“Phiêu cô nương không cần để ý thân phận.” Sở Dực nói chuyện , gương mặt mỉm cười, “Bổn quan từ chỗ Hồng Nương đã biết được rằng ngươi vẫn còn trong sạch, hơn nữa huệ chất lan tâm, lần trước Phiêu cô nương đến Hộ quốc phủ mặc dù cũng không hiến nghệ gì, lại được Hoàng Hậu nương nương thưởng thức, cho nên lần này cũng là chủ ý của Hoàng hậu nương nương, tưởng Phiêu cô nương vào cung, thứ nhất hầu hạ Hoàng thượng, thứ hai bồi Hoàng hậu nương nương trò chuyện, giải buồn.”
Hả! Mặc dù ta mặt không chút thay đổi, nhưng đáy lòng đã lộn nhào rồi, nói một hồi lâu lại hóa thành chủ ý của Phong Tuyết Âm, như vậy chuyện này thật sự không tầm thường chút nào. Hoàng Hậu lại đem nữ nhân dâng cho Hoàng Đế, đây là ý gì đây? Lấy lòng chăng? Xắp xếp tay chân? Hay là mưu hại thiên tử? Mặc dù trong lịch sử xuất hiện rất ít chuyện này nhưng cũng không phải không có. Khi đến cái thế giới này ta đã không thể dùng suy nghĩ bình thường mà suy nghĩ được.
Ta sao lại có thể không nghĩ ra, Phong Thanh Nhã cùng với Phong Tuyết Âm là cùng một nhà mà Sở Sực lại là thân tín của Phong Tuyết Âm. Chẳng lẽ là Phong Tuyết Âm không có nội gián bên cạnh Hiên Viên Dật Phi, cho nên tính toán bồi dưỡng một người? Mà ta không hề có thân phận nào hết, có thể nói sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng, tự nhiên có thể tùy ý để Phong Tuyết Âm định đoạt.
Nếu như là một nữ tử thanh lâu bình thường, mà được Phong Tuyết Âm lựa vào cung, còn không cao hứng hay sao! Càng sẽ cảm kích Phong Tuyết Âm cứu nàng ra khỏi chỗ nước sôi lửa bỏng, đương nhiên sẽ mặc nàng sai đâu đánh đó.
Nhưng vấn đề là, ta không phải thanh lâu nữ tử bình thường. Bất quá nhìn ánh mắt sắc bén của Sở Dực kia , chuyện này ta vui cũng phải vui. Không vui cũng phải vui. Hơn nữa nhìn Hồng nương bộ dáng như đang sắp chết đến nơi thế kia, chắc chắn đã bị Sở Dực uy hiếp .
Ta lập tức, đứng lên, hành đại lễ: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương có ân cứu mạng, tiện thiếp nhất định sẽ hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt. Sẽ làm cho Hoàng Hậu vừa lòng.”
“ừ, Vậy hiện tại cô nương theo ta đi Hộ Quốc phủ.”
“Nhưng… Tiện thiếp muốn quay về Bách Hoa cung thu thập đồ đạc một chút.”
“Thu thập? Cô nương cần cái gì cứ việc nói, trong Hộ Quốc phủ mọi thứ đều đầy đủ. .”
“Không không không, Sở Đại quan nhân hiểu lầm rồi , tiện thiếp có một chút đồ quan trọng ở tại Bách Hoa Cung, hơn nữa tiện thiếp cùng các tỷ tỷ tại Bách Hoa cung có tình cảm sâu đậm, muốn trở về nói lời từ biệt với bọn họ.”
“Thì ra là thế, vậy ngươi đi đi.”
“Đa tạ Sở đại quan nhân thành toàn.” Chạy mau a!
Sở Dực đi tới bên cạnh ta. Đối với ta gật đầu: “Vào cung Hoàng hậu nương nương sẽ dạy bảo cho ngươi.”
“Tiện thiếp đã rõ ràng.”
“Ừ, ngươi cũng rất thông minh…” giọng điệu của Sở Dực chần chờ một chút, trong ánh mắt lướt qua một tia sầu lo, nhưng rất nhanh biến mất, giống như không yên lòng nhẹ giọng nói với ta, “Đừng hành động ngu xuẩn, nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi mãi mãi chỉ là thanh lâu nữ tử, nhớ kỹ là ai giúp ngươi bay lên” lời uy hiếp của Sở Dực quanh quẩn bên tai, chẳng lẽ là hắn sợ ta thông minh quá cho nên khó nắm được trong tay?
“Hô —-” sau khi Sở Dực rời đi. Hồng nương lập tức xụi lơ ở trên ghế, “Phiêu a, ngươi —-” Hồng nương còn chưa có nói xong, mắt nàng lại nhìn về phía ngoài cửa. Ta quay đầu lại, cũng là lúc nhìn thấy Thuần Vu Tử Thần.Thuần Vu Tử Thần một thân quan phục so sánh bộ dáng thong dong mà trầm ổn, nhưng như thế ,trong sự thong dong đó lại thiếu đi một phần chân tình?
Hắn giờ phút này cũng không có đội mũ quan, tóc buông thả xuống lại làm cho hắn càng tiêu sái anh tuấn.
Thuần Vu Tử Thần nhìn thoáng qua Hồng Nương. Kia ánh mắt rõ ràng là có ý mời nàng tránh đi. Hồng nương cúi đầu cúi người liền đi ra ngoài, sau đó Thuần Vu Tử Thần ngồi xuống chỗ ban đầu Sở Dực ngồi.
“Phiêu cô nương.” Giọng nói âm trầm cất lên, giọng hắn vói San San có vài phần tương tự, hôm nay là lần đầu tiên ta cùng với Thuần Vu San San noi chuyện với nhau, trước đây hắn nhìn ta nghi hoặc,như vậy hiện tại là đến tìm hiểu
“Thuần Vu đại nhân.” Ta có chút thi lễ. Sau đó nhìn thẳng ánh mắt của hắn. Ta thích kia ánh mắt kia, bởi vì nó rất đẹp. Cũng làm cho ta nhớ San San.
Cũng là đôi mắt hồ ly đó nhưng hắn không có sự mềm mại đáng yêu của San San, trái lại có chút sắc bén,ta không cách nào hình dung được loại cảm giác này, chỉ có thể nói rằng hắn lchính là Hồ Ly dũng mãnh, mà San San lại là Hồ thần. Lại YY chút nào, hắn là hồ ly trong công, San San là hồ ly trong thụ. Trong đầu bắt đầu hiện lên một cảnh tượng tráng lệ vô cùng, bên hồ tiên khí lượn lờ , Tử Thần cùng San San rúc vào nhau, San San nhẹ nhàng mềm mại nhu mì nằm ở trong lòng Tử Thần, uất ức khóc lóc, Tử Thần thống khổ nhìu chặt hai hàng lông mày, hai tay cố gắng siết chặt San San giống như muốn khảm hắn vào thân thê.
San San: “Chúng ta là anh em ruột…”
Tử Thần: “Ta biết…”
San san: “Đây là tình cảm cấm kỵ , trong tộc chắc chắn sẽ không tha thứ…”
Tử thần: ” Cho dù là như vậy, ta chỉ biết người ta yêu là ngươi mà thôi! …..Phiêu cô nương… Phiêu cô nương…”
Ân? Sao lại thế cảnh tượng đang ngược tâm như vậy lại gọi tên nữ nhân? Phiêu sao? A, đúng, là ta. Là bởi vì ta có chút thất thần nhưng mắt lại nhìn hắn, hắn hơi nhíu hai hàng lông mày, rõ ràng đối với sự thật thần của ta có chút bất mãn.
“Thật xin lỗi, tiểu nữ thất thần .”
“Xem ra tâm tình của Phiêu cô nương bất định.” Ánh mẳ của hắn nheo lại, càng thêm cẩn thận nhìn chăm chú vào đôi mắt của ta.
Tâm thần bất định Ta đang YY có được hay không a. Ta cười nhạt: “Thuần Vu đại nhân cho Hồng nương ra ngoài có phải là có chuyện muốn nói với Phiêu hay không a?”
“Phiêu cô nương thông minh lanh lợi, khó trách được Hộ Quốc phu nhân lựa chọn. Bổn quan đích xác có chút vấn đề hy vọng cô nương có thể giải thích một chút.”
“ Thuần Vu đại nhân có vấn đề gì mà cần Phiêu giải thích?”
Thuần Vu Tử Thần cười: “Ta còn nhớ tháng trước ngày kê khai tịch biên tài sản của Cổ Minh Khải ,lúc vận chuyển tài sản vật tư kê biên thì, ngẫu nhiên nhìn thấy cô nương bộ dáng giống như lòng mang tiếc nuối, cho nên muốn hỏi Phiêu cô nương cùng với Cổ gia có phải có thân thích hay không?”
“A như vậy sao?”
Họ Thuần Vu tử thần khóe môi nhêch lên, bộ dáng dụ dỗ ta nói thật : “Tại hạ nhớ kỹ lúc ấy cô nương dựa vào lan can mà đứng, trong vẻ mặt một loại phức tạp, giống như cùng Cổ gia quen biết. Chẳng lẽ là cô nương cũng là Cổ gia người?”
“A?” Thì ra là thế, chắc chắn là lúc đó bản thân ta thấy bạc đến tay còn bay mất cho nen mới xuất hiện bọ dáng đau khổ như thế, chính xác là rất đễ bị người khác hiểu lầm, khó trách Thuần Vu Tử Thần chú ý tới ta, tiểu tử này còn muốn đuổi tận giết tuyệt hả?
“Không phải. Tiểu nữ tử cũng không phải người Cổ gia .”
“Kia tại sao cô nương lúc ấy lộ ra vẻ mặt như vậy?”Thuần Vu tử thần ánh mắt chuyển sang nhu hòa, thiếu đi một phân sắc bén.
“Ai… Ta là đau lòng chỗ bạc kia thôi.” Ta thở dài.
Thuần Vu Tử Thần đứng hình, ta tiếp tục thở dài nói: “Tiểu nữ tử từ nhỏ mắc bênh yêu tiền như mạng, đại nhân người xem đó, một người yêu tiền như ta, lại đứng một chỗ nhìn từng rương từng rương bạc đi ngang qua ta, hơn nữa lại không thuộc về mình, ngài cho rằng kia ta sẽ có vẻ mặt như thế nào? Tiểu nữ tử nghĩ chắc bản mặt mình lúc đấy cũng đã hiện lên tất cả rồi phaỉ không. Ai…”
Sau một thời gian ngắn, Thuần Vu Tử Thần không nói thêm gì nữa, trong đôi mắt hồ ly hiện lên vẻ dở khóc dở cười.
“A…” Hắn cười lắc đầu, “Ta không nghĩ rằng đáp án lại như thế, xem ra là Thuần Vu ta đã suy nghĩ nhiều . Đã như vầy, Phiêu cô nương có thể quay về rồi.”
“Đa tạ.”
“Được, chúc mừng Phiêu cô nương bay lên làm phượng hoàng.” Thuần Vu tử thần cười nói chúc mừng, kia song đôi mắt hồ ly lại tựa hồ muốn nói cũng là vì Tiễn Tài mà phải vào cung, đây là việc vui sao?
Khi ta cùng Hồng nương rời khỏi thiên lao, ta ôm đàn tranh lại bắt đầu chửi: “Ngươi cũng quá không phúc hậu đi. Cứ như vậy đem ta bán đi!”
Hồng nương nhướn mi, hiển nhiên không thể nào tin nổi ta cũng có lúc tức giận: “Yêu yêu yêu, Xú nha đầu, ngươi được vào cung mà bắt đầu sĩ diện sao !”
“Thật sự là đến phật tổ cũng bị chọc giận. Ngươi nói rằng là ta không đáng giá, cho nên ngươi mới vung tiền để ta giảm béo, vung tiền đem ta nuôi thành kiều diễm như hoa, lại xài tiền bồi dưỡng kỹ năng cho ta, may trang phục cho ta, ngươi không phải nói bản thân ta là cái cây rụng tiền của ngươi à, nói, ngươi đem ta bán bao nhiêu tiền.”
Khi ta nói xong gương mặt Hồng nương bắt đầu ngây ngốc. Ngay sau đó, nàng ở trước của nha môn hung hăng dậm chân kêu gào: “Ôi tâm của ta a, ôi can của ta a, đau lòng a đau lòng, ta năm nay rốt cuộc có cái vận mệnh gì a, ai nha Phiêu a —-” nàng ôm lấy ta gào khóc. Ta lập tức không biết nói sao.
Vỗ vỗ nàng “Đừng khóc . Đứng trước của nha môn mà khóc có chút không hay cho lắm.”
“Cũng đúng…” Hồng nương lau nước mắt, “Ai…”
Một mạch thở vắn than dài trở về Bách Hoa cung. Ta lập tức tiến vào gian phòng của mình ngay cả Nguyệt Nguyệt cũng không cho vào, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân đem ngân phiếu thu hồi lại, sau đó hướng đàn tranh của Hoa Liễu dập đầu.
“Hoa Liễu a Hoa Liễu, không phải là ta không giúp ngươi, chỉ là ta hiện tại ngay bản thân mình cũng khó bảo lãnh , ngươi nếu như ngươi trên trời có linh thiêng, vậy để cho người khác giúp ngươi hoàn thành chuyện này đi, vậy tạm biệt!” Đứng lên, đi ra cửa sổ, một chân mới đinh bước ra đi, thi đã thấy toàn bộ nữ nhân trong Bách Hoa Cung, cầm đầu chính là Hồng nương, bên cạnh nàng chính là tả hữu hộ pháp, Vương mẹ cùng Lâm má má, cuối cùng, chính là tứ đại Kim Cương.
“Ách… Ta kiểm tra cửa sổ thôi mà…” Ta ngồi ở trên cửa sổ trên kiểm tra
“Phiêu, ta không hiểu , người ta là cầu thần bái phật nghĩ muốn vào cung làm Phượng Hoàng, ngươi như thế nào chỉ muốn làm gà núi vậy?” Hồng nương bắt đầu rống elen, tata cũng trừng mắt : “Ai muốn đi làm Phượng Hoàng, phải chia sẻ nam nhân với người khác, ta ở chỗ này mặc dù là gà núi, nhưng có rất nhiều nam nhân muốn ta, thật tốt!”
“Phiêu a, gà núi cuối cùng cũng chỉ là gà núi, coi như những… nam nhân này thương ngươi, sủng ngươi, trong lòng bọn họ ngươi cùng chỉ là gà núi, nếu như ngươi muốn thành Phượng trong mắt họ, vậy ngươi làm Hộ Quốc phu nhân đi!”
Hộ quốc phu nhân cũng không phải ta chưa từng làm qua! Ta thật muốn lớn tiếng nói ra những lời này, nhưng mà không được.
“Phiêu a, lần này không phải người bình thường muốn mua ngươi, mà ngươi chạy đi, sẽ liên lụy cả Bách Hoa cung của chúng ta , ngươi nhìn đi, ngươi nhìn xem, ngươi nhẫn tâm nhìn trăm nguời chúng ta trôi dạt trên đời này sao!”
“Ô ——–” không biết cái tên nhạc công láo toét nào dám kéo cả đàn nhị, tiếng đàn thê lương vô cùng.
Gân xanh trên trán bắt đầu hiện ra, lúc này ta rất hận rằng bản thân không có võ công! Ít nhất bản thân ta cũng sẽ không bị quản chế! Uất ức nghẹn tận họng, cơ hồ nghẹn xuất hiệnnội thương.
“Được! Ta đi —- “