Khi hoàn toàn đứng dậy, mặt trời đã lên cao, vội vàng rửa mặt, chạy đi, giữ chặt tên sai vặt liền hỏi:”Thiết nhị gia có trở về không?”
Đã thấy miệng tên sai vặt mấp máy, nhưng sau một lúc lâu vẫn không phát ra tiếng.
Thích Thiếu Thương kinh ngạc, ngày bình thường luôn là một người thông minh, như thế nào mà chỉ một chút liền choáng váng? Không biết, nhưng hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, mi mắt sưng vù, môi rạn nứt, gã sai vặt kinh ngạc, Thích đại hiệp bị cái gì đã kích mà trong một đêm trở nên tiều tụy như thế này?
Thích Thiếu Thương nhẫn nại hỏi hắn lại một lần nữa, lúc này gã sai vặt như mới từ trong mộng tỉnh ra:”A, Thiết nhị gia a, hửng đông mới trở về, lúc này đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Thiết Thủ vừa nhìn thấy bộ dạng của Thích Thiếu Thương, không phải là không giật mình, nhưng là tinh thần tốt,toàn bộ đều không hiện ra trên mặt, huống chi hắn biết hoàn toàn chân tướng, giật mình cũng ít đi.
Thích Thiếu Thương tới gặp Thiết Thủ ý định ban đầu là muốn hỏi thăm tình hình của Cố Tích Triều một chút, nhưng vừa thấy Thiết Thủ, ngàn điều vạn ngữ toàn bộ cứ nảy lên trong đầu, làm cho hắn không biết bắt đầu nói từ đâu.
Thiết Thủ thầm than, có lẽ Thích Thiếu Thương đã dùng lầm phương pháp, nhưng tình ý thì vẫn là thật, nhân tiện nói:” Hết thảy đều mạnh khỏe, không có gì đáng ngại cả.”
Nhưng Thích Thiếu Thương vẫn có cảm giác không yên tâm, kinh ngạc nhìn Thiết Thủ, vừa không tình nguyện rời đi, nhưng cũng không có lời nào để nói.
Thiết Thủ nhìn Thích Thiếu Thương, cũng thấy tiếc hận, nguyên bản nam tử xinh đẹp tiêu sái cỡ nào cũng không chịu nổi sự tra tấn của ái tình, liền biến thành tiều tụy như thế này.
Thiết Thủ lại nói:”Ta không biết hắn xử lý việc này như thế nào, cả đêm hắn không hề đề cập đến, cũng không có hướng ta mà oán giận ngươi, nếu ngươi muốn biết tâm ý của hắn như thế nào thì chính mình tới đó mà hỏi hắn.”
Thật lâu sau, Thích Thiếu Thương cũng chậm rãi nói:”Ngươi cũng không cho rằng ta làm sai?”
Thiết Thủ nói:” Đúng sai không có tuyệt đối, chỉ có lấy tiêu chuẩn mà định. Tiêu chuẩn của mọi người bất đồng, không có khả năng thỏa mãn mọi người, phương phát tối ưu nhất là chính mình cảm thấy là được rồi.”
Thiết Thủ dừng lại, làm cho Thích Thiếu Thương lo lắng trong chốc lát, sau đó nói:”Thích huynh, trước tiên muốn bắt tay vào việc giải quyết chuyện này, ngươi tốt nhất cần làm là trả lời câu hỏi có đúng hay không. Lấy một việc quá dễ để mở một cánh cửa quan trọng, nếu không tất sẽ có hậu loạn.”
Thích Thiếu Thương vùi đầu, giống như đang suy nghĩ, thật lâu không lên tiếng. Thiết Thủ thấy không khỏi nóng ruột mơ hồ. Hắn đi, Cố Tích Triều còn đang ngủ, hắn liền để lại tờ giấy, bảo y giữa trưa không cần phải nấu cơm, hắn sẽ mang đồ ăn ngon trở về. Hiện tại nếu không ra khỏi của sẽ quá muộn, hơn nữa, đứng ở góc độ khách quan của hắn mà nói thì không biết nên dùng ngôn từ nào để mà diễn tả, tiếp tục bồi Thích Thiếu Thương ngồi đến khô người cũng vô ích, thứ hai là tâm tình hắn chưa cao thượng đến mức có thể bồi tình địch làm thế nào để cứu vãn lại tình yêu.
Vì thế Thiết Thủ thản nhiên nói:”Ta bất quá chỉ là ngoại nhân, chỉ có thể nói đến đó là hết mức, mong Thích huynh thứ lỗi cho.”
Lúc này tâm thần của Thích Thiếu Thương đã hạ xuống bảy tám phần, lí trí đã lên, đã muốn được đề nghị, nói thêm gì nữa lại khó tránh rơi vào việc kể khổ, chỉ mất mặt mà thôi, liền đứng dậy nói:”Đúng là ta làm phiền Thiết huynh mới phải.”
Thiết Thủ thấy sắc mặt của Thích Thiếu Thương liền biết, lời nói của chính mình vừa rồi xem ra cũng không có tác dụng gì. Điều này cũng không kỳ quái, là đại hiệp Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương đầy nghĩa hiệp mà lại vì hai ba câu nói liền dao động sao.
Quả nhiên, Thích Thiếu Thương về phòng nghĩ lại, cảm thấy chính mình chỉ làm sai duy nhất một điều đó là đã hiểu lầm việc Tích Triều có ý định giết chết lão Bát, nhưng còn về tất cả các việc sau đó, hắn đã nhận nhường nhịn đến cực hạn, cũng không làm sai gì cả.