Tô Huyền như hiểu được suy nghĩ của cô, cười nói, “Em mau đi thay một bộ đồ xinh đẹp đi, trang điểm một chút nữa.”
“Không thay đồ không trang điểm thì không thể ra ngoài hay sao?” Hứa Viên ngoảnh đầu lại.
“Cũng không phải, dù sao thì dáng vẻ em bò ra khỏi bệnh viện có khó coi hơn nữa cũng đã bị giới truyền thông nhìn thấy rồi, bây giờ có xấu nữa cũng sẽ không xấu đến đâu cả, nhưng dẫu sao thì hôm nay cũng là đi thăm bệnh nhân, vẫn nên trang điểm cho có khí sắc một chút, tránh cho bệnh nhân thấy thì tâm tình không tốt.” Tô Huyền cười nói.
Hứa Viên trừng mắt nhìn anh, xoay người lên tầng.
Tô Huyền đi ra gara, lấy ra một đống túi từ cốp sau, vẫy tay gọi dì giúp việc đến, cười nhờ dì mang mấy thứ này lên tầng cho Hứa Viên.
Dì giúp việc cười nhận lấy, ôm túi lên tầng. Hứa Viên rửa mặt xong thì nhìn thấy dì giúp việc ôm một đống túi vào phòng, đặt cả đống trên giường, chiếm mất nửa cái giường.
Dì giúp việc cười nói, “Cô Viên Viên, đây là cậu chủ bảo tôi mang lên cho cô.”
Hứa Viên kéo bừa qua, bên trong đều đựng trang phục và giày nữ của một vài nhãn hiệu quốc tế, còn đều là size cô mặc vừa, cô im lặng hồi lâu, nghẹn ra một câu, “Đây là học từ trong tiểu thuyết ngôn tình sao? Tổng tài bá đạo sủng cục cưng bảo bối?”
Lời này còn chưa nói xong, tự mình đã ớn người buồn nôn rồi.
Dì giúp việc dường như nghe không hiểu, cười hỏi, “Cô Viên Viên, cô có cần giúp không?”
Hứa Viên vội phất tay, “Không cần, không cần đâu ạ, cháu tự làm được.”
Dì cười xuống tầng.
Hứa Viên đóng cửa phòng, hít mấy ngụm không khí, câm nín nhìn trần nhà, trong đầu đều là tình tiết trong bộ tiểu thuyết ngôn tình đọc được một nửa hôm nay, tự động thay mình vào, chuyển thành phiên bản hoàng tử và cô bé Lọ Lem.
Đúng là chết người mà!
Tô Huyền ra chiêu không như lẽ thường, làm sao đây?
Liệu có một ngày nào đó cô bị anh lột da, uống máu, cô còn giúp anh phất cờ tán thưởng không?
Đầu óc lên mây hồi lâu, không dễ gì mới túm được dây diều về, cô mau chóng vào nhà vệ sinh trang điểm.
Hai mươi phút sau, cô ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến trước giường, chọn ra một bộ đồ từ trong cả đống đồ, thay lên người. Mười phút sau, cô đẩy cửa ra, xuống tầng.
Bà cụ nhìn thấy, lập tức mặt cười như nở hoa, liên tục khen ngợi, “Viên Viên xinh đẹp thật đấy.”
Tô Huyền đang ngâm trà, quay đầu qua, cười nhẹ nhìn Hứa Viên, đáy mắt lấp lánh hình dáng trẻ trung xinh đẹp của cô, thêm chút sắc thái rực rỡ, tựa như lưu ly, chảy cuồn cuộn, lại như rượu ngon, dịu nhẹ mà say lòng người.
Hứa Viên xuống tầng, đối diện với ánh mắt của Tô Huyền, cô gần như bị phóng điện, một chân giẫm vào khoảng không, suýt thì ngã sấp xuống.
Tô Huyền vọt dậy, phi mấy bước qua. Hứa Viên kịp thời bám vào tay vịn cầu thang, lòng còn sợ hãi mà ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tô Huyền đã đi đến trước mặt mình, nổi nóng, “Em trêu anh chọc anh à? Việc gì anh cứ bám em mãi thế?”
Tô Huyền thấy cô không ngã xuống, thở phào một hơi, thấy cô lên án, vừa tức vừa cười, “Sao em chẳng có lý lẽ gì như vậy? Tự em suýt ngã, lẽ nào còn trách anh?”
Hứa Viên nghẹn, trừng mắt lầu bầu, “Không có việc gì anh phóng điện lung tung làm gì? Khoe lượng điện của anh đầy đủ hay sao?”
Diện mạo khiến người và thần cùng căm phẫn thì thôi đi, còn không khách khí phát huy ưu thế của mình lung tung, đúng là đáng giận nhất mà!
Tô Huyền ngẩn ra, bật cười, vươn tay muốn xoa đầu cô, nhưng thấy tóc cô đã chải mượt mà, chỉ có thể đổi sang kéo chiếc vòng cô đeo trên cổ từ bên trong ra bên ngoài, giọng nói dễ nghe trầm thấp dịu dàng, “Em thế này là đang nói cho anh biết, một chỗ nào đó của anh, em rất hài lòng sao? Ví dụ như… mắt? Mặt?”
Hứa Viên trừng mắt, vươn tay đẩy anh, “Ai hài lòng hả? Đừng có tự sướng tự cảm thấy mình tốt như thế.”
Tô Huyền cười khẽ, nhìn cô nói dịu dàng, “Hôm nay em rất xinh, nhất định sẽ rất ăn ảnh.” Dứt lời, anh tránh ra khỏi cửa cầu thang. Hứa Viên thử một chút chân mình, không bị trẹo, cô thở phào một tiếng, lại lườm Tô Huyền một.
Bà cụ vỗ vỗ ngực, cười nói, “Vừa rồi cũng dọa bà một trận, may là không đi giày cao gót, nếu không thì trẹo chân là phiền đấy.”
Hứa Viên ngại ngùng nhìn bà cụ, hôm nay cô dọa bà cụ đã hai lần, may là bà không bị cao huyết áp hay bệnh tim gì đó.
“Viên Viên qua đây nào, uống một tách trà rồi đi, giờ đang là giữa trưa, hai đứa ra ngoài sẽ thấy nóng, uống trà cũng lợi cho giải nhiệt.” Bà cụ cười vẫy tay.
Hứa Viên gật đầu, đi qua rồi ngồi xuống.
Bà cụ rót cho cô một tách trà.
Tô Huyền ngồi xuống bên cạnh Hứa Viên, cười nói, “Bà nội, mẹ và bà đã nhiều ngày không ra ngoài đi dạo rồi đúng không ạ? Chi bằng mình cùng ra ngoài luôn nhé? Hôm nay thời tiết bên ngoài không quá nóng đâu.”
Bà cụ lắc đầu, “Hai đứa có chuyện phải làm, bà và mẹ con không đi theo bon chen đâu.”
“Nhà thiết kế trang sức đẳng cấp thế giới bà và mẹ thích nhất im hơi lặng tiếng bảy năm, cuối cùng đã ra khỏi bi thương, tạo ra một bộ trang sức rồi đó.” Tô Huyền nhìn họ, “Chiều nay trưng bày ở cửa hàng trang sức, bà và mẹ không đi xem sao ạ?”
“Thế hả? Đứa bé đó cuối cùng lại làm trang sức lại rồi hả?” Mẹ Tô Huyền vội đi qua.
Tô Huyền gật đầu.
Mẹ Tô Huyền lập tức hỏi bà cụ, “Mẹ, mình đi xem nhé mẹ? Bảy năm trước trang sức mà cậu ấy thiết kế làm con vẫn nhớ mãi đến bây giờ.”
Bà cụ nghe thấy thì cũng có hứng, nói với mẹ Tô Huyền, “Bây giờ mẹ vẫn còn nhớ trang sức mà thằng bé đó thiết kế, chỉ đáng tiếc là chôn hết rồi. Tiểu Huyền và Viên Viên có chuyện cần làm, nếu mẹ với chị muốn đi, thế thì cứ tự bắt xe đi là được.”
Tô Huyền nhìn Hứa Viên một, cười nói, “Bọn con đi có chuyện cũng không mất quá nhiều thời gian đâu, thuận đường đưa bà và mẹ đến cửa hàng trang sức, lúc về thì đón bà và mẹ luôn.”
Bà cụ nghe xong thì nhìn Hứa Viên.
Hứa Viên lập tức gật đầu, “Bọn con đi rồi quay lại ạ.”
“Vậy được rồi.” Bà cụ vội đặt tách trà xuống, “Bà và mẹ con đi thay đồ, hai đứa uống trà xong, chúng ta xuất phát.”
Tô Huyền gật đầu.
Hứa Viên uống một ngụm trà, quay đầu nhìn Tô Huyền, “Bà nội và bác gái thích nhất là nhà thiết kế trang sức nào?”
“Hứa Phi.” Tô Huyền báo một tên. Hứa Viên thấy lạ, nhìn Tô Huyền, “Anh ta ở đẳng cấp thế giới sao? Sao em không biết tên anh ta? Là do em kiến thức nông cạn à?” Tô Huyền cười lắc đầu, “Nhà thiết kế này không nổi tiếng, cũng không có tác phẩm trưng bày ra trước mặt mọi người, em đương nhiên là chưa từng nghe rồi.”
“Điều này sao nghe mâu thuẫn vậy? Không nổi tiếng mà còn gọi là đẳng cấp thế giới?” Hứa Viên nhướng mày.
Tô Huyền cười nhẹ, “Cậu ta là một nhà thiết kế cực kì có thiên phú, cậu ta có thể thiết kế ra linh hồn của trang sức. Đừng nói là bà và mẹ thích trang sức mà cậu ta thiết kế, theo anh thấy, cậu ta thật sự xứng với sự tán thưởng rằng cậu ta là nhà thiết kế đẳng cấp thế giới đấy. Mặc dù cậu ta không nổi tiếng, nhưng không có nghĩa là trang sức mà cậu ta thiết kế không phải là đẳng cấp nhất trên thế giới.” Hứa Viên cảm thấy câu cuối cùng của anh rất có lý, cô bị khơi lên lòng hiếu kì, “Anh ta là người như thế nào?”
“Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé.” Tô Huyền thấy cô tò mò, cười nói.
Hứa Viên gật đầu.
“Mười năm trước, có một người cùng tuổi với anh, cầm một bản thiết kế, tìm tới Vân Thiên, nói rằng sau này cậu ta sẽ trở thành nhà thiết kế trang sức đẳng cấp thế giới, cậu ta có thể bán cả cuộc đời về sau cho Vân Thiên, kí hợp đồng chung thân, nhưng mà, Vân Thiên nhất thiết phải đồng ý với cậu ta, dựa theo bản thiết kế của cậu ta, giúp cậu ta làm ra một bộ trang sức tặng bạn gái cậu ta.”
Hứa Viên tròn mắt, “Năm nay anh ta cũng hai mươi lăm ấy hả? Mười năm trước, cậu trai mười lăm tuổi đó cùng tuổi với anh?”
Tô Huyền cười gật đầu, “Ừ, cùng tuổi với anh.”
Hứa Viên quệt miệng, “Mười lăm tuổi mà đã có bạn gái rồi, đây là yêu sớm đó, hơn nữa yêu sớm mà còn phô bày như thế, hiếm thấy.”
Tô Huyền cười khẽ, “Khi đó, bản thiết kế của cậu ta vô cùng mơ hồ, giống như tranh trừu tượng vậy, căn bản không nhìn ra thiết kế của món đồ trang sức. Bố nhìn qua rồi hỏi cậu ta, vì sao tìm tới Vân Thiên? Cậu ta nói món đồ trang sức này, thiết kế ra được thì mất rất nhiều tiền, Vân Thiên có tiền thì có thể hoàn thành tâm nguyện của cậu ta.”
Hứa Viên đợi anh nói tiếp đoạn sau.
“Bố đưa bản thiết kế đó cho anh trai và anh lúc đó đang học việc ở công ty xem.” Tô Huyền nhớ lại năm đó, cười nói, “Anh trai nhìn bản thiết kế, ném cho anh, nói thế này mà cũng có thể tạo ra trang sức sao? Nói là vẽ chẳng ra sao, nhưng mà bức tranh xấu như thế, anh ấy cũng hiếm thấy trong đời, trẻ con trong nhà trẻ còn vẽ tốt hơn cậu ta, bảo cậu ta lượn đi đâu mà hóng mát nghỉ ngơi đi, không có tiền tặng bạn gái trang sức để chơi trò yêu đương thì cũng không thể lấy tiền của Vân Thiên ra mà coi như rác được, Vân Thiên không phải nơi để đùa, càng không phải là là nơi người ngốc tiền nhiều.”
Hứa Viên bị đoạn này chọc cười, nghĩ anh trai Tô Huyền chắc hẳn cũng là một người cực kì thú vị. “Bọn anh mười lăm tuổi đã đến công ty học việc? Vậy việc học thì sao?”
“Vừa đi học vừa học cách xử lý chuyện công ty.” Tô Huyền nói.
Hứa Viên câm nín, thiên tài đả kích người ta như thế nào, như Tô Huyền đây này, anh như vậy mà còn có thể nhảy lớp và hoàn thành việc học, không phải người.
“Anh ấy nói vậy, cậu kia lập tức tức giận, đoạt bức thiết kế rồi đi luôn. Lúc cậu ta sắp ra khỏi cửa, anh nói với cậu ta, anh còn chưa xem mà.” Tô Huyền nhớ đến điều gì, cười rộ, “Cậu ta nói với anh, nếu anh không có ánh mắt có linh hồn thì đừng lãng phí thời gian đi tìm công ty tiếp theo của cậu ta nữa.”
Hứa Viên đảo mắt, “Sau đó anh dùng ánh mắt có linh hồn nhìn rồi sao? Nhìn ra được gì?”
Tô Huyền cười lắc đầu, “Nhìn rồi, không nhìn ra gì cả!”
Hứa Viên nhìn anh.
Tô Huyền cười bưng tách trà lên, uống một ngụm, “Anh muốn xem xem, cậu ta cầm bức thiết kế như thế, rốt cuộc có thể thiết kế ra trang sức thế nào. Cũng muốn xem xem, tình yêu cố chấp cùng một người ở tuổi mười lăm là như thế nào.” Dứt lời, anh đặt tách trà xuống, thở dài một hơi, “Sau đó anh mới nhận ra, quyết định đó là quyết định chính xác nhất anh đã làm trong mười lăm năm đầu đời.” Hứa Viên nhướng mày.
“Cậu ta thật sự là một thiên tài thiết kế trang sức, cậu ta nói, trang sức có linh hồn, một nhà thiết kế trang sức giỏi thật sự nên đào ra được linh hồn của trang sức, không nên phá hỏng cái đẹp của bản thân trang sức, bức thiết kế đó của cậu ta, mê cung của trái tim con người, mê hoặc trái tim con người, không có ánh mắt có linh hồn thì sẽ nhìn không hiểu linh hồn tồn tại trong nó, cũng như trang sức được thiết kế mài bóng có hoàn mỹ hơn nữa, nhưng nếu linh hồn bị bịt mất ánh sáng, giống như mặt đất thiếu mất ánh mặt trời, vạn vật thiếu đi nguồn nước vậy, như vật chết tối tăm, bên ngoài có lộng lẫy hơn nữa, cũng là một vật không giá trị.” Tô Huyền cười nhẹ, “Anh bị đả động vì lời này của cậu ta, bèn đồng ý với cậu ta.”
Hứa Viên chớp chớp mắt, “Bác trai đồng ý?”
Tô Huyền gật đầu, “Bố đưa bức thiết kế đó cho bọn anh, chính là muốn anh trai và anh đưa ra quyết định.”
“Sau đó thì sao?” Hứa Viên thấy bà cụ và mẹ Tô Huyền thay đồ xong đang đi ra, vội hỏi.
“Sau đó, cậu ta bỏ học, đưa bạn gái cậu ta vào nơi mà Vân Thiên cung cấp riêng để thiết kế sản xuất trang sức cho cậu ta. Dựa theo yêu cầu của cậu ta, Vân Thiên chỉ phụ trách cung cấp đá gốc và thiết bị, cậu ta tự tay làm mỗi một công đoạn, dùng thời gian ba năm, thật sự tạo ra một bộ trang sức. Tên là Tuyệt Luyến.”
“Vì sao gọi là Tuyệt Luyến?” Hứa Viên nghĩ một cậu trai mười lăm tuổi, trong con mắt của rất nhiều người lớn bây giờ, vẫn là một đứa trẻ nhỉ? Vậy mà mang theo một bức thiết kế đến Tập đoàn Vân Thiên rộng lớn lấy một bộ trang sức bán đi một đời, vậy mà Tô Huyền tuổi mười lăm còn đồng ý, cậu trai đó còn bỏ học đưa bạn gái đến tự làm trang sức, trên đời này thật sự là không thiếu chuyện lạ.
Tô Huyền hơi trầm mặc, cầm tay Hứa Viên lên, ấm giọng nói, “Bởi vì bạn gái cậu ta mắc bệnh hiểm nghèo, ngày bộ trang sức đó được làm xong thì đã đến cực hạn của sinh mệnh, cuối cùng mang theo bộ trang sức đó cùng an táng, cậu ta chỉ giữ lại một chiếc nhẫn từ trong bộ trang sức đó, đeo vào ngón vô danh, đặt tên cho bộ trang sức đó là Tuyệt Luyến, cả đời không kết hôn.”
Hứa Viên sụt sịt mũi, “Đây… là câu chuyện thật sao?”
Tô Huyền gật đầu, “Nếu em muốn gặp nam chính trong câu chuyện, đợi lúc mình rời khỏi bệnh viện đi đón bà và mẹ là có thể gặp được cậu ta.”
Hứa Viên thật sự muốn gặp người này, bây giờ anh ta lớn bằng Tô Huyền rồi nhỉ? Cô hỏi, “Anh ta thật sự không tìm bạn gái nữa?”
Tô Huyền lắc đầu, “Không tìm.”
“Mười năm trước, anh ta mới mười lăm, qua mười năm, anh ta mới hai lăm, còn rất trẻ mà.” Hứa Viên không dám tưởng tượng, “Anh ta thật sự vì bạn gái anh ta mà cả đời không kết hôn sao?”
“Không biết nữa.” Tô Huyền lắc đầu, “Dù sao thì cả đời cũng rất dài.”
Hứa Viên gật đầu.
“Hai đứa đang nói về Hứa Phi hả?” Bà cụ đi qua, cảm khái nói, “Một đứa bé tốt, có thiên phú về đồ trang sức, đáng tiếc mệnh không tốt, bị một tiểu nha đầu hại, người chết thì đã hết, người còn sống mới là đau khổ nhất.”
Mẹ Tô Huyền cũng thở dài theo, “Thằng bé này, mười lăm tuổi đã nhìn hết cả đời của bản thân rồi. Đứa bé quá thông minh có thiên phú có hiểu biết, cũng không thấy là một chuyện tốt.”
Bà cụ gật đầu, kéo tay Hứa Viên, cười ha hả nói, “May là Tiểu Huyền nhà mình không thuộc về kiểu người quá thông minh.”
Hứa Viên nhịn không được mà ho khan một tiếng, Tô Huyền mà không thuộc về kiểu người quá thông minh?
Không hổ là bà nội ruột mẹ ruột, nếu Tô Huyền không phải người thông minh, thế giới này còn mấy người thông minh?
Bốn người ra khỏi nhà, Hứa Viên hỏi, “Vậy mười năm nay, anh ta thật sự không tìm bạn gái nữa sao?”
“Không tìm.” Tô Huyền lắc đầu.
“Bây giờ anh ta đang làm gì? Bảy năm nay, chỉ ở trong nhà xưởng chế tác trang sức buồn thương nhớ nhung bạn gái?” Hứa Viên hỏi.
“Đang học đại học, trước đây bỏ học vì bộ trang sức đó, sau đó bạn gái cậu ta qua đời, cậu ta lại đi học lại.” Tô Huyền thắt dây an toàn, đồng thời nhắc Hứa Viên thắt.
Hứa Viên thắt dây an toàn, nghĩ, tình yêu đột ngột dừng lại ở tuổi mười lăm có thể giữ tươi được bao lâu? Thật sự là một đời sao?
Cô thực sự không dám tưởng tượng.
Cô thích Lâm Thâm, thích ba năm, đã rất mệt rồi, mệt đến mức đã từ bỏ rồi.