Giang Mạc Viễn vẫn nhìn cô, kín đáo, “Em khẳng định anh không phải là người thừa nước đục thả câu à?”
Trang Noãn Thần thở mạnh, lát sau lại nói, “Đúng, em khẳng định.”
Giang Mạc Viễn hình như bị cô chọc cười, mày anh giãn ra, giơ tay vén mấy sợi tóc mai của cô ra sau, bất ngờ cúi đầu xuống, tì trán vào trán cô, nửa đùa nửa thật nói, “Hiểu anh vậy à?”
Mùi xạ hương nhàn nhạt bí mật mang theo một luồng gió mạnh, vây chặt lấy mỗi một tấc da thịt cô, thẩm thấu vào từng tế bào. Cô không né tránh, nhưng cũng bắt đầu chán ghét không bài xích tự đáy lòng đối với anh.
“Có lẽ do em hiểu lầm, nhưng ở trong mắt em, anh chính là người tốt.” Hiện giờ điều có thể khiến cô nghĩ đến chính là, cô liên lụy anh bị bác cô mắng làm sao, anh bên cô suốt đêm đến sáng ở bãi biển thế nào, anh còn quay lại cảnh mặt trời mọc cho cô xem nữa, sau đó còn nói với cô, quên đi, vì cô còn có rất nhiều sự lựa chọn.
Cô biết cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Sau khi chấm dứt một cuộc tình, cô vẫn tiếp tục sống và làm việc ở thành phố này, có lẽ một ngày nào đó, gặp gỡ một người nào đó, lại có suy nghĩ sống suốt đời bên người ấy.
Sáu năm, Trang Noãn Thần chưa bao giờ thử cố gắng quên đi chuyện này, không đi tiếp xúc với ai, cố gắng né tránh những địa điểm quen thuộc, đã vậy, thời gian vẫn cứ không chiếu cố đến cô.
Giang Mạc Viễn, vốn có ưu thế mà rất nhiều đàn ông không có, cũng mang đến cảm giác an toàn cho phụ nữ. Một người đàn ông chững chạc, là có thể khiến người phụ nữ bên cạnh nhanh chóng trưởng thành, anh sẽ dạy cho cô rất nhiều thứ, ví dụ như giá trị hoàn thiện cuộc sống, những quan điểm tích cực trong tình yêu, triển vọng nghề nghiệp…
Cô biết rất rõ Giang Mạc Viễn là một người như vậy, nhưng cô… không làm được.
Cố Mặc luôn ngự trị trong lòng cô, vĩnh viễn không còn chỗ cho người đàn ông khác.
Giang Mạc Viễn là người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, thứ anh muốn nhất định phải chiếm hữu tuyệt đối, sao có thể cho phép cô giữ người khác trong lòng? Cô tự nhận cả IQ hay EQ của mình đều thấp hơn anh, giở trò ở trước mặt anh cũng như tự sát.
Ánh mắt của cô gái trong lòng điềm tĩnh, còn khá nghiêm túc như vậy, ánh sáng lóe ra trong mắt cũng rất nghiêm túc.
Cuối cùng Giang Mạc Viễn mỉm cười, sự rung động vụt qua đáy mắt, đưa tay kéo ôm cô vào lòng, than nhẹ một tiếng, giống như nuông chiều, “Hiểu lầm còn tốt hơn là không hiểu. Noãn Noãn à, xin lỗi em, là anh quá nóng vội.” Sau khi nói xong câu đó, anh cúi đầu, khẽ chạm môi vào tóc cô, không có thêm bất cứ động tác nào nữa.
Nụ hôn này so với nụ hôn vừa nãy càng khiến trái tim cô sinh ra rung động, hai má áp vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim của anh, cô lại có cảm giác muốn khóc, cảm giác này… là cái cảm giác muốn ôm anh khóc cho thỏa thích.
Thấy cô ngoan ngoãn dựa vào người mình, lồng ngực Giang Mạc Viễn cũng dần ấm lên, sự sắc bén thành thạo bẩm sinh thoáng hóa thành hư ảo, thấp giọng khẽ nói, “Anh đi lấy xe, sau đó quay lại đón em đi ăn nhé.”
Trang Noãn Thần gật đầu, có chút không muốn buông tay.
Anh như vậy thật tốt quá…
Giây phút vừa nãy cô chợt có suy nghĩ, nếu không có Cố Mặc, cô có thể yêu anh hay không…
Nếu như, hết thảy đều có thể bắt đầu lại lần nữa…
Bản dịch được đăng độc quyền tại http://greenhousenovels.com/***Bản dịch được đăng độc quyền tại http://greenhousenovels.com/
Thứ hai bận rộn, mọi người trở nên điên cuồng hơn.
Từ sáng sớm đã bắt đầu chen chúc trong thang máy chật ních người, mở đầu một tuần mới bận rộn, cứ như vậy, ngày qua ngày, có người trưởng thành hơn, có người nhụt chí, có người khóc cũng có người cười.
Sáng thứ hai, trước giờ Trang Noãn Thần chưa từng được nhàn hạ, nhất là sau khi nhận được dự án của Tiêu Duy, sắp xếp công việc của cô dường như lại nhiều hơn, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông không ngừng. Theo yêu cầu của chị Mai, chuyển giao toàn bộ dự án của bộ phận một cho Cao Doanh, sau đó còn phải cân nhắc vấn đề xây dựng lại nhân sự.
Tuy rằng công ty vẫn chưa thông báo chính thức, nhưng sáng sớm chị Mai đã nộp kiến nghị thăng chức lên trên, người trên dưới công ty không ai không biết cô được thăng chức, đều đến chọc cô khao một chầu.
Trang Noãn Thần đồng ý hết, nhưng vấn đề là hiện giờ đừng nói là khao một chầu, cô sợ là sau này bận đến nỗi ngay cả giờ ăn cơm bình thường cũng không có, đương nhiên, trừ phi có thể tìm được người có thể cùng cô kề vai tác chiến.
Tiêu Duy là dự án lớn, cần cái gì đó mới mẻ hơn mới được.
Lúc sắp đến trưa, đồng nghiệp ở bộ phận truyền thông đến đưa báo cáo cho cô, nói: “Đơn vị truyền thông này đa số bán tình cảm và thể diện, nhưng có nhà đàm phán ngồi đây vất vả rồi, tự cậu nghĩ cách đi, mình là mình hết cách rồi đó.”
“Đơn vị truyền thông nào vậy?” Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thuận miệng hỏi.
“Kinh tế mới.”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, “Công ty này không phải vẫn luôn hợp tác với chúng ta sao?”
‘Kinh tế mới’ là một đơn vị báo chí truyền thống, luôn quan tâm đến sự phát triển kinh tế xã hội, gần hai năm dưới tác động của loại hình truyền thông mới, thời gian trước ‘Kinh tế mới’ cũng mở một mạng lưới báo chí kiểu mới, kết hợp truyền thống và trào lưu với nhau, nghe nói đã lôi kéo được một triệu đô la vốn đầu tư, lập tức ổn định vị trí uy tín trong giới này.
Đồng nghiệp truyền thông lắc đầu, “Nghe nói ‘Kinh tế mới’ đổi tổng biên tập, nói chuyện không tốt lắm. Nhưng nếu cậu thật sự không có thời gian, để mình lợi dụng ngày Quốc Khánh cùng với vài đồng nghiệp khác đi do thám thử, xem sau lễ có thể liên hệ với người đó để bàn bạc hay không.”
Sắp đến Quốc Khánh.
“Cám ơn bạn yêu.” Trang Noãn Thần thở hắt ra, đối mặt với đơn vị truyền thông, người của bộ phận truyền thông vẫn luôn là cao thủ đàm phán.
Sau khi hai người nói vài câu, đồng nghiệp bên truyền thông mới rời đi.
Ăn cơm trưa xong, Trang Noãn Thần cùng Ngải Niệm và Hạ Lữ cả ba nhân lúc nhàn rỗi một chút, tìm một quán Starbuck ở bên ngoài tiệm cơm uống cà phê.
Thời tiết mấy hôm nay khá lạnh, chỉ có vào buổi trưa mới ấm lên được một chút, lá cây hai bên đường theo gió rụng đầy, sắp đến cuối thu.
“Thấy chưa! Mình biết sẽ như vậy mà.” Ngải Niệm nhấp ngụm cà phê, nghe xong cảnh ngộ Trang Noãn Thần gặp phải hồi cuối tuần liền chậc chậc mấy tiếng, “Mình nhìn ra Giang Mạc Viễn có ý đồ với cậu từ lâu rồi mà.”
