Đêm này là lần thứ hai Thiết Thủ có dục vọng muốn đụng vào người này, muốn đem y hoàn toàn áp vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng y, nói cho y biết, chỉ cần ở trong này, không cần phải lo lắng gì nữa.
Chính là làm như vậy rất đường đột, huống hồ còn có Thích Thiếu Thương đang ở một bên nhìn vào,(rõ ràng là cả ba người cùng nhau diễn, ngẫu nhiên lại thường chuyển thành một người bị lãng quên), Thiết Thủ nghĩ vậy, liền dùng sức nắm chặt tay, đem sự xúc động này đè ép xuống.
Cũng may, lực chú ý của Cố Tích Triều lúc này đều đã chuyển hết lên người của Thích Thiếu Thương:”Chuyện gì?”
Thích Thiếu Thương tiên tới, nắm tay của Cố Tích Triều, đem tiểu đao của Cố Tích Triều vừa rồi mới bị rơi xuống đặt vào lòng bàn tay y:” Đây là đồ của ngươi, đừng quên.”
Cố Tích Triều cầm tiểu đao, thản nhiên nói tạ ơn muốn rút tay mình về, nhưng phát hiện lại bất động, thời điểm gương mắt nhìn, trong mắt có vai điểm không tốt.
Ánh mắt kia của Cố Tích Triều làm cho Thích Thiếu Thương thấy đau đớn, y đã không còn là tri âm của hắn nữa, là bằng hữu duy nhất ở kiếp này nữa rồi. Nói là người lạ, cố gắng đều là nói người, xác định mối quan hệ hiện giờ giữa hắn và Cố Tích Triều, hắn chỉ là một người xa lạ cực kỳ chán ghét.
Nghĩ đến đây, Thích Thiếu Thương thấy rất đau, đau đớn đến mức không có khí lực để cầm lấy tay kia.
Cố Tích Triều rút tay mình về, xoay người liền đi.
Xuống lầu được nửa chừng, Cố Tích Triều nhớ lại khi mình rút tay về, ánh mắt người nọ dường như lưu luyến y, lại dường như đau xót, than thở, thương xót cực độ, đi được một lúc liền dừng lại một chút. Nhưng chỉ vội thoáng nhìn, không thấy được rõ ràng. Huống hồ, mình cùng hắn chỉ là mới lần đầu gặp mặt, bất quá là ăn cùng nhau một bữa cơm, uống cùng nhau một chút rượu mà thôi, li biệt trong mắt hắn có cần nhiều đến vậy không?
Thiết Thủ nhìn ra điểm khác thường của Cố Tích Triều liền hỏi:” Làm sao vậy?”
Cố Tích Triều thần sắc do dự miễn cưỡng nói ra ba chữ:”Người kia …..”Liền nhớ không nổi chính mình đang muốn nói cái gì.
Thiết Thủ hồi hộp một chút, hay là y nhớ tới Thích Thiếu Thương? Không, không thể, nếu nhớ, thì không phải ngữ khí như vậy, vẻ mặt này là nhiều nhất trong lòng xúc động nhưng cũng có thể lắm.
Thiết Thủ lạnh nhạt cười nói:”Thích Thiếu Thương, người trong giang hồ gọi hắn là Cửu Hiện Thần Long, đang là chức bộ khoái Lục Phiến Môn đương nhiệm. Thái độ làm người hào sảng, chính nghĩa tựa mây xanh, trên giang hồ không ít người đã chịu qua ơn huệ của hắn. Hắn cũng được rất nhiều nữ tử quý mến, có ca dao làm chứng ” Lập gia đình phải gả cho Thích Thiếu Thương “, bất qua nay chưa lập gia thất, ban đầu cùng đệ nhất mỹ nữ võ lâm …..”
“Tốt lắm, tốt lắm.” Cố Tích Triều cười ghê rợn đánh gãy lời của Thiết Thủ:”Ta cũng đâu muốn điều tra hộ khẩu của hắn. Chính là hôm nay hắn mời ta ăn cơm, ta không muốn thiếu nợ nhân tình của hắn, hôm nào ngươi thay ta chuẩn bị tiền đồ ăn trả lại cho hắn.”Nói xong liền đi xuống lầu.
“A, thì ra là như thế.”Thiết Thủ gật đầu, nhìn bóng dáng mảnh khảnh mà khẽ cười, ngươi không cần phải nhớ tới yêu hận sân si, ân oán tình thù này, giống như ngươi đã từng nói: ” Nếu đã quên rồi, vĩnh viễn không muốn nhớ lại.”
Thiết Thủ nhớ rõ, trong Kinh Phật có một loại sách là ” Ưu bát la hoa “, truyền thuyết nói rằng hoa chỉ nở trong chớp mắt, sáng tỏ sáu ngày, không nhiễm bụi trần ”. Nếu có một ngày, người này có thể chân chính vui vẻ mà cười, nói không chừng sẽ không thua kém đóa hoa kia, nghĩ vậy Thiết Thủ có điểm mong đợi.
Cố Tích Triều xuống cầu thang xong, thấy Thiết Thủ không theo kịp, vừa quay đầu lại đã thấy Thiết Thủ ở sau lưng y mỉn cười. Cố Tích Triều khẽ nhíu mày, không hề có chút hờn giận nào, trong lòng lại cảm thấy, lúc ngươi quay đầu lại phát hiện đang có người chờ đợi ngươi, cảm giác rất an lòng. Chính là dù cho ngươi có nghĩ là có người đang chờ ngươi, khi quay đầu lại lại không phát hiện được hình bóng một ai, cảm giác trái tim băng giá tới tuyệt vọng, liệu có bao giờ ngươi nghĩ liệu có người tình nguyện ở một nơi nào đó chờ đợi ngươi.
Thiết Thủ đem Cố Tích Triều sắp xếp ngồi yên ổn ở trong xe ngựa, lúc sau, phát hiện trên trán của Cố Tích Triều bị che phủ bởi mồ hôi, không khỏi nhíu mày hỏi:” Cánh tay có phải đau đến lợi hại không?”
Cố Tích Triều nhìn hắn mỉn cười:”Hoàn hảo.”
Thiết Thủ nhìn nụ cười tươi kia, đột nhiên không hề chuẩn bị, nhanh tanh nắm lấy hai má Cố Tích Triều, bên trong ôn nhu còn mang thêm một chút nghiêm khắc nói:”Cánh tay đau không phải là chuyện buồn cười, cho dù ngươi không muốn người khác thấy được hỉ nộ ái ố của ngươi, nhưng mặt nạ không có chuyện gì so với mặt nạ tươi cười cần dùng ít sức hơn. Tuy rằng ngươi cười lên rất đẹp, nhưng nếu ngươi muốn cười thật lòng, ta tình nguyện mặt ngươi không bao giờ thay đổi.”
Nói xong Thiết Thủ buông tay ra, nơi vừa rồi bị hắn nắm xoa nhẹ đột nhiên ửng hồng, nhìn Cố Tích Triều trong chốc lát, nghĩ thầm, bây giờ là mặt nạ không có chuyện gì.
“Ngươi tới đây một chút.”Cố Tích Triều thản nhiên nói, theo thói quen nhấp khóe môi.
Thiết Thủ không rõ chuyện gì cho nên tiến lại gần. Chợt nghe đoàng một tiếng, trên má chắc chắn đá bị một cái bạt tai đau điếng. Thiết Thủ bị đau đến sửng sốt, ngã lộn nhào, chính là hiện tại thật mất mặt, không còn mặt mũi nào nữa. Dầu gì cũng là một trong tứ đại danh bộ, được hoàng thượng ban thưởng vì có công bình loạn, cư nhiên bị người khác bạt tai, thật đáng bị chê cười.
Thiết Thủ chậm rãi quay sang, nhìn chằm chằm Cố Tích Triều hỏi:”Vì cái gì?”
Cố Tích Triều không hề sợ hãi chút nào đón nhận ánh mắt chất vấn của Thiết Thủ, thản nhiên cảnh cáo nói:” Đừng tưởng ngươi nói một đống điều kì lạ linh tinh, bịa đặt trước mặt ta, ta liền không so đo với ngươi. Nếu ngươi có hành động vô lễ như ngày hôm nay, làm một lần ta liền đánh một lần.”
Nói xong Cố Tích Triều liền mệt mỏi dựa vào vách tường xe,trên mắt, lông mi dài rủ xuống, giống như hài tử, Thiết Thủ cẩn thận cảm thấy chính mình quả là có điểm đường đột, liền không hề so đo. Bất quá, ngẫm lại, chính mình bẻ gãy tay của y còn có thể cùng y nói chuyện, hiện tại là xoa xoa cái má bị y tát đến sưng, Cố Tích Triều này kì quái đúng thật là hợp tình hợp lý.
Thiết Thủ cười khổ rời khỏi xe ngựa, buông mành, Cố Tích Triều lúc này mới mím môi mỉn cười yếu ớt. Thế giới của y không cần đột nhiên hiện ra nhiều thái dương, chỉ cần một đôi bàn tay ấm áp là đủ, để y cảm thấy trong khoảnh khắc y sắp chết cóng vì lạnh giá, có thể nắm chặt lấy, không cần gì hơn.
Thích Thiếu Thương đẩy cửa sổ ra sát đường, nhìn ngọn đèn ở trong xe ngựa vội vã rời đi càng lúc càng xa, chậm rãi nắm chặt bàn tay. Khi Cố Tích Triều dùng ngân châm giết hắn, đau đớn, lãnh lẽo như ánh mắt của Cố Tích Triều. Mới gặp, kinh diễm. Bỗng quay đầu lại, nhân gian đã thay đổi, người cũng từng trải.