Beta: Tuyết Lâm
Vào một ngày mưa, lúc Thiết Thủ lấy trữ thần dược đem tới, trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
Cố Tích Triều đang bực bội viết chữ, phảng phất vài đường hắc tuyền trên thái dương, nổi bật trên gương mặt trắng nõn, vài sợi tóc mây xoăn thành lọn nhỏ bình thường vẫn rủ trên vai, vài sợi thì xõa gần thái dương, theo ngòi bút của y động mà nhẹ nhàng lay động. Bất quá chỉ là ở chữ viết mà thôi, thần thái y vừa uyển chuyển lại mềm mại vô cùng, giống như một bức họa ẩn dấu nhiều chuyện cũ được họa vô cùng tỷ mỉ.
Tâm Thiết Thủ không khỏi sinh một tia than thở, Cố Tích Triều này nếu không mở miệng nói ra những lời độc địa thì thật quả là một nam tử xinh đẹp động lòng người mà. Đúng lúc Cố Tích Triều viết chữ xong, ngẩng đầu nhìn thấy Thiết Thủ đứng ở cửa, liền hơi ngẩng cái cằm tinh xảo cất cao giọng nói:
“Ngươi thực sự là bộ khoái sao? Sao lúc nào cũng nhàn hạ như vậy? Không phải bị cách chức rồi đấy chứ?”
Thiết Thủ cũng không cùng y so đo, chỉ nói thầm trong lòng một câu: “Miệng quá xấu!”
Hắn đi vào trong phòng, đem bình dược sứ đặt ở trước bàn của Cố Tích Triều, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “ Bồi thường thay cho bữa cơm lần trước”.
“Là cái gì?” – Cố Tích Triều nhìn thoáng qua hỏi.
“Thuốc an thần. Ngươi mỗi tối đều ngủ không ngon, mỗi tối trước khi đi ngủ dùng một viên với nước ấm, đảm bảo ngươi sẽ ngủ ngon cho tới sáng.
“Cám ơn.”
Y cứ như vậy nhu thuận nói lời cảm tạ, Thiết Thủ ngược lại có điểm không quen. Đang định đứng lên, tự mình ngẫm lại, từ lúc gặp y lần đầu tiên ở Lôi gia trang đến nay, số ngày nhận thức y cũng không ngắn, dọc đường chỉ nghe y nói toàn là nào đánh đấm giết người, chưa bao giờ nghe y nói qua một câu cảm tạ. Mặc dù Thích Thiếu Thương từng nhiều lần buông tha y, sắc mặt y cũng chưa lần nào thể hiện sự hòa nhã, nhiều lắm cũng chỉ cho hắn một cái nhìn toàn thân, thế cũng là không làm hắn thất vọng rồi. Y rốt cuộc vẫn là người đọc sách, sát khí được giấu vào tay áo thì phong thái của người trí thức liền hiện ra.
Bất quá dường như Thiết Thủ đã yên tâm quá sớm, chỉ nghe Cố Tích Triều thản nhiên nói: “Nhưng ta sẽ không uống đâu, ngươi hãy mang về đi.”
Thiết Thủ nở nụ cười, hóa ra y vẫn nhớ vì ngày đó hắn làm chuyện khiến y sinh khí, nhân tiện nói:
“Thân thể là của bản thân mình, tội gì mà phải theo ta tranh chấp, ta chịu tội với ngươi còn không được sao? Là ta nghĩ oan cho ngươi, là ta không đúng, là ta lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử, cũng là ta không tốt, được chưa?”
Thiết Thủ vừa nói, vừa xem sắc mặt của Cố Tích Triều, đã thấy y thần sắc lạnh nhạt, vừa không cao hứng cũng không đắc ý, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn. Sau một lúc, nghe Cố Tích Triều buồn bã nói :
“Không biết bộ khoái đại nhân có thời gian cùng ta uống chung trà, nghe ta kể mộng?”
Thiết Thủ thấy khóe miệng y nhấp nhấy, như có thiên ngôn vạn ngữ không biết nói lên như thế nào. Trên bàn đặt hai chén trà, sương mù mờ mịt nóng hầm hập, tôn thêm gương mặt trắng như ngọc của Cố Tích Triều mờ ảo như cảnh trong mơ. Y buông mi mắt xuống, giống như đóa hoa trắng lộ rõ dưới ngón tay hồng, vô thức gõ nhẹ mặt bàn.
”Thật là lạnh.” – y đột ngột mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng trôi nổi trong không khí yên tĩnh, giống như sóng gợn trên mặt nước, bình thường nhộn nhạo mở ra ở trong mộng. “Lúc mới bắt đầu, ta thấy ngoài cửa sổ có tuyết rơi, trong phòng được than hồng sưởi ấm, chỉ cảm thấy chóp mũi cũng chảy ra mồ hôi. Liên tục nói chuyện, đùa vui ầm ĩ, tuy rằng không biết đang nói cái gì, cũng không biết đang nháo ở đâu, nhưng trong lòng tràn đầy vui mừng. Nói chuyện liên miên, sau đó liền đi ngủ. Nghĩ rằng đây thực sự là vĩnh viễn, trong mộng còn không nhịn được cười nhẹ một phen.”
Nói tới đây, Cố Tích Triều dừng lại nhấp một ngụm trà. Thiết Thủ liền cảm thấy có điều kì quái, y rõ ràng nói mình ở trong mộng của chính mình, nhưng nghe ngữ khí thì lại thấy dường như đây là mộng của người bình thường khác.
”Thời điểm tỉnh lại, là ngủ ở nơi có tuyết, mộng vẫn chưa xong, nhưng không biết là vẫn còn ở trong mộng. Gió thổi tuyết rơi, xâm nhập vào cơ thể khiến xương cốt nứt hết ra, lại không có mái che đầu, bên người không có một ai. Theo bản năng cảm thấy được mình bị đuổi ra ngoài, lòng đau như cắt, nhưng không có khóc, thời điểm mà không có ai lại quan tâm đến sự sống chết của ngươi, khóc cũng không có ích gì. Vẫn là đi thẳng trên tuyết, cho tới khi chết rét, mới chính thức tỉnh lại. Thời điểm tỉnh lại, mỗi một tấc da đều lạnh băng, thời gian trôi qua rất lâu mới có thể lấy lại phản ứng, chính là mình vẫn còn sống”.