Hạ Lữ ở bên cạnh nghe xong, tỏ vẻ không đồng ý, “Sao có thể gọi là có ý đồ chứ? Mình thấy con người Giang Mạc Viễn rất tốt mà.”
Tay Trang Noãn Thần bưng ly cà phê, cà phê trong ly sánh nhẹ, hương thơm tỏa ra trong không khí, cô giương mắt nhìn lướt qua hai người họ, “Sao đều là nhà tiên tri thế này?”
“Mình không phải là nhà tiên tri gì hết, nhưng trước đó cũng đã từng nhắc nhở cậu rồi mà.” Ngải Niệm trừng mắt với cô, toan nắm chặt tay cô, “Tối qua cậu với anh ta không có gì gì chứ?”
“Trời ơi, cậu có thể đừng nghĩ bậy bạ được không vậy?” Trang Noãn Thần đỏ mặt.
“Ngải Niệm, mình lại không đồng ý với suy nghĩ của cậu nha. Giang Mạc Viễn muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn năng lực có năng lực, loại người làm việc thận trọng như anh ấy, một khi đã thổ lộ với Noãn Thần chắc chắn đã suy nghĩ kỹ càng rồi, đàn ông như vậy mà không cần, vậy thì cần đàn ông thế nào nữa?” Hạ Lữ kéo Trang Noãn Thần đến, “Cậu nghĩ thế nào?”
“Mình hả?” Trang Noãn Thần vuốt tay cô, giọng nói lộ vẻ do dự, “Đương nhiên là từ chối rồi.”
“Làm rất đúng!”
“Cậu bị ngốc hả?”
Hai người bạn tốt của cô đồng thanh nói, nhưng thái độ lại trái ngược nhau.
“Nếu là mình thì mình đồng ý ngay và luôn rồi, từ chối quái gì trời?” Hạ Lữ ước gì có thể dùng một ngón tay chọc thủng đầu cô, “Cậu còn nhớ Cố Mặc sao? Cố Mặc có thể cho cậu, Giang Mạc Viễn cũng có thể cho cậu mà, nhưng thứ Cố Mặc không thể thì Giang Mạc Viễn vẫn có thể cho cậu, cá nhân mình sẽ chọn Giang Mạc Viễn.”
“Ai nói chứ? Mình thấy anh Giang Mạc Viễn đó có vấn đề à.” Ngải Niệm lập tức tiếp lời, “Noãn Thần, cậu cần phải hiểu cho rõ, kẻ có tiền tiếp cận ngộ nhỡ đối phương muốn chơi qua đường thì sao? Hiện giờ mấy loại trong túi không có cắc xu cũng dám ra ngoài tán gái, huống hồ người giàu có thế lực như Giang Mạc Viễn chứ?”
“Đủ rồi đủ rồi, bị các cậu làm cho đau đầu luôn rồi.” Trang Noãn Thần tựa ra sau, bưng ly cà phê, bộ dáng lười nhác, sau lưng là lá rụng đầy đường, cảnh này nhìn qua có chút đẹp như ở nước Anh, “Bất luận anh ấy có thật lòng hay không, tóm lại là mình không xứng với anh ấy. Không nói chuyện này nữa, các cậu giúp mình nghĩ xem nên bồi thường quần áo cho người ta thế nào mới được đây.”
“Chuyện này có gì phải nghĩ chứ? Mua hẳn cho anh ta một bộ không phải là được rồi sao?” Hạ Lữ uống cà phê.
Ngải Niệm cũng đồng ý.
“Nhưng vấn đề là—” Trang Noãn Thần rướn người về trước, “Mình không biết bình thường anh ấy mặc nhãn hiệu nào? Mua đại thì không có thành ý, mua đồ hiệu thì mình làm gì có tiền.”
Ngải Niệm nhíu mày nhìn cô, “Noãn Thần, mình nghe cậu nói sao không thấy có thành ý gì hết vậy?”
“Mình xót tiền mà, cái gì mà không có thành ý chứ.” Cô phản bác.
Hạ Lữ suy nghĩ, nhìn cô nói, “Cậu là đồ ngốc à, đợi lần sau khi gặp anh ấy, cậu xem trộm nhãn hiệu không phải là được rồi sao?”
Ờ đúng ha…
Trang Noãn Thần cười hô hố, gật gù, “Đến lúc đó mình có thể lên Taobao toàn cầu để mua, rẻ hơn hàng trong nước nhiều.”
Ngải Niệm cùng Hạ Lữ hai mắt nhìn nhau, làm ra bộ dạng chết ngất.
“Hạ Lữ à, cậu đừng nghỉ mà, mình cảm thấy có lúc Noãn Thần rất cần người cộng tác, nếu mình không ở công ty, cậu cũng nghỉ nữa, thì cậu ấy phải làm sao chứ.” Ngải Niệm cố tình nói.
“Cậu thật sự muốn nghỉ à?” Trong lòng Trang Noãn Thần đánh bộp.
Hạ Lữ nhìn cô, chau mày.
Một phiến lá rơi nhẹ xuống mặt bàn, như điềm báo cho sự ly biệt.
Ngải Niệm nhẹ nhàng cười, có chút bất đắc dĩ, “Ừ, cái thành phố Bắc Kinh này có người hợp với nó, có người không, mình và Lục Quân chính là người ở vế sau. Anh ấy cũng đồng ý về quê, mấy hôm nay đang bận tuyển nhân viên đó.”
“Vậy cậu thì sao? Về cùng anh ấy làm gì?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên.
“Người nhà của Lục Quân sẽ sắp xếp cho mình một công việc, dạng công chức nhàn nhã này nọ ấy mà.” Ngải Niệm thở dài.
Trang Noãn Thần nhất thời không nói gì.
Hạ Lữ nhìn cô, “Cậu hài lòng à?”
Ngải Niệm mỉm cười, đưa tay kéo tay của hai cô, “Thật ra cho đến giờ, thứ mình muốn rất đơn giản. Hạ Lữ, Noãn Thần, chúng ta cũng không còn trẻ nữa, đôi lúc phụ nữ không cần làm việc cũng rất tốt, có một gia đình ổn định mới là quan trọng nhất. Mình chỉ muốn gả cho người mình yêu, sống một cuộc sống bình thường giản đơn, ở đâu thật sự không quan trọng. Nhưng nghĩ đến chuyện phải xa hai cậu, trong lòng mình thật sự rất buồn.”
Mũi Trang Noãn Thần cay cay, nắm chặt tay Ngải Niệm.
Trong đời không có bữa tiệc nào không tàn.
“Đừng như vậy, quê của Lục Quân cách Bắc Kinh không xa, hiện giờ có tàu cao tốc mà, bất cứ lúc nào hai cậu nhớ mình đều có thể đến thăm mình, không mất đến hai tiếng đâu.” Ngải Niệm cũng gượng cười.
Mắt Hạ Lữ đỏ lên, vẫn nghiêm nghị nói, “Cái con nhỏ không có lương tâm.”
“Cho nên mới nói cậu ở lại đó.” Ngải Niệm cười cười, “Nếu ngay cả cậu cũng bỏ đi, ngộ nhỡ Noãn Thần của chúng ta bị ức hiếp, bị hủy hoại hay bị người ta lừa gạt tình cảm thì sao, tìm một người để khóc lóc cũng không có.”
“Cậu đáng ghét quá vậy, mình đâu có ngốc như thế?” Trang Noãn Thần rưng rưng bật cười, đánh nhẹ Ngải Niệm một cái.
Hạ Lữ lại suy nghĩ, gật đầu, “Yên tâm đi, mình sẽ lại với Noãn Thần.”
Trang Noãn Thần giật mình, lập tức vui sướng, “Cậu quyết định ở lại?”
“Tất nhiên, mình không ở lại sao tác hợp cậu với Giang Mạc Viễn được?” Hạ Lữ cố tình chọc cô, còn nói, “Nhưng, có thể mình không được ở lại bộ phận ba nữa, không biết đến lúc đó Trình tổng sắp xếp mình đến bộ phận của ai nữa đây.”
“Yên tâm đi, mình sẽ đích thân nói chuyện với Trình tổng.” Trang Noãn Thần lập tức nói.
“Đúng ha, hiện giờ cậu được thăng chức rồi mà, ha ha.” Hạ Lữ huých cô một cái, “Có cậu làm chỗ dựa vững chắc cho mình, mình không sợ nữa đâu he he.”
“Cái loại không có tương lai, chỉ một bữa tiệc Noãn Thần liền thăng chức, ngày kia cậu cũng đổ xô đi tổ chức tiệc đi.” Ngải Niệm chọc cô.
“Mình vẫn lo lắm.” Hạ Lữ ra vẻ nghiêm túc.
Trang Noãn Thần nhìn hai cô, cau mày, “Mình mới nhớ đến một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hai cô thấy vẻ mặt Trang Noãn Thần nghiêm túc bèn hỏi.
Trang Noãn Thần hắng giọng, với tay kéo tay hai ngươi, “Lúc mình uống say, trong hai cậu là ai giao mình cho Giang Mạc Viễn? Anh ấy nói lúc ấy hai cậu chuồn còn nhanh hơn cả thỏ.” Đang nói, ánh mắt cô nhìn chằm chằm hai người, ra dáng chuẩn bị tính sổ.
Ngải Niệm giật mình.
Hạ Lữ phản ứng trước, nhìn thoáng qua điện thoại, “Ái chà, một rưỡi rồi đó! Mau mau về công ty thôi.”
“Ờ, đúng đúng, chiều nay mình còn phải tổ chức một bữa tiệc nữa, mau đi thôi.” Nói xong bèn kéo Hạ Lữ chạy đi nhanh như chớp.
Trang Noãn Thần phẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, hét to về phía bóng lưng của hai cô—
“Có bạn nào như mấy cậu không hả?”
Bản dịch được đăng độc quyền tại http://greenhousenovels.com/***Bản dịch được đăng độc quyền tại http://greenhousenovels.com/
Lúc ba giờ chiều, truyền thông Đức Mã bắt đầu chấn động về nhân sự!
Trang Noãn Thần biết sớm muộn gì cũng ngày này, chẳng qua không ngờ Trình Thiếu Tiên hành động quyết đoán như vậy, chẳng chút lưu tình.
Bộ phận hai, bởi vì không có thành tích gì trong buổi đấu thầu nên bị rớt hết, Dương Thiên Vũ cũng bởi vì để lỡ ngày hôm đó mà bị Trình Thiếu Tiên cưỡng chế sa thải.
Email lập tức được gửi tới toàn bộ công ty.
Bộ phận hai, bao gồm cả Dương Thiên Vũ nữa là mười người, mười người này không ai may mắn thoát khỏi chuyện này.
Bao gồm cả Ngải Niệm.
Nhưng theo như lời Ngải Niệm nói, cô vốn sẽ từ chức, một người muốn đi thì đi sớm hay muộn thì cũng vậy thôi.
Trên dưới công ty ai nấy đều hoang mang, bây giờ không ai dám khinh thường lời nói của Trình Thiếu Tiên nữa, ai cũng không ngờ một quản lý còn trẻ nhưng thủ đoạn lại tuyệt tình như vậy, nói được làm được, không nói tình cảm gì.
Lúc sự việc xảy ra, chị Mai đang triệu tập cuộc họp, người của bộ phận một đều đi họp hết, Trang Noãn Thần chuẩn bị báo cáo sắp xếp nhiệm vụ trong thởi gian nghỉ Quốc Khánh, không ngờ Dương Thiên Vũ mở cửa đi vào, sắc mặt anh ta nhìn qua vô cùng khó coi.
“Quản lý Dương?” Chị Mai sau khi thấy anh ta, mặt cũng nhăn nhó, “Chúng tôi đang họp mà.”
Tất cả mọi người đều biết, chị Mai ghét nhất trong lúc làm việc bị người khác quấy rầy.
Dương Thiên Vũ cũng hiểu được chuyện đó, sải bước đi đến, đặt thứ gì đó thật mạnh xuống trước mặt chị Mai, ánh mắt lạnh băng, “Tôi chỉ là vào đây trả lại thứ này cho chị, không phiền chị làm việc nữa!” Nói xong xoay người bỏ đi.
Trang Noãn Thần thấy là hộp cà phê, nhìn bao bì là hàng nhập khẩu.
“Dương Thiên Vũ, anh có ý gì?” Chị Mai gọi anh ta lại.
Dương Thiên Vũ quay đầu cười lạnh, “Chẳng có ý gì hết, chỉ muốn đến nói một tiếng chúc mừng chị thôi, thật sự làm khó chị phải nhọc công lo lắng tìm cách để đối phó tôi! Mục Mai, chị lợi hại thật, được lắm đó!”