• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Viên kinh hãi, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Huyền, cô nói thích lúc nào?

Tô Huyền xoa xoa đầu cô, cười mỉm chiều chuộng nói, “Có lúc thích cũng không cần phải nói ra.”

Hứa Viên nghẹn, gạt tay anh ra, lập tức lắc đầu, “Không được, quá quý giá, em không muốn.”

Tô Huyền nhìn nhân viên một, cười nhẹ, “So với tình nghĩa vô giá, thế này cũng không được coi là quý giá.”

Nhân viên hiểu ý, lập tức cẩn thận cất chiếc hộp trang sức, kính cẩn nói với Tô Huyền, “Sẽ chuyển đến nhà ngài sau ạ.”

Tô Huyền cười gật đầu.

Nhân viên đó cầm hộp đi xuống.

Hứa Viên đột nhiên cảm thấy, có phải cô lại trúng kế của Tô Huyền? Không chỉ trúng kế của anh, cũng trúng kế của bà cụ và mẹ anh luôn. Bộ trang sức này, cứ vậy mà trở thành tín vật đính hôn để cô nhận?

Vậy chẳng phải là quan hệ của cô và Tô Huyền, cứ vậy đã hoàn toàn xác định?

Cô còn chưa tốt nghiệp cơ mà!

Cô mới hai mươi hai!

Trong lòng cô vẫn còn thích Lâm Thâm đấy!

Cô…

Mặt cô lại đỏ bừng, không biết là tức, hay là buồn bực, cô trừng mắt nhìn khuôn mặt mỉm cười tao nhã của Tô Huyền, cứ trừng như thế.

Tô Huyền vươn tay che mắt cô, cười mỉm tiến gần đến bên tai cô, dịu dàng dỗ cô, “Em thế này là vẻ mặt gì vậy? Hận không thể đánh anh ư? Nếu cảm thấy quý giá, lát nữa em tặng lại anh một thứ còn quý giá hơn là được, anh chắc chắn sẽ vui vẻ đón nhận. Thế thì chúng ta hòa nhau rồi.”

“Ai muốn tặng anh!” Hứa Viên gạt tay anh ra, vừa mới muốn nổi cáu, nhớ ra ở đây còn có ba người khác nữa, hơn nữa còn có hai bề trên, cô chỉ có thể cố gắng đè xuống, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cầu hôn là chuyện lớn, đừng tưởng như vậy là đã sắp xếp em xong.”

Tô Huyền nhất thời nở nụ cười, lại cầm tay cô, tán đồng nói, “Cầu hôn quả thực là chuyện lớn, sẽ không qua loa thế này đâu.”

Hứa Viên vốn muốn tìm một bậc thang, nhưng không ngờ rằng lại rơi vào, lần này cô lại thật sự đỏ bừng mặt, tức tối nói, “Đợi chú nhỏ em về, anh qua được cửa của chú ấy rồi hãy nói.”

Tô Huyền gật đầu như thật, “Chú nhỏ quả thực không dễ đối phó, nhưng mà để cưới được em, dù thế nào anh cũng phải khiến chú ấy gật đầu.”

Hứa Viên trề môi, hoàn toàn câm nín.

Bà cụ cười tươi như hoa, ở bên cạnh dỗ dành, “Viên Viên nói đúng, thế này không được coi là cầu hôn, Tiểu Huyền phải chuẩn bị tốt một phen đấy, sau này cầu hôn lại cho hẳn hoi.”

Mẹ Tô Huyền cũng cười rất vui vẻ, nghe hai người nhắc đến chú nhỏ của Hứa Viên, cười nói, “Thằng bé Vân Trạch đó sắp về nước rồi sao?”

Hứa Viên bất đắc dĩ gật đầu.

Chú nhỏ của cô, giống như một ôn thần vậy. Ở nước ngoài mấy năm, lại trở về hại người rồi.

Đứng mũi chịu sào là cô xui xẻo.

“Tiểu Huyền, ở nước ngoài, hai đứa cũng cùng học một trường nhỉ?” Bà cụ hỏi Tô Huyền.

Tô Huyền lắc đầu, “Bà nội, bà nhớ nhầm rồi, là khác trường, nhưng chuyên ngành lại giống nhau.”

“Bao năm không thấy thằng bé rồi, trước khi xuất ngoại, nó và Ôn Thành từng tới nhà một chuyến.” Bà cụ nói, cười nhìn về phía Hứa Viên và Tô Huyền, “Có bà ở đây, hai đứa chỉ cần yên tâm yêu đương, nếu tiểu tử đó phá đám, bà sẽ xử lý nó.”

Hứa Viên nhất thời cảm thấy nếu xem nhẹ nửa câu đầu bà cụ nói yên tâm yêu đương, vậy thì hình tượng của bà cụ trong lòng cô đúng là quá cao lớn rồi.

Tô Huyền mỉm cười, “Bà nội đương nhiên phải xuất lực rồi, nếu không cháu dâu bà cũng không có nữa đâu ạ.”

Hứa Viên véo Tô Huyền một thật mạnh.

Tô Huyền nghiêng đầu cười nói với cô, “Tật xấu véo người này của em đúng thật là không tốt, sau này phải thay đổi, nếu không trên người anh một mảng xanh một mảng tím, thế thì quá khó coi rồi.”

Hứa Viên dùng ánh mắt giết anh, “Ai bảo anh bắt nạt người hả? Anh không bắt nạt em, em véo anh làm gì? Tay em véo còn mệt đấy.”

“Con gái đều… ừm, không nói lý như thế sao?” Tô Huyền lắc đầu bất đắc dĩ, cười chuyển hướng sang Hứa Phi, “Còn một năm nữa là tốt nghiệp nhỉ? Có dự định gì?”

Hứa Phi vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh, nghe họ nói cười đủ rồi, thấy Tô Huyền hỏi anh ta, anh ta mới cười nhạt, “Không có dự định gì, cả đời tôi đã ký ước là cho Vân Thiên, đương nhiên cũng phải như thế rồi. Sau khi tốt nghiệp, vẫn ở lại Vân Thiên.”

Tô Huyền mỉm cười, “Hợp đồng tôi đã trả cho cậu bảy năm trước rồi, cậu không cần phải nghiêm túc như thế đâu. Một bộ trang sức mua cả đời của cậu, đối với cậu mà nói, không công bằng.”

Hứa Phi lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh, vẻ mặt lại nghiêm túc, “Năm đó đối với tôi mà nói, một bộ trang sức chính là cả đời. Tôi không cảm thấy thiệt, cũng không cảm thấy không công bằng. Ở Vân Thiên, tôi cũng vui vẻ.”

“Cậu cứ suy nghĩ thêm xem.” Tô Huyền nhìn anh ta.

Hứa Phi vẫn lắc đầu, “Không cần suy nghĩ, ngoài Vân Thiên, tôi cũng không có nơi nào để đi, cũng không muốn đến nơi khác.”

Tô Huyền thở dài, “Được rồi, nếu đã như thế, sau khi cậu tốt nghiệp, chúng ta sẽ thương lượng lại về con đường sau này của cậu, nếu ở lại Vân Thiên, vậy thì càng không thể lãng phí và làm mai một tài hoa của cậu.”

Hứa Phi thản nhiên gật đầu, dường như không mấy bận tâm.

Hứa Viên đột nhiên hỏi, “Anh còn một năm mới tốt nghiệp? Vậy chẳng phải là… cùng khóa với tôi?”

Tô Huyền gật đầu, “Không sai.”

Hứa Viên nghĩ Hứa Phi vì bạn gái mà đã trì hoãn ba năm, rồi lại quay lại học đại học như bình thường, tính ra thì không phải là cùng khóa với cô sao? Cô tò mò hỏi, “Trường nào vậy?”

Hứa Phi báo một tên.

Hứa Viên kinh ngạc, “Cùng trường với Tôn Phẩm Đình đó.”

Lông mày Hứa Phi hơi động, anh ta ngước mắt nhìn Hứa Viên, “Tôn Phẩm Đình?”

Hứa Viên cười nói với anh ta, “Bạn thân nhất của tôi.”

Hứa Phi chẳng có hứng thú gật đầu, không nói thêm nữa.

Tô Huyền quay đầu nhìn bà cụ, “Bà nội, hôm nay bà và mẹ còn chỗ nào chưa đi, muốn đi không ạ?”

“Hết rồi.” Bà cụ nói, nhìn mẹ Tô Huyền.

Mẹ Tô Huyền lắc đầu.

Tô Huyền lại nhìn Hứa Viên, Hứa Viên cũng lắc đầu, anh hỏi, “Vậy chúng ta về nhé?”

“Ừ.” Bà cụ và mẹ Tô Huyền đứng dậy.

Tô Huyền kéo Hứa Viên đứng dậy, lại vỗ vai Hứa Phi, ôn hòa cười nói, “Hôm nào đến nhà ngồi chơi.”

“Đúng đó, Hứa Phi à, tay nghề của cô cháu lại có tiến bộ rồi, hôm nào cháu đến nếm thử nhé, học cũng đừng liều mạng quá, đã một năm cháu không đến nhà chơi rồi.” Bà cụ nói.

Mẹ Tô Huyền cũng tiếp lời, “Sắp nghỉ hè rồi nhỉ? Học tập cũng không quá căng thẳng nữa, cháu cứ qua, không cần gọi điện trước đâu. Trong nhà lúc nào cũng có người. Mấy ngày nóng thế này, cô và bà nội đều không ra ngoài mấy.”

“Dạ, cháu cảm ơn bà, cảm ơn cô.” Hứa Phi đứng dậy, cười gật đầu.

Mấy người ra khỏi phòng nghỉ, đến chỗ đỗ xe, Tô Huyền mở cửa xe, nhất thời hương hoa hồng nồng đậm xộc vào mũi.

Bà cụ ây gu một tiếng, “Bó hồng to quá, nở tươi thật đẹp thật đấy.”

Mẹ Tô Huyền gật đầu, “Thơm quá.”

Bà cụ cầm bó hoa to từ ghế sau lên, ngắm nghía một hồi, nói với Hứa Viên đã lên xe ngồi cạnh Tô Huyền, “Viên Viên, là Tiểu Huyền tặng hả?”

Hứa Viên miễn cưỡng gật đầu, “Dạ, anh ấy mua.”

“Mua tặng cô ấy.” Tô Huyền sửa đúng lời của Hứa Viên.

Hứa Viên lại trừng mắt nhìn anh.

“Ai nói là chỉ có thằng tiểu tử điên Tô Phong đó hiểu nghệ thuật và lãng mạn chứ? Tiểu Huyền nhà mình cũng hiểu phải lãng mạn đấy thôi.” Bà cụ cầm bó hoa cười vui vẻ mãi, giống như người nhận được hoa là bà cụ vậy.

Mẹ Tô Huyền buồn cười, “Lời này không phải là hồi đó mẹ nói sao ạ?”

“Là mẹ nói?” Bà cụ quay đầu hỏi.

“Là mẹ ạ.” Mẹ Tô Huyền gật đầu.

“Ôi chao, mẹ già hồ đồ rồi, thu hồi câu này lại.” Bà cụ cầm hoa nhìn về phía Tô Huyền đang lái xe, khen ngợi, “Tiểu Huyền, làm hay lắm, tiếp tục cố gắng.”

Tô Huyền cười nhẹ, nhìn Hứa Viên một, gật đầu, “Cháu dâu tương lai của bà còn chưa chấp nhận con mà, đương nhiên con phải cố gắng rồi.”

Bà cụ tiếp lời, “Đây là tôi luyện con đấy, Đường Tăng lấy kinh còn phải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, lấy vợ còn khó hơn lấy kinh nhiều. Con mới có bao lâu chứ, rèn luyện cho tốt vào.”

Tô Huyền “dạ” một tiếng, “Bà nội nói chí lý.”

Bà cụ lại cười tựa đóa hoa hồng.

Hứa Viên hận không thể chôn mặt xuống dưới ghế ngồi, não tự động ngăn lời hai người họ nói ở bên ngoài, mặc niệm người mà họ nói không phải cô, không phải cô, không phải cô…

May là hai người họ dừng ở đó, không nói đùa tiếp nữa, nếu không thì Hứa Viên dù đã bố trí phòng vệ thật tốt, cũng không ngăn được mặt gần bị đốt chín.

Xem ra không chỉ Tô Huyền phải rèn luyện, da mặt cô cũng phải rèn luyện mới được.

Nếu không thật sự không chống đỡ được hành vi càng ngày càng… vô sỉ của anh.

Về đến nhà, Tô Huyền dừng xe, Hứa Viên xuống xe, không thể ném lại hai vị trưởng bối mà chạy vào phòng, chỉ có thể chờ họ cùng vào.

Bà cụ xuống xe, còn không quên ôm bó hoa hồng to đó ra, nhét vào lòng Hứa Viên, nói với cô, “Vào nhà rồi, bảo dì giúp việc tìm một bình hoa, cắm vào, có thể nở được một tuần đấy.”

Hứa Viên cảm thấy mặt nóng bừng, tay cũng như bị bỏng, cuộc đời cô lần đầu tiên nhận được hoa, hơn nữa còn là hoa hồng, rồi cứ gióng trống khua chiêng như vậy, thật sự là… Mặt không biết giấu vào đâu nữa.

Cô nhất thời không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lia qua Tô Huyền.

Tô Huyền cất chìa khóa xe, đi qua, cười nói với cô, “Bà nội nói cực chuẩn ạ.”

Hứa Viên nhét hoa vào lòng anh, “Phiền dì làm gì? Dù sao thì không phải hôm nay anh không có chuyện gì sao? Anh làm đi.”

Tô Huyền vui vẻ gật đầu, “Được.”

Nói xong, anh bèn cầm tay cô, cùng bà cụ và mẹ anh vào nhà.

Bà cụ đã mệt, sau khi vào nhà, bèn vào phòng nghỉ ngơi.

Mẹ Tô Huyền cười nói với hai người mấy câu, rồi đi vào nhà vệ sinh.

Tô Huyền cầm hoa dắt Hứa Viên lên tầng.

Hứa Viên vung tay anh ra mấy lần, không vung ra được, cũng chỉ có thể mặc anh dắt lên tầng.

Đến phòng của Tô Huyền mà Hứa Viên đang ở, mở cửa phòng, Tô Huyền thuận tay đặt hoa lên bàn, quay đầu nhìn Hứa Viên.

Hứa Viên vừa mới muốn nói chuyện, bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô, trong ánh mắt đó dường như còn mang theo chút ánh sáng, sáng sáng đó tựa như xuyên qua núi xanh mưa phùn, sạch sẽ đến cực kì sáng rỡ, cô nhất thời bị thu hút, nhìn đến ngây ngốc.

Lúc này, Tô Huyền vươn tay tự nhiên ôm eo cô, khom người, cúi đầu hôn lên cánh môi cô.

Cả người Hứa Viên khẽ run, bừng tỉnh, lập tức vươn tay đẩy anh.

Nhưng mà rõ ràng anh ôm cô rất nhẹ nhàng, không thấy sức lực lớn mấy, cô dùng sức lại không đẩy ra được, cô khẽ “ê a” hai tiếng, muốn nói chuyện, lại bị anh hôn, không nói được thành lời, chỉ có thể trợn mắt trừng anh.

Lông mi Tô Huyền khẽ rung rung, anh không che mắt cô lại, ngược lại một tay ôm eo cô, một tay đỡ lấy gáy cô.

Dưới cái trừng mắt của cô, hôn sâu thêm.

Hơi thở của anh lành lạnh thơm mát, dịu dàng dễ chịu, bị hơi thở của anh bao bọc, cả người cô cũng nhiễm hơi thở của anh.

Môi truyền đến xúc cảm, chân thực như thế, chân thực đến mức cô có thể nếm ra mùi hương chỉ có ở anh một cách rõ rệt.

Mùi hương này, mê hoặc lòng người như hoa hồng, tràn thẳng đến lòng cô.

Trái tim cô mẫn cảm dần theo nụ hôn sâu của anh, không khỏi khẽ run.

Từ trước đến nay chưa từng có thứ cảm giác này…

Thứ cảm giác này, bị mạo phạm, ngược lại không đáng ghét một chút nào, còn bị anh khều ra thứ cảm giác xa lạ sinh ra từ đáy lòng trước nay chưa từng có.

Cảm giác trong lòng Hứa Viên rõ ràng như thế, rõ ràng đến mức, đại não trống rỗng của cô không chứa được thứ gì khác, chỉ có thể chứa được sự tỉnh táo ấy. Chính là vì quá tỉnh táo, rõ ràng và tỉnh táo, mới khiến cô nhất thời hoảng loạn và bối rối.

Cô vươn tay đẩy một chốc, Tô Huyền không động đậy, cô lại dần mất sức lực từ chối, chỉ có thể túm áo anh, túm thật chặt, chống đỡ cơ thể khẽ run của mình không đến mức ngã xuống.

Không biết qua bao lâu, Hứa Viên cảm thấy, cô sắp hôn mê, Tô Huyền mới dần buông cô ra.

Nhưng mà anh không lập tức rời đi, vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô, môi cũng không rời khỏi môi cô, chỉ tạm dừng một chút, nhìn cô khẽ thở dốc, cơ hồ sắp đứng không vững, hai con ngươi từ trừng lên tức giận lúc trước chuyển sang mơ màng như phủ một lớp sương.

Xinh đẹp mỹ lệ như thế, anh không khỏi nhìn chăm chú.

Hứa Viên dần lấy lại tinh thần, tay dùng sức đẩy anh, hơi thở hỗn loạn, “Anh… Anh buông em ra…”

Tô Huyền không những không buông, đột nhiên lại cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại ửng đỏ của cô, giọng nói như dỗ dành dụ hoặc, lại như khẽ thầm thì, “Không buông.”

“Anh…” Hứa Viên nổi nóng, cố gắng kéo về chút tỉnh táo, “Bắt nạt người không đủ phải không?”

Tô Huyền gật đầu, nụ hôn lại sâu thêm, “Không đủ đấy.”

Khốn kiếp!

Hứa Viên tức đến muốn mắng người, lại không mắng ra được, chút thần trí tỉnh táo cuối cùng mau chóng bị anh nuốt trọn.

Có một loài sinh vật, được gọi là bạn trai, có những lúc, bạn có đấu thế nào cũng không đấu nổi.

Lần này Hứa Viên đã thấu hiểu sâu sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK