Ánh mắt của bà Giang thì càng thêm lạnh lẽo.
Còn Trang Noãn Thần thì ngây ngẩn cả người.
Bất quá cô chỉ cảm thấy đây là một loại phương thức mà Giang Mạc Viễn dùng để bảo vệ cô, nhưng rõ ràng biết là như thế, làm thế nào mà khi chữ này bật ra từ miệng anh, rành rọt rơi vào tai cô, thì sâu thẳm nơi đáy lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả không biết từ đâu ra, cái cảm giác này có chút đau thương lan tràn khiến cho trái tim cô cũng đập dồn theo. Cái cảm giác này thật khiến người ta bất an, cô không muốn suy nghĩ nhiều hơn.
Bầu không khí xung quanh cũng trầm lắng theo, cho đến khi Giang Phong lại lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này…
“Vậy còn cô?” Lúc này, ông vứt câu hỏi cho Trang Noãn Thần, ánh mắt cũng rơi vào người cô, nhìn một cách trầm tư, “Cô cũng yêu nó đến bất chấp tất cả ư?”
Trang Noãn Thần lại sững sờ, không ngờ câu hỏi đồng dạng sẽ rơi xuống đầu mình, nhất thời không biết phải nói ra đáp án thế nào. Tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt vào cô, kể cả Giang Mạc Viễn. Trước sau cô luôn cụp mắt không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cho đến khi lơ đãng đảo qua vẻ mặt của bà Giang, cô mới dứt khoát trả lời một cách kiên định, “Phải.” Cô cảm thấy rằng lúc này trả lời ‘phải’ thì sẽ nắm chắc phần thắng nhiều hơn là ‘không phải’, tối thiểu đó là câu trả lời có thể giúp đỡ được Giang Mạc Viễn.
Mà từ sau khi gả cho Giang Mạc Viễn, đây nghiễm nhiên trở thành đáp án lớn nhất cô trả lời cho những nghi vấn của người ngoài.
Lúc bà Giang đang chờ đợi câu trả lời của cô, biểu hiện trên mặt rất kỳ lạ, thấy cô im lặng, biểu hiện quái lạ bao trùm trên gương mặt đó ngưng tụ thành một nụ cười mỉa bên môi, biến hóa vẻ mặt thật sự nhanh, chỉ tiếc cô không còn lòng dạ nào để nắm bắt. Nhưng khi cô trả lời ra đáp án này, ánh mắt của bà Giang dần dần được thay thế bởi oán hận…
Không biết tại sao, khi cô nhìn thấy sự biến hóa vẻ mặt này của bà lại có một thứ cảm giác hả lòng hả dạ, Trang Noãn Thần thừa nhận cách nghĩ của cô quá tiêu cực, nhưng đâu còn cách nào, đối với người mẹ chồng trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp như tiên lại lạnh lùng này, cô thật sự cũng chẳng thích nổi.
Chẳng qua là, khi cô trả lời xong từ này, cô rõ ràng cảm nhận được cánh tay người đàn ông đặt trên vai cô khẽ run lên, rồi sau đó lực siết rõ rệt hơn, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, lồng ngực như bị điện giật nên vội vàng cúi đầu, nhưng cho dù là vậy, vẫn không thể xóa sạch ánh nhìn vừa nãy của anh, ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh cố hữu của anh giống như đen tối hoặc như biển cả sâu không thấy đáy, nhưng tại sâu thẳm tối tăm đó lại vụt lên thứ ánh sáng của niềm hân hoan, nhấp nháy giống như ngôi sao trên không tô điểm cho đêm tối, cô chưa bao giờ thấy ánh mắt nhiệt tình như thế của anh…
Trái tim cô cứ đập rộn rã, Trang Noãn Thần âm thầm hít sâu vào không khí buốt lạnh, không ngừng nói với bản thân, câu trả lời vừa rồi chỉ là kế sách tạm thời, không nên cho là thật… Không nên cho là thật, người cô yêu nhất vẫn là Cố Mặc.
Sự yên tĩnh đông đặc kéo đến, chẳng qua lần này, bên trong không khí thêm vào chút mờ ám…
“Hai đứa đi đi.” Giang Phong bất ngờ nói.
Tảng đá đè nặng trong lòng Trang Noãn Thần nhất thời rơi xuống, ngẩng đầu nhìn ông bà Giang.
“Mạc Viễn, lời thề anh từng lập ra, hôm nay anh vi phạm nó, xem như đã nhận lấy hình phạt, nhưng từ nay về sau đừng bước vào cửa nhà này nữa.” Giang Phong nhấn mạnh từng chữ.
Trang Noãn Thần kinh hãi nhìn Giang Phong, lại nhìn qua bà Giang, khóe mắt đỏ hoe.
“Cám ơn ba mẹ đã tác thành.” Giang Mạc Viễn không mấy kinh ngạc, hình như đã sớm đoán được sẽ như vậy, nói câu đó xong liền kéo Trang Noãn Thần đứng lên, nói thêm, “Chúng ta đi.”
“Mạc Viễn…” Cô nhìn sườn mặt của anh, không nén được đau lòng vì anh.
“Không sao đâu.” Giang Mạc Viễn giơ tay xoa đầu cô, vẫn cưng chiều như lúc bình thường, chẳng qua, sự trống trải trong đáy mắt anh cố che đi lại càng thêm sâu.
Lần này, cô lại nhìn rất rõ, trái tim bất giác cũng đau theo.
Cô hoang mang để mặc anh lôi kéo, xoay người rời đi.
“Mạc Viễn…” Sau lưng, bà Giang lên tiếng, lại chỉ gọi ra cái tên như vậy.
Giang Mạc Viễn dừng bước, đầu không nghoảnh lại.
Trang Noãn Thần cũng không dám quay đầu, sợ ông bà Giang đột nhiên thay đổi ý định, bảo người làm tiến hành trừng phạt Giang Mạc Viễn tiếp, trái tim như mắc ở cổ họng.
Tiếp đó, phía sao trì trệ không có âm thanh.
Sự im lặng giằng co khoảng vài phút, giọng nói của bà Giang có chút run run, “Con thật sự muốn làm như vậy? Vì nó?”
Một cơn đau chèn ở ngực, Trang Noãn Thần nhìn anh không chớp mắt, nếu có thể, cô không hề muốn anh phải chịu phần tội lỗi này, thật sự ngay chính bản thân cô cũng rất rõ ràng, vì một người phụ nữ như cô, không đáng chút nào.
Giang Mạc Viễn lại như thấu hiểu tâm tư cô, bàn tay nắm tay cô hơi dùng sức, lúc quay đầu nhìn ba mẹ mình lần nữa, sự bình tĩnh rốt cuộc cũng bị nỗi xót xa đau đớn đến cực điểm che lấp, trước mặt tất cả mọi người, anh lại từ từ quỳ xuống.
Tay Giang Phong run lên.
Bà Giang thì vẻ mặt khiếp sợ.
“Xin lỗi ba mẹ.” Giang Mạc Viễn nhìn ba mẹ anh, giọng nói lạc đi, “Ba mẹ, xin giữ gìn sức khỏe.” Nói xong câu đó, anh liền đứng dậy, đưa tay về phía Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần đặt tay mình vào tay anh theo bản năng.
Anh không cười, chỉ lặng lẽ nhìn cô, rồi sau đó bàn tay siết chặt, cùng cô tay trong tay đi ra khỏi sân của biệt thự.
Trang Noãn Thần cúi đầu nhìn, bàn tay anh vẫn ấm áp như xưa, nhưng lòng cô lại lạnh đến đau buốt, bất giác quay đầu nhìn thoáng qua ông bà Giang, lại phát hiện khóe mắt ông Giang cũng đỏ hoe…
***
UBS (Thụy Sĩ).
Xe dừng lại ngay cửa ngân hàng, Pori quay đầu nói với Giang Mạc Viễn, ”Mạt Ban đang đợi cậu.” Mạt Ban là quản gia quản lý tài sản riêng, còn được gọi là giám đốc quản lý tài sản, phục vụ thường niên cho nhà họ Giang.
Giang Mạc Viễn chỉ hơi gật đầu, nhìn về phía Trang Noãn Thần, “Cùng anh vào thôi.”
“Mất nhiều thời gian không?” Cô hỏi.
Giang Mạc Viễn nghĩ nghĩ, “Cũng không nhiều, nhưng cũng không quá ngắn.”
“Vậy…” Trang Noãn Thần nhìn ra xung quanh, “Hay là tôi đi dạo phố chờ anh, nghe nói Bahnhofstrasse rất đẹp.”
Giang Mạc Viễn cười cười, xem như ngầm đồng ý, móc từ trong bóp những tờ tiền có mệnh giá lớn ra, lại rút thêm thẻ, toàn bộ đặt vào tay cô, “Em muốn mua gì thì mua, chỗ nào không cà thẻ được thì dùng tiền mặt.”
Trang Noãn Thần ngẩn ra, vội lắc đầu, “Tôi có tiền.”
“Của em là tiền trong nước.” Giang Mạc Viễn nói xong lấy túi xách của cô qua, nhét hết thẻ và tiền vào trong, “Nghe lời đi, xong việc anh đi tìm em.”
“Em không có điện thoại phải làm sao? Anh có thể tìm được em à?” Cô đột nhiên nhớ đến chuyện này.
“Có thể mà, yên tâm đi.” Giọng nói của Giang Mạc Viễn tràn ngập cưng chiều.
Trong lòng kịch liệt nảy lên, lơ đãng nghĩ đến cái đêm mà cô ngồi quá trạm, ngữ điệu của anh cũng trầm thấp kiên định như vậy, cô tin tưởng anh có thể tìm được cô.
Cùng anh bước xuống xe, nhìn thấy Giang Mạc Viễn cùng Pori đi vào trong ngân hàng mới ngẩng lên nhìn rõ tên của ngân hàng. UBS nổi tiếng, hóa ra ở tại nơi này, nó chính là ngân hàng an toàn nhất thế giới thường xuyên xuất hiện trên truyền hình, đa số nhà tài phiệt gửi tiền ở đây, đồng thời là ngân hàng vốn lớn nhất toàn cầu, nơi giao dịch thương mại ngoại hối lớn nhất toàn cầu, nơi quản lý tài sản thương nghiệp lớn nhất toàn cầu.
Đứng ở cửa, Trang Noãn Thần có phần ngất ngây, nếu đổi lại là cô, e rằng ngay cả tư cách vào cửa cũng chẳng có? Khách hàng ư? Hiển nhiên cô không đủ tư cách…
Về phần Giang Mạc Viễn vào đó làm gì cô không biết, cô không dám hỏi nhiều, chuyện xảy ra trong hai ngày nay đã đủ làm cô kinh hồn bạt vía rồi.
Zurich thế nhưng rất khác biệt, với tư cách là một thành phố giàu có nhất châu Âu lại có vẻ nhún nhường hơn thế, phóng tầm mắt ra xa không có tòa nhà chọc trời, tòa kiến trúc cao nhất e rằng chính là tháp chuông nhà thờ. Các ngân hàng UBS, BNP Paribas, Credit Suisse[1] lặng lẽ ẩn mình trong thành phố này, mỗi giây mỗi phút trong từng ngóc ngách của thành phố đều có những con số khổng lồ lưu động trong bóng tối, giao dịch lẫn nhau, nhưng lại không làm ảnh hưởng đến hòa bình và yên ả của Zurich, một thành phố thật thần kỳ, không biết những đầu tư ngoài ngân hàng của nhà họ Giang ở vị trí nào.
Trên con đường Bahnhofstrasse, bàn chân giẫm lên kho tiền cực lớn của các ngân hàng, chỉ nghĩ thôi thì lá gan cũng đủ run rẩy. Chỉ là, Trang Noãn Thần đã sớm mất đi nhiệt tình với Zurich, chắc nguyên nhân là do nhà họ Giang tạo thành.
Từ sau khi ra khỏi nhà họ Giang, Giang Mạc Viễn liền dẫn cô đến một biệt thự khác, nghe Pori nói biệt thự đó đứng tên Giang Mạc Viễn, đẩy cửa sổ ra còn có thể nhìn thấy dãy núi Alps tuyết phủ trắng xóa, phong cảnh thật tuyệt.
Tịnh dưỡng ba ngày, trong ba ngày này Pori chạy đôn chạy đáo, bác sĩ riêng ra ra vào vào.
Cô trái lại chẳng có gì đáng ngại, may mắn ngày đó cô mặc khá dày, không bị thương gì. Lưng của Giang Mạc Viễn bôi thuốc xong cũng khá hơn nhiều, sau đó cô lại được biết, cái mà nhà họ Giang gọi là gậy gỗ chẳng qua chỉ là cây mây thô, là một loài thực vậy có tính đàn hồi, dẻo dai, cứng và bền; khi đánh vào người sẽ hứng chịu nỗi đau da thịt, nhưng không tổn hại nội tạng, hơn nữa Pori còn nói riêng với Trang Noãn Thần, ông Giang chỉ muốn dọa Giang Mạc Viễn mà thôi, hy vọng anh có thể thay đổi chủ ý, chứ không hề muốn đánh chết anh.
Trang Noãn Thần không hiểu lời Pori nói cho lắm, còn muốn hỏi thêm nhiều chuyện nhưng cái gì Pori cũng giữ kín như bưng.
Cô quyết định tìm thời gian thích hợp sẽ hỏi Giang Mạc Viễn, năm đó rốt cục anh đã lập lời thề gì, còn có, tại sao người nhà họ Giang lại đối xử với cô hệt như với kẻ thù?
Con đường được xưng tụng là xa hoa bậc nhất thế giới này lại có vẻ khá khiêm tốn, cũng trưng bày các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, shop hàng hiệu, đồng hồ, châu báu, đồ cổ, trang sức cùng các loại nước hoa như ở đại lộ Champs-Élysées của Paris, nhưng điểm khác biệt chính là thiếu phô trương, là thánh địa theo đuổi hàng hiệu đẳng cấp lại là nơi rất tốt để nhàn nhã đi dạo, có chút bình dị gần gũi hơn so với Champs-Élysées.
Nhưng mà, hàng hiệu có nhiều hơn nữa, đường phố có sạch đẹp hơn nữa cũng không thể khiến tinh thần Trang Noãn Thần phấn chấn lên được, chuyến đi đến Zurich lần này hiển nhiên đã để lại vết hoen trong lòng cô, thành phố này không hề chào đón cô, kể cả Giang Mạc Viễn cũng bị bài xích ra ngoài.
Trên con đường rải đá tròn cổ kính của thành phố, Trang Noãn Thần lại đi thơ thẩn trên con đường dài 14 kilomet ấy, chỉ là đi ngang cửa hàng dọc theo hai bên đường lại không có tâm trạng vào mua sắm, cho đến khi đi đến cuối con đường, tầm mắt đột nhiên trống trải hẳn đi. Đập vào mắt có lẽ chính là hồ Zurich, làn nước trong xanh tươi mát, không hề bị ảnh hưởng bởi cái lạnh, bầu trời trong vắt sáng rỡ, chiếu vào giữa hồ mang đến cảm giác thanh khiết, đứng xa xa cũng có thể nhìn thấy dãy núi Alps trắng xóa, như tuyết, làm cho cô vô tình nhớ đến một đoạn quảng cáo rượu trên truyền hình.
[1] UBS, BNP Paribas, Credit Suisse là ba trong số những ngân hàng lớn nhất thế giới.