Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên Vũ cũng không phải là không muốn khuyên can, nhưng chỉ có thể nhìn Trình Thiếu Tiên. Trình Thiếu Tiên lại không vội xen ngang, chỉ lẳng lặng chờ hai người cãi xong mới nhẹ nhàng nói, “Tiêu Duy, là nhiệm vụ đầu tiên tôi giao cho các bạn sau khi nhậm chức. Về phần thành tích huy hoàng gì đó của các bạn trước đây đối với tôi chỉ là con số không, vẫn là câu nói đó, người thắng ở lại kẻ bại thì phải đi. Những người có thể ở lại dưới trướng của tôi, bất kể tiền thưởng, hoa hồng và lương bổng đều cao gấp ba lần hiện tại, bởi vì là tinh anh! Tôi chỉ muốn tinh anh!”

“Oa, giọng điệu của Trình tổng này cũng lớn thật, sao anh ta không ngẫm lại lai lịch của Tiêu Duy thế nào?” Cao Oánh nhỏ giọng nói vào tai của Trang Noãn Thần, chợt nhìn thấy đầu cô đổ đầy mồ hôi, hoảng hốt hỏi, “Noãn Thần, cậu sao vậy?”

Lục phủ ngũ tạng của Trang Noãn Thần đều đang biểu tình, chỉ nghe thấy Trình Thiếu Tiên vừa mới nói gì đó, mồ hôi trên trán theo cơn đau rịn ra ngày một nhiều, Cao Oánh vừa mới hỏi, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, từ chỗ ngồi đứng phắt dậy, chẳng những làm Cao Oánh giật mình, còn làm cho Trình Thiếu Tiên đang nói chuyện kia cũng hết hồn, quay đầu nhìn cô, vẻ khó hiểu hiện đầy trong mắt.

“Thật xin lỗi, tôi…” Vẻ mặt Trang Noãn Thần thống khổ, ấp a ấp úng, cũng không thể giải thích nhiều hơn liền xông ra ngoài.

***

“Cái gì? Trình tổng chính là đối tượng xem mắt của cậu hồi tuần trước?” Giờ cơm trưa, Hạ Lữ cao giọng không thể nào tin được, gần như xé toạt bầu không khí ăn cơm nhộn nhịp.

Trang Noãn Thần chống cằm lười biếng gật đầu, tiếp tục ngồi nhìn Hạ Lữ và Ngải Niệm ăn cơm, cô gần như ôm toilet cả buổi sáng, hiện giờ cái gì cũng ăn không vô.

“Noãn Thần, cậu cùng đủ bình tĩnh ghê, sáng nay lúc mình nhìn thấy Trình tổng liền sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, chuyện này cũng trùng hợp quá đi?” Ngại Niệm vỗ vỗ, nhớ lại bộ dạng Trang Noãn Thần cố tình bày ra hôm thứ sáu lúc xem mắt mà hoảng sợ.

“Trùng hợp à? Mình cho rằng một chút cũng chẳng trùng hợp, anh họ mình là ai chứ, sao lại tốt bụng giới thiệu bạn trai cho mình, chắc hẳn đã biết từ lâu rồi.” Trang Noãn Thần điều chỉnh lại tư thế ngồi, cả người như con mèo ủ dột ghé vào trên bàn cơm, “Nhưng mà chắc anh ta không nhận ra mình đâu nhỉ, thứ sáu tuần trước mình trang điểm như con quỷ, ngay cả mình còn không nhận ra mình nữa là.”

“Cậu bị ngốc à, đàn ông tốt như vậy sao lại không mau tóm lấy?” Hạ Lữ tức giận đến nỗi cốc lên đầu cô.

“May ghê, muốn tóm cũng có tóm được không?” Trang Noãn Thần trừng mắt với cô, “Yêu đương trong công ty nhiều nguy hiểm lắm. Hơn nữa, vị Trình tổng này cũng không phải là cây đèn hết dầu mà, mới ngày đầu tiên nhậm chức đã quyết đoán như vậy, khiến ba bộ phận chúng ta phải chém giết lẫn nhau.”

Ngải Niệm cười nhẹ, “Bề ngoài thì giống như ba bộ phận chúng ta tự chém giết nhau, chẳng qua lần này không phải che giấu nữa, nhưng mà Tiêu Duy đó rốt cuộc lai lịch thế nào? Làm sao khiến Trình tổng ngay ngày đầu tiên nhậm chức đã coi trọng nó như vậy?” Tiêu Duy Quốc Tế như một con hắc mã, âm thầm tiến vào thị trường nội địa, đợi đến lúc mọi người phát hiện ra, Tiêu Duy Quốc Tế đã đứng ở nơi cao nhất rồi.

Lúc này, Hạ Lữ phát huy bản lĩnh nghe ngóng tin tức của cô, “Mình nghe nói, lần này Tiêu Duy Quốc Tế có thể tiến thẳng vào thị trường Trung Quốc, ít nhiều có liên quan đến chuyện thay đổi lãnh đạo của họ. Tiêu Duy ngày xưa chỉ là một công ty nho nhỏ ở nước ngoài không có tiếng tăm gì, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, Tiêu Duy bổ nhiệm xuống một vị CEO thần bí, cũng bắt đầu từ ngày đó, Tiêu Duy giống như được thổi một luồng sinh khí, nhanh chóng lớn mạnh, cổ phiếu được niêm yết trên sàn chứng khoán, mãi cho đến năm nay bắt đầu xâm nhập thị trường Trung Quốc.”

“Cái gì gọi là CEO thần bí?” Trang Noãn Thần nhíu chặt đầu mày, khó hiểu nhìn Hạ Lữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK