• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Bao tử

Tối hôm đó, sư phụ lại bị sư tỷ nhéo tai lôi về lần nữa.

Chuyện này trong mắt Lâm Trì đã cực kỳ quen thuộc, lại nói đến lần đầu tiên nàng gặp sư phụ và sư tỷ, cũng chính là dáng vẻ này, nàng liều mạng trốn ra khỏi thanh lâu, nhưng bởi vì mù đường nên chạy sai hướng đã dự tính (hình như thấy quen quen), sau đó xông vào một căn phòng xa lạ, thì nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp xách tai một nam nhân có vẻ lười biếng gầm lên.

Khi đó, cơ thể nàng đuối sức ngã xuống đất, Lâm Trì thầm nghĩ nếu là phu thê hẳn là sẽ không làm gì tùy tiện với nàng, nhưng không ngờ sau này lại thực sự trở thành người thân của nhau.

Sư phụ bị xử lý rất thảm nằm lì ở trên giường tiếp tục ai oán sư môn bất hạnh, Lâm Trì bình tĩnh giúp sư phụ bôi thuốc.

"Sư phụ, có Tĩnh vương thế tử ngăn cản, thực sự lần này sư tỷ hạ thủ lưu tình rất nhiều..."

Vẻ mặt sư phụ khổ sở: "Ta là sư phụ à, nào có đồ đệ tàn nhẫn với sư phụ như vậy... Ai ui, nhẹ một chút, nhẹ một chút...."

Cuối cùng bôi hết dược, sư phụ mềm nhũn nằm đó, nói: "Tiểu Trì, ngươi nói, sư tỷ của ngươi sẽ không vừa ý Tĩnh vương thế tử đó thật chứ, bình thường ngươi cầu xin giúp ta cũng chưa bao giờ có tác dụng, lần này Tĩnh vương thế tử ra tay ngăn cản, sư tỷ của ngươi vậy mà liền ngoan ngoãn nghe lời..."

Lâm Trì thu dọn thuốc trị thương, nghĩ một chút nói: "Tĩnh vương thế tử rất tốt mà, sư phụ người không thích sao?"

Vừa dịu dàng vừa quan tâm, bất kể nhìn thế nào cũng thật sự rất ưu tú...

Sư phụ chép miệng, mong chờ nói: "Ta biết, chính vì như vậy mới cảm thấy không nên thả sư tỷ ngươi ra ngoài hại người! Hơn nữa nếu mà sư tỷ ngươi gả cho Tĩnh vương thế tử thật, sau này ta muốn bán thế nào.... khụ khụ..."

Lâm Trì: "........."

Sư phụ rõ là người ăn đòn còn chưa đủ mà...

Ra cửa, sắc trời đã tối, bên cửa một đôi nam nữ đang thì thầm to nhỏ.

Dưới ánh trăng, hai má sư tỷ trắng nõn, xinh đẹp, lộ ra vài phần dịu dàng hiếm có của nữ nhân: "Võ công của ngươi tốt lắm sao?"

Tĩnh vương thế tử mỉm cười: "Khi còn nhỏ từng học võ ở Hoa Sơn mấy năm."

"Trực tiếp trả lời ta tốt hay không tốt là được!"

Tĩnh vương thế tử hơi do dự, hình như cảm thấy như vậy không tuân theo nguyên tắc khiêm tốn của quân tử, nhưng vẫn ăn ngay nói thật nói: ".... Tốt"

Sư tỷ liền đấm ra một quyền.

Tĩnh vương thế tử kêu lên đau đớn, che con mắt bị đánh, giọng nói thoáng hiện ra vẻ khó hiểu và oan ức: "Tại sao nàng....."

Sư tỷ: "Không phải võ công của ngươi tốt lắm sao, tại sao không tránh, tại sao không đánh trả...."

Tĩnh vương thế tử thấp giọng: "Ta tưởng nàng muốn đánh ta....." Cho nên không tránh....

Sư tỷ bày ra tư thế chuẩn bị: "Đến đây! Đánh với ta!"

Tĩnh vương thế tử: "Không được, ta không đánh nữ nhân... Nàng...." Lại một quyền, lần này ngược lại, Tĩnh vương thế tử né ra, nhưng mà sư tỷ lại vung một chiêu ngay sau đó....

Dưới ánh trăng tĩnh lặng, một nam một nữ tạo nên loại cảm giác thân mật khó nói.

Lâm Trì lặng lẽ nhớ lại cuộc đối thoại với sư tỷ trước kia rất lâu...

—— Sư tỷ của muội đời này cho dù xuất giá cũng nhất định phải gả cho một đại anh hùng võ công cái thế, dáng vẻ như thế nào không quan trọng, nhưng mà võ công nhất định phải giỏi, vóc dáng nhất định phải cường tráng, quan trọng là nhất định phải thắng được ta!"

—— "Tại sao nhất định phải thắng được tỷ?"

—— "Thừa lời! Không thể lợi hại hơn ta, không lẽ về sau hắn bị khi dễ còn muốn ta ra tay giúp hắn sao! Hơn nữa, muội không cảm thấy lúc cãi nhau, nam nhân bá đạo đè nữ nhân trên giường cưỡng hôn làm cho rất... Khụ khụ, không có gì, tiểu hài tử muội không hiểu đâu!"

Nàng quanh quẩn trở lại phòng mình, thì nhìn thấy một nam tử tóc trắng đang cho mèo ăn trong viện.

Ánh trăng lốm đốm nhàn nhạt chiếu rọi xuống, ngọn cây hơi lay động chập chờn, con mèo Ba Tư trắng tuyền, mềm mại đang thỏa mãn liếm liếm ngón tay thon dài mà hiện rõ khớp xương của nam tử, một lọn tóc trắng tuột xuống, xõa ra gương mặt tinh tế nhưng không có chút tình cảm nào, vô tình làm giảm đi vẻ lạnh lùng sắc bén thêm vài phần nhu hòa.

Cảnh tượng giống như trong mơ mà mọi người thường gọi, không những phải nín thở vì không đành lòng cắt ngang, mà ngay cả thời gian cũng như bị bóng đêm tĩnh lặng giam cầm tại nơi ấy,

Đã sớm biết Mạch Khinh Trần đẹp bao nhiêu, nhưng mà lần đầu đầu tiên phát hiện hắn có thể đẹp tới mức này.

Lâm Trì cứ lẳng lặng đứng như vậy, mãi cho đến khi Mạch Khinh Trần phát hiện ra nàng.

Hắn đứng dậy nhìn nàng nói: "Về rồi à?"

Thật giống như hắn vẫn luôn chờ ở đây vậy.

Nàng không muốn vào phòng Mạch Khinh Trần, cho nên đều là Mạch Khinh Trần đến tìm nàng.

Thời gian sớm hoặc muộn, chậm nhất là một lần, Lâm Trì đã ngủ mơ mơ màng màng, phát hiện cửa bị mở ra, Mạch Khinh Trần bình tĩnh chui vào ổ chăn của nàng, sau đó ôm lấy nàng, hôn lên tóc nàng rồi ngủ... Dường như đó đã trở thành một thói quen, rõ ràng mới không lâu lắm mà.

"Cái đó.... Có thể ta sẽ phải rời khỏi Thủy Vân thành."

Loại chuyện giống như tìm lý do, Lâm Trì mở lời có chút khó khăn.

Mạch Khinh Trần đi tới, sờ đầu nàng: "Ta ở cùng với nàng."

Lâm Trì ngập ngừng nói: "Tại sao lại đối tốt với ta như vậy?"

Con ngươi đen như mực của Mạch Khinh Trần lấp lánh mê hoặc lòng người: "Không tốt sao?"

Lâm Trì: "Không phải...."

Chỉ là khi đó đột nhiên có chút không thoải mái.... Không biết bắt đầu từ lúc nào, dường như Mạch Khinh Trần không hề đối xử với nàng lạnh nhạt giống như với đồ vật như trước kia, hắn như bắt đầu quan tâm tới cảm xúc của nàng, hơn nữa trở nên.... càng ngày càng giống người....

"Vậy...." Mạch Khinh Trần nháy mắt một cái, hình như lần đầu tiên có chút ngượng ngùng mở miệng.

Lâm Trì: "Ừ?"

Mạch Khinh Trần: "Ta có thể hôn nàng một cái được không?"

Hắn chăm chú nhìn Lâm Trì, bộ dạng rất nghiêm túc...

Chẳng qua là hôn một cái, hình như cũng không có vấn đề gì...

Đợt đã...

Đột nhiên Lâm Trì bị chính suy nghĩ của mình làm cho hốt hoảng, tại sao lại có ý nghĩ như vậy chứ, nàng có thể không hận Mạch Khinh Trần, nhưng mà không được thích hắn.

Bất luận là như thế nào, suy cho cùng người này cũng cường bạo nàng...

Làm sao, làm sao có thể...

"Không...."

Lâm Trì nắm chặt nắm đấm, không nhìn vẻ mặt tổn thương của Mạch Khinh Trần, xoay người chạy trối chết.

******************************************************************************

Sáng sớm, trên xe ngựa chạy khỏi Thủy Vân thành.

Cừu Uyển hơi cà lăm: "Muội liền... chạy đi như vậy?"

Lâm Trì ôm đầu, gật gật.

Cừu Uyển khó hiểu: "Không phải Mạch Khinh Trần rất tốt sao? Dù sao không phải muội nói là hai người đã thành thân rồi, hơn nữa xem ra hắn cũng thật lòng với muội, tuy là cái tật vô tri vô giác của hắn hơi khó giải quyết một chút, nhưng mà không phải muội nói hắn có thể cảm nhận được muội sao, vậy thì không thành vấn đề, ngoại trừ những điểm này, quả thật các phương diện khác Mạch Khinh Trần có thể nói là hoàn mỹ!"

Lâm Trì ngại không dám nói chuyện mình bị Mạch Khinh Trần cường bạo, lại càng không thể giải thích được bản thân lại sợ hãi.

Trước kia Mạch Khinh Trần chỉ coi nàng là đồ vật cho nên nàng có thể yên tâm ở lại, không có ai sẽ động lòng với đồ vật, nàng cũng không cần phải thật lòng.

Cho nên sau khi bị cường bạo cũng chỉ cảm thấy bài xích, cảm thấy thương tâm.

Nhưng bây giờ, hình như Mạch Khinh Trần thay đổi chỗ nào đó, ngay cả chính nàng cũng...

Cừu Uyển vỗ mạnh một cái vào đầu Lâm Trì, chợt nói: "Tiểu Trì.... Vì thế, đây không phải là muội bội tình bạc nghĩa với Mạch Khinh Trần sao?"

Lâm Trì: "..... Không phải."

Cừu Uyển nhất thời cảm thấy hứng thú, nắm lấy người Lâm Trì: "Không phải chỗ nào! Muội xem, lúc muội cần giúp đỡ thì đi tìm Mạch Khinh Trần, bây giờ chúng ta đi không cần giúp đỡ nữa muội liền dứt khoát bỏ hắn, không phải bội tình bạc nghĩa, qua cầu rút ván thì là gì?" Nàng hưng phấn nói: "Không ngờ nha, tiểu Trì muội được sư tỷ chân truyền, ngay cả nam nhân như Mạch Khinh Trần cũng dám....."

Lâm Trì nhanh chóng ngắt lời nàng: "Muội không có!"

Cừu Uyển vỗ tay: "Không cần phải ngượng! Đây là chuyện đáng kiêu ngạo cỡ nào! Sư tỷ rất tự hào về muội!"

Lâm Trì: "......" Vô lực...

Có điều bị sư tỷ nói như vậy, hình như nàng thực sự có phần quá đáng... Nhưng mà nếu đi tìm Mạch Khinh Trần, sẽ lại càng trở nên rắc rối hơn...

Sư tỷ còn đang lải nhải, Lâm Trì không nhịn được hỏi: "Sư tỷ, chúng ta đi rồi, vậy Tĩnh vương thế tử đâu?"

Cừu Uyển khinh thường nói: "Ngay cả ta cũng không đánh lại được, hắn quá yếu..."

Lâm Trì: "......."

Căn bản là người ta nhường tỷ mà....

Sư phụ ở đầu xe ngựa kéo mành ra rồi thăm dò đi vào, trên môi nở nụ cười thiếu đòn, cực kỳ vô lại: "Tiểu Trì, ngươi xem, ta đã nói mà, sư tỷ của ngươi chỉ có thể hại người, vẫn là đi theo chúng ta... Hu hu, ngươi ném ta làm gì...."

Cừu Uyển: "Đi đánh xe của người đi!"

Sư phụ phản bác: "Đó là chuyện của Tác Đồng!" Đồng thời ai oán nói: "Đồ đệ người ta đều nghe lời, thông minh, sinh ra cảm giác sùng bái với sư phụ, nào là coi sư phụ thành tín ngưỡng, chỉ toàn tâm toàn ý yêu sư phụ...."

Cừu Uyển chọc thủng bong bóng ảo tưởng của sư phụ: "Đừng có nằm mơ! Còn có...."

Cừu Uyển dùng tay nắm lấy khuôn mặt lớn tuổi của sư phụ, xót xa nói: "Đừng đem khuôn mặt đáng ghét này của người lượn qua lượn lại nữa, ta nhìn thấy ngứa chân đặc biệt muốn đánh người, ngộ nhỡ không cẩn thận làm ra chuyện gì thì không tốt lắm...."

Sư phụ chạy biến, xe ngựa yên tĩnh lại.

Suy nghĩ quá nhiều dễ bị căng thẳng, Lâm Trì ăn một chút điểm tâm, dựa vào xe ngựa ngủ.

Bên đường có không ít phong cảnh, thỉnh thoảng Cừu Uyển kêu dừng xe, ra ngoài đi dạo ngắm nhìn phong cảnh, Lâm Trì cứ ngủ như vậy, ngủ thẳng một mạch tới Dương Minh.

Dương Minh khắc sâu nhất trong trí nhớ của Lâm Trì, chỉ có một người.

Bất luận là những ngày tháng rình rập đó, hay là vài lần chăm sóc ít ỏi, cũng trở thành ký ức duy nhất của Lâm Trì đối với Dương Minh.

Đỗ Nhược.

Bây giờ đọc lên cái tên này, có cảm giác dường như đã cách mấy đời.

Dù sao cũng... cũng không thể nào rồi, vẫn là không nên nghĩ đến thì tốt hơn.

Bên ngoài Dương Minh cũng có một viện thuộc về bọn họ.

Viện gỗ nhỏ đơn sơ lại rơi xuống không ít bụi bặm, nhưng bên trong thì lại không hề thiếu thứ gì, đương nhiên có lẽ không có ai để ý đến nguyên nhân.

Có sư tỷ ở đây, sư phụ không thể không theo Tác Đồng cùng khổ sở quét dọn vệ sinh.

Trong viện gỗ có bếp lò đơn giản, nhưng không có nguyên liệu nấu ăn, khó có được dịp tất cả mọi người ở đây, Lâm Trì định bụng tự mình bắt tay vào nấu, sau khi thông báo với sư tỷ, liền mang theo chút bạc vụn một mình vào thành mua thức ăn.

Chọn lựa mua được một giỏ thức ăn, Lâm Trì hài lòng chuẩn bị trở về, thì nhìn thấy một bản cáo thị, nàng vô thức chăm chú nhìn.

..... Trước đây không lâu nơi này vẫn còn treo lệnh truy nã của nàng.

Nhưng mà vừa nhìn vào, Lâm Trì liền giật mình.

Không... không thể nào....

Làm sao lại....

Đỗ Nhược không phải Hình bộ Thị Lang sao! Không phải là chức quan rất lớn sao! Tại sao lại bị hạ ngục!

Nàng hoảng hốt trở về nhà gỗ, máy móc lấy thức ăn ra làm cơm, nhưng vẫn không thể tập trung.

Sư phụ và sư tỷ cãi nhau cũng không để ý, ngược lại Tác Đồng nhìn thấy, cau mày nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Lâm Trì giống như tỉnh lại, mơ hồ nói: "Không có gì."

Tác Đồng chợt căng thẳng, thần sắc lạnh lùng: "Mạch Khinh Trần đó lại tới đây tìm người?"

"Không phải...." Lâm Trì tiếp tục nhanh chóng nấu ăn, chờ đồ ăn đều gần giống bình thường rồi, mới giãn mặt, cười nói: "Không có gì, thực sự không có gì mà! Đừng lo lắng nữa!"

Ban đêm.

Lâm Trì thay y phục dạ hành, lẻn vào trong thành, đi về phía thiên lao.

Nàng từng vượt ngục cách đây không lâu, vị trí bên trong Thiên lao nàng vẫn còn nhớ rõ ràng.

Lâm Trì không hề chú ý phía bên kia.

Một nam tử áo vàng phàn nàn: "Nàng ấy muốn đi đâu đây...."

Nam tử áo trắng thản nhiên nói: "Mặc kệ, đi theo."

Nam tử áo vàng thở dài.

Công tử.... không thể dùng bộ dạng như vậy để đối phó với một cô nương được!!!

--- ------ ------ --------

Chương sau anh Trần bị ngược tơi bời luôn, ố là la:v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK