“Không cần đâu, bà chủ nói rất đúng, thói quen không phải là do trời sinh ra, có đôi khi cũng sẽ thay đổi.” Trang Noãn Thần cầm lấy cái muỗng nhỏ tinh xảo khuấy cà phê. Mùi hương tinh khiết thâm nhập vào hô hấp, luồng hơi ấm kia vừa mới tới liền bị ngưng tụ lại thành bằng.
Hạ Lữ không hiểu lời của cô, “Noãn Thần, rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy?”
“Cậu không biết là mình bị gì hay sao?” Trương Noãn Thần giương mắt lên hỏi lại.
Hạ Lữ im lặng.
Trang Noãn Thần không nói tiếp mà uống một ngụm cà phê, hương thơm cà phê hòa với sự chua sót làm một chảy xuống cổ họng….
“Cậu chưa thêm đường….” Hạ Lữ nói xong cầm lấy bao đường bên cạnh lên.
“Không cần.” Trang Noãn Thần nhẹ giọng mở miệng, buông tách xuống nhìn cô, “Cậu nói xem, nếu như mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt thì có ai thích gặp phải biến cố đâu. Chỉ tiếc…” Chuyển câu chuyện, ánh mắt thản nhiên của cô lại nhuộm lên tia đau thương, “Mình không thích nhưng lại phải nhìn thấy tất cả những biến cố xảy đến quá nhanh.”
Hạ Lữ nhíu chặt mày.
“Đi thẳng vào vấn đề đi.” Trang Noãn Thần thật sự không kiếm chế được sự đau lòng,cũng khó mà chấp nhận một lời mở đầu bi tráng sửa chữa tình bạn sắp mất đi này, trên con đường này cô ấy tiều tụy sức lực, không, sau khi nhìn thấy phần tư liệu kia của Trình Thiển,trái tim cô ấy đã muốn vỡ nát.” “Hạ Lữ, bắt đầu khi nào?”
Hạ Lữ chưa hiểu rõ hết, “Bắt đầu? Bắt đầu cái gì” Hậu Mãn gật đầu.
Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm cô, mỗi chữ mỗi câu, “bắt đầu…….. không còn để ý tình bạn của chúng ta!”
“Keng” một tiếng, chiếc thìa trong tay Hạ Lữ đụng vào ly cà phê, phát ra một tiếng trong trẻo, âm thanh này không lớn, nhưng hết sức chói tai trong cái đêm khuya này, giống như ném một miếng đá nhỏ trên mặt hồ yên ả, khiến cho tầng tầng bập bềnh gợn sóng.
“Noãn Thần, cậu đang nói cái gì thế?” Cô cười, nhưng nụ cười bắt đầu lộ vẻ xấu hổ, bắt đầu mất tự nhiên…..
Chúng ta quen nhau từ năm nhất, bốn năm sinh sống trong cùng một cái phòng ngủ. Lúc đó, mình, cậu và Ngải Niệm, ba chúng ta từng nói, cả đời này luôn là chị em tốt, ba người chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, thế gian có thể hiểm ác, mọi thứ có thể thay đổi, nhưng tình bạn của ba người chúng ta mãi mãi không thay đổi.”Trang Noãn Thần cứ im lặng nhìn Hạ Lữ, đọc rõ ràng từng chữ đến đau lòng, “Ba đứa chúng ta, đã cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau say, cùng nhau điên, là Hạ Lữ nói, cho dù sau này chúng ta đang ở phương nào, đợi đến khi tám mươi tuổi chúng ta vẫn nắm tay nhau đi leo núi Hương Sơn, khi chưa đến thời gian hẹn ước, ai cũng không được chết, cho dù lúc đó sinh bệnh, không thể nhúc nhích, để con cái nâng cũng phải nâng chúng ta đi, Hạ Lữ, cậu vẫn chưa quên những lời cậu nói chứ?”
