Bắt được ngục tốt, dùng vũ lực uy hiếp hắn khai ra vị trí Đỗ Nhược bị giam giữ, Lâm Trì lập tức theo đó mà đi.
Vận khí của nàng không tệ, không lạc đường, dọc đường dựa vào tri giác mà ẩn núp tới khi tìm thấy phòng giam của Đỗ Nhược, chỉ là càng vào càng thấy không đúng, theo lý thuyết Đỗ Nhược dù sao cũng là mệnh quan triều đình, phòng giam sao lại đơn sơ như vậy......
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, nhàn nhạt thê lương.
Lâm Trì đánh ngất lính canh ngục gần phòng giam nhất, sau đó dùng cái chìa khóa mở phòng giam của Đỗ Nhược ra.
Động tác của nàng rất nhẹ, dường như không đánh thức bất luận kẻ nào.
Trong căn phòng nhỏ hẹp bẩn thỉu, chỉ có một cái cửa sổ ở mái nhà lộ ra u quang nhàn nhạt, tản ra hơi thở âm lãnh suy tàn, còn có mùi máu tươi xen lẫn trong đó.
"Đỗ Nhược......" Lâm Trì thử thăm dò gọi người núp ở trong góc.
Bên trong có bóng người tựa vào trên tường, nửa quỳ nửa ngồi, đỉnh đầu buông xuống, không nhìn ra là ngủ hay tỉnh.
Nàng lại gọi hai tiếng, người nọ mới giống như bất ngờ thức tỉnh, ngẩng đầu lên, khẽ động khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: "Lâm Trì, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Này này! Hiện tại đây đâu phải là lúc hỏi cái vấn đề này!
Lâm Trì không nhịn được: "Rốt cuộc ngươi làm sao lại bị nhốt vào tù vậy! Không phải ngươi có chức quan rất lớn sao! Có muốn ta nghĩ biện pháp cứu ngươi đi ra ngoài hay không chứ!"
Môi khô nứt của Đỗ Nhược giật giật, như cũ cười nói: "Xem ra ngươi sống không tệ, cũng đúng...... Mạch Khinh Trần thật sự thích ngươi, chắc chắn không đối xử tệ với ngươi." Nói đến đây, hắn giống như là khắc chế không được, chợt ho khan hai tiếng, sắc mặt trắng bệch, có chút máu loang lổ văng lên tay Lâm Trì.
"Bọn họ dụng hình với ngươi rồi hả?"
Lâm Trì bỗng nhiên cả kinh, từ trong lòng ngực lấy ra mấy bình thuốc, cắn môi hỏi: "Hay là để ta giúp ngươi bôi thuốc trước?"
Đỗ Nhược lắc đầu: "Không cần...... Lúc này có thể gặp ngươi một lần, ta đã rất thỏa mãn."
Lúc ngẩng đầu lên, dưới ngọn đèn hôn ám Lâm Trì rốt cuộc thấy rõ bộ dáng bây giờ của Đỗ Nhược, từng sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dán bên mặt hắn, y phục tràn đầy vết máu rách rưới không thể tả, ngay cả vẻ mặt xưa nay lành lạnh đoan chính cũng có vẻ ảm đạm không ánh sáng.
Không nhìn ra bộ dáng xuất chúng tuấn dật phi phàm lúc trước của hắn chút nào......
Lâm Trì chợt có chút chua xót, khổ sở không nói được.
Dù là bị cự tuyệt, nàng vẫn tương đối thích xem đến kia chính là Đỗ Nhược......
"Lâm Trì."
Lâm Trì theo bản năng: "À?"
Đỗ Nhược nói: "Có thể ôm ta một cái không?" Hơi hơi nghiêng mặt, "...... Không muốn cũng được...... Á......"
Lâm Trì đã nhẹ nhàng vòng chắc hắn, động tác rất dịu dàng, ôm ấp thật ấm áp.
Đỗ Nhược lại cụp mắt nhìn nàng một hồi mới nhẹ nhàng khép mắt lại, nâng khóe môi lên lẩm bẩm: "...... Giấc mộng này đẹp thật, cũng không biết khi nào thì tỉnh lại.". Kiếm Hiệp Hay
Lâm Trì ngạc nhiên: "...... Ngươi không cho là đang nằm mơ chứ!"
Đỗ Nhược: "Ách......" Không phải sao?
Lâm Trì buông Đỗ Nhược ra: "Được rồi! Nhanh theo ta ra ngoài!" Nàng tìm cái chìa khóa mở xiềng xích tay chân Đỗ Nhược ra, lần nữa động thủ đỡ hắn dậy, cả người Đỗ Nhược vô lực, hơn phân nửa sức nặng đều đè lên người nàng.
Mặt tái nhợt ửng đỏ, Đỗ Nhược vặn mi nói: "Buông ta ra...... Ngươi như vậy sẽ không ra được."
Lâm Trì không chút nghĩ ngợi nói: "Không ra được cũng phải thử chứ!"
Nàng không giống với người yếu ớt năm nào, ít nhất bây giờ nàng không còn là nữ tử tay trói gà không chặt nữa, nàng không cách nào bỏ lại người mà mình quan tâm.
Nói xong, Lâm Trì dứt khoát ôm lấy Đỗ Nhược bằng hai tay, tung người nhảy ra ngoài.
Đỗ Nhược: "......"
...... Hắn đây là đang nằm mơ, đang nằm mơ, tuyệt đối là đang nằm mơ!
Ôm Đỗ Nhược, thân hình của Lâm Trì không chậm xuống nửa phần, dựa vào trí nhớ đi đường nhỏ, thỉnh thoảng gặp phải ngục tốt đi tuần đều đá bay một cách gọn gàng linh hoạt!
Trong thời gian dài đối mặt với Mạch Khinh Trần có sức mạnh thật sự không bình thường, Lâm Trì nhất thời có loại cảm giác lật người làm chủ nhân......
Bị áp chế quá lâu nên đã quên võ công của mình thật ra thì cũng không kém mà.
Chạy được một đoạn, Đỗ Nhược vẫn trầm mặc nằm trong ngực nàng đột nhiên mở miệng: "Ngươi lạc đường sao?"
Lâm Trì: "Không có!"
Đỗ Nhược: "Con đường này ngươi đã chạy ba lượt rồi......" Hắn nhắm mắt, "Đây quả nhiên là mộng......"
Lâm Trì nổi giận: "Vậy ta đổi đường!"
Vừa mới vọt vào, chỉ thấy một đám ngục tốt dùng ánh mắt vô cùng kinh hãi nhìn bọn họ......
Giống như...... Đã trực tiếp chạy đến chỗ làm việc của Thiên Lao rồi sao......
Đỗ Nhược mở mắt, quát lên: "Chạy!"
Lâm Trì ứng tiếng quay đầu bỏ chạy, vô số ngục tốt ở sau lưng rút đao đuổi theo! Thanh thế cực kỳ hùng vĩ!
Nhìn từng gương mặt hơi quen mắt ở phía sau, cùng thiếu nữ có hơi thở quen thuộc đang thở hổn hển ở bên cạnh, Đỗ Nhược ấn trán rốt cuộc có thể xác định...... Cảnh tượng trước mắt không phải là mơ, nhưng lại làm cho người ta muốn chết không kém gì trong mơ......
Giọng hắn trầm xuống: "Lâm Trì, buông ta xuống, mình ngươi trốn nhất định có thể chạy thoát......"
Lâm Trì thở hổn hển: "Ta không muốn!"
Nàng không phải là người ngu ngốc! Đỗ Nhược đã bị hành hạ thành ra như vậy rồi, nếu bị phát hiện vượt ngục hơn nữa còn bị tóm lại thì nhất định sẽ chết!
Nhưng...... Mặc dù hơi sức của Lâm Trì không nhỏ, nhưng thể lực rốt cuộc dần dần không chống đỡ nổi, tốc độ cũng chậm lại.
Ngục tốt sau lưng càng đuổi càng gần, đao kiếm dường như sắp đâm tới sau lưng Lâm Trì.
Trên đầu Lâm Trì bất giác rịn ra mồ hôi lạnh, chợt quẹo cua, nhấc chân sau đá cùi chỏ đối phương! Dùng một tay đoạt lấy chuôi kiếm chống đỡ hai thanh kiếm bay tới! Đồng thời Lâm Trì dùng chân càn quét, đạp đổ một hàng phía sau, lại quay đầu tiếp tục chạy! Ai ngờ khi nàng nghiêng người thì có một thanh kiếm phóng đến, kiếm lóe lấp lánh, hàn quang rạng rỡ, thẳng tắp đâm tới bụng nàng.
Thời gian quá nhanh! Tránh cũng không kịp!
Lâm Trì cắn răng chuẩn bị nhịn một kiếm này.
"Xì xì."
Thân kiếm chui vào tứ chi, nhưng không đau đớn như trong dự liệu.
Lâm Trì cúi đầu, một kiếm kia đang đâm vào thân thể Đỗ Nhược......
Huyết sắc vẩy ra, ánh mắt Đỗ Nhược cũng chậm rãi khép lại.
...... Hắn giúp nàng cản kiếm?
Nháy mắt sau đó, ngay cả Lâm Trì cũng không dự liệu được, ngục tốt đâm nàng đột nhiên văng ra, cả người nặng nề rớt trên mặt đất, bụi đất bay tung tóe!
Một bóng người màu trắng bạc đứng ở bên cạnh nàng.
Đầu óc Lâm Trì trống rỗng, sau khi đình trệ trong thời gian ngắn, nàng xoay người níu tay Mạch Khinh Trần: "Cứu hắn! Van cầu ngươi, cứu hắn có được hay không!"
Đỗ Nhược sao có thể chết! Sao có thể chết như vậy!
Trong lúc cuống quít, hầu như không biết làm thế nào cho phải, cũng hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, đang làm gì.
Chuyện duy nhất biết là người trước mắt này đủ cường đại, cường đại đến có thể cứu Đỗ Nhược!
Con ngươi màu mực rũ xuống, giọng của Mạch Khinh Trần thanh nhã trầm thấp, tay tựa như trấn an sờ sờ đầu Lâm Trì: "Được."
Hắn xưa nay đều không cự tuyệt yêu cầu của nàng.
*******************************************************************************
Trên đường ra ngoài tay Lâm Trì vẫn khoác lên nơi mạch đập của Đỗ Nhược, nghe được nhịp tim hơi yếu của hắn mới miễn cưỡng cảm thấy an tâm.
Cho đến khi nhìn thấy đại phu, Lâm Trì mới buông cái tay ôm lấy Đỗ Nhược ra, mặc cho đại phu xem chẩn bắt mạch.
Thương tích của Đỗ Nhược hình như rất nghiêm trọng, sau khi đại phu đuổi Lâm Trì đi, ngoại trừ y đồng không ngừng ra vào, trong phòng hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.
Lâm Trì đứng ở ngoài phòng, cắn môi cúi đầu, nhiều lần nắm ngón tay.
Mạch Khinh Trần nắm chặt tay Lâm Trì, nghiêng mắt nhìn nàng: "Muốn ngủ không?"
Lâm Trì lắc đầu.
"Uống nước nhé?"
Lâm Trì lắc đầu.
Giọng Mạch Khinh Trần có loại sức mạnh trấn tĩnh, không tự chủ khiến tâm người khác yên lại.
Lâm Trì từ trong giọng nói đó trấn tĩnh lại, nhìn về phía Mạch Khinh Trần, rất nghiêm túc cảm tạ: "...... Đa tạ ngươi." Xác thực nếu không có Mạch Khinh Trần thì dưới tình huống vừa rồi bọn họ tuyệt đối không thể nào đi ra thoải mái như vậy, còn tìm được đại phu rất nhanh.
Suy nghĩ một chút, nàng lại nói: "Cái đó, không biết còn bao lâu nữa, ngươi không cần lãng phí thời gian cùng ta......"
Ánh mắt Mạch Khinh Trần có chút bi thương: "...... Không muốn ta ở cùng sao?"
Lâm Trì không biết làm sao để giải thích: "Không phải...... Chỉ là......"
Để Mạch Khinh Trần canh giữ ở đây, luôn có loại cảm giác chột dạ và áy náy không nói ra được.
Thật ra thì cũng không có gì để chột dạ, nhưng vẫn......
Bởi vì chột dạ quá độ, nàng thậm chí cũng không suy nghĩ tại sao lúc này Mạch Khinh Trần lại xuất hiện tại đây......
Sau một hồi, Mạch Khinh Trần lại cầm tay của nàng: "Người nàng muốn cứu...... Là người lúc trước nàng thích?"
Lâm Trì do dự một chút, gật đầu.
Mạch Khinh Trần cầm chặt tay của nàng: "Bây giờ nàng còn thích hắn không?"
Lâm Trì mấp máy môi, giương mắt liếc trộm Mạch Khinh Trần.
Bình tĩnh mà xem xét, là yêu thích...... Tình cảm lúc ở cùng nhau lâu như vậy cho tới nay đâu dễ dàng lau đi, huống chi vừa rồi Đỗ Nhược còn thay nàng cản một kiếm, về tình về lý, nàng đối với Đỗ Nhược cũng...... Nhưng tại sao......
Nàng lại có loại cảm giác vụng trộm bị bắt không cách nào đối mặt với Mạch Khinh Trần chứ!
Chỉ là trước mắt suy nghĩ quá loạn, nàng thật sự không cách nào suy tư nguyên nhân sinh ra những tâm tình này.
Đầu giống như là muốn nổ tung, Lâm Trì ôm đầu: "Ta......"
Con ngươi dài nhỏ của Mạch Khinh Trần nhìn nàng: "Cái gì?"
Lâm Trì: "Ta...... Đói bụng......"
Mạch Khinh Trần nháy mắt hai cái, tựa như thỏa hiệp nói: "Ta đi làm đồ ăn cho nàng."
Lâm Trì ôm đầu gối ngồi xổm ở cửa phòng.
Ánh trăng yên tĩnh chiếu vào người nàng, tựa như một dòng nước chảy dịu dàng, trấn an nội tâm đang xao động.
Lẻn vào Thiên Lao, lại ôm Đỗ Nhược chạy lâu như vậy, thân thể đã sớm mệt mỏi không chịu được, chỉ là bởi vì lo lắng mà cứng rắn chống đỡ, đủ loại suy nghĩ hỗn hợp khiến nàng vô ý thức ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, phát hiện mình tựa vào ngực Mạch Khinh Trần, trên bàn còn để một cái khay thức ăn, phía trên có một chén cơm cùng vài thức ăn xào đơn giản.
Mạch Khinh Trần: "Ăn ngon không?"
Lâm Trì vừa ăn như hổ đói vừa liều mạng gật đầu.
Đồ ăn của hắn làm cùng chính hắn đều tốt tới nghịch thiên, trên đường đi ăn gió nằm sương hoàn toàn không thể so sánh với đồ ăn mà Mạch Khinh Trần làm!
Món ăn quý và mỹ vị lạ đều không đủ để hình dung!
Mạch Khinh Trần cong mắt, vuốt tóc Lâm Trì giống như đang vuốt lông mèo.
"Hắn tỉnh rồi."
Đại phu đẩy cửa ra, có chút mệt mỏi nói.
Lâm Trì chợt buông chén đũa xuống, đứng lên: "Sao rồi?"
"...... Tính mạng không nguy cấp, chỉ là mấy ngày này sợ rằng hắn đều phải ở trên giường nghỉ ngơi."
Lâm Trì thở phào nhẹ nhõm: "Ta...... Có thể vào xem hắn không?"
Đại phu gật gật đầu nói: "Chỉ là đừng quá lâu."
Lâm Trì cám ơn đại phu rồi cất bước đi vào.
Đại phu bất giác có chút vui mừng, vừa định nói thêm gì, chỉ thấy nam nhân tóc bạch kim đang ngồi lẳng lặng nhìn thức ăn chỉ mới ăn một nửa đã bị bỏ lại hồi lâu, sau đó từ từ đứng lên, chuyển con mắt nhìn về phía hắn, con mắt lạnh nhạt dưới ánh trăng chiếu rọi, mơ hồ lộ ra mấy phần yêu dị khiến người sợ hãi.
Trong mắt giống như tất cả đều trở nên hờ hững không quan trọng, bao gồm sinh mạng.
Yêu đồng tóc bạch kim! Thật là đáng sợ!
Đại phu sợ đến run cả người, nhanh chóng rút vào phòng mình.
Hắn không nổi giận, chỉ là có chút mất mác mà thôi.
Chỉ là, đại khái cũng không có người quan tâm đi.
Mạch Khinh Trần giống như tập mãi thành thói quen rũ mắt xuống, đi vào trong phòng.
Vào phòng Lâm Trì ngược lại không biết nói gì.
Ngồi ở bên giường, chần chờ một chút, nàng mới nói: "...... Tại sao ngươi lại bị bắt?"
Đỗ Nhược hình như không muốn nói chuyện nhiều, chỉ đơn giản nói: "Bị vướng vào một vụ án."
"À." Lâm Trì gật đầu một cái, hỏi, "Vậy bây giờ ngươi định làm như thế nào?"
Đỗ Nhược quay đầu liếc về phía Lâm Trì, đường nét lành lạnh càng có vẻ thon gầy và tiều tụy, "Không biết." Hắn cười cười, "Không phải ta là được ngươi cứu ra sao?"
Lâm Trì cứng họng một chút, đề nghị: "Nếu không thì đi tìm cha mẹ ngươi? Hoặc là vị hôn thê của ngươi?"
Đỗ Nhược nhẹ nhàng lắc đầu: "Cha mẹ khẳng định là không được, ta không thể liên lụy bọn họ...... Vị hôn thê......" Hắn kéo môi nở nụ cười, rất khổ sở, không trả lời mà hỏi lại, "Vậy còn ngươi, ngươi chạy trốn như vậy Mạch Khinh Trần không tức giận à? Bây giờ ngươi đã là thê tử của hắn, không nên làm thế......"
Lâm Trì không biết làm sao để giải thích, dứt khoát câm miệng.
Nhưng mà Đỗ Nhược như nhớ tới cái gì, nói: "...... Hoàng hậu nương nương và nhị hoàng tử điện hạ sau khi trở về cũng không nói chuyện Đại Điện hạ lấy vợ, như vậy, có phải là do bọn họ không đồng ý nên đuổi ngươi ra ngoài hay không?" Trong giọng nói thậm chí có mấy phần nhẹ nhàng.
Lâm Trì gãi đầu một cái: "Ách...... Cũng gần như vậy."
Cách nói của Đỗ Nhược thật ra không sai, chỉ có điều không phải là không đồng ý, mà là hoàng hậu nương nương chủ động thả nàng đi.
Nghe vậy, Đỗ Nhược chợt cười một tiếng, nụ cười kia như gió xuân nhu hòa ôn tồn: "Nếu là như vậy, Lâm Trì, ngươi ở chung một chỗ với ta cũng được." Hắn giơ tay, nắm lấy tay Lâm Trì đang đặt ở mép giường, dừng một chút, "Thật ra thì vị hôn thê của ta......"
"Không thể nào."
Một giọng nói lạnh nhạt cắt ngang.
Thân ảnh Mạch Khinh Trần vừa lóe lên thì cả người Lâm Trì đã bị hắn ôm vào trong ngực.
Đỗ Nhược cả kinh, sau khi thấy rõ người tới, vẻ mặt hơi khựng lại, ngay sau đó mím môi, tay nắm chặt không hạ xuống nói: "Điện hạ, xin buông nàng ra."
Mạch Khinh Trần không nhìn, ôm Lâm Trì muốn rời đi.
Đỗ Nhược hạ thấp giọng lặp lại một lần nữa.
Mạch Khinh Trần tiếp tục không nhìn.
Đột nhiên một tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, Lâm Trì chợt quay đầu lại, Đỗ Nhược đang kích động thế nhưng từ trên giường rớt xuống, lập tức đau đến nói không ra lời.
Lâm Trì vừa rồi còn muốn dàn xếp ổn thỏa lập tức giãy giụa: "Mạch Khinh Trần, thả ta xuống!"
Mạch Khinh Trần cúi đầu, còn muốn giả chết.
Lâm Trì cả giận nói: "Hắn trọng thương đấy, ngươi có nhân tính không!"
Mạch Khinh Trần bình tĩnh nói: "...... Ta vốn không có nhân tính."
Lâm Trì đổi lại cách nói: "Vậy ngươi có chút nhân tính có được hay không hả!?"
Mạch Khinh Trần: "Không được."
Lâm Trì ngẩn người.
Một hồi lâu, nàng cười nhẹ, giọng khàn khàn: "Cũng đúng, ngươi không có nhân tính, cũng không thể nghiệm được cảm thụ của người khác, ngươi chỉ lo mình ngươi mà thôi......"
Mạch Khinh Trần giật giật môi, không nói gì.
Cuối cùng Lâm Trì vẫn tránh thoát, cẩn thận đỡ Đỗ Nhược nằm lại giường.
Mạch Khinh Trần nhìn hai người thân mật, xoay người rời đi, ngón tay bấm sâu vào da thịt trắng noãn, tạo nên một vết đỏ.
Rất đáng ghét, ghét nhìn đến dáng vẻ thân mật của bọn họ, ghét thấy nam nhân khác chạm vào nơi hắn đã chạm qua, nắm lấy bàn tay mà lẽ ra là hắn nắm mới phải......
Thật là muốn giết chết người kia.
Nhưng...... Không thể giết, sẽ bị ghét.