“Úi zời ui zời, đây là đang vội về chịu tang hay sao, trắng bóng từ đầu đến chân kìa.” Rốt cục, cũng có người mở miệng khai chiến.
Ta đã nói mà hôm nay diện hẳn một bộ bạch y chắc chắn sẽ có nguời nói vậy.
“Cũng đúng đó chứ, ta đây a nghe nói rằng, Hoa Liễu vốn không phải hoàn lương , mà là nàng đã chết.” Đó đó lại thêm được người nữa nè.
“Ai nha, thật là chết sao.”
“Cho nên bọn họ mới tùy tiện kéo một con ranh con lên để thế chỗ đó mà.”
Mẹ nó, dám gọi bà đây là con ranh sao.
Lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, ta rất ghét cãi nhau, mặc dù Hồng nương hy vọng rằng làm càng loạn càng tốt, nhưng ta cũng không muốn làm một hoa khôi mãi, hơn nữa nữ nhân cãi nhau chỉ cần ngồi nghe thôi cũng thấy đau đầu rồi.
“Hoa Liễu kia cầm kỳ thi họa cái gì cũng làm được,được bồi dưỡng hẳn một năm mới lên đầu bài, nhưng a lần này nè, ta hình như nghe nói mới bồi dưỡng được có một tháng nha, vậy thì có thể làm được gì?”
“Đúng đó .”
“Thật vậy sao, ha ha ha…”
“Nói không chừng a cũng còn chưa biết cách hầu hạ nam nhân đó …”
Vương mama bắt đầu cười lạnh, vỗ vỗ mặt rồi cho Lâm ma ma một ánh mắt, chuẩn bị chiến đấu.
Khi bọn họ chuẩn bị hành động thì , ta đứng lên, cúi đầu xuống: “Hai vị sư phó, để cho ta tới đi.”
Vương mẹ cùng Lâm má má sửng sốt.
“Cô nương, ngươi không thể cãi nhau đâu, sẽ làm giảm giá trị con người đi mất.” Vương mẹ ngăn cản ta.”Đúng vậy, nam nhân không thích nhất chính là nữ nhân nói bậy , tục khí.” Lâm má má cũng nhắc nhở ta.
Ta ngáp một cái: “Yên tâm. Ta chỉ đi kể chút chuyện mà thôi.” Sau đó, âm u cười một tiếng, lập tức, Vương mẹ cùng Lâm má má mặt mày đen xì, bọn họ tự nhiên đã lĩnh giáo được vô số chuyện cười lạnh của ta.
Một bước. Một bước, chậm rãi xuống xe, nhưng, thật không may là làn váy quá dài, khi bước chân một cái chẳng may dẫm phải, bẹp, liền ngã xuống xe,.Bọn người bên ngoài lập tức cười ầm ỹ
“Ha ha ha… Trời ạ, đây là đang chúc tết cho chúng ta sao.”
“Ha ha ha ha…”
Lâm má má cùng Vương mẹ đem ta từ trên mặt đất đở lên ,mặt mũi càng đen hơn. Bọn họ vỗ vỗ ta tro bụi trên vãy của ta, ta chính là xoay người lại ôm đàn tranh ra, như vậy đủ gây chú ý rồi chứ.
Sau đó nhâc váy đi đến trước mặt đám nữ nhân đang cười to kia, bọn họ cười đến ngửa tới ngửa lui, vô cùng khoa trương.
Ta cũng không vội vàng, cứ để bọn họ cười thoải mái, đem đàn tranh để sang một bên, sau đó dùng ánh mắt trầm lặng nhìn bọn họ . Dần dần, tiếng cười bắt đầu ngưng lại, hưu, một luồng gió thổi tung bay làn váy trắng. Cùng với chiếc áo choàng màu lam.
“Hừm!” Ta hắng giọng, “Các ngươi đơn giản cũng là muốn xem ta có khả năng gì mà thôi, vậỵ thì hôm nay ta sẽ kể chuyện cười cho các ngươi.”
“Chuyện cười?” Mấy mama kia lông mày dựng ngược, dao kiếm trong mắt đâm tới, “Được thôi! Nếu như ngươi không kể được, vậy hôm nay ngươi đừng hòng đi qua được nơi này, cũng đừng mơ tưởng mời Kinh thành tứ đại thanh lâu chúng ta thừa nhận ngươi!”
“Được.” Ta vẫn là nhả ra giọng điệu lười biếng, tư thái lười biếng. Tất cả đều là lười biếng, làm cho bọn họ dần dần cũng lười nói với ta.
“Cái gì, được sao?” Trong đám đông có người thắc mắc. Hướng khác xung quanh nàng, mọi người đều chụm lại nhỏ giọng, cũng là do ta thính lực tốt, một câu cũng không lọt.
“Các ngươi bộ dáng của nàng xem. Cũng không giống như có bản lãnh lắm. Đừng cùng nàng nói thừa nữa, để cho nàng nói mau đi, Sau đó xem nàng tự rước lấy nhục.”
“Ân ân, không sai không sai, làm cho Bách Hoa Cung tự đập chiêu bài, đến lúc đó tứ đại thanh lâu của chúng ta khách đến như mây.”
“Ha Ha ha ha, rốt cục cũng đến lúc rửa được mối nhục này .”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Sau đó, bọn họ lại đứng quay về chỗ cũ, nhìn về phía ta.
“Ngươi nói mau a.”
“Xưa kia có một đám gà sống trên núi, nghe nói Thượng thần bạch điểu Khổng tước sẽ bay qua nơi này của bọn họ, vì vậy chúng nó đều rất tò mò cho nên rủ nhau đổ ra đường xem xét, kết quả khi bạch Khổng Tước xuất hiện, bọn chúng đều bị làm cho hoảng sợ, có con còn nói: ôi má ơi, quái điểu từ nơi nào tới đây vậy, sao nó lại có thể xấu đến như vậy, như thế mà cũng có thể được làm thần điểu hay sao, ông trời thật là không có mắt mà …” Nói xong, nhìn bọn họ, một đám nữ nhân đều trợn mắt há hốc mồm, quang cảnh này vô cùng đồ sộ.
Ta không nhịn được, lại bồi thêm một câu: “Nha! Lúc ấy đám gà rừng kia khi nhìn thấy thần điểu thì chính là vẻ mặt như thế này đó, ai nha các ngươi học hình như rất nhanh a, thật lợi hại!”
“Ha Ha!” Một tiếng cười từ phía sau mà đến, là Vương mẹ, ngay sau đó, , toàn bộ mọi người đều cười, dân chúng chung quanh cùng với những người ở trên trà lâu, tửu lâu đang đứng xem nào nhiệt cũng đều bật cười.
Ha ha ha tiếng cười liên miên không ngừng, thật lâu cũng không đi. Cười đến mức làm cho hơn mười nữ nhân này trên mặt xanh hồng đủ màu.
“Xú nha đầu, ngươi được lắm! Lại dám nói đểu chúng ta!” Trước mặt là mấy vị ma ma phong hoa tuyệt đại, cùng với nhóm mỹ nhân như hoa như ngọc phía sau bọn họ, đều đang tức giận ngút trời.
Ta xoay người qua một bên, miễn cưỡng nói: “Đây là các ngươi tự mình nhận là mình hay sao vậy, ta chỉ đang kể chuyện thôi mà.”
“Ngươi! Ngươi! Các cô nương! Đánh nàng!”
“Ai dám!” Lập tức Vương mẹ cùng Lâm má má kéo tay áo lên liền bắt đầu , trong nháy mắt, bên người bọn họ xuất hiện bốn đại hán, da thịt đồng cổ, ngực trần bóng loáng, chẳng lẽ bọn họ chính tứ đại Kim Cương truyền thuyết của Bách Hoa cung?
Trong lúc nhất thời, những người muốn giằng co đều bất động.
Ta nhìn phải ,nhìn trái, trước nhìn, sau nhìn, phát hiện bản thân mình đứng ở giua hai bên, ai da không ổn chút nào nha, ta bắt đầu cần thận nhấc váy tránh né, để tránh lại dẫm phải váy mà ngã chổng vó.
Khi ta lui trở về phía sau tứ đại Kim Cương , thì ta ngay lập tức trở nên vênh váo tự đắc, cáo mượn oai hùm, ta bống hồi tưởng lại chuyện trước đây, hình như việc này là việc ta hay làm nhất.
Nhìn dân chúng xung quanh, bọn họ đều là ánh mắt lóng lánh, tràn ngập chờ mong, hào khí trong nháy mắt trở nên vô cùng khẩn trương.
Bỗng, hai cánh dân chúng xôn xao, bọn họ dần dần từ phía sau tản ra, hai đội quan binh đang tản dân chúng ra cùng lúc đó tràn vào, một đội dành cho đối phương, một đội dành cho chúng ta. Một con ngựa cao lớn lập tức mà đến, người ngồi phía trên chính là Thuần Vu Tử Thần.
Hắn bình tĩnh nhìn lướt qua chúng ta: “Thật sự là càng ngày càng thái quá ! Quả thực chính là một trò khôi hài! Đem về hết cho chúng ta!”
Vương mẹ cùng Lâm má má cả kinh, liếc mắt cho tứ đại Kim Cương, tứ đại Kim Cương lập tức biến mất, chắc là trở về đưa tin để cho Hồng nương đến nộp tiền bảo lãnh chúng ta.
Ha! Thú vị, lần này đi dạo gặp chuyện ngoài ý muốn liên tục, rất kích thích, ta thích.
“Cô nương, ngươi như thế nào vẫn còn cười được?” Nguyệt Nguyệt gắt gao đi theo bên cạnh ta, ta cười nói: “Chơi thật vui nha.”
“A?” Nguyệt Nguyệt dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn ta, từ khi nàng theo ta, trên mặt luôn luôn là vẻ mặt này.
Cuối cùng ta ngại vì váy quá dài, đi đứng bất tiện, xé luôn, thiếu đi cái đuôi dài thòng lòng kia, đi lại cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Bất quá Vương mẹ cùng Lâm má má liền đau lòng thở dài.
Người liên can bị đẩy vào phòng giam, đây là thiên lao đó, ta lần trước cũng đã tới qua một lần, thật hưng phấn. Hình như Thuần Vu Tử Thần trở lại Kinh thành, người trong này càng ngày càng nhiều lên . Chúng ta đều được cho vào đây, Những tiếng than thở, những tiếng thở dài đều được vang lên.
Tội danh cũng chỉ là ảnh hưởng trị an công cộng, xử phạt là phải lao động công ích một thời gian thôi, có thể nộp tiền bảo lãnh, cho nên tất cả mọi người đều chờ ở trong phòng giam chờ nộp tiền bảo lãnh.
Lao động công ích, thử nghĩ xem, một nhóm kỹ nữ quét đường cái, đó là cảnh tượng như thế nào , quá hoàng tráng. Có lẽ mọi người sẽ cảm giác được ta có bệnh, nói gì thì nói ngươi bị đẩy vào thiên lao, còn rảnh rang mà ngồi nhìn trái ngắm phải.
Nhưng mọi người đừng quên, ta là hoa khôi của Bách Hoa cung, Hồng nương tất nhiên sẽ đem tiền đến bảo lãnh ta, cho nên trong lòng ta rất thoải mái.
Chỉ chốc lát, đã có cai ngục đến đây, không có ngoài ý muốn đi đến phòng giam của ta, sau đó ầm mở ra, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng “Phiêu cô nương đã bị sợ hãi rồi, bên này xin mời.”
“Cám ơn.” Ta cười với vị cai ngục này một cái, tiểu tử này a, ta lần trước đến đây cũng đã gặp qua hắn rồi .
Cai ngục vị nụ cười của ta làm cho ngẩn ngơ, ta hảo tâm nhắc nhở: “Đừng quên đóng cửa.”
Tiểu cai ngục hoàn hồn, lập tức khóa cửa, tựa như quy củ tiễn khách của Bách Hoa cung, đem ta ra khỏi nhà lao.
Thiên lao có hai con đường, một là bị thiên binh thiên tướng gọi là sinh tử lộ, chính trực tiếp thả ngươi đi ra ngoài hoặc là con đường đến pháp trường. Một đường khác gọi là đường vận mệnh, chính đi thông qua đường tới phủ nha. Bởi vì ta là nộp tiền bảo lãnh, cho nên phải tới phủ nha làm chút thủ tục.
Mở của ra, ta sửng sốt, nhìn thấy không phải Thuần Vu Tử Thần ngồi đó mà là Sở Dực. Hồng nương đi đến bên ta, đem ta kéo vào phòng, liền cùng với Sở Dực cách bàn mà ngồi. Hồng nương trai lại đứng bên cạnh Sở Dực.
“Phiêu a, đây là đại quan nhân của Hộ Quốc phu nhân Sở đại quan nhân.” Thái độ của Hồng nương vô cùng khác thường, trên mặt không có nét cười thay vào đó là thái độ vô cùng lo lắng.
“Xin chào ngài , Sở đại quan nhân .” Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng ta không có biểu hiện ở bên ngoài cử chỉ.
Sở Dực mỉm cười gật đầu, nhìn thoáng qua Hồng nương, Hồng nương lập tức nói: “Phiêu a, ngươi thật có phúc nha, Hộ Quốc phu nhân tính toán đem ngươi chuộc thân đưa vào hoàng cung hầu hạ Hoàng thượng.”
Oanh! Ngũ Lôi oanh đỉnh.
Sao lại có chuyện kỳ lạ thế này, sao lại mua một thanh lâu nữ tử đem vào cho Hoàng Đế được? A, được, đây chả phải có tình huống như thế này sao, chả lẽ ta đây sau đó liền cả đời vô danh trong hậu cung, cùng lắm được sủng ái được làm phi,hoặc là sinh ra hài tử nhung lại không có thân phận. Phong Thanh Nhã rốt cuộc chủ ý của ngươi là sao đây.