Ai không phải nụ hôn đầu chứ hả!
Hứa Viên vừa định phản bác rồi mắng chửi lại, còn chưa mở miệng, di động “ting” một tiếng, đen màn hình.
Cô cúi đầu, phát hiện là hết pin nên di động tắt nguồn.
Lúc này cô mới nhớ ra hôm qua ở nhà, ổ điện trong phòng cô đều hỏng, Tô Huyền sấy tóc cho cô, sau khi về phòng, vừa ngả xuống giường cô đã ngủ mất, quên sạc pin. Sáng nay lại vội vàng đến nhà Đình Đình, bây giờ di động mới hết pin.
Cô buồn bực buông di động, một bụng tức cũng tiêu tan sạch theo chiếc di động tắt nguồn.
Cô không có tâm tình lấy sạc ra sạc pin vào gọi lại mắng Tô Huyền, dứt khoát không buồn để ý đến anh nữa.
Tô Huyền cầm di động, yên lặng chờ phản ứng của Hứa Viên ở bên kia, đợi hồi lâu, anh không nghe thấy Hứa Viên tỏ thái độ sau khi anh nói về nụ hôn đầu, cúi đầu nhìn, mới phát hiện cuộc gọi đã chấm dứt, anh hơi ngạc nhiên, giây lát, nghĩ tới điều gì, anh không khỏi bật cười vui vẻ.
Xe phía sau liên tục bóp còi, Tô Huyền buông di động, chuyên tâm lái xe.
Hứa Viên ngồi dưới đất, bất tri bất giác dựa vào chân bàn rồi ngủ mất, lúc tỉnh lại, trời đã sắp tối.
Còn chưa đến ngày hè quá nóng bức, gió đêm hơi mát lạnh.
Cô đứng trước cửa sổ một lát, sau khi suy nghĩ hoàn toàn tỉnh táo, cô cầm túi, cất di động vào, ra khỏi phòng.
Đi xuống tầng, Hàn Diệp đã rời đi rồi, trước quầy đổi thành Trương Kì tới thay ca.
Năm đó lúc Hứa Viên mở quán cà phê này, ngoài nguyên liệu cà phê và thợ pha cà phê là thông qua Vân Trạch bố trí từ nước ngoài, từ chuyện mua địa điểm, đến trang hoàng thiết kế, rồi đến thông báo tuyển dụng nhân viên, đều là một mình cô ôm lấy hết.
Cho nên, hai nhân viên trước quầy, một người là Hàn Diệp, một người là Trương Kì, đều là sinh viên nghèo của các trường đại học gần đó. Đặc điểm chung của họ chính là dáng vẻ đẹp trai đồng thời còn hay trưng ra khuôn mặt tươi cười, khiến người ta vừa nhìn thì đã thấy vô cùng thân thiết.
Quy định của Hứa Viên chỉ có một, chính là lúc ở trong trường, thông tin cô là chủ của quán cà phê không được truyền ra ngoài.
Ba năm nay, hai cậu chàng cũng là người không bép xép, đương nhiên đều làm được điều đó, hơn nữa quan hệ với cô cũng coi như bạn bè gần gũi.
Trương Kì thấy Hứa Viên xuồng tầng, lập tức ra trước quầy, nhỏ giọng chào: “Chị Viên Viên, lâu lắm mới thấy chị đến đấy nhỉ? Nghe Hàn Diệp nói, hôm nay chị đưa bạn trai đến đây à?”
Hứa Viên lườm, “Anh ta không phải bạn trai tôi.”
Trương Kì sửng sốt, “Chẳng lẽ Hàn Diệp lừa em ạ? Cậu ta nói chị đưa Tô thiếu của Tập đoàn Tài chính Vân Thiên đến uống cà phê mà? Chẳng lẽ không phải ạ?”
“Là Tô Huyền, nhưng anh ta không phải bạn trai chị.” Hứa Viên đã hình thành phản xạ có điều kiện nghe thấy cái tên Tô Huyền là đau đầu.
Trương Kì chớp chớp mắt, không quá hiểu, “Chẳng lẽ trên mấy tin tức đều là giả sao? Nói hai anh chị đã gặp mặt người lớn hai bên rồi? Các học viện trong đại học mình đều truyền ầm lên rồi, chẳng lẽ không phải ạ?”
“Không phải!” Hứa Viên vung túi, đập đầu Trương Kì, mặt như cọp cái, “Đừng có luôn cầm di động đọc mấy cái thứ tin nhảm đó, cẩn thận tôi trừ tiền lương của cậu đấy.”
Trương Kì vươn tay che đầu, liên tục lắc đầu cam đoan, “Lúc đi làm em tuyệt đối không xem di động, quán mình bận như vậy, sao có thời gian rảnh mà xem ạ…” Cậu ta còn chưa dứt lời, bên ngoài có một đôi tình nhân tay nắm tay bước vào, cậu ta lập tức ngừng nói, tiến lên đón khách.
Hứa Viên nhân cơ hội rời khỏi quán cà phê.
Tuy tin tức mấy tỉ bớt hot, nhưng chủ đề về cô và Tô Huyền thì vẫn chưa chấm dứt.
Dọc đường đi, có không ít người nhìn cô, dù là quen biết hay không, họ đều nhiệt tình chào hỏi cô. Cứ khi cô đi qua rồi, đều sẽ nghe thấy có người nói, bạn gái Tô Huyền của Vân Thiên đó, vậy mà học ở ngay trường mình luôn.
Đủ kiểu không dám tin rồi thêm hâm mộ đố kị.
Hứa Viên mặc kệ, đi một mạch về phía trước, lại là buồn bực, lại là câm nín.
Còn một năm nữa cô mới có thể tốt nghiệp, một năm nữa mà ngày nào cũng trở thành đề tài để người ta bàn tán, cô sống thế nào đây?
“Hứa Viên!” Cô đang cúi đầu đi, giọng nói của Triệu Dương vang lên, vô cùng vui vẻ.
Hứa Viên ngẩng đầu, thấy quả nhiên là Triệu Dương, trong ngực cậu ta ôm một quả bóng rổ, cậu ta mặc áo ba lỗ quần đùi thể thao, cả người đầy mồ hôi chạy về phía cô, cô dừng bước, chờ cậu ta.
“Từ xa đã thấy cậu rồi, cậu mới về trường hả?” Triệu Dương đến gần, một tay ôm bóng rổ, một tay lau mồ hôi.
Hứa Viên gật đầu, “Đi chơi bóng à?”
“Ừ, sang trường bên cạnh chơi bóng rổ.” Triệu Dương cười hì hì, “Giờ này cậu mới về, chắc chưa ăn cơm tối hử? Tôi cũng chưa ăn, cùng đi ăn nhé! Thế nào?”
Hứa Viên lắc đầu, buồn bực nói: “Không muốn đến căng-tin.”
“Sao thế? Nhìn dáng vẻ của cậu thì tâm tình cậu không tốt à?” Triệu Dương sáp lại gần cô hỏi.
Hứa Viên còn chưa trả lời, lại có hai bạn học đi qua chào hỏi, sau khi họ đi qua rồi, cô lại nghe thấy những lời bàn luận về Tô Huyền và cô.
Hứa Viên tức giận nói: “Tâm tình có thể tốt mới là lạ đấy!”
Triệu Dương “À há”, “Thì ra là vậy hả, bây giờ cậu thật sự trở thành người nổi tiếng rồi đấy. Theo tôi thấy đó, cậu đừng học quản trị kinh doanh gì đó nữa, đổi nghề làm diễn viên thử xem? Theo sự nổi tiếng trong toàn dân của cậu như hiện giờ, cát-xê còn không chảy vào túi cậu như nước à.”
“Cút!” Hứa Viên nhấc chân đá cậu ta một phát.
Mặc dù Triệu Dương né rất nhanh, nhưng một bên bắp chân vẫn bị Hứa Viên đá một phát.
Cậu ta “Á” một tiếng, ngồi xuống đất trông vô cùng hài, một tay ôm chân, một tay ôm bóng rổ ấm ức nói: “Cô nương, không phải cô nương là một người luyện võ chứ? Tiểu nhân trốn nhanh như vậy cũng có thể dính chưởng của cô nương, thật khó lường mà! Công phu này, không làm diễn viên để biểu diễn cho mọi người chiêm ngưỡng thì thật đáng tiếc.”
Hứa Viên trừng mắt nhìn cậu ta, mặc kệ cậu ta, đi về phía trước, “Mồm mép tép nhảy, không thích cậu như vậy nhất.”
Triệu Dương lập tức đứng thẳng dậy, vẻ mặt chịu đả kích đuổi theo Hứa Viên, “Tôi như vậy không phải là muốn làm cậu vui hay sao? Mỗi lần gặp nhau cậu đều xị mặt, làm bạn bè, tôi cũng không thấy vui mà.”
Hứa Viên bĩu môi, ngày nào không thoát khỏi Tô Huyền, ngày đó cô không vui nổi.
“Không phải chỉ bàn luận về cậu và Tô thiếu thôi à, thế thì có là gì? Bao nhiêu người muốn làm bạn gái Tô thiếu của Vân Thiên còn không được đấy. Thời buổi nào rồi, nam nữ yêu nhau, vốn là chuyện thường tình, là tự do của mỗi người. Có trêu ai chọc ai đâu? Ai thích nói ai thì cứ nói mà. Cậu cũng đâu làm sai chuyện gì! Cứ đường đường chính chính nên thế nào thì thế đó đi, đợi những người đó nói chán rồi, lại có chuyện mới để quan tâm, họ sẽ ngừng nói thôi.” Triệu Dương vỗ vỗ bả vai Hứa Viên, dáng vẻ anh lớn khuyên nhủ Hứa Viên.
Hứa Viên hơi dừng bước, không lên tiếng.
“Cậu ngẫm lại xem có lý không? Tuy tôi học hành chẳng ra sao, cũng không biết khuyên giải người ta, nhưng tôi biết, con người còn sống, nên vui vẻ sống mỗi ngày, không nên khiến bản thân mình không thoải mái, không nên tự tìm phiền não. Huống hồ, cậu thế này là chuyện tốt mà, cũng đâu được coi là chuyện xấu. Không phải Tô thiếu của Tập đoàn Tài chính Vân Thiên là bạn trai cậu thôi sao, có gì để quá phiền não đâu?”
Hứa Viên vẫn không nói gì.
“Danh nhân gì đó nhỉ, đúng rồi chính là người đó, Shakespeare, không phải có một câu danh ngôn hay sao? Thời gian là bước chân không tiếng động không thể nghe thấy.” Triệu Dương ném bóng rổ đi, đuổi theo bóng nhảy lên, tiếp được bóng, quay người nói líu lo: “Cậu nghe này, câu đó nói cho chúng ta biết, thời gian như nước chảy, vèo cái là lặn mất luôn. Cậu nhất định đừng vì khổ não mà sống uổng.”
Hứa Viên “xì” một tiếng, lập tức vui vẻ, “Cậu cũng rất biết khuyên giải người khác đấy nhỉ, cái mồm bép xép này, cùng cái tinh thần mặt dày mày dạn này, sau này không đi tiêu thụ sản phẩm, đúng là đáng tiếc.”
“Sau khi tốt nghiệp, nếu không có công ti lớn nào coi trọng trình độ ngoại ngữ của tôi mời tôi làm phiên dịch, tôi cứ bất chấp tất cả mà chạy đi bán hàng thôi. Đại học có tiếng thì sao chứ? Sinh viên đại học có tiếng sau khi tốt nghiệp cũng phải khổ sở chen chúc trong thị trường nhân tài tìm việc làm như những sinh viên từ những trường đại học cao đẳng bình thường thôi.” Triệu Dương “xí” một tiếng, “Vì miếng cơm, cứ bất chấp tất cả đi.”
Hứa Viên gật đầu, “Chí khí không thể thua.”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Dương nhét bóng rổ vào tay Hứa Viên, “Cậu cầm giúp tôi, tôi về kí túc tắm rửa thay quần áo đã, gặp nhau ở cửa căng-tin. Tôi giúp tâm tình của cậu tốt lên, cậu phải mời tôi ăn cơm.”
Nói xong, chẳng buồn để ý Hứa Viên có đồng ý hay không, cậu ta xoay người chạy về kí túc xá.
“Này!” Hứa Viên gọi cậu ta, “Cậu mang bóng rổ về kí túc không phải là được à?”
“Tôi thấy có vẻ cậu có cơn bực cần phát tiết, lát nữa ăn cơm xong, tôi đưa cậu đến sân thể dục chơi bóng rổ, giúp cậu giải tỏa. Nếu cậu có ý kiến với ai, cứ coi tên đó là quả bóng rổ mà tẩn là được.” Triệu Dương nói xong, chạy xa.
Hứa Viên nhìn cậu ta chạy xa, cúi đầu nhìn chiếc váy mình mang mặc và đôi giày cao gót mình đang đi, lại là câm nín lại là buồn cười.
Cô mặc thế này thì có thể chơi bóng rổ chắc?
Triệu Dương thật sự là một tên hâm, nhưng giao tiếp giỏi, khó tránh không chỉ được yêu thích ở Học viện Ngoại ngữ mà còn được yêu thích ở những học viện khác. Dù có lúc nhìn thấy người là đã thấy khó ưa, nhưng chỉ cần cậu ta muốn làm bạn với ai, sau khi tiếp xúc dần, thật sự có thể khiến người ta không ghét cậu ta được.
Người như Triệu Dương, ra khỏi cánh cổng trường đại học, bất kể làm ngành nghề nào, đều có thể gió thổi nước lên nhỉ.
Dù sao những người dựa vào mồm mép kiếm miếng ăn cũng có rất nhiều, mà lại còn vô cùng được yêu thích.
Hứa Viên ôm bóng rổ đi về phía căng-tin.
Đi vào căng-tin, cô đứng ở cửa chờ Triệu Dương, những người vào vào ra ra đều có thể nhìn thấy cô.
Hứa Viên thản nhiên để họ nhìn, có người nhiệt tình chào hỏi, cô cũng cười đáp lại. Chính là theo như lời Triệu Dương nói, việc đã đến nước này, dù cô trốn tránh không muốn gặp ai buồn bực đến gần chết, vậy thì có tác dụng sao? Ngoại trừ tự tìm phiền não thì chẳng được gì cả, miệng những người khác cô không bịt kín được, dù sao cũng không thể tự tìm phiền não cho mình chứ?
Vả lại, cô còn một năm nữa mới tốt nghiệp đấy.
Một khi người khác cảm thấy chủ đề đó trở nên vô vị, tự nhiên sẽ chán chẳng buồn nói nữa.
Đợi một lát, Triệu Dương thay thành quần thể dục áo thun chạy tới, nhìn thấy cô thì nói ngay: “Tôi muốn ăn cơm gà xào ớt.”
“Rồi, cậu đi tìm chỗ đi!” Hứa Viên ném bóng rổ cho cậu ta, xoay người vào căng-tin, đến cửa bán gọi món.
Bởi vì là chủ nhật, thời gian lại hơi muộn, căng-tin không có mấy người, không cần xếp hàng, Hứa Viên nhanh chóng gọi món xong.
Triệu Dương chọn vị trí gần cửa sổ.
Hứa Viên đi qua ngồi xuống, Triệu Dương bỗng nói nhỏ: “Lâm Thâm đến kìa.”
Bàn tay cầm đồ uống của Hứa Viên khẽ run, cô ngẩng đầu, không thấy Lâm Thâm, cô nhìn thoáng qua xung quanh, cũng không có bóng dáng Lâm Thâm.
“Ngoài cửa sổ.” Triệu Dương vươn tay gõ gõ cửa sổ, “Cậu xem, đang đi tới căng-tin đấy.”
Hứa Viên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy quả nhiên là Lâm Thâm mang theo máy tính đi về phía căng-tin, có vẻ vừa từ ngoài trở về, quần áo vẫn là bộ sáng nay anh mặc lúc gặp anh ở nhà Tôn Phẩm Đình.
Cách ô cửa sổ, ánh sáng buổi tối lờ mờ, nhưng cô vẫn có thể miêu tả rõ ràng dáng vẻ anh.
Cô chợt nghĩ, nếu Lâm Thị chưa từng vỡ nợ, hiện giờ Lâm Thâm sẽ có dáng vẻ như thế nào? Có thể cũng giống Tô Huyền hay không, là cậu con cưng của trời, không chịu quá nhiều khó khăn, gặp người khác thì cười nhẹ tao nhã, tư thái tùy ý, đẹp mắt nổi bật, người người đều đuổi theo tán tụng.
Vì Lâm Thị vỡ nợ, cho nên, kết quả đó không thể biết được.
Cô thu hồi tầm mắt, yên lặng cầm đũa.
Triệu Dương cũng thu hồi tầm mắt, nhìn Hứa Viên, muốn nói gì đó, nhưng thần kinh mẫn cảm khiến cậu ta cảm thấy bây giờ không mở miệng thì tốt hơn, đỡ phải mở miệng rồi lại nói sai, Hứa Viên lại đá cậu ta.
Không bao lâu, quả nhiên Lâm Thâm vào căng-tin, anh lập tức đi về phía cửa sổ, giữa đường lúc đi qua Hứa Viên và Triệu Dương, anh đột nhiên dừng bước, bỗng quay đầu.
Triệu Dương vẫy đũa chào hỏi: “Hi, Lâm Thâm, cậu cũng ăn muộn vậy à?”
Lâm Thâm gật đầu, quét mắt qua hai người một vòng, ánh mắt dừng trên người Hứa Viên, giọng hơi trầm xuống, “Anh gọi thì di dộng của em tắt máy.”
Hứa Viên sửng sốt, nói ngay: “Di động em hết pin, vẫn chưa sạc.”
Lâm Thâm nhìn cô, cô vẫn mặc như buổi sáng gặp anh ở nhà Tôn Phẩm Đình, “Anh tìm em có chuyện.”
Hứa Viên thấy Lâm Thâm bặm môi, thử hỏi: “Chuyện công ty à?”
Lâm Thâm hơi trầm mặc, không gật đầu, cũng không phủ nhận, “Vẫn theo thói quen cũ, ăn cơm tối xong, địa điểm cũ, chúng ta nói chi tiết.”
Hứa Viên nắm đũa chặt hơn, cười nói: “Đúng lúc em cũng có chuyện cần nói với anh, chúng ta nói một thể luôn.”
Lâm Thâm gật đầu, xoay người đi đến cửa sổ.
Hứa Viên thu nụ cười, cúi đầu ăn cơm.
Triệu Dương chớp chớp mắt mấy cái, nhìn Lâm Thâm đã đứng ở trước cửa sổ, sau đó lại quay đầu nhìn Hứa Viên đang yên lặng ăn cơm, hơi do dự, rồi vẫn nói nhỏ: “Hứa Viên, là bạn bè, tôi nhất thiết phải nhắc nhở cậu. Nếu cậu đã là bạn gái của Tô Huyền, sau này vẫn nên giữ khoảng cách với Lâm Thâm thì hơn.”
Hứa Viên ngẩng đầu, nhìn Triệu Dương.
Triệu Dương nghiêng đầu, giơ tay, “Cậu đừng tức mà, tôi nói thật đấy. Theo tôi phân tích, đứng từ góc độ là một người đàn ông, không có anh bạn trai nào không ghen đâu, chỉ xem mức độ nhường nhịn là bao nhiêu thôi. Tô thiếu nhìn thì quả thực là người rộng lượng, bụng dạ không hẹp hòi, nhưng tiếp tục trong thời gian dài, nhất định cũng sẽ không thích đâu, đến lúc đó cậu phiền rồi.”
Hứa Viên hơi cười giễu, thu hồi tầm mắt.
“Ây, cậu đừng có không tin lời tôi.” Triệu Dương thấy Hứa Viên không bận tâm, lấy đũa gõ gõ bàn, “Lời tôi nói chính là lời vàng ngọc đấy.” Dứt lời, cậu ta lại nói nhỏ: “Dù sao cậu cũng thích Lâm Thâm, không phải sao? Ánh mắt cậu nhìn Lâm Thâm, ai cũng có thể nhìn ra, Tô thiếu thông minh như vậy, có thể chịu được một thời gian, nhưng sao có thể…”
Hứa Viên bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Triệu Dương.
Triệu Dương đang líu lo bỗng dừng lại, lập tức buông đũa, hai tay đầu hàng, “Cậu đừng tức, tôi không nói nữa.”
Hứa Viên quay đầu nhìn về phía cửa sổ, Lâm Thâm đã bưng đồ ăn xoay người lại, đang đi về phía cô và Triệu Dương ngồi. Cô thu hồi tầm mắt, cúi đầu, nói khẽ: “Tôi không tức, đúng, tôi thích Lâm Thâm, ai cũng có thể nhìn ra, nhưng vậy thì sao?”