Lâm Trì ăn không nổi, đành phải gọi một bình trà từ từ uống.
Tiếng nhạc đệm cho điệu múa thanh thoát của vũ cơ vang lên, trên yến tiệc dưới lầu tiếng nói chuyện rôm rả, trên bàn tiệc chủ và khách đều một bộ dáng vui vẻ.
Nữ tử áo lam lại dùng cùi chỏ chọc chọc Lâm Trì, giọng điệu hưng phấn lạ thường: "Vừa rồi ngươi đi quả là không khéo, Đại điện hạ vừa mới xuất hiện đó! Nếu ngươi quay lại sớm một chút nữa là có thể nhìn thấy rồi! Này, sau đó..." Tay nàng chỉ về phía tấm lụa mỏng che trước một căn phòng trang nhã, nơi đó có hai bóng dáng lờ mờ dán sát vào nhau, trong giọng nói lẫn mấy phần yêu thích và ngưỡng mộ: "Ai, nhưng mà nữ tử kia thật là tốt số được Đại hoàng tử nhìn trúng..."
Lâm Trì chỉ ngước mắt liếc nhìn bóng dáng thân mật đó rồi cúi đầu không hề nhìn nữa.
Cho đến lúc trên đường trở về, hai nữ tử vẫn còn ngồi bình phẩm tướng mạo, khí chất, lời lẽ, cử chỉ của chư vị công tử trên bàn tiệc.
Lâm Trì dựa vào thành xe ngựa, ngủ một mạch về đến dịch quán, trong đầu không ngừng nhớ lại tầm mắt lạnh băng vừa rồi của Mạch Khinh Trần, băng lãnh vô tình, giống như là người xa lạ vậy.
Mặc dù khuôn mặt này với Mạch Khinh Trần chính là người xa lạ...
Nhưng mà tại sao nàng lại cảm thấy cho dù nàng có dùng khuôn mặt thật của mình cũng chưa chắc Mạch Khinh Trần sẽ nhận nàng...
Dù sao hắn đã có một nữ tử phù hợp làm nữ nhân của hắn hơn, thoạt nhìn nàng ấy rất thích Mạch Khinh Trần, không giống nàng...
Nghĩ như vậy thì đây là chuyện có thể chấp nhận... Nhưng, trong lòng như có một khoảng trống, thế nào cũng không lấp được.
Lâm Trì trở về phòng, nha đầu biết nàng tới tửu lâu trong thành, không ngừng quấn lấy Lâm Trì lải nhải, Lâm Trì vô cùng mệt mỏi, ậm ờ nói được đôi câu thì không nhịn được ngủ mất.
Không biết có phải là di chứng sau khi bị đập đầu hay không, thân thủ của nàng có phần sa sút, tinh thần kém hơn trước kia rất nhiều, luôn luôn cảm thấy buồn ngủ.
Mấy ngày sau ngoài thời gian tập luyện ra, nha đầu lại lôi kéo Lâm Trì đi dạo xem hiệu nữ trang và phấn son, ngoại trừ nha đầu ra nàng ngày nào cũng phải ra ngoài với hai cô nàng, áo lam tên là Hứa Lan Hâm, áo tím tên là Ngôn Điệp, ba người không hẹn mà gặp, cho nên cũng dần trở nên thân quen.
Thỉnh thoảng bên tai cũng nghe được tin đồn liên quan đến mạch Khinh Trần, nhưng sau lần đó Lâm Trì không nhìn thấy Mạch Khinh Trần lần nữa.
Thời gian thấm thoắt, thoáng cái đã đến ngày nhập cung.
Đối với việc ăn mặc Lâm Trì không có yêu cầu gì, đối với nàng mà nói có thể mặc được là được, đành tùy ý cho nha đầu chuẩn bị, lúc vào cung còn có phần không chân thực.
Lần trước còn là vào trộm đồ...
Nhưng mà, khụ khụ, hình như lần này cũng không khác biệt lắm...
Nhóm mỹ nhân được nghênh tiếp vào trong điện, một lát sau mới có người tới thông báo tạm thời có thay đổi, sau giờ ngọ mới có thể tiếp kiến Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương...
Lâm Trì có chút chột dạ.
Vậy... lúc này quá tiện.
Lâm Trì lấy cớ đi dạo, cuốn chiếc váy lên, rồi cẩn thận đi về phía sâu trong cung cấm.
Từ hai năm trước sau khi Mạch Khinh Trần huyết tẩy Đại Lý Tự, toàn bộ Đại Lý Tự được chuyển đến nơi càng thêm vắng vẻ, canh giữ càng nghiêm ngặt hơn. Lâm Trì đã tính toán nhiều lần, tuy bây giờ rất khó lẻn vào, nhưng không thể cứ bỏ đi như vậy.
Vì thế, mục tiêu của nàng lại quay lại trong cung.
Một vụ án lớn như vậy mà Hình bộ lại không ghi lại, hoặc là liên quan đến bí mật bị cất giấu ở Đại Lý Tự, hoặc chính là liên quan đến cung điện được giấu trong cung.
Lâm Trì đang suy nghĩ chợt nghe thấy phía trước có tiếng người nói chuyện.
Nàng vội vàng xoay người lên nóc nhà, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi qua.
Nhưng mà... vì sao giọng nói kia có chút quen tai.
******************************************************************************
Lâm Trì cúi đầu nhìn, là nữ tử đi theo Mạch Khinh Trần nhìn thấy hôm đó.
Nàng thay một thân đỏ thẫm, đuôi váy thêu bách điệp phượng, càng lộ vẻ kiều diễm mềm mại, giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lời thốt ra đều là những câu sắc bén: "Lá gan ngươi quả không nhỏ, lại dám thừa lúc ta không có mặt lén lút tiếp cận Đại điện hạ, ngươi coi lời ta không ra gì phải không..." Tầm mắt nàng khẽ rủ xuống, ánh mắt liếc nhìn đối phương mơ hồ có mấy phần giễu cợt.
Sau lưng nàng ta là một đám thị vệ, còn một nữ tử mặc kiểu cung nữ đang run rẩy quỳ trên mặt đất.
"Lăng cô nương, nô tỳ biết sai rồi..."
Giọng điệu vị Lăng cô nương cao cao tại thượng: "Ngươi biết lỗi ở chỗ nào?"
Cung nữ: "Nô tỳ không nên đến gần..."
"Hừ." Lăng cô nương hừ lạnh một tiếng: "Không đúng, là ngay cả nghĩ ta cũng không cho nghĩ, Đại điện hạ là của ta, ngươi nhớ cho kĩ! Người đâu, lôi nàng ta ra loạn côn đánh chết!"
Thị vệ sau lưng lập tức ấn cung nữ kia xuống, cây côn to bằng cánh tay từng gậy đánh xuống người nàng.
Lâm Trì đứng trên nóc nhà, sững người... Có nên xuống cứu hay không?
Đang trong lúc chần chừ, nàng lại nghe thấy một âm thanh khác.
"Đại điện hạ, là ở chỗ đó!" Là giọng một nữ tử mang theo vài phần khoái chí và xảo trá.
Tiếp nữa, Lâm Trì lại nhìn thấy Mạch Khinh Trần, một thân bạch y cùng mái tóc bạch kim lạnh lùng như băng tuyết.
Thấy Mạch Khinh Trần tới đây, trên mặt Lăng cô nương đó thoáng một tia hoảng hốt, nhưng lập tức bình tĩnh lại ngay, vẻ mặt giễu cợt lập tức biến chuyển thành má lúm đồng tiền tươi như hoa, chạy hai ba bước đến bên người Mạch Khinh Trần, kéo lấy cánh tay Mạch Khinh Trần, cười ngọt ngào làm nũng nói: "Định Lam, nàng ta khiến ta không vui, ta giết nàng ta cũng không sao đúng không!"
Vị nữ tử dẫn Mạch Khinh Trần đến lại nói: "Đại điện hạ, cho dù là Uyển Thanh có lỗi, nhưng tại sao Lăng cô nương lại có thể tùy ý giết chết nàng như vậy! Hơn nữa Lăng cô nương không thông báo với ngài tiếng nào, có thể thấy được đã làm quen thói, nàng..."
Mạch Khinh Trần dời tầm mắt về phía Lăng cô nương.
Lăng cô nương lập tức lắc đầu, khoát tay nói: "Lần đầu tiên, lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên mà! Không phải là do muội cảm thấy chút chuyện nhỏ này không nên quấy rầy huynh sao!"
Trong khi bọn họ nói chuyện, hình côn kia vẫn không hề dừng lại, từng tiếng một nặng nề rơi xuống kèm theo tiếng kêu thảm thiết của nữ tử.
Cung nữ kia nhìn thấy Mạch Khinh Trần, dùng hết sức khẩn cầu: "Đại điện hạ, van xin ngài, cứu nô tỳ, xem như nể tình nô tỳ tận tâm phục vụ ngài, tha cho nô tỳ đi, nô tỳ không dám nữa."
Mạch Khinh Trần vừa liếc nhìn nàng, liền quay đầu thản nhiên nói với Lăng cô nương: "Không sao, tùy ngươi thích."
Hắn vừa nói xong, Lăng cô nương lập tức cười đắc ý.
Sắc mặt nữ tử tố cáo cũng trở nên trắng bệch. Trải 𝔫ghiệm đọc 𝑡ruyệ𝔫 số 1 𝑡ại # Tr𝑈mTruy 𝐞𝔫.VN #
Lâm Trì nhẫn nhịn, rốt cuộc không nhịn được.
Mặc dù sớm biết Mạch Khinh Trần coi mạng người như rơm cỏ, nhưng vẫn không kìm được cảm thấy thất vọng.
Rất thất vọng.
Nàng ngây ngô ở bên cạnh hắn lâu như vậy, nhưng người này vẫn không thay đổi, vẫn tàn nhẫn lạnh lùng.
Lâm Trì nhảy xuống khỏi nóc nhà, xoay người ôm lấy cung nữ đang hấp hối, rồi nhanh chóng quay người chạy trốn.
Lúc này cung nữ kia lệ nóng quanh tròng, chỉ lo nức nở khóc.
Lâm Trì: "Đừng nói gì cả, ngươi ở đâu?"
Mặc dù cung nữ không hiểu nhưng vẫn giơ ngón tay vô lực lên, chỉ về một hướng.
Nơi này là bên trong hoàng cung, canh giữ tương đối lơi lỏng, nếu như chỉ dựa vào một mình nàng xông ra, so với trước kia bị Đỗ Nhược bắt được thì tính khả thi rõ ràng cao hơn.
Lâm Trì bước vào gian phòng, nhanh chóng nghiêng người đặt cung nữ kia xuống.
Cung nữ nằm im trên giường không nhúc nhích, không nhịn được nói: "Cái đó... ân công, đa tạ."
Lâm Trì gãi đầu cười, rồi lập tức hạ mặt: "Ngươi biết đi ra ngoài thế nào không?"
Mặc dù cứu người là hành động bộc phát, nhưng mà nàng không hối hận.
Cung nữ khẽ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lâm Trì vừa định nói gì, đột nhiên sâu trong mắt co rút mạnh mẽ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng Lâm Trì.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy Mạch Khinh Trần đứng ở nơi đó, hắn không nhíu mày lấy một cái, đi thẳng về phía Lâm Trì.
Hẳn là Mạch Khinh Trần đuổi theo nàng tới đây...
Nàng nên sớm nghĩ đến, với võ công của Mạch Khinh Trần, cướp người dưới tay hắn, không khác gì lấy trứng chọi đá, nhưng tại sao vừa rồi lại không nghĩ tới... Giống như theo bản năng cảm thấy Mạch Khinh Trần sẽ không làm tổn thương nàng, sẽ không động thủ với nàng.
Nhưng mà...
Mạch Khinh Trần chỉ từng bước đi đến mép giường, bàn tay lạnh như băng hướng về phía nàng.
Lâm Trì nghiêng đầu tránh ra, xoay người định trốn, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu nàng chính là chạy!
Nếu một khi bị Mạch Khinh Trần chạm được...
Nhất định sẽ bị phát hiện!
Không được, không thể bị phát hiện vào lúc này...
Nhưng bất kể là trước kia hay bây giờ, tốc độ của Lâm Trì hoàn toàn không so được với Mạch Khinh Trần.
Tay Mạch Khinh Trần dễ dàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lâm Trì, chỉ một thoáng, trước khi Lâm Trì còn chưa kịp phản ứng, Mạch Khinh Trần đã lột xuống một tấm mặt nạ thật mỏng khỏi cằm nàng.
Lâm Trì cứng người.
Không dám quay đầu lại, cũng không dám nhìn vào vẻ mặt Mạch Khinh Trần bây giờ.
Thời gian lúc này tựa như ngưng đọng.
Âm điệu lạnh như băng lộ ra mấy phần kỳ lạ, Mạch Khinh Trần chậm rãi nói: "Lâm Trì."
Hai tiếng này lại giống như gõ vào tim Lâm Trì.
Âm ẩm đau.
Nàng chưa từng nghĩ khi Mach Khinh Trần đọc tên nàng lên bản thân lại hoài niệm như vậy.
Lực kiềm giữ ở tay nàng từ từ lỏng ra, Lâm Trì giấu đầu hở đuôi từng bước từng bước kéo dãn khoảng cách giữa nàng và Mạch Khinh Trần, mới quay đầu lại.
"Ừ."
Không khí hiện tại không biết nên nói gì, Lâm Trì có phần ủ rũ, vốn là nàng muốn giải thích tại sao hai năm trước lại rời đi, tại sao bây giờ mới quay trở về, hoặc là thẳng thắn chào hỏi gì đó, nhưng lời đến miệng một chữ cũng không nói ra được.
Trong khi nơi này yên tĩnh đến khó xử, đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào.
Trong lòng Lâm Trì rét lạnh, đoạt lấy tấm mặt nạ mỏng như cánh ve trong tay Mạch Khinh Trần, rồi cẩn thận đắp lên mặt mình.
Lúc người bên ngoài bước vào, nàng vừa vặn vuốt nếp nhăn trên cằm xuống.
Vị Lăng cô nương xinh đẹp kia vừa vào cửa liền níu lấy Mạch Khinh Trần nói: "Định Lam, huynh nhanh quá! Nhưng mà, lại làm phiền huynh rồi, thị vệ trong cung bây giờ quá tệ."
Thấy Mạch Khinh Trần không nói gì, nàng quay lại ra lệnh cho thị vệ sau lưng: "Người đâu, lôi hai người cả gan làm loạn này xuống, nhốt vào Thiên Lao!"
Vậy mà ma xui quỷ khiến, Lâm Trì ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạch Khinh Trần: "Có thể không bắt không..."
...Nếu không phải là Mạch Khinh Trần ở đây, nàng vẫn có lòng tin chạy trốn được, cho dù có vào Thiên Lao cũng có thể vượt ngục ra ngoài, nhưng.. đột nhiên, rất muốn biết, Mạch Khinh Trần có còn quan tâm nàng hay không?
Lăng cô nương lập tức lạnh lùng nhìn về phía Lâm Trì: "Ngươi là ai!"
Lâm Trì báo tên giả: "Chi nữ Thứ sử Hòa Châu, Lâm Uyển Như."
Khóe miệng Lăng cô nương dâng lên một nụ cười nhạt: "Hóa ra là tú nữ đợi tuyển, tú nữ thì sao... Các ngươi còn không mau bắt..."
Nàng ta còn chưa dứt lời, thì lại nghe thấy Mạch Khinh Trần lạnh lùng phun ra một chữ.
"Được."
Tầm mắt Mạch Khinh Trần bình thản nhìn Lâm Trì, nói: "Nàng đi đi." Rồi quay lại nhìn thị vệ sau lưng: "Không được động thủ."
Vừa nói xong liền xoay người rời đi, ban đầu Lăng cô nương còn bị biến cố ngoài ý muốn này làm cho ngớ ra, nhưng lại cười lạnh một tiếng, rồi đuổi theo Mạch Khinh Trần ra ngoài.
Cung nữ nằm lỳ trên giường kinh hãi khiếp đảm nhìn Lâm Trì, run rẩy nói: "Ngươi... quen Đại điện hạ? Chúng ta không sao chứ..."
Lâm Trì nhìn ngoài cửa một hồi, cúi đầu cười với nàng, đáp: "Phải, ta quen. Ta nghĩ... không có chuyện gì đâu, ta bôi thuốc giúp ngươi trước?"
Cung nữ cảm kích nhìn nàng, gật đầu như giã tỏi.
Động tác Lâm Trì rất nhuần nhuyễn, nhẹ nhàng, gần như không làm đau thương tích của cung nữ.
Lâm Trì khẽ rủ mắt xuống khiến cho cả người có vẻ rất tĩnh lặng, đắm chìm trong ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua ngoài cửa sổ, đẹp mà ấm áp.
.... Tại sao Đại điện hạ lại thích nữ nhân vênh váo hung hăng, ngoan độc sắc bén như Lăng Yến chứ, cô nương trước mặt này so với Lăng Yến quả thực là tốt hơn rất rất nhiều!