• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sư tỷ ta đâu?"

Lâm Trì chống tay trên bàn, thở phì phò hỏi.

Vì lo lắng cho Cầu Uyển, sau khi nghe nơi ở của Tĩnh Vương thế tử ngay cả cửa cũng không đi, trực tiếp trèo tường vào.

Tiếc là không tìm được sư tỷ, chỉ thấy Tĩnh Vương đang ngồi đọc sách trong phòng.

Tĩnh Vương thế tử buông sách, đăm chiêu nhìn cái bàn: "Nàng ấy đi rồi."

Lâm Trì hỏi theo bản năng: "Đi đâu?"

Tĩnh Vương thế tử lắc đầu: "Ta không biết."

Giọng Lâm Trì pha lẫn giận dữ hiếm thấy: "Sao huynh có thể không biết!"

Tĩnh Vương thế tử đứng dậy, tiện tay vứt đi chồng áo màu hồng đang nằm trên giường, giọng có chút kì quặc, không nhìn ra đang vui hay buồn: "Có lẽ nàng ấy sẽ không quay lại nữa."

Lâm Trì nắm tay thành quyền: "...Tại sao?"

Tại sao ư.

Cơ Quân Sênh cũng rất muốn biết.

Hai ngày trước, trong thư phòng.

Trời nhuốm hơi sương, mây đen dày đặc, u khuất như ban đêm..

"Có thể cho ta biết đã có chuyện gì không? Tĩnh Vương thế tử điện hạ của ta!" Cầu Uyển nện một quyền lên bức tường bên cạnh, mặt tưởng liền xuất hiện vết rạn, kéo dài ra hai bên, phát ra tiếng rắc rắc khiến người ta sởn gai ốc, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.

Cơ Quân Sênh vội kéo áo Cầu Uyển, thương tiếc nói: "Ta có thể giải thích..."

Cầu Uyển rút tay ra không chút lưu luyến, lạnh lùng nói: "Giải thích? Chàng còn muốn giải thích gì nữa? Còn gì có thể giải thích đây?"

"Ta..."

"Chàng muốn thành thân với người khác phải không?"

Cơ Quân Sênh cúi đầu, buông thõng cánh tay vẫn còn vương hơi ấm của Cầu Uyển: "... Nàng cũng biết đó, chỉ là hôn nhân chính trị, ta không hề biết cô nương đó có bộ dáng thế nào, lại càng không có tình cảm với nàng ta. Nhưng thân phận của ta..."

"Chàng muốn thành thân với người khác, phải không?" Giọng Cầu Uyển càng ngày càng bức người.

Rốt cuộc Cơ Quân Sênh cũng phát hiện được Cầu Uyển vốn dĩ không muốn nghe hắn giải thích, nàng chỉ muốn biết kết quả.

Cơ Quân Sênh nhếch môi, không nói nên lời.

Bên ngoài, chân trời ngày càng âm u, không chút ánh sáng.

"Ta hiểu rồi." Cầu Uyển cười lạnh, tiện tay ném ấm trà trên bàn, "Đi cưới thế tử phi của chàng đi! Lão nương không đùa giỡn với chàng nữa, đồ lừa đảo!"

Dứt lời, nàng dứt khoát xoay đi.

"Ta không có lừa nàng."

Cơ Quân Sênh chuyển mình, thoắt cái đã vọt đến trước mặt Cầu Uyển, vẻ mặt đang đấu tranh đến cực điểm: "Tình cảm ta đối với nàng là thật..."

Cầu Uyển giận quá hóa cười: "Vậy chuyện đó thì sao! Chàng nghĩ ta không biết ư! Ta rơi xuống vách núi khốn khổ thế nào, quả thật là gọi trời không nghe gọi đất không thấu, kì lạ là cứ mỗi khi ta chán nản muốn bỏ cuộc chàng đều xuất hiện một cách thần kì! Chàng thật sự nghĩ ta ngu xuẩn đến mức cho rằng tất cả những chuyện đó đều là tai nạn ư!"

Cơ Quân Sênh cứng người.

"Chàng tính kế ta, nhưng ai bảo lão nương lại thích chàng thật, những chuyện này ta đều nhịn! Nhưng..." Cầu Uyển nhịn không được đá một cái, "Con mẹ nó hiện tại chàng nói với ta chàng muốn cưới nữ nhân khác! Để ta nói chàng biết! Không thể nào! Dù lão nương già cô đơn cả đời cũng không thể chia sẽ tướng công với nữ nhân khác! Không có cửa đâu!"

"Phải, là lỗi của ta, nhưng..."

Cơ Quân Sênh không né tránh, một đá đó trúng vào đùi hắn, Cơ Quân Sênh bị đau quỳ một gối xuống, vừa xuýt xoa vừa nói: "... Nhưng, ta làm nhiều chuyện vì nàng như thế nàng không thấy ư? Cưới nàng ta cũng chỉ là cái danh phận mà thôi, ta sẽ không chạm đến nàng ta, cũng sẽ không..."

"Chàng gạt ai? Đến lúc đó nàng ta là phu nhân chàng cưới hỏi đàng hoàng, ta không là gì cả, chàng muốn chạm nàng ta ta có thể làm gì? Chàng còn vọng tưởng ta sẽ lấy lòng để chàng chịu cho ta làm thiếp ư? Sau đó vì đại cuộc phải nhân nhượng mới có thể ở cạnh chàng... Đầu chàng bị cửa kẹp chắc?" Cầu Uyển càng nghĩ càng giận, lại giẫm một cước, "Khiến ta ghê tởm chết mất!"

Cơ Quân Sênh bị Cầu Uyển dùng hết sức giẫm chân, đau ứa mồ hôi.

Người hầu bên ngoài nghe âm thanh trong phòng, làm ngơ coi như không nghe thấy.

Lần này Cầu Uyển đi không ai ngăn cản nữa, nửa người đã ra khỏi cửa, như nhớ tới điều gì, nàng ngoái đầu nhìn lại giọng dữ tợn nói: "...Đúng rồi, còn nữa, thật ra ta không hề thích y phục màu hồng phấn, càng không thích nam nhân mặc y phục hồng phấn, bộ dạng ngươi mặc y phục hồng phấn vừa xấu xí vừa buồn nôn, giống hệt một bãi nước mũi màu hồng vậy! Còn nữa, tính cách ngươi cũng yếu đuối như nước mũi vậy, còn nữ tính hơn ta, ta cũng không biết mắt ta có mù không mà đi thích ngươi..."

Vừa dứt lời, Cầu Uyển đã biến thân nhanh chóng biến mất trong màn đêm, trong không khí như vẫn còn vang vọng những câu tàn nhẫn của nàng.

Cơ Quân Sênh: "..."

Đau quá, tim rất đau...

... Như toàn thân trên dưới bị đánh đến thương tích đầy mình.

Hồi tưởng đến đây, Cơ Quân Sênh lại thấy đau khổ.

Lâm Trì quả thật không muốn phí thời gian với hắn, thấy không thể tìm được tin tức gì từ Tĩnh Vương thế tử, liền hỏi thẳng: "Sư tỷ đi bao lâu rồi? Đi hướng nào?"

Tĩnh Vương thế tử mặt không đổi sắc, bất lực giơ tay chỉ bừa một hướng: "Đã đi hai ngày rồi."

"Hai ngày!"

Lâm Trì kinh ngạc, không nói gì nữa liền muốn lao ra ngoài.

Lại nghe tiếng của Tĩnh Vương thế tử: "Đợi đã."

Lâm Trì ngừng bước, hỏi: "Sao nữa thế?"

Bỗng Tĩnh Vương thế tử ngẩng đầu, mắt phát sáng, gằn từng chữ chém đinh chặt sắt nói: "Ta đi cùng muội!"

Không biết vì sao trong nháy mắt đó, nàng nhớ lại lần trước lúc gặp Tĩnh Vương thế tử, hắn khẽ gọi "Uyển nhi" trong ánh sáng đèn đung đưa bằng vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.

Khi đó nàng còn đang hâm mộ hắn và sư tỷ lưỡng tình tương duyệt, không ngờ...

Thế sự vô thường, khiến người ta phải xúc động thổn thức.

Lâm Trì mấp máy môi, gặt đầu: "Được."

******************************************************************************

Đã đi hai ngày, với tốc độ của sư tỷ chắc chắn chưa đi được xa, chỉ là sư tỷ đi đâu thì Lâm Trì không biết.

Nàng không sợ sư tỷ nghĩ không thoáng, chỉ lo tỷ ấy bị kích động sẽ làm bậy, sư tỷ ghét nam nhân bao nhiêu nàng biết rõ, lần này lại bị Tĩnh Vương thế tử làm tổn thương, khó tránh sẽ làm chuyện quá khích, trước đây tỷ ấy gặp kẻ bạc tình qua đường đã không nói hai lời mà thiến đối phương sau đó nghênh ngang đi...

Quả khiến người ta lo lắng.

Sau khi cải trang xong, Lâm Trì chuẩn bị ngựa và một ít lương khô thì định lên đường, lúc lên ngựa đột nhiên nhớ ra... Nàng không nên cứ thế này mà đi, ít ra cũng nên nói với Mạch Khinh Trần một tiếng.

Tĩnh Vương thế tử cũng xoay mình lên ngựa: "Sao thế?"

Lâm Trì ném bọc quần áo cho Tĩnh Vương thế tử, nói: "Chờ một chút, ta đi có việc! Sẽ trở lại ngay!"

Trong chớp mắt chạy về hướng hoàng cung.

Chạy được một đoạn, bỗng thấy trước mặt có một bóng dáng quen thuộc.

Lâm Trì vẫn chưa kịp nhìn rõ, đã bị cản lại: "Tiểu thư!" Giọng đối phương đang rất vội.

Lâm Trì sửng sốt: "Sách Đồng."

Thiếu niên áo đen tóc đen ức không kềm nén được nắm lấy vai Lâm Trì: "Sau hôm đó muội..."

Lâm Trì: "Hả?"

Hôm đó? Nghĩ một lúc Lâm Trì mới nhớ lần trước nhờ Sách Đồng đánh lạc hướng thị vệ nàng mới tìm được tài liệu, chỉ là hiện tại thật sự không phải lúc để nói chuyện: "Sách Đồng, hiện tại ta đang vội, huynh có thể..."

Sách Đồng: "Chuyện gì?"

Lâm Trì nói ngắn gọn: "Đại tỷ bị Tĩnh Vương thế tử chọc giận bỏ đi, ta đang đuổi theo tỷ ấy."

Sách Đồng khẽ nhíu mày: "Muội đi ngược hướng rồi..."

"Ta biết! Ta đi nói một tiếng với Mạch Khinh Trần đã!" Lâm Trì nói xong, bỗng hỏi: "Đợi đã, huynh biết sư tỷ ở đâu ư?"

Sách Đồng gật đầu nói: "Tỷ ấy đi tìm sư phụ muội rồi."

Lâm Trì: "Hả? Sư phụ?"

Sách Đồng trầm mắt nói tên thành, giọng trầm trầm: "Hôm trước ta nhìn thấy tỷ ấy, sư phụ muội gây chút phiền phức, tỷ ấy đi cứu ông rồi, đi vào đêm qua, muội nhanh chóng đuổi theo không bao lâu là có thể đuổi kịp." Hắn dừng một chút, lại nói: "Phiền phức lần này hình như không nhỏ, nếu muội muốn đuổi theo tốt nhất đuổi liền bây giờ, ta còn có chuyện phải ở lại đây, giải quyết xong ta sẽ đuổi theo các muội, cứ giao cho ta đi nói với Mạch Khinh Trần."

Lâm Trì cân nhắc một phen, dù bây giờ nàng tiến cung thì cũng không chắc sẽ tìm thấy Mạch Khinh Trần ngay, nàng gật đầu, xoay người chạy về hướng cổng thành.

"Giải quyết xong chưa?" Tĩnh Vương thế tử hỏi.

Lâm Trì vuốt cằm, đồng thời nói: "Ta biết sư tỷ đi đâu, đêm qua tỷ ấy vừa đi, chúng ta mau đuổi theo." Nói xong, giục ngựa chạy.

Tĩnh Vương thế tử rầu rĩ "Ừm" Một tiếng rồi theo sau.

Lâm Trì tưởng cùng lắm chỉ mất một ngày có thể đuổi kịp sư tỷ, mới phát hiện mình đã quá coi thường tốc độ của tỷ ấy, dọc đường họ gần như không hề nghỉ ngơi, vừa hỏi đường vừa chạy, đến chạng vạng ngày thứ hai mới xem như có chút tin tức của sư tỷ.

"Cô nói vị cô nương đó à, phải, nàng ấy đúng là ở đây, nhưng vừa ra ngoài, chẳng biết khi nào mới về."

Lâm Trì gần như sức cùng lực kiệt, Tĩnh Vương thế tử cũng mệt đến ngất ngư, dù sao tỷ ấy cũng sẽ về, hai người ngồi lại chỗ ôm cây đợi thỏ, đặt phòng cách vách tỷ ấy, gọi thêm bữa tối, rồi ngồi chờ ở đại sảnh.

Lâm Trì ăn ngấu nghiến, mãi đến lúc no căng bụng mới phát hiện Tĩnh Vương thế tử ngồi đối diện đang u buồn nắm đũa, không động vào đồ ăn trước mặt.

"Không hợp khẩu vị?"

Tĩnh Vương thế tử: "Ta chỉ đang lo..."

Lâm Trì lau miệng, hơi do dự: "Huynh thật muốn thành thân với cái cô...

Tiểu thư..." Nàng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra tên.

Tĩnh Vương thế tử nhìn người đến người đi khỏi khách điếm, ánh mắt mờ mịt: "Ta không biết..."

Lâm Trì không khỏi hỏi: "... Vậy huynh đuổi theo tới đây làm gì? À, phải rồi, huynh cứ rời khỏi Dương Minh như thế không sao chứ..."

"Không sao, ta vốn cũng nên trở về đất phong." Tĩnh Vương thế tử rũ mi: "Tại sao đuổi theo ta cũng không biết... Ta chỉ biết... Không thể để nàng đi, nàng đi lần này chỉ sợ sẽ không trở về nữa." Hắn cười khổ, "Ta hiểu sư tỷ muội, tính nàng là như thế... Thôi, tiểu Trì, muội đi nghỉ trước đi, ta đợi một mình là được rồi."

Lâm Trì do dự một chút: "Đợi nửa đêm, chúng ta thay ca."

Tĩnh Vương thế tử gật đầu, cười rất nhạt: "Ừ."

Nửa đêm, Lâm Trì xuống lầu, cả đại sảnh tối đen chỉ có bóng Tĩnh Vương thế tử, bị ánh trăng ngoài cửa sổ kéo thật dài, trông trống vắn, cô đơn.

Thấy Lâm Trì xuống, khóe môi hắn nhếch một đường không mấy đẹp: "Nửa đêm rồi à?"

"Ừm."

Thế rồi hai người ngồi đối diện mãi đến khi mặt trời mọc, sư tỷ cũng không xuất hiện.

Lâm Trì gục đầu trên bàn, mặt Tĩnh Vương thế tử cũng đờ đẫn.

"Trở về nghỉ ngơi đi." Tĩnh Vương thế tử cười yếu ớt.

Lâm Trì nhìn thoáng qua bên ngoài khách điểm người ta đã bày hàng bán điểm tâm sáng náo nhiệt, ôm bụng nói: "Đợi một chút, ta đi mua đồ ăn sáng..."

Lâm Trì mua sáu cái bánh bao, vừa ăn vừa định trở về thì ngây ngẩn một phen.

Ngoài khách điếm, sư tỷ đang đứng ở cửa, áo váy đơn giản cũng khó che được đung mạo của tỷ ấy, cạnh nàng là một vị công tư hoa phục màu chàm nhẹ xoay chiếc quạt giấy trong tay, dáng vẻ hào hoa phong nhã, họ đang nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng sư tỷ che miệng cười, hai người đứng cùng nhau cực kì xứng đôi.

Còn bên kia...

Lâm Trì dời mắt, bên kia Tĩnh Vương thế tử vì thức khuya mà mặt mày tiều tụy trắng xanh đang ngơ ngác nhìn cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi.

... Quá, quá cẩu huyết rồi.

Lâm Trì bất giác lùi một bước, bỗng bị người khác đỡ lấy, Lâm Trì phản xạ vung quyền ra sau: "Ơ..."

Sách Đồng sờ mũi, mặt co quắp nói: "Tiểu thư."

Lâm Trì xấu hổ gãi đầu, lại nhớ đến một chuyện: "Đúng rồi, huynh có nói với Mạch Khinh Trần chưa? Ta giải quyết xong chuyện sẽ về."

Sách Đồng im lặng một lúc mới gật đầu: "Ừ."

Lâm Trì thở phào, quay đầu lại nhìn cảnh cẩu huyết lúc nãy, nên không nhìn thấy mắt Sách Đồng chợt lóe tia u ám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK