“Nơi này a, chính là phủ đệ của Thê chủ , Thê chủ chính là hộ quốc thê chủ lợi hại nhất đương triều! Thê chủ lợi hại như thế đương nhiên có thể lấy rất nhiều phu thị, Thê chủ còn có tam phu tứ thị nga.”
“Ôi ôi ôi ôi ôi”
Một ngụm nước miếng bị sặc.
“Tam, tam, tam phu tứ thị?!”
Cừ thật, không những có danh tiếng lại còn có rất nhiều chồng. Mơ hồ nhớ lại những lời nói của Nam Cung Thu Nguyệt đã nói với ta, ta đây liền nhớ kĩ mình có bảy lão công.
“Đương kim Hoàng đế kia, là nam hay nữ?”
“ Nam a, Thê chủ , Thê chủ , ngài không có việc gì chứ.” Tiểu Nhược khẩn trương vỗ lưng của ta, giúp ta thuận khí.
“Ta là hộ quốc thê chủ của vương triều gì?”
“Đại Đường Vương triều!” Tiểu Nhược tự hào nói.
Đại Đường…Cảm giác rất thân thiết.
“Thê chủ , còn có vấn đề gì thì ngày mai hãy hỏi, ngài vừa mới tỉnh hẳn nên uống chút thuốc rồi nghỉ nghơi thật tốt.” Tiểu Nhược chăm sóc ta, nói.
Cũng tốt, ta xác thật cũng mệt chết nha, Tiểu Nhược đỡ ta nằm xuống.
“Tiểu Nhược ở bên cạnh chủ tử, ngài có việc cứ bảo tiểu Nhược.” Tiểu Nhược bưng bát cháo đi và thổi tắt nến trong phòng.
“Tiểu Nhược.”
“Thê chủ , chuyện gì?”
“Ngươi…ngươi là nữ sủng của ta có phải hay không?”
“Ba” Âm thanh vỡ vụn vang lên, sau đó là một mãnh yên tĩnh.
“Tiểu Nhược, ngươi không sao chứ.”
“Không có, không có việc gì, là Tiểu Nhược lỡ tay không cẩn thận làm vỡ bát.”
“Thắp đèn lên nhặt đi, để khỏi bị thương tay.”
“Không có việc gì, không có việc gì, Tiểu Nhược sẽ cẩn thận.” Trong phòng mờ tối, ta thấy tiểu Nhược hình như đang bối rối. Ta nhìn nàng, không nhịn được mà giương lên một nụ cười trên khóe môi.
“Tiểu Nhược, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.”
“Không phải!” Tiểu Nhược đột nhiên nhảy dựng lên.
“Mặc dù, mặc dù Đại Đường Vương triều cũng dưỡng, dưỡng sủng nữ rất nhiều, nhưng, nhưng chủ tử không có cái…sở thích này, tiểu Nhược thật sự không có nói sai, Tiểu Nhược có thể thề.”
“A, chớ khẩn trương, ta chỉ muốn hỏi bảy người kia… đều nói là phu thị của ta nhưng lại không tới nhìn, mà chỉ có ngươi dốc lòng chiếu cố ta, ta liền thuận miệng hỏi một chút, ta không hi vọng bởi vì ta mất trí nhớ, mà bạc đãi ngươi.”
“Tiểu Nhược…Tiểu Nhược rất cảm kích Thê chủ có thể nghĩ cho tiểu Nhược như vậy, Tiểu Nhược đi chuẩn bị nước nóng, để nửa đêm chủ tử tỉnh liền có thể uống, tiểu Nhược xin cáo lui.”
Hưu! Tiểu Nhược trốn không thấy bóng dáng tăm hơi.
Ha ha, thú vị thật , nguyên lai thế giới này vẫn cho phép dưỡng nữ sủng. Lúc đầu còn tưởng nữ nhi quốc, lại không nghĩ rằng nam nhân có thể chấp chính, như vậy, niên đại này giống như hiện đại là nam nữ bình quyền (ngang hàng), chỉ cần có năng lực, nam liền có thể tam thê tứ thiếp, nữ có thể tam phu tứ thị.
Mặc dù Nam Cung Thu Nguyệt hồi báo lại bị tiểu Nhược ngăn chặn nhưng mỗi chữ hắn nói ta còn rất nhớ rõ, đi tới thế giới này, bất cứ tin tức gì ta cũng không thể buông tha, ta muốn thích ứng với thân thể mới này, cũng đồng thời tiếp nhận thân phận của nàng, sau đó chiếm giữ hết toàn bộ của nàng. Nếu không thì một ngày không xa sẽ có người nghi ngờ ta. Cái người Phong Thanh Nhã này hình như quản gíao bảy lão công của mình vô cùng không nghiêm cho nên bọn hắn hình như cũng không thèm để ý nàng cho lắm.
Vậy còn một người ở xa tên Trần Viễn tại sao không tới thăm Phong Thanh Nhã? Còn một người đi diện kiến Hoàng Thượng. Nam Cung Thu Nguyệt vì sao phải đặc biệt hồi báo? Chẳng lẽ cái người tên Thuần Vu cùng Hoàng Thượng có một chân (gian tình)? Phong Thanh Nhã kia chẳng lẽ bị cho đội nón xanh sao? ( S: Ai chưa hiểu chỗ này thì ta giải thích này, bên Trung Quốc người đàn ông nào có vợ ngoại tình sẽ bị gọi là đội nón xanh)
Ách…Nữ nhân thì đội cái gì? Mũ đỏ?
Hay là Hoàng Thượng không thể dưỡng nam sủng, nên mới mời Phong Thanh Nhã hổ trợ nuôi dùm?
Còn một người tên Hậu Huyền, tựa hồ cùng Phong Thanh Nhã có khế ước gì thì phải ? Nếu không đêm đó hắn cũng không chờ Phong Thanh Nhã mất trí nhớ mới vỗ vỗ môg bỏ chạy lấy người a?
Còn một người đang dưỡng bệnh, hình như tên Trùng Dương, trước đây hắn bị bệnh gì a? Gia đình này thật kì quái, tựa hồ rất tốt nhưng cũng không tốt, thú vị, thật thú vị !
***** *****
Mơ màng ngủ đến vài ngày sau, khi nàng lần nữa tỉnh dậy đã nhìn thấy trên giường có một đứa bé đang ngồi, tiểu nam hài trước mắt nhìn như năm, sáu tuổi, gương mặt như một cái bánh bao, rất khả ái, đôi mắt đen như trời đêm, chính giữa mi tâm có điểm chu sa, gương mặt phấn nộn mập mạp, nhìn rất muốn cắn một cái, mái tóc dài đen nhánh được một miếng vải tùy ý buộc lên đỉnh đầu dùng một cây trâm đơn giản màu vàng nhạt chế trụ, trên người mặc một tiểu bào sam màu đỏ, bên hông đeo đai lưng nho nhỏ, trên đai đeo có treo một túi hươg tinh xảo, rất khả ái, tựa như một cái oa oa.
Ai? Chẳng lẽ là nhi tử của Phong Thanh Nhã? Hắn thật sự đáng yêu, mặc kệ nó, trước tiên ôm một cái chơi đùa cái đã.
“Nhi a” (tiếng gọi trẻ em)
Ta đem tiểu nam hài ôm vào trong ngực, lại bắt đầu cọ cọ mặt phấn nộn của hắn. Thật mềm, thật quá mềm mại a. Kiếp trước ta là một người độc thân nên kiếp này được lão thiên bù đắp cho một cái nhi tử đi.
“Ngươi dừng tay lại cho ta!” Giọng trẻ con của tiểu nam hài vang lên, bất quá sao thấy lạnh lạnh nha.
“Dừng tay!” Tiểu nam hài rất không ngoan ở trong lòng ta xoay tới xoay lui, đã vậy còn dám đánh mặt ta, thật sự là không ngoan nha. Bất quá nhìn thấy hắn khả ai như vậy nên ta liền tha thứ.
“Tốt lắm, tốt lắm, ngoan, ngoan, nói cho mẫu thân… cha ngươi đâu?” Nữ nhân này thật ngốc, lấy nhiều lão công như vậy, khi sinh đứa nhỏ làm sao mà biết cha đứa nhỏ là ai? Chẳng lẽ dựa vào gương mặt phân tích?