Lúc này muốn rời khỏi đây đã là chuyện không có khả năng.
Lăng Phi đi tới, sau lưng còn có người đại diện tới thời kỳ mãn kinh kia, sắc mặt của bà trông chẳng nhiệt tình như Lăng Phi, thậm chí có chút u ám, hiển nhiên đây là kết quả sau khi biết được mối quan hệ giữa Giang Mạc Viễn và Trang Noãn Thần, vô cùng buồn bực.
“Giang tổng, không ngờ ở đây còn có thể gặp anh.” Lăng Phi đến trước bàn ăn, trong mắt chỉ có mỗi mình Giang Mạc Viễn, xem Trang Noãn Thần tựa như không khí.
Giang Mạc Viễn thản nhiên gật đầu thay lời chào.
Lăng Phi chẳng những không thấy xấu hổ, ngược lại càng thêm nhiệt tình, vẻ yêu thích Giang Mạc Viễn trong mắt càng sâu đậm, ước sao có thể sà lên người anh, “Em tới chỗ này cũng là dùng cơm, có tiện ngồi chung không?”
Có lẽ nhiệt tình trong mắt cô ta quá rõ ràng, khiến Giang Mạc Viễn càng thêm chán ghét mà trốn tránh, anh nhìn Trang Noãn Thần âm thầm liếc mắt, dùng mắt ra hiệu với cô. Trang Noãn Thần hiểu ý anh, hắng giọng, “Cô Lăng à…”
“Noãn Thần, chị ở chỗ này cũng trùng hợp quá, đúng lúc có thể bàn về hoạt động của Mỹ Á.” Lăng Phi vội vàng cắt ngang lời cô.
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, người đại diện rốt cục cũng lên tiếng, rõ ràng đang giả bộ niềm nở, “Đúng vậy đó cô Trang, chúng tôi đã xem xét kỹ hợp đồng hợp tác về hoạt động của Mỹ Á, điều kiện đối phương đưa ra rất lý tưởng, chúng tôi cũng có ý định muốn hợp tác.”
Nào có đạo lý không làm vụ làm ăn tặng không này, Trang Noãn Thần hơi do dự, nhẹ nhàng nói, “Vậy… mời ngồi.”
Phía đối diện, ánh mắt của Giang Mạc Viễn nhìn cô đột nhiên chuyển thành bất đắc dĩ.
Cô lại muốn bật cười, nhưng cố nhịn.
Lăng Phi vừa nghe liền mừng rỡ, vừa định ngồi xuống bên cạnh Giang Mạc Viễn, anh đột nhiên đứng lên, nói, “Hai người ngồi đi, tôi đi lấy chút thức ăn.”
Trang Noãn Thần nhìn theo bóng lưng đi xa của Giang Mạc Viễn, nhịn không được nhếch môi cười.
Lăng Phi có chút thất vọng, nhưng vẫn cùng người đại diện ngồi xuống đối diện Trang Noãn Thần, sự nhiệt tình vơi đi khá nhiều.
“Cô Lăng thường đến đây ăn à?” Trang Noãn Thần nhìn Lăng Phi, thấy cô ta cứ nhìn dáo dác tìm bóng lưng Giang Mạc Viễn, lên tiếng hỏi.
Lăng Phi chỉ lo nhìn Giang Mạc Viễn, nhất thời không nghe được câu hỏi của Trang Noãn Thần, trái lại người đại diện lại trả lời giúp, “Hai ngày nay, Lăng Phi có buổi chụp ngoại cảnh, cho nên đang ở khách sạn này, cũng thường xuống nhà hàng này ăn.”
Trang Noãn Thần gật đầu, trong lòng có chút khinh thường, nghĩ đến tối qua là cô ta định đưa Giang Mạc Viễn đến khách sạn này à?
Chỉ trong chốc lát, Giang Mạc Viễn cầm hai khay thức ăn trở về, Lăng Phi thấy mà hai mắt sáng rỡ, đương nhiên không phải nhìn thức ăn, mà ánh mắt cô ta gần như biến Giang Mạc Viễn trở thành đồ ăn, “Chị sang bên kia ngồi đi, để Giang tổng ngồi bên cạnh tôi.” Cô ta vội vàng nói với người đại diện.
Giang Mạc Viễn nghe vậy lập tức ngăn lại, “Thôi khỏi.” Nói xong, đặt thức ăn lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần sinh lo lắng, lập tức phát hiện ra vấn đề lại đến, đúng lúc ngồi đối diện với Lăng Phi cho nên cô nhìn thấy rất rõ ràng, cặp mắt của Lăng Phi nhìn cô như lang như sói. Đang nghĩ ngợi, lúc định nói gì đó, Giang Mạc Viễn lại cầm lấy cặp táp, giọng điệu tràn ngập xin lỗi, “Thật ngại quá, mọi người ăn trước đi, tôi có chút chuyện cần xử lý.” Nói xong, lại liếc một cái đầy thâm ý với Trang Noãn Thần.
“Ơ, Giang tổng…” Lăng Phi thấy anh nhanh chóng rời khỏi nhà ăn mà chẳng thèm quay đầu nhìn lại liền nôn nóng, lập tức đứng lên định đuổi theo.
“Cô Lăng này…” Trang Noãn Thần đứng lúc giữ cô lại, cười cười, “Nếu cô có chuyện muốn tìm Mạc Viễn để nói, hiện giờ có thể nói với tôi.”
Lăng Phi rầu rĩ ngồi xuống, vẻ mặt mất mát, có lẽ biểu hiện của cô ta quá mức rõ ràng, ngay cả người đại diện cũng cảm thấy xấu hổ.
Điện thoại trong túi Trang Noãn Thần rung lên, cô lấy ra nhìn, đúng là tin nhắn Giang Mạc Viễn gửi đến: Anh đang đợi em trong xe.
Sáu chữ, ngắn gọn súc tích, lại khiến lòng cô rung động, cảm giác ấm áp này như ánh nắng chói chang chiếu lên lớp tuyết đọng, lớp tuyết kia từ từ tan ra. Cất điện thoại lại vào túi, Trang Noãn Thần càng thêm nhấn mạnh, “Cô Lăng?”
Lúc này, Lăng Phi mới đặt sự chú ý lên người Trang Noãn Thần, thở dài, “Ngày nào Giang tổng cũng bận rộn thế à? Ngay cả thời gian dùng cơm cũng không có. Hay là… anh ấy đang trốn tránh tôi?”
“Cô Lăng hiểu lầm rồi, Mạc Viễn thật sự rất bận rộn, mượn hôm nay mà nói, vẫn là tôi nài nỉ lắm anh ấy mới đồng ý cùng nhau đến đây dùng cơm, bình thường xã giao rất nhiều, cuối tuần xã giao cũng không ít.” Trang Noãn Thần lơ đãng nói.
“Chị thật sự là vợ của anh ấy à?” Lăng Phi dứt khoát hỏi.
Trang Noãn Thần cầm ly nước trái cây lên uống, cố ý khoe chiếc nhẫn trên tay, “Đúng vậy, anh ấy cầu hôn tôi, tôi liền gả cho anh ấy.”
“Anh ấy cầu hôn chị á?” Lăng Phi ngạc nhiên kêu lên, thuận tiện dán mắt vào chiếc nhẫn kết hôn đeo trên ngón áp út của Trang Noãn Thần, ghen tị biến thành ghen tuông dâng trào, “Chị thật may mắn.”
Trang Noãn Thần không tiếp lời, chỉ mỉm cười.
Lăng Phi vất vả áp chế vẻ thèm thuồng cùng ghen tị nơi đáy mắt, liếm môi, “Noãn Thần à, lúc trước có chỗ nào đắc tội với chị xin chị đừng để bụng.”
Nói thật êm tai, có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng lại giống như ra sức lấy lòng tiếp cận. Trang Noãn Thần nghe hiểu ngay, mỉm cười, “Đâu phải, hoạt động của Mỹ Á thật sự trùng với nhiều sự kiện, cô Lăng cân nhắc nhiều hơn cũng là đúng thôi.”
“Ai da, tôi chỉ là nói đùa với chị thôi mà, tôi với chị mới gặp mà như đã thân quen, lại nói chuyện hợp rơ nữa, thì sao có thể đi tham dự hoạt động khác chứ?” Ngữ điệu của Lăng Phi chuyển thành nhiệt tình.
“Vậy à?” Trang Noãn Thần cũng thuận nước đẩy thuyền, ra vẻ kinh ngạc vui mừng, “Vậy chúng ta giao hẹn luôn, thứ hai này chúng ta ký kết hợp đồng nhé.”
“Không thành vấn đề.” Lăng Phi vui vẻ đồng ý, người đại diện ở một bên cũng liên tục gật đầu.
Lúc này, Trang Noãn Thần mới yên tâm được một nửa, chờ hợp đồng ký kết xong, yên tâm nửa còn lại luôn cũng chưa muộn.
“Noãn Thần, chúng ta hãy hợp tác lâu dài đi, không chỉ có Mỹ Á, nếu Tiêu Duy có hoạt động nào cần ngôi sao tham dự, tôi cũng có thể qua đó giúp đỡ.” Lăng Phi nắm tay Trang Noãn Thần, nhẹ nhàng nói.
Trang Noãn Thần gật đầu, trong lòng lại cười lạnh: Nghĩ hay thật đó…
***
Thứ hai, Lăng Phi chính thức ký hợp đồng với Mỹ Á, người đại diện Mỹ Á ở Trung Quốc rốt cục cũng có thể ngủ ngon, cũng nhân tiện, sức cạnh tranh của truyền thông Đức Mã so với Oswald PR có thêm một phần lợi thế.
Các bộ phận liên quan bắt đầu tăng ca làm thêm giờ, Trang Noãn Thần dẫn dắt toàn bộ phận dấn thân vào hoạt động ngày 25, phương án của hoạt động ngày một hoàn thiện, hiện trường ngày nào cũng có người đến xem xét, mà bộ phận thương hiệu thì ra sức móc nối với truyền thông và tuyên truyền sản phẩm, nói chung thanh thế khá lớn.
Trong khoảng thời gian này, Giang Mạc Viễn bận, Trang Noãn Thần dường như còn bận hơn cả anh, đôi khi thậm chí còn về trễ hơn anh, may mắn chính là, thời gian này Tiêu Duy chỉ làm duy trì thương hiệu, sắp tới không có hoạt động gì, điều này khiến cho Trang Noãn Thần dư dả thời gian được một chút.
Toàn bộ phận đều rất khẩn trường, chỉ độc mỗi Hạ Lữ, bao nhiêu lần Trang Noãn Thần muốn tìm cô nói chuyện, nhưng cô lại thiếu hào hứng, sau khi tan ca liền về nhà, cũng không ở lại hỗ trợ cho hoạt động của Mỹ Á.
Hôm nay, nhân lúc chiều nhàn rỗi, Trang Noãn Thần đi đến bệnh viện của khu Triều Dương, thuốc tránh thai đã dùng hết, cô luôn đến bệnh viện này mua thêm. Thực ra thì bệnh viện Mạnh Khiếu làm cách công ty cô không xa, nhưng cô không muốn có bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra.
Lấy thuốc xong, lúc đang định bỏ vào túi xách, sau lưng lại có người gọi cô, “Noãn Thần?”
Cô quay lại, ngạc nhiên.
Mạnh Khiếu!
Mạnh Khiếu hôm nay ăn mặc rất thoải mái, bước nhanh đến cười cười, “Đúng là cô rồi.”
Trang Noãn Thần nhanh chóng bỏ thuốc vào túi.
***
Quán cà phê tầng trên của bệnh viện, cà phê không ngon lắm, nhưng nước chanh lại không tệ.
Sau khi Mạnh Khiếu mua xong thì đưa một ly cho cô, tò mò hỏi, “Sao cô lại tới bệnh viện này? Thấy chỗ nào không khỏe à?”
“À, không có gì, chỉ là… đến đây thăm bạn.” Tìm đại một lý do, Trang Noãn Thần cầm ly nước chanh, chuyển hướng, “Sao anh lại ở đây?”
“Cũng giống cô, đến thăm bạn, trước kia học cùng khoa với tôi, là đàn anh.” Mạnh Khiếu nói, lại hỏi tiếp, “Cô thực sự đến thăm bạn hay thấy chỗ nào không khỏe? Nếu không khỏe thì nói với tôi, bây giờ tôi đưa cô về bệnh viện làm kiểm tra kỹ lại.”
“Tôi thật sự đến thăm bạn mà.” Trang Noãn Thần nghe mà giật mình.
Mạnh Khiếu có chút đăm chiêu, “Vừa rồi tôi có thấy cô cầm một lọ thuốc…”
“Là vitamin, dạo này tôi quá bận nên hơi váng đầu, uống chút vitamin để tăng cường sức đề kháng thôi.”
Mạnh Khiếu gật đầu.
Thấy anh không hỏi nữa, lúc này cô mới âm thầm thở phào, chỉ tiếc chưa kịp yên tâm, Mạnh Khiếu lại đột nhiên hỏi, “Mạc Viễn có biết không?”
“Hả? Anh ấy biết cái gì?”
“Chuyện cô đến bệnh viện.”
Trang Noãn Thần há miệng, “Chút chuyện cỏn con này không cần nói với anh ấy, hơn nữa tôi thực sự đến thăm bạn rồi sẵn tiện mua thuốc luôn mà.”
Mạnh Khiếu nhún vai, thấp giọng cười cười, “Xem ra cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết con người Mạc Viễn. Anh ta là người có tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ, cho dù chuyện nhỏ nhặt thế nào thì cô cũng phải nói với anh ta, phương thức anh ta khẩn trương một người chính là không phân lớn nhỏ, cô chủ động nói ra và bị anh ta điều tra ra là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
“Mạnh Khiếu…” Trang Noãn Thần khá kích động, “Không đến mức thế chứ? Chuyện hôm nay cũng có gì to tát đâu.”
“Chẳng qua chỉ là ví von thế thôi.” Mạnh Khiếu cười khẽ, “May mà Cố Mặc không ở bệnh viện này, nếu không cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”
Nhắc đến Cố Mặc, ánh mắt cô chuyển thành ảm đạm, sau lúc lâu mới hỏi, “Anh ấy hiện giờ thế nào rồi?”
“Nghe bác sĩ chủ trị nói anh ta rất cứng đầu, nhưng thương thế thì đang hồi phục.” Mạnh Khiếu lắc đầu bất đắc dĩ, “Anh ta thành công rồi, một cú nhảy khiến cô phải áy náy cả đời.”
Cô lặng thinh, nhìn nước chanh trong ly mà thẫn thờ.
Mạnh Khiếu cũng không nói nữa, từ từ nhấm nháp thức uống.
“Mạnh Khiếu, nếu có thời gian thì…” Cô chần chờ một chút.
Mạnh Khiếu nhìn cô, hồi lâu thấy cô vẫn chưa nói nốt câu nói bỏ dở, nghĩ nghĩ, “Cô yên tâm, chỉ cần tôi có thời gian sẽ đi xem Cố Mặc.”
“Không, ý của tôi không phải Cố Mặc.” Trang Noãn Thần nhìn anh, “Có thời gian thì anh và Hạ Lữ nên ngồi lại nói chuyện đi, tôi nhìn ra được, cậu ấy rất thích anh.” Bên cạnh Cố Mặc có Hứa Mộ Giai rồi, có lẽ chỉ một thời gian là nỗi đau sẽ từ từ vơi đi, cô không dám đích thân đi thăm, lại càng không dám nghe tình hình cặn kẽ có liên quan đến anh. Cố Mặc cho dù trở thành quá khứ rồi thì cô cũng đang trốn tránh, có lẽ thứ cô thật sự trốn tránh chính là… khoảng thời gian anh và cô phản bội lẫn nhau.