Nhưng Thích Thiếu Thương chỉ có hai tay không, mà Cố Tích Triều lại cầm trong tay thanh Nghịch Thủy Hàn, thần binh lợi khí chuyên chém sắt như chém bùn, trên dưới mười chiêu, mặc dù Thích Thiếu Thương không đến mức bị đứt tay đứt chân, không ngừng bị các vết thương nhỏ vậy đã là khá lắm rồi.
Cho dù như thế, Thích Thiếu Thương vẫn nhìn ra dưới kiếm của Cố Tích Triều vẫn lưu chút tình. Rõ ràng có mấy chiêu có thể trúng chỗ yếu hại trong chớp mắt, cuối cùng tự nhiên lại mất chính xác, đây không phải do kiếm khí của một Cố Tích Triều luôn chuẩn xác ngoan độc mà có thể mắc sai lầm. Lùi từng bước, dù là sai lầm, cũng không cần sai đến năm lần bảy lượt, bốn năm lần đều lặp lại như vậy, chẳng lẽ Cố Tích Triều bị mộng du?
Con người này, Thích Thiếu Thương cảm thấy được trận đánh này rõ ràng là vớ vẩn và buồn cười, rõ ràng thật tâm của hai người đều không muốn đưa đối phương vào chỗ chết, nhưng đánh trận này tột cùng là vì chuyện gì?
A, đúng rồi là vì Mục Cưu Bình.
Đáng tiếc, vì sao đột nhiên Tích Triều trong lúc đó lại muốn đẩy lão Bát vào chỗ chết? Còn kiên quyết như vậy. Chẳng lẽ bên trong còn ẩn chứa điều hiểu lầm gì sao?
Thích Thiếu Thương cả kinh, a, là hiểu lầm. Chính là trước đó do chính mình nghĩ rằng Tích Triều sẽ làm bị thương lão Bát, rủi ro nhìn thấy cảnh đó liền liên tưởng như vậy, giờ nghĩ lại từ đầu, Cố Tích Triều lúc đó chỉ cười. Trái tim Thích Thiếu Thương đột nhiên thắt chặt lại, nếu lúc ấy y thực sự đang cười, thì quyết không thể nào tự mình ra tay động thủ giết người được. Cố Tích Triều tuy là người quả quyết trong việc giết chóc, nhưng không phải là người coi rẻ mạng người, nếu thật sự muốn giết một người nào đó, sẽ không phải vẻ mặt tươi cười này.
Sai rồi, sai rồi.
Mất bò mới lo làm chuồng, giờ muốn cứu vãn chắc vẫn chưa muộn?
Cố Tích Triều cảm thấy mệt mỏi. Cứ thế này thì cứ giết y đi còn hơn, đã giải thích không rõ ràng còn để ý đến mối quan hệ phức tạp, nhưng chuyện đã tới trước mắt, trong đầu chứa toàn hồi ức một đêm ở Kỳ Đình, nên kiếm liền mất chính xác. Nhịn không được cười tự giễu, nếu thật sự có thể xuống tay, Thích Thiếu Thương làm sao mà có thể sống đến ngày hôm nay. Không thể tưởng tượng làm sao bây giờ, chỉ có thể đánh tiếp cứ ra một chiêu một như máy móc, giống như không thấy kết thúc, cứ như vậy mà sánh ngang cùng trời đất, y thật cũng không nghĩ ra.
Bỗng nhiên y phát hiện Thích Thiếu Thương trong lòng đang không yên mà dần dần đứng lên, xem ra xác định ta sẽ không giết ngươi, cho nên ngay cả việc ứng phó cũng lười hay sao? Làm việc thì phải chuyên tâm một chút mới tốt, có phải hay không?
Cổ tay vừa lật, trường kiếm ngắm thẳng ngực của Thích Thiếu Thương mà đâm đến.
Thích Thiếu Thương đồng thời vừa ngộ được đạo lý thì kiếm cũng đã tới rồi, muốn tránh vẫn còn kịp, nhưng phát hiện vừa rồi làm cho lòng hắn chấn động, hắn tình nguyện chịu một kiếm này, làm cho máu cùng đau đớn rửa sạch áy náy của hắn, hối hận cùng khó sử.
Mũi kiếm không có đâm vào trúng ngực của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều không còn khí lực, hơn nữa một nhát đâm vào lại càng không có khả năng. Hắn lúc này mới phát hiện, nguyên lai dùng kiếm đâm vào da thịt cùng huyết mạch lại tốn nhiều khí lực như vậy.
“Hảo”. Cố Tích Triều cười thảm:”Thích Thiếu Thương có phải là ngươi đã xác định ta sẽ không giết ngươi đúng hay không?”
Thích Thiếu Thương sửng sốt, ý định ban đầu của hắn không phải như vậy, nhưng vì cái gì mà lại biến thành thế này?
Thích Thiếu Thương nói:” Không, Tích Triều, ta biết ta đã sai rồi, ngươi thật sự không phải muốn giết lão Bát có đúng không?”
Cố Tích Triều trầm mặc một hồi:”Nếu có một ngày ta thật sự muốn giết hắn, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Thích Thiếu Thương do dự thật lâu, rốt cục thấp giọng:”Ta sẽ giết ngươi, nhưng khi ngươi chết rồi ta cũng sẽ không sống một mình.”
Ngừng lại trong chốc lát, Cố Tích Triều bỗng nhiên nở nụ cười mang theo vài tia thản nhiên trào phúng:” Cho dù ngươi cùng chết với ta, nhưng việc này cũng không còn đúng với ý nghĩa là tử tử mà chết. Bởi vì.”Cố Tích Triều tiến sát gần tới Thích Thiếu Thương, gần đến mức Thích Thiếu Thương có thể thấy được con ngươi trong trẻo có thân ảnh của mình:”Ta là bị ngươi giết chết.”
Giờ khắc này, Thích Thiếu Thương mới phát hiện, hắn cùng Cố Tích Triều giống như ảnh thêu giả tạo trên mặt của kinh xuyên chỉ, bất tri bất giác, liền thấy lỗi, vô luận có cố gắng như thế nào, cũng không thể thấy ra hình ảnh mà hắn muốn.
Rốt cuộc là nản lòng.
Hắn thì hiệp nghĩa, hắn thì thứ tha, mọi việc luôn luôn thuận lợi, nhưng Cố Tích Triều thì lại gặp nhiều lần rơi vào tình cảnh nguy hiểm, phàm là những lúc muốn thật tâm thật ý nói cái gì, nếu không phải bị chuyển hướng thì chính là giả vờ như không hiểu, giống như hai cỗ xe chạy trên đường, vĩnh viễn không thể gần nhau. Hoặc là bọn họ đã từng tương giao qua, ở Kỳ Đình tửu quán, trong nháy mắt lần lượt thay đổi, lúc sau liền đi ngược lại.
Cả một đời người, hắn nên sớm biết, sự mê muội ở đầu lưỡi cùng quanh môi này, mang theo hơi thở kiều diễm, cho tới bây giờ không phải là chú ngữ, vẫn nói, nhưng không có thêm bất kỳ kì tích nào phát sinh.