• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngủ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Bởi vì không có cảm giác, không thấy đau, cũng không thấy buồn, không thấy khổ.

Không còn cảm giác nào tốt đẹp hơn.

Cho nên nàng càng không muốn tỉnh lại.

Lâm Trì đã nghĩ như vậy.

Dường như có ai đang nói chuyện cạnh nàng, song đã không còn quan trọng nữa, dù sao nàng cũng không muốn nghe, đã vậy thì không cần để ý!

Dù sao nàng vẫn luôn là một kẻ tùy tiện, cũng không phải là lần đầu.

Nàng nghĩ như vậy đột nhiên cả thân thể lẫn tâm lý tốt hẳn lên.

Lẳng lặng nhắm mắt ngủ say sưa, tiếp tục ngủ, vẫn ngủ...

Trong mơ, cha mẹ đều còn sống, ở cùng nàng, nàng vẫn là đại tiểu thư không cần lớn, có cha mẹ yêu thương, người nhà tôi tớ nuông chiều, không cần phải đối mặt với sóng gió.

Trời xanh vạn dặm, vạn dặm không mây.

Nàng ngoan ngoãn ở nhà học cầm kỳ thi họa, được tiên sinh dạy học, có lúc thêu thùa, làm đồ trang sức trong khuê phòng.

Các nàng sẽ lén bàn về công tử nhà nọ ưu tú ra sao, nếu có thể thì muốn gả cho công tử ấy, rồi bàn về tài tử, thư sinh nổi danh của các quận, tuy nhiên những người đó đều không sánh bằng tiên sinh Đỗ Nhược dạy học trong phủ nhà nàng, nho nhã, lịch sự, bất quá tâm tình thiếu nữ nhanh tới cũng nhanh đi, nàng nhanh chóng dời lực chú ý đến Mạch công tử cách vách.

Chàng ấy là người trong lòng của thiếu nữ ở cả thành này, ai cũng mơ sau này có ngày trở thành thê tử của chàng.

Nhưng Mạch công tử chỉ thích một mình nàng, từ đầu tới cuối chỉ cười với một mình nàng, nàng vui trộm trong lòng, có điều cũng thấy không yên tâm, mãi đến khi Mạch công tử cầu hôn nàng mới thấy hài lòng.

Qua tuổi cập kê năm mười sáu, không bao lâu trong phủ liền chuẩn bị, mẫu thân chính tay may giá y cho nàng, bà rất khéo, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh tế. Ngày thành thân, nàng mặc giá y vào ai ai cũng ngưỡng mộ, ngay cả Mạch Khinh Trần trước nay chưa từng biểu đạt cảm xúc quá lớn cũng thấy kinh ngạc, nàng rất đắc ý, cái miệng dưới khăn voan không kềm được cong đến tận mang tai.

Sau đó họ sống một cuộc sống hạnh phúc.

Có gì không tốt...

Đúng vậy, có gì không tốt chứ...

Nhưng tại sao vẫn rơi nước mắt, rõ ràng là chuyện hạnh phúc như vậy.

Nước mắt chảy mãi không dừng, như nước sông dâng trào, ăn mòn nội tâm mà nàng tự cho là kiên cố.

... Giấc mộng này cũng chỉ là hư ảo mà thôi.

Người trong mơ không phải nàng và Mạch Khinh Trần.

Bọn họ cũng không phải là cha mẹ nàng.

... Trốn tránh, trốn tránh, vẫn trốn tránh hèn nhát, ở lại trong cái thế giới do chính mình tưởng tượng ra thì có thê hạnh phúc ư?

Lừa mình dối người mà thôi.

"Tiểu Trì! Tiểu Trì!!!! Muội mau tỉnh lại! Dừng dọa tỷ được không?"

"... Tiểu Trì, nếu con tỉnh lại, sư phụ mời con ăn đồ ngon được không?"

"Lận An Nhạc, không phải ngươi nói thích Mạch Khinh Trần nhiều hơn ta sao? Nhưng ngươi đã làm được gì! Có bản lĩnh ngươi tỉnh lại cho ta!"

"Lâm tiểu thư, nên tỉnh dậy rồi."

Nên tỉnh dậy rồi?

Lâm Trì mở to mắt, không nhận ra đang ở đâu, cũng không nhớ tại sao mình lại ở đây...

Thăm thẳm một giấc chiêm bao, tỉnh dậy đã cách mấy đời.

"Cuối cùng cũng tỉnh." Nữ tử tài giỏi lau mồ hôi trên trán, "... Ta nói này tiểu cô nương, nếu cô không tỉnh nữa thì sẽ phiền phức đấy."

Lâm Trì chần chờ, hỏi: "Thẩm... Thần y?"

Giọng cực kỳ yếu ớt.

"Ừ, là ta. Nếu không cô tưởng còn ai có khả nàng kéo cô từ Quỷ Môn quan về, chậc chậc, quả nhiên là tuổi trẻ... Bị thương nặng như vậy mà không để lại di chứng gì, có điều cơ thể cô cần phải tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian này cứ ở đây."

"... Ở đây?"

Đối phượng chậm rãi xoa ngón tay nói: "Phải, đây là Hồi Xuân cốc. Có điều phải nói trước, dù cô quen biết, nhưng phí khám bệnh và ăn ở 1 đồng cũng không bớt."

"Tránh ra tránh ra! Sẽ trả đủ cho cô mà!"

Một bóng người ngoài cửa chạy nhanh vào, đẩy Thẩm Tri Ly ra, lớp hóa trang trên mặt cũng không giấu được lo lắng, tiều tụy.

"Tiểu Trì, thấy sao rồi?"

"Muội?... Muội thấy đỡ nhiều."

Thẩm Tri Ly hài lòng gật đầu, lui ra ngoài, một người khác bước tới.

"Tiểu Trì, lần này sư phụ rất giận." Đã lâu không gặp sư phụ, trông tinh thần ông tốt hơn trước nhiều, hai tay vòng trước ngực, mặt trầm xuống, bộ dạng muốn giáo huấn, "Sư phụ đã dạy con bao nhiêu lần! Người trong giang hồ, quan trọng là phải biết bảo vệ mình trước! Những chuyện khác không quan trọng, mình có thể sống là được, chết rồi cái gì cũng không còn nữa! Đáng hận là có khi còn phải giúp người khác may giá y..."

"Lời này ta đồng ý."

Cầu Uyển nghe vậy khó mà phản bác, đồng thời véo véo má Lâm trì: "Còn nữa, muốn làm chuyện gì cũng phải báo với tỷ một tiếng, sắp bị muội hù chết rồi có biết chưa."

Lâm Trì rũ mắt, chợt nhớ tới chuyện gì bắt lấy áo Cầu Uyển hỏi: "Sư tỷ, chuyện phản loạn!"

"Ừm, chuyện đó, ta đã giải quyết rồi."

"Giải quyết rồi?"

"Bọn loạn đảng đều bị bắt." Cầu Uyển lạnh nhạt: "Vốn ta còn thấy thông cảm với Sách Đồng, nhưng hắn cả gan hành hạ muội thành như vậy, hừ hừ, chết không đáng tiếc..."

Lâm Trì: "..."

Nàng muốn giải thích, Sách Đồng chỉ nhốt nàng một thời gian, nhân tiện đả kích tinh thần nàng một phen.

Nàng bị thương chủ yếu do nàng tự gây ra.

"Được rồi, đừng bàn tên kia nữa, tóm lại muội nghỉ ngơi cho khỏe."

"Ừm." Lâm Trì gật đầu.

Không ngờ Sách Đồng tạo phản đã vực dậy thanh thế lớn như vậy, vẫn bị trấn áp triệt để. Cũng làm tiêu tan lo lắng lúc trước... Có điều, dù bệnh nặng nhưng lão hồ ly Hoàng đế Bắc Chu cũng không phải tay vừa.

... Khoan đã, dường như có gì đó không đúng.

Lâm Trì đột nhiên nói: "Sư tỷ, có thể gọi Thẩm thần y đến không, ta có chuyện muốn hỏi."

Thẩm Tri Ly vốn không đi xa, nhanh chóng đến, hỏi: "Chuyện gì?"

"Sao lại cứu ta?"

Thẩm Tri Ly trả lời vô cùng trôi chảy: "Cứu người là thiên chức của đại phu - đương nhiên, phí chẩn bệnh cũng không thể thiếu."

"Không phải chuyện này..." Lâm Trì cúi đầu, mấp máy môi, nói: "Ta giết... Ta giết Mạch Khinh Trần..." Mỗi chữ nói ra cực kỳ gian nan, như vặn ra từ kẽ răng, "Tại sao còn cứu ta..."

Mạch Khinh Trần là đường huynh của phu quân Thẩm Tri Ly, theo lý họ là kẻ thù mới đúng.

"À... cô nói chuyện này hả." Thẩm Tri Ly kéo dài câu.

Lâm Trì nghe cô kéo dài giọng như vậy càng thấy khó chịu.

Nàng gõ một cái xuống đầu Lâm Trì, dù không mấy dùng sức nhưng nàng vẫn thấy đau.

Trái lại Cầu Uyển xù lông: "Cô có ý gì!? Cô dựa vào đâu gõ đầu sư muội tôi!"

Thẩm Tri Ly bắn một cây châm bạc, cố định Cầu Uyển, không hề quan tâm đến biểu cảm vặn vẹo của đối phương, vỗ tay nói: "Ngu ngốc, hắn mệnh lớn như vậy sao có thể chết vì khinh địch. Nói hận thì lúc nhìn thấy cô tôi cũng có chút hận, đâm hắn một đao không nói, còn bỏ lại hắn một mình trong lúc quan trọng nhất... Có điều nhìn cô bây giờ, có muốn hận cũng không được."

Nằm một chỗ, dung nhan trắng bệch, cả người chỉ còn da bọc xương, giống hệt xác chết.

Nào giống một người vừa báo thù xong... Giống cái xác không hồn thì có.

Lâm Trì đã không còn nghe Thẩm Tri Ly nói gì nữa.

Trong đầu nàng không ngừng lặp lại câu "Hắn chưa chết", "Hắn chưa chết", "Hắn chưa chết",... Không biết nên vui hay nên buồn, nhưng trong khoảnh khắc, cảm giác mừng như điên không cách nào phủ nhận được...

Nàng lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng... Linh đường..."

"Ồ... Chuyện này phải hỏi Kỳ Mặc." Thẩm Tri Ly phân phó y đồng sau lưng, "Đi báo với Kỳ công tử, Lăng công tử, Lăng cô nương, Lâm Trì tỉnh rồi, hỏi họ có thể qua giải thích một chút không."

"Ấy..." Lâm Trì muốn cản nhưng không kịp.

... Làm thế nào đối mặt với Kỳ Mặc, Lăng Thư, Lăng Họa?

... Mình làm chuyện quá đáng như vậy, không, là định mệnh.

Kỳ Mặc vẫn một thân áo dài màu xanh ngọc, cử chi ôn tồn, lễ độ, hắn vào chào Thẩm Tri Ly một tiếng mới vòng qua nói: "... Lâm... Cô muốn hỏi chuyện gì?"

Như biết họ muốn nói chuyện gì, những người còn lại tự giác lui ra ngoài, ai không muốn lui cũng bị khiêng ra.

"Linh đường..."

Quả nhiên cô có trở lại Dương Minh... Đó là một màn kịch, để dụ kẻ địch tin rằng hoàng thất Bắc Chu đã đến bước đường cùng." Kỳ Mặc cười, "Nói đơn giản hơn, là diễn trò thôi."

Giả sao... Nhưng giống y như thật.

"Rất giống thật phải không?"

Như biết thuật đọc tâm, Kỳ Mặc chỉ nhìn thoáng qua Lâm Trì rồi trả lời: "Bởi vì không cần diễn, công tử lúc đó quả thật Cửu tử nhất sinh."

Dù chỉ một câu nói không hề có ý oán trách, nhưng Lâm trì như bị đâm một dao, cúi đầu.

"... Có điều tên Lăng Thư kia tính không được tốt nên cho hắn đi chăm sóc công tử, ngoài ra, nhị điện hạ không biết chân tướng nên khóc là thật."

Lâm Trì càng cúi đầu thấp hơn.

"Nhân tiện cũng nói với cô, công tử hiện giờ cũng ở Hồi Xuân cốc, cách đây không xa, ở nhà bên kia." Kỳ Mặc chỉ một chỗ gần đó, "Đêm công tử bị cô đâm, chúng tôi đưa ngài ấy đến đây chữa trị, để dụ rắn ra khỏi hang nên tuyên bố công tử đã chết. vết thương của công tử rất nghiêm trọng, có điều cũng nhờ cấu tạo tim ngài ấy khác người, một dao của cô không đâm trúng chỗ quan trọng, nhưng... Vẫn rất nghiêm trọng... Bởi vì chất độc trong người công tử lại phát tác."

Lâm Trì ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Độc lại bộc phát?"

"Quả nhiên cô chẳng biết gì cả."

Đổi xưng hô thành "Cô", ý châm chọc quá rõ.

Kỳ Mặc ấn mi: "Dù công tử không muốn cô biết, nhưng việc đã đến nước này, e là nên nói ra thì hơn... Sở dĩ công tử mất đi xảm giác là vì bị trúng đôhc, may mà độc này không hại chết ngài ấy mà còn giúp ngày ấy có căn cốt hơn người, chỉ khiến ngài ấy mất đi cảm giác. Về phần ngài ấy chạm vào cô mà cảm nhận được có lẽ do lúc nhỏ cô đã từng uống loại dược liệu có tính xung với độc trên người ngài ấy, đương nhiên cũng chỉ là suy đoán. Những điều này do Thẩm thần y phân tích ra, bởi vì không chỉ có cô, muội muội cô và cả mẫu thân cũng có thể khiến công tử cảm nhận được, nhưng các người lại không có quan hệ máu mủ gì với Trúc Nhan tiểu thư, nên tạm thời chỉ có thể suy đoán như thế..."

Lâm Trì ngơ ngác nhìn Kỳ Mặc.

Kỳ Mặc dừng một lúc, lại nói: "... Còn việc tại sao tóc công tử bạc phơ, mắt mù, võ công suy yếu là bởi vì... Ngài ấy nghe lời Thẩm thần y, dùng độc trị độc để hồi phục các giác quan đã mất... Mà mục đích của chuyện này, cũng là vì cô."

"Thật ra chuyện cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần công tử ở cạnh Thẩm thần y thì việc chữa trị sẽ rất thuận lợi, nhưng lúc đó cô lại đi tìm sư phụ, công tử bỏ hết mọi thứ đi tìm cô thế nên tình hình sau này mới xấu đi... Khó khăn lắm mới trở về, độc tố trên người công tử càng lan rộng, để phục hồi ngài ấy chỉ còn cách chấp nhận chữa trị đau đớn hơn. Lâm tiểu thư, cô không tò mò tại sao sau khi trở về đêm nào công tử cũng biến mất, bởi vì khi cô ăn cơm, ngủ công tử vẫn ở một góc thiên điện nhẫn nại chịu đau đớn, đau đớn bao nhiêu, nếu cô có hứng thú có thể đến thiênđiện xem chiếc giường ngài ấy nằm một phen, mặt giường bằng gỗ tử đàn in hằn từng dấu tay công tử... Trước giờ ngài ấy chưa từng chịu đau đớn gì, thình lình bị dày vò như vậy tôi nghĩ cô cũng có thể tưởng tượng, nhưng Thẩm thần y nói chỉ cần cô ở bên công tử thì ngài ấy sẽ vượt qua được. Nhưng cô vẫn bỏ mặc ngài ấy, luôn luôn bỏ mặt ngài ấy, còn đâm ngài ấy một nhát..."

"Xin lỗi." Lâm Trì nhắm mắt, lòng đau như cắt, nhưng có việc không thể không nói, "... Nhưng dù có quay trở lại, ta vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì chàng đã giết cha mẹ ta."

"Ai nói với cô? Sách Đồng?" Kỳ Mặc lạnh lùng nói: "Hắn nói thì cô sẽ tin hả?"

Lâm Trì ngẩng đầu: "Nhưng, nhưng... Mạch Khinh Trần..." Chàng ấy ngầm thừa nhận.

"Đó là bởi vì công tử không dám chắc. Khi đó công tử bị Trúc Nhan tổn thương đến hồ đồ, khoảng thời gian đó đã làm gì chính ngài ấy cũng không nhớ!" Bỗng nhiên Kỳ Mặc cao giọng, chợt hắn tỉnh táo lại: "Chỉ trách thuộc hạ, không tìm cơ hội nói rõ với công tử. Mỉa may thay, lúc tỉnh dậy trong vũng máu, ngài ấy vẫn nói với tôi đừng giết cô, vì công tử cũng cho rằng đó là lỗi của mình..."

Lượng tin tức quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Trì không tiêu hóa kịp.

"Đợi một chút... Không phải... Chàng ấy?"

"Không phải." Kỳ Mặc chớp mắt: "... Quả thật công tử có đi ngang Giang Nam, cũng có gặp qua cha mẹ cô, thật ra ban đầu chúng tôi còn tưởng là công tử làm... Vì đêm đó ngài ấy uống rượu mãi đến bình minh mới về, trên người cũng có vết máu, không bao lâu sau chuyện nhà cô được truyền ra, tôi đi hỏi công tử nhưng ngài ấy chẳng nhớ gì cả, bệ hạ tức giận hạ thuốc mê, bắt ngài ấy vào tù, cấm đoán cả một năm, nếu không phải có chứng cứ chứng minh hung thủ không phải công tử, nói không chừng bây giờ ngài ấy vẫn phải ở trong tù."

"Chứng cứ?"

"Phải. Một năm sau chứng cứ mới xuất hiện, quan khám nghiệm tử thi cho biết thời gian gây án là nửa đêm, nhưng khi đó công tử vẫn uống rượu suốt đêm, hơn nữa còn ra tay dạy dỗ một kẻ say đang chọc ghẹo nữ tử trên đường, máu trên người ngày ấy cũng là của tên đó. Lúc ấy công tử cải trang nên không ai nhận ra, ngài ấy chỉ uy hiếp tên kia mấy câu, cũng vì vậy...Mà tên đó ghi hận trong lòng mới trộm ngọc bội của công tử, mợt năm sau hắn lấy ra cầm nên bị phát hiện, ngọc bội đó là vật ngự tứ, chỉ có một miếng duy nhất, tuyệt đối không thể là người khác." Kỳ Mặc cười khổ, "Nếu sai, cũng là tôi sai, do một tay tôi áp chế thảm án nhà cô, nếu cô có hận thì cứ nhằm vào tôi, đừng trách oan cho công tử."

"... Vậy rốt cuộc là ai?"

Kỳ Mặc nói: "Chuyện đã lâu không dễ truy ra manh mối, có điều rất có thể do Sách Đồng gây ra, bởi vì mấy hôm trước một tên đồng bọn của hắn đã khai, chính Sách Đồng đã giết hết mọi người trong thôn mà cô và công tử đã từng dừng chân... Lý do là để giá họa cho công tử. Nhưng chuyện báo thù cô không cần lo nữa, Hình bộ và Đại Lý tự sẽ tra rõ, cả những chuyện trong phủ nhà cô, những kẻ nào phạm tội đều sẽ chịu sự trừng phạt."

Lâm Trì giật giật môi, nói: "Đa tạ."

... Một kết cục nàng không bao giờ ngờ tới.

Bất quá cũng không phải là không thể, lần nàng lẻn vào hoàng cung, chính Sách Đồng đã dò đường, nàng mới nhặt được quyển sách kia, sau này chính tay hắn đưa quyển sách đó cho nàng, ngoài ra, lần lạc trong thôn cũng là Sách Đồng dẫn nàng đi, sau đó đổ tội cho Mạch Khinh Trần, đổi trắng thay đen.

"Thật ra... Công tử vốn không thể nào giết cha mẹ cô."

Không đợi nàng mở miệng, Kỳ Mặc đã thong thả nói tiếp: "Sau khi mất Trúc Nhan một cách thảm thương như vậy, công tử không thể nào xuống tay với một người mà ngài ấy có thể cảm nhận được, dù bản thân bị thương ngài ấy cũng sẽ không làm vậy."

Hắn ấn trán, lại nói: "Không biết cô có cảm thấy không, sau khi về Dương Minh, công tử rất bất an. Công tử hẳn đã biết cô là ai, đến để làm gì, nếu không muốn bị cô giết, đã bắt cô từ lâu, nhưng ngài ấy không làm vậy.

Ngài ấy cam tâm tình nguyện bị cô đâm chết, thậm chí viết thư để lại bảo chúng tôi đừng giết cô."

"Có lẽ cô cảm thấy công tử rất mạnh mẽ? Không, ngài ấy không hề. Ngài ấy chỉ muốn bảo vệ cô, bảo vệ cô hết sức mình, dùng cả sinh mệnh để bảo vệ cô..."

Trái tim bị siết chặt, Lâm Trì thấy khó thở.

Đáy lòng như bị kéo căng, ngực trống rỗng bất an.

Thấy vẻ mặt Lâm Trì, Kỳ Mặc cũng không đành lòng.

"Xin lỗi, hôm nay tôi tới không phải để hỏi tội cô, chỉ là..." Kỳ Mặc chuyển tầm mắt sang hướng khác, "Đối xử với ngài ấy tốt một chút."

"Nếu một ngày nào đó có người giết được công tử, người ấy chỉ có thể là cô."

Kỳ Mặc đi rồi, Lâm Trì vẫn lẳng lặng ngồi trên giường, rất lâu rất lâu, bên tai vẫn văn vẳng những gì hắn nói.

Đột nhiên, nàng bật dậy, chạy ù ra ngoài.

"Này này, Tiểu Trì, muội đi đâu thế?"

"Tiểu Trì, muội đứng lại cho tỷ!"

Lâm Trì cũng không quay đầu lại nói: "Muội muốn đi gặp Mạch Khinh Trần!"

Không đợi nàng ra đến sân đã bị Thẩm Tri Ly cản lại, nàng ấy vòng hai tay trước ngực, lạnh lừng nói: "Không được đi! Cô tiều tụy bệnh tật thế này, qua đó chỉ lây bệnh cho hắn, ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương cho ta, có nghe không!"

Lâm Trì bị túm áo kéo về.

"Vậy... Có phải khỏe rồi sẽ được đến gặp chàng?"

Thẩm Tri Ly gật gật đầu, lại nói: "Cái bộ dạng như quỷ của cô, ai mà muốn gặp, có khi lại dọa người ta, không dưỡng cho trắng trẻo mập mạp không cho đi."

Lâm Trì tránh thoát, quay đầu nhân tiện nói: "Thuốc đâu! Muội muốn uống thuốc! Muốn ăn cơm!"

"Nào, lấy cơm và thuốc cho cô ấy đi."

"Vâng!"

Nhìn chồng chén đĩa chất cao như núi, nhìn thiếu nữ ăn ngấu nghiến trước mặt, Thẩm Tri Ly không khỏi có cảm giác "Tuổi trẻ thật tốt"...

Lâm Trì lại bắt đầu diều dưỡng thân thể, khúc mắt trong lòng đã gỡ, khẩu vị lại tốt như xưa.

Nàng tập võ nhiều năm, căn cốt không tể, lại được Thẩm Tri Ly cho thuốc bổ uống, khí sắc ngày một tốt lên.

Thậm chí nàng bắt đầu rèn luyện thân thể, mỗi ngày chạy quanh Hồi Xuân cốc vài vòng, hi vọng sớm ngày khôi phục, không ngoài dự đoán, sư phụ và sư tỷ đến giúp nàng tập luyện.

Vì lâm Trì, hai người nán lại Hồi Xuân cốc.

Tính ra, thấy sư phụ ở đây, Lâm Trì có hơi ngạc nhiên.

Sư phụ đang phơi nắng, nghe vậy liền nói: "Ta đến từ Ma giáo, chính là cái tên Hoa Cửu Dạ lần trước, thì ra hắn là cốc chủ Hồi Xuân cốc, lần này nhận tin đặc biệt đến trị cho Mạch Khinh Trần... Nếu sớm biết hắn và Mạch Khinh Trần quan hệ không tệ, thì lần trước chúng ta không cần trốn tránh chật vật như vậy... Con làm gì thế?"

Sư tỷ chống nạnh: "Cút cho con, mau giúp Lâm Trì tập luyện!"

Sư phụ lập tức quay lại, bày ra bộ dáng eo mỏi lưng đau: "Ôi ôi, lưng ta lại bị trẹo rồi, không nhúc nhích được... Con giúp Tiểu Trì nhé."

Sư tỷ trực tiếp giẫm lên: "Lý do này ba hôm trước đã dùng rồi! Lão già đã già còn lười biếng! Cút."

"Đồ nhi, con thật hung dữ."

"Còn nói!"

Lâm Trì nhìn bóng hai người đùa giỡn, nhịn không được nở nụ cười.

"Này này, Tiểu Trì, còn không mau qua giúp sư phụ, sư tỷ con muốn diệt sư này!"

"Tiểu Trì! Mau giúp tỷ giáo huấn lão già này!"

Trong bụi cỏ cách đó không xa.

Lăng Thư siết quả đấm: "... Bọn họ còn dám vui vẻ như vậy! Bản đại gia thấy ngứa tay rồi..."

Lăng Họa liếc hắn một cái: "Có bản lĩnh thì ra tay đi, xem sau khi công tử khỏe rồi có bỏ qua cho ngươi không."

Lăng Thư nổi điên: "... Rốt cuộc tại sao hai chúng ta phải rình ở đây, không ra tay được thật khổ quá."

Lăng Họa bình tĩnh nói: "Đương nhiên là để báo cáo sinh hoạt hằng ngày của thiếu phu nhân cho Kỳ Mặc, sau đó Kỳ Mặc báo lại với công tử..."

Lăng Thư quay đi: "Chỉ có mình ta cảm thấy làm vậy rất ngu xuẩn hả?"

Lăng Họa trầm mặc như nước: "... Ngươi không phải người."

Một lúc sau.

Lăng Thư hỏi: "Tại sao hai chúng ta vẫn phải nấp ở đây."

Lăng họa nhanh chóng trả lời: "Bởi vì công tử muốn biết."

"Được rồi."

Trong phòng.

Kỳ Mặc: "Đa tạ Thẩm thần y."

"Ngươi đa tạ nhiều rồi, chi bằng trả thêm cho ta phí chẩn bệnh đi."

Kỳ Mặc cười: "Đương nhiên."

Thẩm Tri Ly nhìn ra cửa, tỏ vẻ đăm chiêu: "Xem ra, ngươi thật ự đã kích thích tiểu nha đầu kia không ít."

Kỳ Mặc cười: "Tôi chỉ nói sự thật."

"Có điều có thể kích thích cũng không tệ, ít ra tốt hơn bộ dạng trầm mặc khi mới tới." Thẩm Tri Ly cười cười: "Có điều, không thể tưởng tưởng được là nàng ấy thích công tử nhà ngươi đến thế."

"... Vì sao?"

"Ta vốn cho rằng nàng ấy sẽ chọn cái tên thanh mai trúc mã, bởi vì so về mặt nào cũng thấy hắn hơn công tử nhà ngươi."

Kỳ Mặc cao giọng: "Thứ cho tại hạ nói thẳng, theo suy nghĩ nông cạn của tôi thù phương diện nào công tử cũng ưu tú hơn."

"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi, ta biết."

"Không phải đâu..." Kỳ Mặc ỉu xìu.

"Ơ, tiểu Cảnh Hoàn, đến mẫu thân bảo." Thẩm Tri Ly vẫy tay với một nam hài tử đi ngang cửa phòng, chỉ chỉ Kỳ Mặc: "Gọi Kỳ Mặc thúc thúc."

Kỳ Mặc... Thúc Thúc...

Nam hài tử trưng ra bộ mặt thanh tú nói: "Chào thúc thúc."

Kỳ Mặc: "..." Có nên đáp lại không... Ta già đến mức bị gọi là thúc thúc rồi hả...

Thân thể Lâm Trì ngày một tốt hơn, hơn nữa bắt đầu tìm đủ mọi cách để mình béo lên.

Nàng cố ăn thịt mỡ mỗi ngày, nhưng chỉ ăn hai ngày là không kiên trì nổi, ép mình ăn thật khổ, quan trọng là Thẩm Tri Ly dứt khoát bảo nàng "Kén ăn sẽ dễ gầy"; nàng thử lót vải trong y phục, nhưng... nhanh chóng bị Thẩm Tri Ly phát hiện, Thẩm Tri Ly rộng lượng bày tỏ "Chỉ cần nhìn mặt cô là biết cô có béo hay không thôi."; Vì thế nàng tiếp tục cố gắng vỗ mặt, hi vọng nó béo ra một chút, Thẩm Tri Ly thấy thế thì yên lặng để lại một bộ thuốc mỡ tiêu sưng rồi đi mất...

Lâm Trì cầm thuốc mỡ: "..."

Thẩm thần y, cô thất vọng với ta rồi hả, sao không cho ta chút ý kiến?

Không nghĩ được cách gì, nàng đành đến hỏi sư tỷ, sư tỷ vẫn rất thương nàng, nhưng về chuyện này lại đứng chung một chiến tuyến với Thẩm Tri Ly, chỉ bảo nàng đừng hòng đi đường tắt, nên dưỡng thương cho tốt.

Bất đắc dĩ, Lâm Trì đành nghĩ cách lẻn ra ngoài.

Thân thủ của nàng dù chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng trốn ra ngoài chỉ là chuyện nhỏ.

Ngoại trừ nơi ở của Thẩm Tri Ly, bên ngoài Hồi Xuân cốc rất giống tiểu trấn, ven đường có rất nhiều người buôn bán.

Khí hậu trong cốc ôn hòa, trên đường có rất nhiều cây cối, mùa này hoa đào nở rất đẹp, chốc chốc lại có một vài cánh hoa rơi lả tả xuống mặt đường, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, trông lười biếng lại êm dịu.

Hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.

Lâm Trì duỗi lưng, đi dạo.

Nàng không phải loại người thích đi dạo phố, có điều... Lâm Trì nghĩ nên mua chút đồ nhận lỗi với Mạch Khinh Trần, dù chuyện này không phải chỉ nhận lỗi là xong... Thôi, tóm lại có còn hơn không!

Ồ, đó là kẹo hồ lô, nhớ quá... Mua một cây được rồi, ừm mua thêm cho Mạch Khinh Trần một cây, chắc hẳn chàng chưa ăn bao giờ!

Ồ, trang sức ở đây cũng đẹp, nhưng nàng chỉ biết dùng dây cột tóc, vậy... Mua trâm cho Mạch Khinh Trần đi, miếng bạch ngọc này sờ vừa êm vừa mịn!

Bộ trường sam màu trắng viền vàng thêu thủy tiên này có vẻ hợp với Mạch Khinh Trần...

Cây quạt giấy này... Miếng ngọc bội này... Đôi giày này...

Lâm Trì dạo xong ôm một đống đồ, phát hiện nàng toàn mua cho Mạch Khinh Trần.

Đợi đã, không phải nàng ra ngoài để tìm cách tăng cân hả?... Thôi, lần sau vậy, nhiều thứ như vậy làm sao ôm hết.

Về trước rồi tính!

Sau đó, sau đó... Lâm Trì rất bình tĩnh phát hiện mình lạc đường.

May mà Hồi Xuân cốc của Thẩm Tri Ly rất có tiếng, Lâm Trì hỏi bừa một người, đối phương liền chỉ hướng cho nàng.

Khẳng định không thể vào bằng cửa chính với bộ dạng này.

Lâm Trì bao bọc mọi thứ mua được vào một cái bao, sau đó ném đi, bao vải treo lủng lẳng trên cây, không bị rơi, nàng cực kỳ hài lòng.

Nàng vừa định treo lên lấy thì thấy bao quần áo bị người nào đó lấy xuống.

... Này này! Có trộm đồ cũng không nên trộm trước mặt chủ thế chứ!

Lâm Trì không chút nghĩ ngợi, chống tay treo qua tường định nhảy xuống, nhưng nàng phán đoán sai, mặt tường bên kia cao hơn bên ngoài nhiều, Lâm Trì nhắm mắt lại, vòng hai tay ôm đầu gối, chuẩn bị xong xuôi định rơi xuống, nhưng chưa kịp rơi đã bị người ta ôm lấy.

"Á, đa tạ." Nàng cuống quít mở mắt.

Trước mắt là một đôi giày xanh như nước, tay áo trắng tinh không nhiễm chút bụi trần.

Trong chớp mắt, nàng không biết nên để tay ở đâu, vẻ mặt như thế nào.

Người nọ mở miệng, giọng trước sau vẫn từ tốn, êm tai như nước chảy mây trôi: "Nàng đang làm gì?"

Nàng tránh khỏi cái ôm của người nọ, đưa bao đồ sang, cúi đầu nhét vào lòng đối phương: "Cho, cho chàng..."

"Bồi thường?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

Đầu Lâm Trì muốn nổ tung, cảm giác trên dưới cả người nóng phát sốt, giống như sắp bốc hơi.

"Ta... Ta nhận lầm người, chàng không phải kẻ thủ của ta... Bồi thường chắc chỉ nhiêu đây không đủ, nếu chàng còn giận, đâm ta một đao cũng được!"

"Thật hả?" Giọng hắn đầy nghi hoặc.

"Ừm."

Lâm Trì ngẩng đầu định chứng minh mình thật lòng.

Mọi thứ trước mắt chậm dần, thời gian như ngừng trôi.

Người trước mặt có đôi mặt đẹp như nước, lông mi thon dài chớp nháy khiến tim nàng đập dữ dội, mái tóc bạc dài trơn bóng buộc lệch sang bả vai, dung nhan đẹp xuất thần.

Hắn đứng yên ở đó, giống như chưa từng bị thương, cũng không biết đau là gì.

Hoa đào trong sân bị gió cuốn rơi trên tóc hắn.

Hắn thong thả lắc đầu, cười khẽ với nàng: "Sẽ đau đấy."

Ta không nỡ để nàng đau.

... Rõ ràng Mạch Khinh Trần không nói thêm câu gì cảm động, rõ ràng nàng không phải kẻ yếu đuối, rõ ràng gặp lại nên vui mới đúng.

Nhưng... Lâm trì nén không nổi, hệt như hài tử bị ức hiếp nhào vào lòng hắn, ôm hắn òa khóc.

Nàng không cần gì hết, chỉ cần người này.

- Mạch Khinh Trần, chúng ta ở bên nhau cả đời được không?

- Được, cả đời.

[Hoàn chính văn]

Lời edit: Hoàn rồi, mừng quá hic, xin lỗi các bạn vì dạo này mình bận nhiều việc nên edit không được nhanh, mà chương nào chương nấy dài đăng đẳng, kết có hơi đột ngột, nhưng tác giả còn viết rất nhiều chương ngoại truyện, mình sẽ đăng sau nhé.

Cuối cùng cảm ơn các bạn đã theo dõi trong suốt thời gian qua. *Tung bông, tung hoa*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang