Xoa xoa tay, ánh mắt híp lại thành một đường, tay cầm bát,khuôn măt vô hạn thỏa mãn.
Thuần Vu San San ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn ta,đã rất lâu rồi hắn không có biểu hiện giống trước kia,từ đâu bò tới rồi sau đó nũng nịu gọi “Thê chủ, thê chủ”, Thuần Vu San San bây giờ cuối cùng cũng đã giống một nam nhân bình thường.
“Thê chủ.”
“Cái gì?” Ta ngậm lấy miệng bát mà đáp lại.
“Hai người người vừa mới kể đó, tại sao bọn họ không thể cùng ở chung một chỗ?”
“A, vì bọn họ đều là nam nhân.” Ta nâng bát lên, húp canh vang lên tiếng sồn sột , “A… Thật là rất thỏa mãn a.” Loại thỏa mãn này giống như là trời đông lạnh lẽo đói bụng được ăn một món canh nóng ấm, hoặc là sắp chết khát mà lại được uống một ly trà mát, ấm áp và thỏa mãn từ trong lòng tràn ra .
“Cám ơn ngươi Thuần Vu San San, mỗi ngày đều cho ta được ăn ngon như vậy.”
Thuần Vu bỗng cúi mặt xuống, không phải là hắn không có nghe thấy lời nói của ta, là tại vì ta đã đem bát đẩy đến trước mặt của hắn: “Cái…này ta không có rửa bát bao giờ”
“A. được mà.”Thuần Vu từ trong thất thần thanh tỉnh lại, nhìn thấy cái bát ta đã ăn sạch sẽ, ánh mắt hắn hiện lên tia thủy quang ta không thể giải thích được.
“Thuần Vu San San.”
Thuần Vu ngẩng mặt lên, cặp mắt hồ ly của hăn bây giờ vẫn đen tối hắc ám, ta thở dài, xoa mặt của hắn, “Mỗi con người trong tận đáy lòng của mình đều cất chứa một cái hộp, ngươi có biết được trong hộp đó là để cái gì không?”
Thuần Vu lắc đầu, trong lòng bàn tay của ta vẫn lưu lại cảm giác da thịt bóng loáng, ta thu lại tay, ôn nhu mỉm cười: “Là người mà ngươi yêu thương nhất, cất giấu ở tận đáy lòng.” Ta đem tay của hắn đặt ở trái tim, “Ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi với bất cứ ai, vì nàng chắc chắn sẽ cảm giác được tình cảm đó.”
Bàn tay đặt lên tim của Thuần Vu từ từ siết chặt lại áo,hàng lông mi dài bao trùm lại đôi mắt đầy cảm kích của hắn, ta đứng dậy rời đi, phía sau là Thuần Vu đang nhẹ nhàng hô hấp.
Nhìn vào khoảng không vũ trụ xa xa, bất tri bất giác ta đã đi tới cái thế giới này được ba tháng, không khí đã bắt mang theo mùi vị của đầu hè, nhìn lại lòng bàn tay, ha ta coi như vẫn chiếm được tiện nghi của Thuần Vu San San , tại sao da tay của hắn lại tốt như thế chứ.
Thật đáng tiếc, một nam nhân như vậy mà lại là của người khác. Thư Thanh Nhã a Thư Thanh Nhã, chả lẽ lại cướp lại hắn, gần quan được ban lộc, bây giờ Thuần Vu San San còn ở trong Hộ Quốc phủ nếu ngươi muốn thì hắn làm sao có thể trốn được?
Ha ha ha… Từ tận trong đáy lòng của ta nhịn không được mà nở một nụ cười đểu cáng, ta chạy đến bên dưới một cây đại thụ, ôm lấy thân cây rồi bắt đầu cười ngây ngô.
Không sai, phải đoạt lại Thuần Vu San San,hắn cùng với Lãnh Nguyệt Dao chắc chắn không có kết cục tốt, hắn không có can đảm để chết, hắn là một nam nhân hiểu biết, biết nếu như hắn vẫn cùng Lãnh Nguyệt Dao phát triển tình cảm thì Lãnh gia đối với hắn cũng không có gì là tốt cả.
Nếu như bọn họ dám bỏ trốn thì gia tộc Thuần Vu sẽ lâm vào nguy cơ, theo cách hắn đối xử tôn kính với cha của mình như vậy, thì biết rõ hắn là một người con có hiếu,nam nhân tốt như vậy có thể đi đâu tìm được đây? Còn hơn là để cho hắn si tình với Lãnh Nguyệt Dao, nha, người này quả thật đúng là lão thiên gia ban cho ta, nếu như ta buông tha cho hăn như vây không phải là tự ngược bản thân mình sao!
Lúc này ta đang cười rất là liều lĩnh, “Hưu!” Một tiếng, chỉ cảm thấy ở cổ mình xuất hiện cỗ khí lạnh lẽo, ta giật mình một cái, dư quang ở khóe mắt nhìn thấy rõ ràng một bóng đen âm khí dày đặc.
“A!” Ta theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi, lúc thấy rõ được cái bóng đen là ai,ta thở dài một hơi ,hóa ra là Nam Cung Thu Nguyệt.
Nhưng hình như tâm tình của hắn hình như không được tốt cho lắm, hắn nghiêm mặt đứng dưới ánh trăng, giống như một pho tượng thần bóng đêm.
“Thần, Nam Cung Thu Nguyệt?”
Trên tay Nam Cung Thu Nguyệtcầm một chiếc áo choàng, khuôn mặt bình tĩnh,con ngươi của hắn đen bóng lóe sáng sắc lẻm.
“Ngươi, hình như tâm tình không được tốt cho lắm?”
“Một mình người làm cái gì mà lại đứng cười ngây ngốc ở chỗ này !” hắn nói ra những lời này rất là rất nặng nề, ta sửng sốt, cho tới nay, Nam Cung Thu Nguyệt đối với ta đều là giọng điệu ôn nhu , trừ những lúc ta với hắn cáu gắt lẫn nhau ra thì Nam Cung Thu Nguyệt chưa từng nói giọng giận dỗi như vậy…, ở nơi này nam nhân đều dễ dàng giạn dỗi như vậy sao.
Ta bắt đầu mặt đối mặt với hắn.
“Ta hy vọng ngươi phải rõ ràng, cho dù Thuần Vu San San không thể cùng Lãnh Nguyệt Dao ở chung một chỗ, ngươi cũng không thể có ý nghĩ không an phận đối với hắn!” Hắn nhảy vọt lên tiến tới, đem áo choàng trùm lên người của ta.
Bóng dáng to lơn của Nam Cung Thu Nguyệt che khuất ánh mặt trăng trước ta, ta cúi đầu, nhìn vạt áo của hắn, không nhịn được nói thầm: “Tưởng tượng thôi cũng không được hả.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì?” Ta từ trong tay của hắn giật lại dây buộc, “Để tự ta làm, ta không phải là tiểu hài tử.” đi ra khỏi cái bóng của hắn, lập tức cảm giác được không khí rất thoải mái.
“Ta không phải là có cái ý nghĩ đó…” Nam Cung Thu Nguyệt giọng điệu ôn nhu trở lại, “Chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, dù sao, đây cũng không phải là thân thể của ngươi…”
“Nhưng nếu như cả đời này không thể đổi lại được thì sao?” Ta đột nhiên xoay người nhìn hắn, áo choàng ở trong gió bay thành một vòng cung, “Ngươi bắt ta vĩnh viễn phải đóng giả phu thê với các ngươi cả đời? Vĩnh viễn ta không thể thích được người khác?”
Nam Cung Thu Nguyệt kinh ngạc đứng ở dưới bóng cây, bóng cây đen thẫm kia đã hoàn toàn che giấu được vẻ mặt của hắn lúc này.
“Nam Cung Thu Nguyệt , ta không phải là kẻ ngốc mà có thể trông coi được trái tim của mình, hơn nữa,là tâm tình thì ai có thể nắm giữ đươc? Thích thì chính là thích , chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ có cảm giác động lòng hay sao? Nếu như không có, thì đó chắc chắn là do ngươi chưa gặp được một nữ nhân có thể làm cho ngươi động lòng . Đến lúc đó, ngươi sẽ phát hiện, lòng người,là ý thức không thể khống chế, đến lúc đó, tâm của ngươi, chỉ biết để cho nàng khống chế. Ngươi hẳn rất là may mắn, vì trong hộ quốc phủ này không có nam nhân nào ta thích, một khi nếu có, ngươi chắc chắn không thể ngăn cản được ta.” ánh mắt của ta giống như một mũi nhọn lợi hại đâm thẳng vào Nam Cung Thu Nguyệt , ta hy vọng hắn rõ ràng, ta không cách nào đáp ứng được lời hứa không thể thích nam nhân nào đó với hắn được, bởi vì điều này rõ ràng là không có khả năng!
Không thể tuân thủ , chỉ là vì ngươi có thể gặp được người mà ngươi thật lòng yêu thương hay không mà thôi.
Gió nhẹ thổi qua, côn trùng kêu rả rích, lá cây sàn sạt bay múa, làm xáo trộn ánh trăng chiếu dưới mặt đất.
“Thê chủ.” Nam Cung Thu Nguyệt từ trong bóng đêm đi ra, trên mặt hắn lộ vẻ trước sau như một mỉm cười, “Người ở cùng với Thuần Vu San San đã ăn thử dưa leo hắn trồng hay chưa?”
“Dưa leo!” Ta kinh ngạc, “Ta ..dị ứng.. quả đó.”
“Dưa leo mà cũng dị ứng sao?” Nam Cung Thu Nguyệt ngờ nghệch, “Dưa leo Thuần Vu San San trồng ăn rất ngon, mỗi lần ta đi ngang qua nơi của hắn thì đều muốn ăn.”
“A? A.” Thế giới nội tâm quái ác, hại ta nghĩ bậy bạ tới ý nghĩa khác.
Nam Cung Thu Nguyệt hình như đã trở về trạng thái bình thường: ” Thuần Vu San SAn rất thông minh, hắn có một cái phòng là phòng chuyên dùng để trồng rau dưa và trái cây, cho nên chúng ta có thể ăn cả những rau dưa trái mùa nữa, thê chủ mới vừa từ đó ra mà không có phát hiện sao?”
Ta nháy mắt ,nơi hắn ở có hai gian phòng。mỗi gian đều đóng của, ta cũng không thể tùy tiện mở ra,không lẽ lần sau tới nên nói với Thuần Vu San San: “hắc, ngươi mau mở ra cho bổn thê xem.” dù sao Thuần Vu San SAn cũng đã đồng ý cho ta tới tìm hắn để thị tẩm cơ mà.
Nam Cung Thu Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện: “Thê chủ vẫn nên đi xem một chút, trần nhà của gian phòng này là thủy tinh hiếm có, vào ngày xuân sáng rỡ, ánh mặt trời từ thủy tinh chiếu vào, làm cho gian phòng rất đẹp.”
Hừ, không phải chỉ là nhà kính thôi sao. Ta đi ở phía sau hắn liếc xéo hắn vài cái, từ từ đuổi kịp bước chân hắn.