay lập tức lại trở về vẻ lãnh liệt như cũ, “Bắt!”
Một khắc này, binh lính chung quanh ào ào bắn tên. Ôn Túc thả người nhảy lên, phòng qua trận tên, nhảy vào trong nước.
Liêm Chiêu nhíu mày, nhảy lên mạn thuyền, đặt tên lên cung, bắn. Tên dài bắn vào nước, khiến bọt nước tung lên. Khi mặt nước bình ổn lại, Liêm Chiêu nhẹ thở dài một hơi.
“Vẫn để hắn chạy thoát…” Ngụy Khải đi lên vài bước, mở miệng nói.
“Vô phương.” Liêm Chiêu nhảy xuống mạn thuyền, giao trường cung trong tay cho binh lính bên người.
Lúc này, một chiếc thuyền nhỏ chạy đến, trên đó có một binh sĩ đang quỳ gối, nói: “Công tử, chiến thuyền của Đông Hải chiến bại, đã lui!”
Liêm Chiêu gật đầu, “Không cần đuổi theo. Chỉnh chu quân đội.”
“Dạ, công tử.” Binh lính đáp xong, xoay người truyền lệnh.
“Sao Liêm công tử không thừa thắng xông lên?” Ngụy Khải mở miệng, nói.
Liêm Chiêu liếc hắn một cái, có chút lãnh đạm nói: “Trên Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, hơn một nửa là dân chúng bình thường. Chỉ cần vây khốn, sẽ dễ dàng đánh bại. Không cần lãng phí binh lực.”
Ngụy Khải gật đầu, “Liêm công tử mưu trí hơn người, tại hạ bội phục.”
Liêm Chiêu cũng không để ý tới hắn, lập tức trở về khoang thuyền.
Trong ánh mắt Ngụy Khải ẩn ẩn hàn quang, hắn quay đầu nhìn mặt biển, cười yếu ớt.
Chiến thuyền Đông Hải bị đánh bại, đã loạn thành một đoàn, vội vàng chạy về đảo. Phần lớn đệ tử bị rơi xuống nước hoặc bị thương, có người còn trúng độc, hoảng loạn chạy trên chiến thuyền. Thời khắc như vậy, không hề có ai để ý đến, người lên thuyền là bằng hữu hay là địch nhân.