Beta: Tuyết Lâm
Vào lúc Thiết Thủ đem bức họa được dán cẩn thận đi tới, Cố Tích Triều đang nấu cơm, tay nghề của y thật cao minh, làm cho Thiết Thủ không nhịn được mà khen một câu: “Thơm quá!“
Cố Tích Triều vừa nghe thì ánh mắt thâm trầm đạm thủy của y liền xuất hiện loan loan tiếu ý, đôi môi hơi hé lộ ra một một cái răng nhỏ trắng tinh, trông có vài phần giống như một hài tử.
Người này chính là vậy, khi không cười ánh mắt lúc nào cũng mang theo ba phần ngạo khí, một khi mặt mày hớn hở lại có thể lừa chết người với gương mặt dại khờ.
“Ta không ngại có thêm một người cùng ăn cơm.” – Cố Tích Triều nhìn Thiết Thủ cười nói.
Thiết Thủ là một người rất mực cẩn thận, nếu không như thế thì hắn cũng không sống đến ngày hôm nay. Vừa nghĩ tới muốn ăn đồ ăn do Cố Tích Triều Tự nấu, rất nhiều việc không tốt bỗng chốc liền nhanh chóng hiện ra trong đầu. Chính là thân thủ không chống lại nổi khuôn mặt tươi cười của người này, huống chi Cố Tích Triều này còn là loại người có lòng tự trọng cực cao, rốt cuộc hắn phải làm thế nào để cự tuyệt cho tốt?
Cố Tích Triều cẩn thận cảm nhận sự do dự nơi đáy mắt của Thiết Thủ, bỗng phát giác gương mặt nhiệt tình của mình so với gương mặt lạnh lùng của hắn quả thật là rất đối lập nhau. Cười lạnh hai tiếng, Cố Tích Triều nói:
“Bộ khoái đại nhân không cần tìm cách lấy cớ đâu, nếu ngươi muốn cự tuyệt thì theo cách hoa mỹ uyển chuyển ngươi có thể nói “Ta còn no nên chưa muốn nếm thử.“, còn trực tiếp hơn ngươi có thể bảo là: “Ta không muốn ăn đồ ăn do ngươi làm. Bộ khoái đại nhân xin hãy nhớ kỹ, lần sau không cần phải hao tổn tâm trí như vậy đâu.”
Suy nghĩ của Thiết Thủ bỗng nhiên bị y nói toạc ra liền không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Nghĩ lại, cho dù là đồ ăn có độc đi nữa thì với nội công tu vi của mình, hẳn là cũng không có trở ngại gì đi.
Nghĩ vậy, Thiết Thủ lập tức cười nói: “Lượng cơm ta ăn rất lớn, chỉ sợ ăn hết cả phần của ngươi!”
Nói xong liền ngồi xuống bàn. Cố Tích Triều giống như không có nghe thấy, vẫn còn cầm bát đũa, hoàn toàn không nhìn thấy Thiết Thủ làm cái gì, dường như không có chuyện trên bàn đã có thêm một người ăn cơm.
Thời gian Thiết Thủ tới trúc xá không nhiều lắm, điều hắn không rõ chính là, thân là một bộ khoái đã quen với cuộc sống nề nếp với nguyên tắc, chính là tại trúc xá nho nhỏ này đây, hắn lại muốn làm chút việc gì đó vượt ngoài khuôn khổ, tỷ như hiện tại.
Hắn một bên dùng ngữ khí khoa trương nói: “Thoạt nhìn bề ngoài trông có vẻ ngon đấy“, một bên vươn tay tới. Hắn biết Cố Tích Triều có tật khiết phích (bệnh ưa sạch sẽ), không thích nhìn thấy hắn dùng tay bốc đồ ăn. Quả nhiên, tay hắn vươn được nửa đường thì lập tức bị chặn lại, hắn làm bộ nhìn gương mặt mờ mịt của Cố Tích Triều.
Có ý tứ gì…. Ta chính là một bổ khoái ngu ngốc, ngươi không nói ta sẽ không hiểu được.
Cố Tích Triều biết được sau khi hắn làm bộ khoái, liền chế nhạo việc hắn cười tự xưng là bộ khoái ngu ngốc. Thiết Thủ lại nói cho y biết, hắn là Thiết Thủ – một trong tứ đại danh bộ, ngụ ý là nói thì nói cho vui như thế chứ hắn làm sao ngu ngốc được. Ai ngờ, Cố Tích Triều lại làm ra vẻ thật thà nói tứ đại danh bộ chính là từ “tứ đại bộ khoái ngu ngốc” gọi tắt mà thành.
Cố Tích Triều ỷ vào việc ngươi chán ghét ta, rồi lại không thấy ta như thế nào, nói chuyện cay độc, chanh chua, không có lối thoát, quả thực khiến cho Thiết Thủ cảm thấy hối hận vì đã cứu y. Hiện tại vất vả lắm mới có cơ hội trả thù, hắn quyết không bỏ qua cho y dễ dàng như thế.
So về khí lực, Cố Tích Triều căn bản không phải là đối thủ của hắn, tuy là bị y bắt được cổ tay, thế nhưng Thiết Thủ vẫn như trước, một bước lại một bước hướng đến mục tiêu của mình mà tiến tới. Cố Tích Triều trừng mắt nhìn Thiết Thủ, con mắt rõ ràng là muốn bắt một tên trộm. Thiết Thủ thong dong cười, một lúc liền đoán ra, nghĩ thầm bộ dạng của ngươi bây giờ làm sao bắt được ta chứ.
Nhưng Cố Tích Triều cũng lại nhìn Thiết Thủ mỉm cười, cười đến lúc sau lưng Thiết hắn xuất hiện một trận hàn khí. Sau đó, Cố Tích Triều Liền vung ống tay áo lên, đem toàn bộ một bàn toàn thức ăn hất đổ xuông mặt đất, bùm bùm, đánh mình ngã một cách đáng sợ. Thiết Thủ ngẩn ra, hắn lúc đầu là muốn trêu trọc y, nhưng lại quên mất y là một người tâm cao khí ngạo, chỉ có y được phép trêu chọc người khác, chứ tuyệt đối không thể chấp nhận được việc người khác trêu chọc mình. Thiết Thủ nhìn mặt đất bừa bãi, thật tình tiếc hận nói:
“Nguyên một bàn toàn thức ăn ngon như vậy mà phải cúng cho thổ địa công, thật sự là đáng tiếc.”
Cố Tích Triều phủi phủi y bào, thản nhiên nói: “Ngươi không sợ ta hạ độc trong thức ăn hay sao?”
Thiết Thủ nghĩ thầm, ngươi cũng không phải chưa từng hạ độc ta, không thể trách ta đa nghi được. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện dĩ vãng rồi, cho nên Thiết Thủ vẫn tránh nặng tìm nhẹ ôn hòa nói: “Nếu không phải tại ngươi đem thức ăn hất đổ xuống đất, ta bây giờ cũng có cái bỏ vào miệng rồi.”
Cố Tích triều quay đầu, nhìn đống thức ăn bừa bãi trên mặt đất rồi hơi trào phúng nở bụ cười: “Lần đầu tiên gặp nhau ngươi thẳng thắn hơn lúc này rất nhiều. Bộ khoái đại nhân, ngươi sao với ta còn rõ ràng hơn, cũng không phải mọi việc đều nói cho ngươi thì ngươi mới biết được.”
Thiết Thủ đột nhiên cảm thấy đau đầu, Cố Tích Triều rất thông minh, rất mẫn cảm, thật sự nan giải, chính là hắn có muốn trêu vào y đâu.
“Ngươi …..”
“Quên đi.” – Cố Tích Triều vươn ngón tay dài như ngọc chỉ vào Thiết Thủ nói: “Muốn nghĩ thế nào về ta thì nghĩ, ta đối đãi với ngươi thế nào là chuyện của ta. Chính là, ta muốn ngươi hiểu được, tuy rằng ngươi chán ghét ta, ta cũng không thể nào thích ngươi, nhưng xin lỗi ngươi vì những việc ta làm trước kia, ta sẽ không hại ngươi.”
“Vì cái gì?”
Cố tích Triều buông hạ mi mắt, nhìn tư thế tịch mịch của ngón tay mình, lãnh đạm nói: “Bởi vì ngươi đã nói ngươi sẽ bảo hộ ta chu toàn. Ta mặc dù không phải là thiện nam tín nữ gì, nhưng thề với chính mình là ta sẽ không hại ngươi.”
Thiết Thủ nở nụ cười: “Lúc này đến phiên ta nói, ngươi lúc này ngươi thật sự rất thẳng thắn.”
Cố Tích Triều thản nhiên: “Ngươi biết ta càng nhiều đổi lại ta có thể có dụng ý gì được cơ chứ? Làm chuyện dư thừa.”
Thiết Thủ chợt nhớ tới Thích Thiếu Thương từng nói nếu không phải vì thiên ý trêu ngươi, hắn với Cố Tích Triều vốn đã có thể trở thành tri kỉ đánh đàn múa kiếm. Lúc ấy hắn không rõ tại sao Thích Thiếu Thương bị người nọ đuổi giết ngàn dặm thống khổ như vậy nhưng sau đó vẫn còn có thể nói ra những lời này. Hiện tại, hắn vẫn không rõ, nhưng lại có thể cảm nhận được phần nào.