Ngón tay Hạ Lữ hơi run, sau một lúc lâu nhẹ giọng nói,“Không quên, mình còn từng nói, nếu ba chúng ta không thể ở lại Bắc Kinh, nếu phân chia Tây Bắc, thế thì chúng ta cũng phải thường xuyên trò chuyện, chúng ta không được quên tình bạn đã có.” Nói đến đây, cô ấy ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Trang Noãn Thần, “Quán cà phê này, là chúng ta cùng nhau phát hiện ra, trước đây chúng ta cũng từng đến chỗ này tán chuyện, cho nên Noãn Thần, cậu hôm nay gọi mình đến đây cũng không phải ôn lại chuyện cũ đúng không, cậu muốn hỏi mình cái gì thì hỏi đi.” Cô ít nhiều cũng đoán được chút rồi.
“Được, vậy mình hỏi cậu, chuyện chị Mai phải rời khỏi công ty có liên quan trực tiếp đến cậu đúng không?” Trang Noãn Thần gằn từng tiếng hỏi.
Hai tay Hạ Lữ ôm ly cà phê, nhếch môi lên, Trang Noãn Thần nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt.
Một lúc lâu sau……
“Đúng.” Một chữ ngắn gọn từ trong miệng cô phát ra.
“Vì sao?”
Hạ Lữ giương mắt nhìn cô, “Noãn Thần, mình luôn hiểu cậu, hôm nay cậu tìm mình nói chuyện này chứng tỏ cậu đã biết toàn bộ mọi chuyện, nếu đã biết rồi thì cần gì phải hỏi lại mình.”
“Đúng vậy, mình biết cậu cùng với Lục San của Áo Tư liên hợp lại với nhau để đẩy chị Mai đi, nhưng mà Hạ Lữ, mình thực sự rất muốn biết cậu nghĩ gì? Mọi chuyện đang yên lành tại sao cậu lại trở nên không từ thủ đoạn như vậy? Vì tiền, cậu có thể làm ra những chuyện khuyến người khác khinh thường như thế?” Trang Noãn Thần nắm chặt tay, ánh mắt của cô chuyển thành nghiêm khắc.
“Cậu muốn nói là mình thay đổi đúng không?”
“Đúng, cậu thay đổi, cậu trở nên không giống trước kia dù chỉ một chút!” Trang Noãn Thần lạnh lùng nói, “ Hạ Lữ trước kia là người dám yêu hận, là người con gái muốn dựa vào năng lực của chính bản than mình để tiến lên, hiện tại thì sao? Cậu nhìn xem cậu bây giờ biến thành bộ dạng gì? Cậu bây giờ tính toán cái gì? Giẫm đạp người khác để đi lên, loại thành công này có ý nghĩa với cậu sao?”
Hạ Lữ chống lại ánh mắt của cô, cắn cắn môi, “Trang Noãn Thần, cậu sai lầm rồi, mình không thay đổi, chỉ có thể nói cậu căn bản không hiểu rõ mình! Cậu không phải là vừa mới bước chân vào xã hội, chuyện người gạt người trên thương trường còn ít sao? Trên đời này có ai không vì thành công mà dung hết mọi thủ đoạn? Không cần nói đâu xa chính là chồng của cậu Giang Mạc Viễn, cậu cho rằng anh ta có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay tất cả đều dựa vào mọi sự cố gắng sao? Có người nào thành công mà không trải qua việc tính kế và bị tính kế? Thương trường như chiến trường, âm mưu cũng được mà dưng mưu cũng vậy, khi cậu thành công thì tất cả những mưu mô sẽ trở thành câu chuyện xưa được công khai tích cực, nhưng nếu cậu thất bại thì dù cậu có cố gắng đến bao nhiều đi nữa cũng sẽ bị người đời quên đi, trên đời này người chỉ biết nhớ đến sự thành công ấy, sự thất bại ấy thì ai sẽ coi trọng?”
“Hạ Lữ, mình chưa bao giờ biết là cậu lại nhanh mồm nhanh miệng đến vậy, cậu cho rằng cậu đẩy chị Mai đi thì có thể thành công sao?” Trang Noãn Thần nhíu mày khó tin nhìn cô, “Cậu xem hiện tại câu biến thành bộ dáng gì? Có phải vì tiền vì lợi ích cái gì cậu cũng làm? Cái gì cũng có thể bán đứng?”
Hạ Lữ run rẩy một chút.
“Bao gồm cả mình, gồm cả tình bạn của chúng ta cậu cũng có thể không chần chừ mà bán đứng?” Ánh mắt Trang Noãn Thần bi thương, giọng nói cũng nhuốm đầy bi thương.
“Noãn Thần, mình…..”
“Lăng Phi là do cậu tìm người mang đi, người mang cô ta đi chính là Từ Hiểu Kỳ, Hạ Lữ, sao cậu có thể đối với mình như vậy? Rõ ràng cậu biết nếu Lăng Phi không xuất hiện thì hoạt động của Mỹ Á sẽ tan tành, rõ ràng cậu biết mình coi trọng hoạt động của Mỹ Á biết bao….” Trang Noãn Thần không nói được nữa, tay để lên ngực, đau đớn lan toả.
Giờ khắc này cô mới phát hiện, thì ra bị bạn thân của mình phản bội còn đau đớn hơn cả tình yêu.
Hạ Lữ gắt gao cắn môi, một câu cũng không nói. Hoạt động của Mỹ Á cô sớm đã biết rất có lỗi với cô ấy, nhưng mà lúc ấy cô nghĩ không có Lăng Phi thì Trang Noãn Thần cũng sẽ tìm một nghệ sĩ khác để thay thế, sẽ khiến cho người phụ trách của Mỹ Á bất mãn nhưng không đủ để khiến hoạt động bị phá hỏng, nhưng mà sau đó cô ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới đèn chùm sẽ rơi xuống.
“Sao vậy? Không phản bác?” Thấy cô không nói một lời nào, ánh mắt Trang Noãn Thần đỏ lên, “Hạ Lữ, cậu cũng thật lợi hại, mình đã làm chuyện gì khiến cậu thống hận đến mức bức mình đến đường cùng như vậy? Cậu tìm Từ Hiểu Kỳ đến hại mình, còn sợ hại không thành lại còn rat ay ở đèn chùm nữa? Cậy có biết ngày đó thiếu chút nữa tớ đã chết rồi không? Cậu chạy đến tính làm gì? Lương tâm trỗi dậy sao?”
“Trang Noãn Thần, mình đúng là làm ra những hành vi đáng khinh thường với cậu, nhưng mình không nghĩ tới cậu sẽ bị thương!” Những lời này của Hạ Lữ là thật, cô không nghĩ tới đối phương lại độc ác như vậy. Chuyện chùm đèn rơi xuống cô vẫn luôn thấy nghi hoặc và khó hiểu, cô không biết là đối phương thật sự lừa cô hay là còn có nguyên nhân khác, tóm lại, cô có đê tiện đến mấy cũng không thể làm ra chuyện khiến Trang Noãn Thần chết. Ngày diễn ra hoạt động cô liền hối hận, lúc Mạnh Khiếu tìm cô, chính miệng nói với cô tình hình của Trang Noãn Thần thì cô liền hối hận, chỉ tiếc, lúc cô chạy tới thì đã quá muộn, mọi chuyện nên xảy ra đều đã xảy ra.
Nước mắt thấm ướt hai má Trang Noãn Thần, lại nhìn chằm chằm Hạ Lữ cười lạnh, “Bây giờ cậu nói thế nào chả được, Hạ Lữ, cậu cảm thấy mình còn có thể tin cậu sao? Cậu vì lợi ích chẳng những bán đứng chị Mai mà còn bán đứng mình! Nếu như cậu thực sự coi mình là bạn như cậu nói thì ngay cả loại ý nghĩ này cũng không nên có!”
“Đúng, là mình để tiện vô sỉ!” Hạ Lữ nóng nảy, gầm nhẹ về phái cô, “Nhưng mà Trang Noãn Thần, cậu đừng có ngây thơ nữa được không? Đừng nói với mình rằng cậu một chút cũng không muốn lên trên! Chị Mai đi rồi sẽ sao? Nếu như mình không làm như vậy thì còn có chỗ này cho cậu sao? Đúng vậy, mình bán đứng chị Mai vì lợi ích, nhưng đồng thời cũng là tốt cho cậu! Cậu muốn năng lực có năng lực, muốn hiệu suất có hiệu suất nhưng tại sao nhiều năm như vậy vẫn luôn bị Tề Viện Viện qua mặt? Cũng bị chị Mai qua mặt? Tất cả công lao đều là cô ta nhận lấy, tất cả khổ nhọc đều là cậu làm! Chúng ta bị một cây củ cải chiếm lấy cái hố, liệu có có thể thăng chức sao?”
“Nói như vậy mình phải cảm ơn cậu có đúng không ?” Trang Noãn Thần cảm thấy trái tim lạnh giá, “Lúc ấy cậu ở sau lưng tớ dùng vài lý do đẩy Tề Viện Viện đi, kết quả thì sao? Mình lại biết được cậu là sợ Tề Viện Viện đâm lại câu nên mới đẩy cô ta đi như vậy! Cậu thật tình vì mình hay là vì chính cậu?”
“Trang Noãn Thần, mình vì chính mình là sao sao? Là do cậu rất ngốc! Người ta lấy nước ở chỗ cao trữ nước ở chỗ thấp, chỉ có mỗi cậu là nghĩ tất cả mọi người đều thiện lương! Cậu cho rằng chị Mai thiện lương sao? Chị ta vì muốn leo lên cao mà ở sau lưng làm không ít việc thiếu đạo đức. Bây giờ cậu cảm thấy chị ta tốt đó là bởi vì chị ta thành công, tất cả những gièm pha của chị ta không đủ che hết những hào quang thành công của chị ta, nếu chị ta tốt như vậy thì làm sao biết rõ Angle và Nam Bách Khôn ở cùng một chỗ vẫn còn chủ động quyến rũ?Nếu chị ta trong sạch thì sẽ không bị người khác bắt lấy nhược điểm! Chị ta cũng vì lợi ích mà đẩy những người cạnh tranh vị trí giám đốc ra xa, cậu cho là chị ta sao thượng? Còn có Lục San, bên ngoài trò chuyện vui vẻ với cậy còn sau lưng thì sao? Còn không phải là cũng vì lợi ích dùng thủ đoạn hay sao?”
“Người khác là người khác, cậu là cậu!” Móng tay Trang Noãn Thần đâm chặt đến đau, “Có ý chí muốn đi lên thì tố, nhưng không thể vì leo lên trên mà đi làm những chuyện tổn hại người khác, thậm chí làm những chuyện vi phạm nguyên tắc. Hành vi của cậu nói khó nghe thì chính là tooin phạm thương mại! Hạ Lữ, mình cũng ích kỷ, mình tình nguyện bị người khác làm như vậy cũng không hy vọng là cậu làm cậu có hiểu không?”
Hạ Lữ nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra thì ánh mắt lạnh lẽo, “Trang Noãn Thần, cậu thì biết cái gì? Cậu cái gì cũng không biết, cậu có tư cách gì mà khoa tay mua chân ở trước mặt mình? Có một vài người nhất định sẽ làm người xấu, làm người đáng xấu hổ, như mình, có một số người sinh ra đã rất may mắn nên cứ ngây thơ sống qua ngày như cậu. Cho nên cậu dựa vào cái gì mà đến giáo huấn mình?”