• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Viên trợn mắt, không dám tin nhìn Tô Huyền.

Tô Huyền quay đầu nhìn cô, bật cười, “Em dùng vẻ mặt này nhìn anh làm gì? Giống như anh làm chuyện tội ác tày trời ấy.”

Anh không làm chuyện tội ác tày trời sao!

Hứa Viên lườm anh cháy mắt, tức giận chất vấn: “Ai cho anh nhận điện thoại của tôi?”

Tô Huyền bất đắc dĩ, “Vốn anh cũng không muốn nhận, nhưng di động vẫn kêu không ngừng, anh chỉ có thể nhận giúp em thôi, bạn cùng phòng kí túc của em cũng biết nói thật, anh lại không thể cúp máy, cô ấy làm di động của em hết pin thì mới coi như giải phóng cái lỗ tai của anh.”

Hứa Viên giật giật khóe miệng, “Anh nói di động của tôi là bị con bé đó nói đến mức hết pin?”

Tô Huyền gật đầu.

“Anh cứ nghe nó nói một mạch?” Hứa Viên hỏi.

Tô Huyền gật đầu, “Cô ấy vẫn không cúp máy, xuất phát từ phép lịch sự, cũng là để chiếm được thiện cảm của bạn em, anh không cúp máy được.”

Hứa Viên câm nín.

Tô Huyền khoát tay với cô, “Em ngồi một bên chờ anh đã, bị cô ấy làm lỡ thời gian, chuyện anh vốn đã sớm làm xong giờ còn chưa làm xong đây này. Chờ anh làm xong, chúng ta đi ăn cơm trưa.”

“Ai chờ anh!” Hứa Viên xoay người bước đi.

“Bạn em nói, nếu anh đã đồng ý rồi, lúc đó lại không đi, sau này em khỏi cần quay về trường nữa, cô ấy nói sẽ không tha cho em, sẽ cho em biết hậu quả.” Tô Huyền thấy cô muốn đi, lại từ tốn bổ sung.

Hứa Viên lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.

Tô Huyền gật đầu vô cùng quả quyết với cô, “Không tin thì em sạc pin vào, rồi gọi điện hỏi cô ấy, cô ấy thật sự nói vậy đấy.”

Hứa Viên nổi đóa, trợn mắt nhìn anh.

Tô Huyền quay đầu lại, chuyên tâm tiếp tục gõ bàn phím.

Hứa Viên nhớ lại từ sau khi Tiểu Thu và Lam Lam biết Tô Huyền là bạn trai cô thì cứ như bị đánh cho kích thích vậy, ngày nào cũng chú ý đến anh, bây giờ nếu Tô Huyền nhận điện thoại, anh lại đồng ý, sao hai con bé đó bỏ qua cơ hội này được?

Nếu bây giờ cô rời đi, không để ý đến tên lòng dạ thâm hiểm này, cố tình không dẫn anh đi, sẽ có hậu quả gì?

Đoán chừng Tiểu Thu và Lam Lam sẽ bóp chết cô.

Cô còn phải học ở trường một năm nữa đấy, không đắc tội hai bà tám đó được.

Hứa Viên đứng tại chỗ đấu tranh hồi lâu, rồi bất đắc dĩ quay lại, đặt mông ngồi xuống giường, trừng mắt với Tô Huyền, tức giận nói: “Vậy anh nhanh lên chút, tôi đang đói.”

“Xong ngay đây!” Tô Huyền gật đầu.

Hứa Viên hí hoáy di động, “Có sạc không?”

“Có! Trên ngăn tủ bên kia.” Tô Huyền chỉ chỉ.

Hứa Viên đi qua, sạc pin, sau khi khởi động máy, mấy chục thông báo nhảy ra, vừa mở ra thì đã thấy đều là tin nhắn cảnh cáo của Tiểu Thu và Lam Lam. Cô buông di động, chán chường ngửa mặt nằm vật ra giường.

Tô Huyền quay đầu lại nhìn cô, cong khóe miệng, bỗng tâm tình trở nên rất tốt.

Một lúc sau, Tô Huyền gập máy tính lại, đứng lên, nói với cô: “Được rồi, đứng lên đi!”

Hứa Viên ngồi dậy, hỏi anh: “Đi đâu ăn cơm?”

“Không phải em đang đói à? Cứ ăn ở nhà ăn riêng của chỗ này đi.” Tô Huyền nhìn cô, “Đương nhiên, nếu em không đói, không muốn ăn ở đây, chúng ta có thể lái xe ra ngoài tìm chỗ ăn.”

“Thôi khỏi, cứ ăn ở đây đi!” Hứa Viên đứng lên không có chút tinh thần, “Di động cũng cần sạc nữa.”

Tô Huyền gật đầu, hai người ra khỏi phòng.

Đi vào nhà ăn, nhân viên tươi cười tiếp đón.

Tô Huyền để Hứa Viên gọi món, Hứa Viên nhìn anh một cái, gọi mấy món đều có rau thơm.

Tô Huyền thấy cô gọi món xong, bật cười, “Đúng là làm khó em rồi.”

Hứa Viên hừ một tiếng, “Không hài lòng thì anh có thể gọi lại!”

“Nếu em đã thích ăn rau thơm, anh ăn cùng em là được.” Tô Huyền lắc đầu.

Ai thích ăn rau thơm!

Hứa Viên hơi đen mặt, bỗng cảm thấy vì anh ta mà mình chịu khổ, cuộc mua bán này không có lời, cô lập tức gọi nhân viên lại, “Cầm lại đây, chị gọi lại.”

Nhân viên cầm thực đơn về.

Hứa Viên gọi món lại, sau khi nhân viên rời đi, cô giương mắt, thấy Tô Huyền đúng lúc đang cười nhìn cô, khuôn mặt đẹp trai giãn ra thoải mái, cực kì vui tai vui mắt, cô lườm anh, hỏi: “Tiểu Thu nói đến mức di động của tôi hết pin, đã nói những gì?”

Tô Huyền rót hai cốc nước cho mình và cô, cười nói: “Nói vài chuyện của em.”

Lòng Hứa Viên trùng xuống, “Con bé đó nói chuyện gì của tôi?”

Tô Huyền “À” một tiếng, tựa hồ nghĩ ngợi, nói: “Nói nhiều lắm, về cơ bản, chuyện ở đại học ba năm nay của em, hình như cô ấy đều nói hết.”

Mặt Hứa Viên hoàn toàn đen xì, “Thật?”

Tô Huyền cười gật đầu, “Nếu không phải là di động hết pin, chắc cô ấy còn có thể nói thêm mấy chuyện nữa.”

Hứa Viên đột nhiên muốn bóp chết Tiểu Thu.

Tô Huyền thấy biểu tình của cô, thưởng thức một lát, mỉm cười: “Bạn em rất thú vị, nếu không phải lúc ấy anh đang bận, anh nhất định sẽ sạc pin cho di động của em, để cô ấy nói tiếp.”

Cô còn phải cảm ơn di động hết pin đấy!

Hứa Viên cảm thấy cả người đều khó chịu, cảm giác không có bí mật gì trước mặt người khác thật sự khiến người ta không thoải mái cho nổi.

Cô gần như có xúc động muốn cầm cốc nước lên hắt vào Tô Huyền, nhưng lại cảm thấy nếu nước nóng như vậy hắt lên khuôn mặt đẹp trai của anh, nếu anh bị hủy dung nhan, làm bạn gái anh, cô càng thiệt thòi.

Bởi vì, ưu điểm duy nhất của anh, chính là khuôn mặt này, khiến cô nhìn mãi không chán.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tô Huyền với vẻ thù hận sâu sắc một hồi lâu, rồi mới nhụt chí từ bỏ, hung dữ nói: “Chờ gặp Ngô Hi Đình rồi, tôi cũng sẽ nói hết mấy chuyện đáng xấu hổ của Tiểu Thu mấy năm nay cho cậu ta.”

“Ngô Hi Đình là ai?” Tô Huyền cười hỏi.

“Bạn trai Tiểu Thu.” Hứa Viên căm phẫn nói.

Ý cười của Tô Huyền càng sâu, “Ừ, cô ấy nói em nửa tiếng đồng hồ, em nhất định phải trả lại gấp đôi. Cùng là bạn trai, không thể chỉ mình anh chịu thiệt được.”

Hứa Viên vừa muốn gật đầu, bỗng cảm thấy lời này không đúng, lập tức trừng mắt, “Sao anh lại chịu thiệt được?”

Người chịu thiệt là cô có được không?

“Bạn em quả thực là…” Tô Huyền ngẫm nghĩ, cho ra một cụm từ, “Quái âm đâm tai.”

Hứa Viên phì cười.

Hình dung này đúng là chuẩn!

Hai bà tám Lam Lam và Tiểu Thu, nếu làm phiền người khác, không phải chính là quái âm đâm tai hay sao…

Không biết nếu Ngô Hi Đình biết bản tính của con bé đó, còn dám muốn con bé đó làm bạn gái mình nữa hay không?

Cô hứng trí bừng bừng, nghĩ nên báo thủ rửa hận bóc trần con bé đó, hay là có tình hữu nghị không bóc trần nó đây.

Có lẽ nét mặt cô quá rõ ràng, Tô Huyền cho cô một đề nghị, “Nếu ở trước mặt Ngô Hi Đình em nói một tiếng đồng hồ, sau này Ngô Hi Đình chắc chắn sẽ không cảm thấy bạn em lưỡi dài đâu.”

Hứa Viên “ha” một tiếng, vừa muốn cười to, bỗng tức giận, “Vậy chẳng phải cậu ta sẽ cảm thấy tôi lưỡi dài?”

Tô Huyền không đồng ý nói: “Em là bạn gái anh, dù em lưỡi dài, liên quan gì đến cậu ta.”

Hứa Viên nghẹn, dùng ánh mắt không phải người nhìn Tô Huyền.

Lúc này nhân viên bưng đồ ăn tới.

Tô Huyền đưa đũa cho cô, “Mau ăn đi, hẹn thời gian là năm giờ chiều, địa điểm cách chỗ này hơi xa, nếu lái xe thì cần một tiếng. Em ăn no một chút, cũng có sức mà làm quái âm đâm tai với Ngô Hi Đình.”

Hứa Viên nhận đũa, tức tối gặp một miếng thức ăn, bỗng nói: “Sao hẹn thời gian sớm vậy?”

“Cũng không tính là sớm đâu, cô ấy nói sớm một chút mọi người tán gẫu được nhiều hơn cho dễ quen thân, hôm nào anh mời khách, mọi người đã quen thân cả rồi.” Tô Huyền nói.

Hứa Viên nhìn anh, “Anh mời khách?”

“Ừ.” Tô Huyền gật đầu, “Không phải là khuôn phép à?”

Hứa Viên nhíu mày, “Tôi không nhận lời làm bạn gái anh.”

Tô Huyền như cười như không nhìn cô, “Còn cần em nhận lời à?”

Hứa Viên cảm thấy không thể thảo luận chuyện này cùng anh được, nếu không bữa cơm này cô không cách nào ăn ngon miệng.

Tô Huyền thấy cô không nói gì thêm, anh cũng không nói nữa.

Hai người tương phản, một người tâm tình cực kém, một người tâm tình rất tốt.

Ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà ăn, về tới phòng của Tô Huyền.

Di động đã nhanh chóng đầy pin, Hứa Viên rút sạc, thấy Tô Huyền lấy quần áo từ trong tủ ra, chuẩn bị thay. Cô lập tức nói: “Anh đừng nói với tôi là anh mặc vest đi giày da cùng tôi đến nơi bạn trai Tiểu Thu mời khách đấy nhé.”

“Vậy anh mặc gì?” Tô Huyền cười hỏi.

“Mặc quần áo thường ngày thôi.” Hứa Viên chỉ vào bộ quần áo trên người anh, “Bộ này cũng rất ổn, đừng đổi.”

“Em xác định?” Tô Huyền hỏi.

“Chuyện này thì có gì mà không xác định!” Hứa Viên bất mãn, “Đỏm dáng cái gì? Đi mau.” Dứt lời, cô ra khỏi phòng trước.

Tô Huyền “Ừ” một tiếng, cười để lại quần áo vào tủ, thật sự cứ sao mặc vậy ra khỏi phòng.

Hứa Viên thấy anh cầm laptop trong tay, bĩu môi, không nói chuyện.

Ra khỏi hội quán, đứng ở cổng, Tô Huyền mở cửa xe, Hứa Viên lên xe, anh lái xe rời khỏi hội quán.

Trên đường, sau khi đi được một đoạn, Hứa Viên bỗng nói: “Không đúng, anh đi nhầm đường rồi.”

“Không đi nhầm.” Tô Huyền lắc đầu, “Vẫn còn sớm, anh đi làm một việc trước đã.”

Hứa Viên nhíu mày, “Nếu anh đã có việc, nên từ chối Tiểu Thu chứ.”

“Giờ mới hai giờ, nhiều nhất là mất một tiếng thôi, không muộn được.” Tô Huyền nhìn cô, như cười như không, “Đúng là có thể từ chối, nhưng anh không muốn từ chối, anh vẫn chưa lấy thân phận là bạn trai ai đến ăn tiệc mời khách của bạn trai người bạn cùng phòng kí túc của cô ấy bao giờ. Rất mới mẻ.”

Hứa Viên câm nín.

Đi khoảng nửa tiếng, Tô Huyền quẹo xe vào một phòng trà riêng, anh dừng xe, thấy Hứa Viên ngồi bất động, anh ra hiệu bảo cô xuống xe.

Hứa Viên lắc đầu, “Anh đi làm chuyện của anh đi, tôi ở đây chờ anh.”

“Anh không quen vứt bạn gái ở trên xe một mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, hối cũng không kịp.” Tô Huyền nói xong, túm cô xuống xe.

Hứa Viên bất mãn trừng anh, “Anh tới đây gặp ai hả? Tôi đi cùng anh làm gì?”

“Tới gặp vài người, nhưng mà là chuyện công việc. Giờ anh không có trợ lý ở bên cạnh, trước tiên em cứ tạm thời làm trợ lý của anh đi.” Tô Huyền nói xong, nhét laptop vào tay cô.

Hứa Viên nhíu mày, muốn ném máy tính lại cho anh.

Tô Huyền xoay người, đi đến cửa.

Hứa Viên đứng tại chỗ một lúc, vẫn đi theo sau anh.

Vào cửa, có nhân viên lên đón, mỉm cười hỏi Tô Huyền một câu, liền dẫn anh và Hứa Viên đi vào một gian phòng riêng

Trong căn phòng riêng có bốn người ngồi, nói chuẩn xác, ba người ngoại quốc, đều ở tuổi trung niên, một người Trung Quốc, trẻ tầm như Tô Huyền. Ai cũng mặc vest đi giày da, đeo cà vạt, vô cùng trang trọng.

Hứa Viên bỗng hiểu được bộ vest mà Tô Huyền lấy ra muốn mặc lúc rời khỏi hội quán bị cô nói thành “đỏm dáng” là có dụng ý gì.

Nhân viên đang rót trà cho bốn người, dễ thấy là bốn người này cũng vừa đến.

Thấy Tô Huyền và Hứa Viên đến, bốn ánh mắt đều dừng trên người hai người.

Tô Huyền mỉm cười, “Xin lỗi, tôi tới hơi muộn rồi.”

Bốn người đánh giá anh, sau khi nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, lại nhìn về phía Hứa Viên ở sau anh.

Tuy bộ váy của Hứa Viên hôm nay đẹp, nhưng trong trường hợp này, cũng không đủ trang trọng. Cô thầm mắng Tô Huyền trong lòng, nếu anh sớm nói rõ, cô cũng đâu bảo anh bỏ lại bộ vest đó.

Tô Huyền và cô mặc quần áo thường ngày, bây giờ họ nhất định sẽ cảm thấy không được tôn trọng.

Quả nhiên, cô vừa mới nghĩ vậy, một người trong đó đứng dậy, vươn tay chỉ vào Tô Huyền, vô cùng tức giận nói một tràng tiếng Anh.

Tiếng Anh của Hứa Viên không tồi, đương nhiên nghe hiểu được, người nọ đang chỉ trích Tô Huyền không lịch sự, không tôn trọng, vậy mà mặc như thế để gặp họ, rõ ràng là không coi họ ra gì. Hai lần ba lượt như vậy, rõ ràng là coi thường Ức Dương, coi thường họ.

Tô Huyền kiên nhẫn chờ anh ta chỉ trích xong, mặt không đổi sắc dùng tiếng Anh giải thích: “Nếu không tôn trọng, hôm nay tôi sẽ không đến đây. Các vị coi trọng là Vân Thiên, chứ không phải là cá nhân Tô Huyền tôi.”

Người nọ nghe xong lại càng tức, lớn tiếng nói bằng tiếng Anh: “Cậu chính là Vân Thiên, Vân Thiên chính là cậu, chúng tôi hợp tác với Vân Thiên, nhưng nhìn đến chính là cậu. Trăm nghe không bằng một thấy, Tô Huyền nghe đồn là rất giỏi giang vậy mà lại là người ngông cuồng kiêu ngạo không biết phép tắc như vậy, thật khiến người ta thất vọng.” Dứt lời, dường như anh ta không muốn ở lại nữa, nói với ba người ở phía sau một câu, ý đại thể là không hợp tác nữa, muốn rời khỏi đây.

Có lẽ Tô Huyền chưa từng bị người ta chỉ thẳng mặt mắng là quá ngông cuồng kiêu ngạo không biết phép tắc, sắc mặt hơi tối lại, nhưng anh cũng không nói gì, mà nghiêng người tránh ra, dường như chấp nhận lời chỉ trích này, đồng ý để họ rời đi.

Nếu họ rời đi, không chỉ cuộc hợp tác này thất bại, sau này Tô Huyền cũng sẽ bị chùm lên cái danh ngông cuồng kiêu ngạo không biết phép tắc.

Dù sao tuần trước vừa cho Ức Dương leo cây, lần thứ hai vừa muốn nói chuyện hợp tác, liền mặc quần áo bình thường tới gặp mặt như không tôn trọng họ. Hai chuyện này gộp vào với nhau, có thể nghĩ ra được những bình luận không ngớt về anh.

Dù sao Tập đoàn Vân Thiên không phải chỉ một tay che trời, không thể bịt kín miệng lưỡi thế gian, trên thương trường, khuấy một vòng, cũng liền to chuyện.

Trong nghề không có tiếng tăm tốt, đối với Tô Huyền vừa mới về nước được hai tháng thì không phải là mở đầu tốt.

Hứa Viên vươn tay chọc chọc Tô Huyền.

Tô Huyền nghiêng đầu nhìn cô, hơi rủ lông mi, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, càng không ngăn cản.

Hứa Viên mắt thấy bốn người đó sắp ra khỏi cửa, cô cắn răng, từ phía sau Tô Huyền tiến lên mấy bước, ngăn ở cửa, hiên ngang lẫm liệt nói: “Không biết vị tiên sinh này đã từng nghe Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, gọi là ‘lễ không kiêng thân’ chưa?”

Người chỉ trích Tô Huyền bị cô ngăn lại, sửng sốt, khó hiểu nhìn cô.

Hứa Viên nói tiếp: “Ở Trung Quốc, người thân bạn tốt gặp mặt, đều có thói quen mặc quần áo thường ngày, huống chi, địa điểm này hôm nay, là phòng trà riêng, vốn không phải phòng hội nghị trên những tòa nhà chọc trời, hà tất mặc quá trang trọng như ở trên bàn đàm phán, không có chút tình cảm giữa người với người nào? Tô Huyền mặc quần áo bình thường thoải mái, cũng lấy thái độ kết bạn đến đây, nhưng lại bị anh hiểu sai, nói thành không tôn trọng, ngông cuồng kiêu ngạo, không biết phép tắc. Sự chê bai đó tôi cũng có thể hiểu được, đất nước và văn hóa khác biệt quá lớn, anh không học tốt việc nhập gia tùy tục, không học được lễ nghi Trung Quốc, vậy không nên đến Trung Quốc làm ăn buôn bán.”

Người nọ lại sửng sốt, vẫn nhìn cô với dáng vẻ nghe không hiểu.

Dưới tình thế cấp bách, Hứa Viên nói bằng tiếng Trung, sau khi thấy người này bị cô làm cho chấn động, cô cũng không định dùng tiếng Anh giải thích lại, mà lại nói: “Sự chỉ trích vừa rồi của anh nếu bị truyền ra, nhân phẩm của Tô Huyền sẽ bị nghi ngờ, vốn anh ấy không kiêng khách quý đến từ nước ngoài, đối đãi như với người thân, nhưng bị anh hiểu lầm, nghe nhầm đồn sai, nói quá khó nghe, không tốt đối với danh tiếng cá nhân của anh ấy. Việc làm ăn có thể không thành, nhưng xin vị tiên sinh này thu hồi lời trách mắng anh ấy lúc nãy rồi hãy ra cửa.”

Người nọ thấy Hứa Viên chính nghĩa nói bô bô một đống anh ta nghe không hiểu, hơn nữa nhìn từ dáng vẻ thì là kiểu anh ta không nói cho rõ ràng thì sẽ không cho anh ta đi. Anh ta nghi hoặc quay đầu nhìn về phía người đàn ông Trung Quốc trẻ tuổi.

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Hứa Viên, dùng tiếng Anh dịch lại những lời Hứa Viên nói cho anh ta.

Người nọ nghe xong, nhất thời trợn mắt há mồm nhìn Hứa Viên.

Hứa Viên ôm laptop, đứng giữa cửa, bày ra dáng vẻ vô cùng tức giận và chính nghĩa, chờ anh ta giải thích.

Người nọ nhìn Hứa Viên hồi lâu, quay đầu lại nhìn hai người ngoại quốc còn lại.

Hai người ngoại quốc còn lại nhìn nhau, một người nói, “Cô gái này nói hơi có lý thật”, người còn lại gật đầu.

Người nọ lại nhìn Tô Huyền, thấy anh đứng đó, sắc mặt bình tĩnh, tư thái tùy ý, cả người mặc quần áo thường ngày, tuy không trang trọng, nhưng được anh mặc ra cảm giác thân thiết gần gũi, giống như Hứa Viên nói, mang lại cảm giác coi họ như những người bạn. Anh ta thu hồi tầm mắt, lui về sau, xoay người áy náy với Tô Huyền, “Thật có lỗi, là tôi hiểu lầm anh Tô, vẫn mong anh thứ lỗi.”

Tô Huyền liếc nhìn Hứa Viên, trong mắt chứa một vệt sáng rực, anh cười với người nọ, “Cô ấy là bạn gái tôi, khó tránh khỏi nói thiên vị cho tôi, hôm nay tôi mặc thế này tùy ý đến đây, lần đầu gặp mặt, quả thực mạo muội.”

“Thì ra cô gái này là cô Hứa Viên mà vì cô ấy anh cho chúng tôi leo cây lần trước à.” Người nọ kinh ngạc quay đầu.

Hứa Viên bỗng cảm thấy mình lại làm một chuyện ngu xuẩn rồi.

Cái tên của cô đã như sấm bên tai rồi sao?

Đúng, Tô Huyền vì bạn gái mà vứt hợp đồng mấy tỉ với Ức Dương, người của Ức Dương không biết cô mới là lạ đó!

Cô rất muốn lấy laptop nện đầu mình, nhìn xem có phải bây giờ bên trong đó chứa bã đậu hay không. Sao cô lại giúp Tô Huyền chứ? Anh không giải thích dụng ý mặc vest với cô, bị cô hiểu lầm là đỏm dáng cũng không nói, bị người ta chỉ trích là ngông cuồng kiêu ngạo không biết phép tắc không phải đáng đời hay sao?

Cô chỉ mong anh không gặp chuyện gì hay ho ấy, để giải mối hận trong lòng bị anh bắt nạt mấy ngày nay, bây giờ đúng là não ngắn mới giúp anh mà.

Đần quá đi mất!

Hứa Viên bực, sắc mặt càng khó coi.

Người nọ nhìn chằm chằm Hứa Viên một lát, bỗng cười to, “Cô Hứa xinh đẹp, đáng yêu, quả cảm, thông minh như vậy, chẳng trách cậu bỏ ỨC Dương vì cô ấy.” Dứt lời, anh ta lại hỏi hai người ngoại quốc kia: “Đúng nhỉ? Có thể hiểu được.”

Hai người ngoại quốc gật đầu.

Hứa Viên không trụ lại được nữa, muốn lập tức rời đi.

Tô Huyền vươn tay chụp tay Hứa Viên, kéo cô đến bên người mình, mỉm cười nói: “Dù sao chuyện làm ăn không thành thì có thể bàn lại, nhưng nếu làm bạn gái đau lòng, sẽ khó theo đuổi lại. Chuyện lần trước quả thực rất có lỗi, chuyện hôm nay cũng rất có lỗi, các vị lượng thứ.”

“Cậu nói đúng đấy.” Người nọ cười xua tay, đi vào trong, rất vui mừng, “Hiểu lầm thôi. Nào, chúng ta ngồi xuống bàn chuyện vui vẻ nào. Tôi rất tán thưởng lối tư duy của cậu Tô, cũng rất tán thưởng cách nói chuyện của cô Hứa Viên, nếu không nhờ cô ấy, hôm nay đúng là đáng tiếc rồi.”

Tô Huyền đương nhiên không từ chối, cười gật đầu, túm Hứa Viên vào chỗ.

Nhất thời, không còn hiểu lầm nữa, mấy người đó và Tô Huyền như hận vì gặp nhau muộn màng, trò chuyện rất vui vẻ.

Hứa Viên nhìn họ thì chợt u ám, họ nói từ chuyện hợp tác giữa Ức Dương và Vân Thiên, rồi nói đến văn hóa Trung Quốc, cả lúc đó cô thầm phỉ nhổ mình gần chết. Cái gì là tự làm càn, không thể sống, cô chính là như vậy chứ còn gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK