“Cái gì? Thê chủ , người muốn Tiểu Nhược làm như thế nào? Thê chủ , ngài nói chuyện nha…”
Tiểu Nhược khóc càng thêm lợi hại, cái người nay hình như bị lãng tai hay sao ấy, có đoán cũng phải đoán ta muốn uống nước chứ?!
Còn lau nước mắt! Lau nước mắt! Ngươi chỉ lo lau nước mắt nên làm sao mà không thấy khẩu miệng ta phát âm?
Tiểu Nhược bối rối xoa xoa nước mắt: “Như vậy, Tiểu Nhược hỏi, người nháy mắt, nếu đúng, người liền nháy mắt một cái?”
Ta nháy mắt một cái, Tiểu Nhược liếc nhìn mọi nơi, tựa hồ không biết nên hỏi cái gì.
“Thê chủ ngài có hay không muốn sổ sách?”
Sổ sách? Lúc này sao lại cần sổ sách? Ta trợn tròn con mắt, hy vọng có thể dùng ánh mắt giết chết nàng.
“Kia có phải hay không người muốn mặc quần áo?”
Mặc cái đầu ngươi! Hiện tại chút xíu khí lực cũng không có, ta chỉ muốn ngất thôi.
“Kia…Có phải hay không muốn uống nước?”
Đúng, đúng, chính là nước,nhưng…Ta đột nhiên phát hiện…Bởi vì mở to mắt quá lâu nên không thể nào khép lại, ta thật khóc không ra nước mắt.
“Nha! Thiếu chút nữa quên đi, tiên sinh nói thê chủ tỉnh liền cho thê chủ uống thuốc.”
Tiểu Nhược bưng bát thuốc tới, ta cảm kích đến rơi lệ, mặc dù thuốc đắng cũng được coi như là nước, uống thuốc xong, khí lực cũng coi như có khôi phục chút ít, Tiểu Nhược vội vàng uy ta ăn một chút cháo. Ngay lúc ăn một nửa, đột nhiên từ ngoài cửa sổ có một bóng người phi thân vào đứng trước giường ta, ta kinh ngạc nhìn hắn, nam nhân này không phải Nam Cung Thu Nguyệt sao? Hắn không phải là phu (chồng) của ta sao? Tại sao lại trèo qua cửa sổ?
“Thê chủ có tốt chút nào không?” Hắn hỏi chính là Tiểu Nhược.
Tiểu Nhược lau nước mắt: “Tốt lắm, đã ăn được chút cháo”.
“Tốt, bẩm thê chủ, tin tức của Trần công tử đến hôm nay cũng không có động tĩnh gì, Thuần Vu công tử đã đi diện kiến Hoàng Thượng, Hậu Huyền công tử đã trở về viện, bệnh của Trùng Dương tiểu công tử đã tốt lắm…”
Ta kinh ngạc nghe, điều này sao giống như là đang bẩm báo cho ta?
Ân…Thê chủ thân thể này đến tột cùng có thân phận gì? Nếu không Nam Cung Thu Nguyệt cũng không vừa gặp gỡ ta đã thân thiết, hắn có thể đã xa cách ta, nguyên lai là trong mình hắn đang mang nhiệm vụ.
“Nhị công tử.” Tiểu Nhược cắt ngang lời nói của Nam Cung Thu Nguyệt.
Nam Cung Thu Nguyệt ngẩng mặt lên, vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Tiểu Nhược có việc?”
A? Ta cảm thấy thân phận Tiểu Nhược cũng không đơn giản. Nơi này, rốt cuộc đây là địa phương nào? Ta rốc cuộc kế thừa một thân phận như thế nào đây?
“Thê chủ mới vừa tỉnh, việc này liền chờ một chút hồi báo đi.” – Tiểu Nhược cất tiếng nói trong trẻo, điều chỉnh lại thanh âm.
“Ngu ngốc” là từ ta hình dung nàng trước đây, nhưng giờ phút này nàng cùng lúc trước như là hai người hoàn toàn khác nhau, trong con ngươi lóe ra tia nhìn thâm trầm, không thể khinh thường.
“Nhưng Hoàng Hậu kia…”
“Nhị công tử, thê chủ đã mất trí nhớ, ngài có nói, nàng cũng chưa chắc rõ ràng.”
Con ngươi của Nam Cung Thu Nguyệt lóe ra một tia tinh quang, trong ánh mắt ánh lên một tia lo lắng, sau đó lại nhìn ta, trong mắt ẩn chứa kính sợ, nói: “Thê chủ nghỉ ngơi thật tốt, Thu Nguyệt cáo lui.”
Phút chốc, Nam Cung Thu Nguyệt biến mất tại phòng ta.
Nhìn theo phương hướng hắn biến mất, ta nghĩ người nam nhân mà ta thích nhất có thể là Nam Cung Thu Nguyệt, khi ta đến thế giới này cũng chỉ có hắn làm cho ta ấn tượng nhất, dọc đường ta bị thương cũng là hắn chăm sóc ta, thật làm cho ta động tâm, nhưng sự thật, ta lại phát hiện ra ta với hắn chỉ là quan hệ chủ tớ, tim ta liền có điểm khó chịu, mà bọn phụ thị của ta đều không đơn giản, kể cả Tiểu Nhược thường hay giả bộ ngốc nghếch…
Chẳng lẽ nàng trêu chọc ta? Nếu không vì sao không cho Thu Nguyệt hồi báo?
Theo như vẻ mặt của Tiểu Nhược, nàng hình như không tin tưởng ta đã mất trí nhớ, hay còn việc gì đằng sau mà ta chưa biết? Nếu như nàng tin tưởng ta thì phải giúp chủ tử mình khôi phục trí nhớ chứ!!!
“Thê chủ ”
“A” Ta lập tức lấy lại tinh thần, khóe miệng câu ra một tia mỉm cười, kết quả bởi vì môi khô đến nứt nẻ mà gây ra một trận đau đớn.
Tiểu Nhược lại cười ngọt ngào nhìn ta. “Thê chủ không có việc gì thật sự là quá tốt.”
“Tiểu Nhược” Giọng ta khàn khàn nói, chăm chú nhìn nàng, nàng có nhận ra ta không phải là chủ tử thật của nàng hay không đây?
“Tiểu Nhược, ta muốn biết tên mình.”
Đối với một người mất trí nhớ, yêu cần này cũng không tính là quá phận nga, ta dùng vẻ mặt khẩn cầu nhìn nàng.
Tiểu Nhược nhìn ta, lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Thê chủ tên gọi là Phong Thanh Nhã.”
Phong Thanh Nhã, cùng tên với ta ở kiếp trước…
Cái người Phong Thanh Nhã này rốt cuộc là người thế nào? Như thế nào lại có rất nhiều lão công…Đây là cái địa phương gì?
“Tiểu Nhược…ôi ôi,người mới vừa rồi hình như là Nam Cung Thu Nguyệt đi.”
“A! Thê chủ , ngài nhớ ra rồi? Ngài thật sự nhớ ra rồi?” Tiểu Nhược hưng phấn khôi phục bộ dáng ngốc nghếch như trước, trong lòng ta có chút buồn bực, ta bắt đầu xoay chuyển đầu óc mình: “Là Thu Nguyệt trên đường nói cho ta biết, ai~, ta cái gì cũng không nhớ rõ, tại sao có thể như vậy, Tiểu Nhược, nơi đây là địa phương nào? Ta là ai? Tại sao ta lại có bảy lão công?”
Tiểu Nhược chớp chớp mắt, đôi mắt to tròn như hồ nước thu tĩnh lặng, phảng phất như đang che dấu điều gì.
“Tiểu Nhược”
“Cái gì?”
“Trong đôi mắt ngươi có cái gì đó?”
“Ách…Không có.”
“Vậy ngươi chớp mắt làm gì?”
“Ách…Ân…Tiểu Nhược đang suy nghĩ trả lời như thế nào.”
“Mấy vấn đề đó khó trả lời như vậy sao? Nhưng nếu như ta ngay cả chính mình cũng không biết là ai, tương lai ở cái nơi này như thế nào mà sống đây…Ta còn địa vị gì trong nhà nữa?” Ta cũng hướng nàng chớp chớp mắt, nếu như ngươi đã biết ta không phải là chủ tử của ngươi, nhưng lại lựa chọn phối hợp diễn với ta, ta đây liền phối hợp theo vậy.