Nhìn thấy là điện thoại của Tô Huyền, màn hình nhấp nháy hồi lâu, Hứa Viên mới chậm chạp nhận máy, hỏi: “Về đến nhà rồi?”
Tô Huyền “Ừ” một tiếng, giọng hơi mệt mỏi, “Yêu với đương quả nhiên là việc mệt người mà, tài liệu hôm nay còn chưa xem xong, bây giờ lại không muốn thức cả đêm, hội nghị sáng mai xem ra phải đẩy xuống buổi chiều rồi.”
Hứa Viên khẽ hừ một tiếng, muốn nói đáng đời anh, nhưng lại cảm thấy dù sao cũng là vì tìm cô nên mới làm lỡ việc của anh, cô đành áp chế sự không có lương tâm lại, “Nếu vậy, đừng nói vớ vẩn nữa, mau đi nghỉ đi, mai dậy sớm rồi xem, bằng IQ và hiệu suất làm việc cao của anh, chắc là không cần hoãn hội nghị lại đâu.”
Tô Huyền cười khẽ, “Thì ra trong lòng em anh có IQ cao hiệu suất làm việc cao được coi trọng vậy sao?”
Hứa Viên đảo mắt.
“Dù sao cũng không thể để em thất vọng được.” Tô Huyền cười một tiếng, giọng nói rất êm tai, “Ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon!” Hứa Viên ngắt máy.
Bà cụ đẩy cửa, thấy Hứa Viên tựa vào tường, trong tay cầm di động, có vẻ vừa mới ngắt cuộc gọi xong, bà cụ đi đến, đặt một cốc sữa ở trên bàn, “Viên Viên, con gọi điện với ai đó? Nói lâu vậy cơ à.”
Hứa Viên buông di động, “Tô Huyền ạ.”
Bà cụ đột nhiên vui vẻ hẳn lên, “Là Tiểu Huyền hả, thằng bé về đến nhà an toàn chưa?”
“Đến rồi ạ.” Hứa Viên đi đến bên cạnh bà cụ, vươn tay nhéo mặt bà, “Bà nội, vừa nghe thấy tên anh ta bà đã cười tươi như hoa vậy ạ, anh ta tốt như vậy sao?”
“Sao không chứ?” Bà cụ vỗ tay cô, “Con người tốt, tính cách tốt, phẩm chất tốt, tóm lại chỗ nào cũng tốt hết. Thằng bé như vậy, bây giờ khó tìm lắm đấy.”
Hứa Viên bĩu môi, bắt nạt người ta đến chết không đền mạng, tính tình tốt? Cô không nhìn ra đấy, chẳng qua là che giấu tốt mà thôi.
“Ngủ sớm chút đi, mai con còn phải dậy sớm đi học đấy.” Bà cụ ra khỏi phòng, tắt tivi.
Hứa Viên lập tức nói: “Mai con không đến trường đâu.”
“Sao thế?” Bà cụ buồn bực.
“Chương trình học kì này xong hết rồi, giờ là giai đoạn ôn tập cuối kì, không đi cũng được, chờ thi nữa thôi.” Hứa Viên nói.
“Ừ, vậy con cứ ôn tập ở nhà luôn đi.” Bà cụ ngáp đi về phòng mình.
Hứa Viên tiện tay đóng cửa phòng, lại dựa vào cửa một lát, rồi trèo lên giường, tắt đèn.
Hôm sau, ăn sáng xong, bà cụ nói với Hứa Viên: “Bà nội Trương của con bảo bà hôm nay cùng bà ấy đi chợ hoa mua hai chậu hoa.”
Hứa Viên gật đầu, vẫy tay với bà cụ.
Sau khi bà cụ ra khỏi nhà, Hứa Viên căn bản không có tâm tình nào mà ôn tập, cô lục sổ hộ khẩu từ trong ngăn kéo, lại lấy chứng minh thư từ trong ví ra, đặt cùng nhau nhìn một lát, rồi lại cất hai thứ đồ khác nhau này vào túi, ra khỏi nhà.
Ngồi mấy trạm xe buýt, lại đi một đoạn không xa, tới cục dân chính.
Hứa Viên đứng ở cửa cục dân chính, nhìn người ra ra vào vào, có người nói cười với người bên cạnh, tay nắm tay, vô cùng hạnh phúc, có người duy trì khoảng cách cùng người bên cạnh, trên mặt không hiện lên chút vui mừng nào.
Cô đứng ở cửa nhìn, chưa bao giờ làm một người đứng xem tỉ mỉ như vậy.
Cô không biết nếu đổi những người đó thành cô và Lâm Thâm, hai người cùng đi vào cùng đi ra thì sẽ là nét mặt thế nào.
Cô không nghĩ ra được nét mặt của Lâm Thâm, cũng không nghĩ ra được nét mặt của bản thân mình.
“Cô gái à, cô ở đây chờ người hả?” Một chú bảo vệ thấy Hứa Viên đứng yên không nhúc nhích từ đó đến giờ, tiến đến hỏi.
Hứa Viên lấy lại tinh thần, vừa muốn lắc đầu, bên trong có một đôi thanh niên nam nữ đi tới, cô gái nhìn thấy Hứa Viên thì “Wa” một tiếng, vui vẻ chỉ vào cô rồi nói: “Tôi quen bạn đó, bạn là Hứa Viên đúng không?”
Hứa Viên sửng sốt.
“Hứa Viên nào? Sao chưa từng nghe em nói.” Chàng trai trẻ đi tới, bỡ ngỡ đánh giá Hứa Viên.
“Em từng nói với anh rồi mà, anh quên rồi hả, thời gian trước, bạn gái bất ngờ của Tô Huyền Tập đoàn Vân Thiên, chính là cô ấy đó. Khắp nơi đều có tin tức của cô ấy, sáng nay cũng có tin về cô ấy nữa, nghe nói hôm qua Tô Huyền giơ bảng đón cô ấy ở bến xe buýt, hình như là cầu hôn gì gì đó ấy.” Cô gái đó khoa tay múa chân vui vẻ, nhìn Hứa Viên với ánh mắt hóng hớt, “Sao bạn lại ở đây? Chẳng lẽ bạn và Tô Huyền đến đăng kí kết hôn sao?”
Chàng trai kia nhất thời bừng tỉnh, “Ối, anh nhớ ra rồi, đúng thật này.”
Hứa Viên đột nhiên toát mồ hôi lạnh, lập tức quả quyết lắc đầu, “Hai bạn nhận sai người rồi.”
Cô gái đó sửng sốt, nét cười bỗng cứng lại, nghi hoặc nhìn cô, “Không phải là bạn sao? Không đúng, tôi thấy bạn rất giống mà, lúc ấy tôi đọc tin tức rất nhiều lần luôn ấy.”
“Vậy tìm di động nhìn xem, so sánh một chút chẳng phải sẽ biết được à.” Chàng trai đó đề nghị.
“Đúng nhỉ.” Cô gái đó lập tức tìm di động trong túi.
Hứa Viên nhất thời đen mặt, xoay người rời đi.
“Này, bạn đừng đi mà.” Cô gái kia túm cô một phen.
Hứa Viên nâng tay gạt phăng tay cô ấy ra, sắc mặt khó coi, “Hai bạn nhận sai người rồi, tôi không phải Hứa Viên gì cả.”
Cô gái đó kêu đau, “Sao bạn lại đánh người chứ!”
Chàng trai đó vội vàng nhìn tay cô gái đó, quả nhiên thấy đỏ một mảng, lập tức mặc kệ, kêu lên, “Cô này sao lại như vậy chứ? Không phải thì không phải! Đánh người làm gì? Xin lỗi đi!”
Hứa Viên nhìn hai người họ, nhất thời tức đến bật cười, nói với cô gái kia: “Tôi ghét nhất bị người lạ chạm vào tôi, nếu cô không túm tôi lại, tôi cũng chẳng cần gạt tay cô ra.” Dứt lời, cô lại nói với chàng trai kia: “Cô ấy là bạn gái anh hay là vợ anh? Là giấy hay là bột? Sợ bị người khác gạt ra thì đừng vươn móng vuốt của mình đến.”
Hai người đó nhất thời nghẹn họng.
Hứa Viên lập tức xoay người, đúng lúc có một chiếc taxi đi ngang qua, cô vẫy tay ngăn lại, lên taxi.
“Cô gái à, cô đi đâu?” Tài xế hỏi.
“Cứ đi thẳng, lát nữa tôi sẽ nói cho anh biết.” Hứa Viên nói.
Tài xế gật đầu, lái xe về phía trước.
Ngồi trên taxi, Hứa Viên ôm một bụng ảo não, cô thật sự ăn no rửng mỡ mà, không có việc gì đến cục dân chính làm gì, vậy mà còn quên mất cái khuôn mặt này của cô bây giờ có thể so với mặt ngôi sao rồi, hôm qua Tô Huyền giơ bảng đón cô ở bến xe khoa trương như vậy, tin tức đương nhiên sẽ bay khắp nơi.
Ngày nào còn Tô Huyền, cô đừng nghĩ đến việc sống dễ chịu.
Nhất là đến nơi nhạy cảm như cục dân chính!
Cô vươn tay gõ mạnh xuống đầu mình, đúng là óc heo mà!
“Cô gái à, đã nghĩ ra nơi nào chưa?” Đi được một đoạn, tài xế hỏi.
Hứa Viên ngẫm nghĩ, báo địa chỉ nhà mình.
Sau nửa tiếng, xuống taxi, Hứa Viên còn chưa vào nhà, điện thoại của Tôn Phẩm Đình đã đến, cô nghe máy.
“Cậu đến cục dân chính?” Câu đầu tiên Tôn Phẩm Đình đã quăng ngay một quả bom ra.
Hứa Viên lập tức hỏi: “Sao cậu biết?”
“Thật sự là cậu hả!” Tôn Phẩm Đình kinh ngạc, “Cậu đến đó làm gì?”
“Đi ngang qua.” Hứa Viên mẫn cảm cảm thấy sự việc không ổn.
“Sao lại đi ngang qua? Đi ngang qua mà đi ngang qua cục dân chính luôn ấy hả? Ít nói vớ vẩn lừa tớ đi.” Rõ ràng Tôn Phẩm Đình không tin, “Mau, bẩm báo chi tiết.”
Hứa Viên dựa vào khung cửa, tâm phiền ý loạn, “Cậu nói trước đã, sao cậu biết?”
“Trên báo đó.” Tôn Phẩm Đình chậc chậc mấy tiếng, “Cậu sắp trở thành khách quen trên báo giải trí rồi đó, tin tức về cậu, vèo cái là có luôn, chẳng lẽ cậu vẫn chưa có ý thức về việc mình trở thành người nổi tiếng hay sao?”
Hứa Viên lập tức ngắt máy, mở di động tìm tin tức, khi nhìn thấy mấy tin tức mới nhất đều đăng ảnh cô đứng ở cửa cục dân chính, cô suýt thì nổi điên.
Nhất là đầu đề rất khó coi.
“Hư hư thực thực việc chuyện tốt của người thừa kế Tập đoàn Vân Thiên – Tô Huyền sắp đến, nắm tay hoa khôi Đại học B cùng tiến vào cung điện hôn nhân.”
“Con cưng của trời về nước được hai tháng đã ra thông báo kết hôn, bên gái vừa tài hoa vừa xinh đẹp.”
“Thực thực hư hư chuyện hoa khôi Đại học B đến cục dân chính chờ Tô Huyền, sau khi bị người ta phát hiện thì nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.”
“Vừa gặp đã yêu em, con cưng của trời yêu cô bé lọ lem.”
…
“Tô Huyền của Tập đoàn Vân Thiên xuất hiện ở bến xe buýt, công tử nhà giàu cho thấy phương pháp yêu đương mới.”
“Hoa khôi Đại học B hạnh phúc ngập tràn, hư hư thực thực việc chuyện tốt sắp đến gần.”
…
Hứa Viên nhìn một loạt tiêu đề báo, đều là bàn về cô và Tô Huyền, ùn ùn kéo đến, cứ như bao thầu giới báo chí vậy. Cô nhìn mà choáng váng.
Cô trở thành hoa khôi Đại học B từ lúc nào?
Cô đến cục dân chính chờ Tô Huyền lúc nào?
Tô Huyền đón cô ở bến xe buýt thôi, sao biến thành cầu hôn gì gì đó rồi?
Sao cô không biết có thông báo kết hôn!
Cả ngày đám đó chỉ biết tung tin đồn nhảm nói vớ nói vẩn cho vui sao!
Hứa Viên tức đến muốn đập di động.
Điện thoại của Tôn Phẩm Đình lại đến, Hứa Viên bực mình nhận, “Tức chết tớ rồi!”
Tôn Phẩm Đình vui sướng, “Nhìn thấy loạt bài báo đó, tớ cũng hoảng luôn. Cậu đến cục dân chính làm gì? Đừng nói với tớ là đi ngang qua, cũng đừng nói không có việc gì nên đi dạo một chút, cục dân chính là nơi nào chứ? Đó là nơi lĩnh hôn chứng, cậu sẽ không đến mức không biết đúng không? Chẳng lẽ cậu bắt đầu có suy nghĩ muốn kết hôn trong đầu rồi hả?”
“Muốn cái con khỉ!” Hứa Viên dựa khung cửa, thuận thế ngồi trên bậc cửa, hận không thể đập tường, “Sao bây giờ?”
“Cái gì sao bây giờ?” Tôn Phẩm Đình buột miệng hỏi.
“Tin tức giải trí đó.” Hứa Viên cảm thấy nhất định là gặp hạn rồi, hồi tết đầu năm nay không thắp hương bái Phật hẳn hoi, nếu không sao lại xúi quẩy như vậy chứ.
“Vậy có sao đâu? Dù sao hai người bọn cậu là bạn trai bạn gái mà, tới tuổi thì kết hôn là việc rất bình thường thôi.” Tôn Phẩm Đình không bận tâm.
Hứa Viên tức giận giật mí mắt, nếu có thể đạp người, cô nhất định sẽ đạp chết Tôn Phẩm Đình, cô nghiến răng nói: “Ai muốn kết hôn với anh ta?”
“Không có suy nghĩ muốn kết hôn thì cậu đến cục dân chính làm gì?” Tôn Phẩm Đình quấn quấn tóc.
“Tớ đi chơi không được à?” Hứa Viên gầm lên.
Tôn Phẩm Đình cũng không giận, cười to, “Rồi, rồi, cậu đến cục dân chính chơi, chơi thêm mấy lần, chị đây cũng có thể đọc báo thêm mấy lần, đỡ phải đi học buồn chán như vậy…”
Hứa Viên ngắt máy luôn.
Cái gì gọi là kết bạn cẩu thả, chính là nói cô chứ ai!
Điện thoại từ Tôn Phẩm Đình vừa ngắt, điện thoại từ Tiểu Thu lại tới.
Hứa Viên cố ý không nhận, không cần nghĩ thì cũng biết vì sao Tiểu Thu gọi đến rồi.
Điện thoại từ Tiểu Thu vang lên hai lần, cô không tiếp, điện thoại từ Lâm Thâm đến.
Nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy tên Lâm Thâm, Hứa Viên vươn tay, rồi lại dừng lại, đợi một lát, lại thu tay về, dần nản lòng mà buông xuống.
Tiếng chuông vang lên mãi không dứt.
Lúc trước cô thích Lâm Thâm, cài cuộc gọi của anh là tiếng chuông đặc biệt, trước kia, chỉ cần anh gọi tới, cô vừa nghe thấy thì sẽ lập tức nhận máy luôn, trước giờ cô chưa từng nghe nhạc chuông này đầy đủ.
Hôm nay, bất kể thế nào cô cũng không vươn tay nhận máy được.
Lúc này anh gọi điện đến, nhất định là cũng đọc báo rồi nhỉ?
Nếu bị anh hỏi, cô có thể nói gì? Có thể nói là vì hôm qua anh đột ngột thổ lộ với cô như vậy, bởi vì không xác định, bởi vì lòng mê man, bởi vì không biết phải làm sao, cô mới nóng đầu lên, đến cục dân chính sao?
Nhưng bên ngoài đều thổi phồng là cô vì Tô Huyền, miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ.
Trong lòng Lâm Thâm sẽ nghĩ sao?
Cô ôm đầu gối, vùi đầu vào đầu gối.
Tiếng chuông vang lên khoảng mười phút mới ngừng.
Ánh mặt trời bỏng rát chiếu xuống người cô, cô lại không cảm thấy nóng, chỉ thấy toàn thân rét run.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng xe, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn, thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở cổng, không lâu sau, Tô Huyền mặc một bộ vest may cắt vừa vặn xuống xe, đẩy cổng ra, không nhanh không chậm đi vào sân.
Hứa Viên nhìn anh, dưới ánh mặt trời cay mắt, người này tao nhã đi tới, dường như giẫm lên ánh kim mà đến, vóc dáng thon dài, tuấn tú cao thẳng, vô cùng đẹp mắt, nhưng người đẹp như vậy, dính vào anh lại như dính phải độc dược, khiến cô như sống trong thế giới trong suốt, hoàn toàn không có tự do, lòng cô trào lên cơn tức, không đợi anh đến gần, cô đã chất vấn, “Anh tới làm gì?”
Tô Huyền hơi dừng bước chân, cách một khoảng, thấy sắc mặt cô rất kém, dưới ánh mặt trời chói chang, sắc mặt cô ửng đỏ bất thường, anh nhíu mày, nhìn cô ngồi ở chỗ cửa, “Trời nóng như vậy, sao không vào ngồi trong nhà? Ngồi ở đây bao lâu rồi? Cẩn thận bị say nắng đấy.”
“Tôi hỏi anh, anh tới làm gì?” Hứa Viên nhìn thấy anh là không nhịn được muốn nổi cáu, cô cố hết sức kiềm chế lại.
Tô Huyền nhìn dáng vẻ của cô, giống như chú sư tử nhỏ sắp phát hỏa, anh không khỏi nở nụ cười, “Em đến cục dân chính một mình, anh chịu liên lụy theo em, em nói anh còn có thể ngồi yên trong phòng làm việc được chắc? Không nên tới tìm em hỏi chút sao?”
Hứa Viên nghẹn, vọt dậy, “Đều tại anh, nếu không phải anh…” Cô còn chưa nói xong, đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô lảo đảo, vươn tay túm lấy thứ gì đó nhưng lại chẳng túm được gì, đổ người xuống cầu thang.
Tô Huyền nhanh tay nhanh mắt, tiến lên mấy bước, đỡ cô.
Hứa Viên gắng gượng đứng vững, vươn tay đẩy Tô Huyền.
Tô Huyền không nhúc nhích tí nào, vươn tay sờ trán cô, giây lát, anh nhíu mày, “Trán rất nóng, hình như thực sự bị say nắng rồi.”
“Cái miệng quạ đen của anh!” Hứa Viên không đẩy được anh, tức giận mở miệng mắng người.
Tô Huyền nhìn cô, vừa tức vừa cười, “Em nói lý chút được không? Lý trí bị em cún nhỏ ăn rồi sao? Nếu anh không tới, trời nóng thế này, sợ là em bị nướng cháy rồi đấy.” Dứt lời, anh liền kéo cô ra ngoài.
“Anh buông ra.” Hứa Viên gắng sức giãy giụa.
“Không buông.” Tô Huyền giữ chặt tay cô, không cho cô giãy giụa.
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Hứa Viên trừng mắt nhìn anh, sao sức lực giữa nam và nữ lại chêch lệch lớn đến chết tiệt vậy.
“Đến bệnh viện.” Tô Huyền nói.
“Bị say nắng thôi, đến bệnh viện làm gì.” Hứa Viên lắc đầu, “Tôi không đi.”
“Trán em rất nóng, theo anh nhận định, chắc cũng phải 40 độ, rất nguy hiểm, phải đến bệnh viện.” Tô Huyền nghiêm mặt, “Nghe lời, nếu không bây giờ anh sẽ gọi điện cho bà nội luôn.”
Hứa Viên nhụt chí, chỉ có thể đi theo anh ra ngoài.
Đi đến cổng, Tô Huyền mở cửa xe, nhét Hứa Viên vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, rồi bản thân mình cũng lên xe, lái xe về phía bệnh viện gần nhất.