Phía ngoài còn có thêm một tầng màn màu tím thanh nhã, nàng đưa tay vén lên thì thấy một chiếc bàn nhỏ cũng được sơn màu tím, trên bàn có một cái lò hương cửu phượng bằng đồng nhỏ, hương thơm thanh mát tỏa từ trong lò, quanh quẩn trong không khí, hương thơm nàng ngửi được chính là hương này. Đầu giường còn có một hàng bình phong hoa văn lưu ly, thêu hình chim hỉ tước đậu trên cành hoa, trông rất sống động. Sàn nhà bằng đá cẩm thạch, cửa sổ màu đỏ thẫm được điêu khắc tinh xảo, đàn mộc thơm mát, rèm nối tiếp rèm, cả gian phòng bài trí rất hoa lệ, nhưng không thô tục, tao nhã lại rất khác biệt, tràn đầy sự ấm áp yên lặng, khiến người ta có cảm giác chỉ có thể dùng tươi mát thanh nhã để hình dung.
Nơi này rốt cuộc là đâu? Sao lại có cảm giác như lạc vào hoàng cung cổ đại?
Tống Vãn Ca còn nhớ rõ mình từ ban công tầng hai mươi nhảy xuống, không lâu sau đã thấy mình rơi vào một lốc xoáy đen, thân thể rơi xuống rất nhanh, những chuyện sau đó không còn nhớ nữa.
Như vậy nàng chắc hẳn là bị lốc xoáy cuốn đến nơi đây, Tống Vãn Ca thầm nghĩ. Vậy nàng bây giờ rốt cuộc là sống hay đã chết? Ôi, đau đầu quá! Nàng hy vọng mình đã chết, nàng còn muốn tìm ba mẹ nàng!
Nghĩ đến đây, Tống Vãn Ca chợt cảm thấy huyệt Thái Dương đau đớn, muốn đưa tay xoa một chút, nhưng lại bất giác phát hiện cánh tay mình bị cái gì đó giữ chặt.
Nhíu nhíu mày, Tống Vãn Ca xoay mặt nhìn vào bên trong giường, nhìn thấy cánh tay mình bị một đứa bé trai ôm chặt. Đứa bé trai có vẻ như đang trong mộng đẹp, ngủ say sưa, khóe miệng còn chảy nước miếng xuống, chảy cả lên cánh tay nàng.
Trông thấy nước miếng ràn rụa, trán Tống Vãn Ca đen thui, khẽ cử động, gỡ tay ra.
Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa mới định xuống giường xem xét nơi mình đến, đứa bé trai đang ngủ mơ đột nhiên tỉnh dậy.
"Tỷ tỷ, tỷ rốt cục cũng tỉnh? Thật tốt quá, tỷ tỷ tỉnh dậy rồi, Trần nhi không phải sợ nữa. “ Đứa bé trai dụi dụi đôi mắt mơ ngủ, nhào vào lòng Tống Vãn Ca, ôm cổ nàng kêu lên vui vẻ. "Tỷ tỷ, tỷ ngủ nhiều ngày rồi vẫn không tỉnh lại, Trần nhi rất sợ, vẫn luôn đến ngủ trên giường tỷ!" Vừa nói vừa cọ mạnh vào cổ nàng, đeo dính vào nàng.
Tống Vãn Ca bị một đứa bé trai đột nhiên làm thế này thì hoảng hốt, hồi lâu mới phản ứng, nét mặt bất giác đen thêm mấy phần, khóe miệng đã hơi co quắp.
"Bạn nhỏ à, em là ai? Tại sao gọi chị là tỷ tỷ?" Tống Vãn Ca đưa đứa bé trai trên người xuống, sau đó đặt vào trong giường, ánh mắt mang nghi hoặc nhìn từ trên xuống dưới nó, không khỏi âm thầm kinh hãi.
Đứa bé này thật xinh đẹp nha! So với búp bê còn đáng yêu hơn, ngũ quan tinh xảo không chút khuyết điểm, quả thực xinh đẹp đến không cách nào hình dung nổi, nếu có một em trai xinh xắn như thế này thì thật tốt.
"Tỷ tỷ, đệ là Trần nhi, tỷ sao lại không nhận ra đệ rồi? Hu hu hu... hu hu... “ Đứa bé trai vẻ mặt tủi thân, chớp đôi mắt đã lưng tròng nước, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn đau lòng khóc lên, tựa như món đồ chơi yêu thích đã bị người khác cướp đi.
Tống Vãn Ca ngây ngốc nhìn nó, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"A... bạn nhỏ giỏi nào, đừng khóc, đệ gọi Trần nhi đúng không, tỷ tỷ nhớ kỹ, đừng khóc ha... “ Tống Vãn Ca hơi bối rối đem khuôn mặt đầy nước mắt của đứa bé trai ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng nó, dịu dàng an ủi. Nàng chưa từng dỗ dành ai, nói gì đến đứa bé.
Bất quá đứa bé trai trước mắt dễ thương đáng yêu như vậy, làm cho nàng tự nhiên muốn thương yêu che chở, nước mắt nó dường như có thể dễ dàng làm nàng mềm lòng.
Có lẽ là nàng cô đơn, tuyệt vọng, trong một lúc, tình thân, tình bạn và tình yêu đều bỏ nàng đi. Nàng sợ lại bị phản bội, sợ bị lừa gạt, sợ sự dối trá ghê tởm, không tin tưởng vào tình yêu và tình bạn. Nhưng tâm hồn của trẻ con vốn trong sáng thuần khiết nhất, nàng tình nguyện mở lòng với đứa bé trai trước mặt, chỉ mở lòng với một mình nó.
"Tỷ tỷ, để muốn thơm!" Đứa bé trai ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, đột nhiên nói, đôi mắt loé ra sự mong muốn.
Tống Vãn Ca lặng đi một chút, lập tức cười rồi hôn lên mặt nó một cái. Hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh cảm giác không tệ chút nào, khiến nàng lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia một cái nữa.
"Hì hì, tỷ tỷ không có ngủ đến ngốc, còn hiểu thơm nghĩa là gì, Trần nhi thật vui!" Đứa bé trai vui sướng vỗ bàn tay nhỏ bé, mặt cười tươi như hoa.
Nhưng Tống Vãn Ca nghe lời nói của nó thì dở khóc dở cười. Thế là sao đây, ngủ cũng có thể làm người ta ngu ngốc sao? Còn có, nàng biết thơm chính là hôn nhẹ, chyện này liên quan gì đến nàng ngủ hay không ngủ? Đứa bé trai này nói chuyện không hiểu gì cả!
Haiz, đừng để ý đến lời nói của trẻ con! Đừng để ý đến lời nói của trẻ con!
"Được rồi, bạn nhỏ, đệ biết nơi này là đâu không?" Tống Vãn Ca lắc đầu, chỉ muốn biết mình đang ở nơi nào mới quan trọng.
"Tỷ tỷ, đệ không phải bạn nhỏ, đệ gọi là Trần nhi, trước kia tỷ cũng gọi đệ là Trần nhi mà. “ Đứa bé trai bĩu môi, tỏ ra đối với cách xưng hô ‘bạn nhỏ’ này rất bất mãn. “Tỷ tỷ tại sao lại gọi đệ là bạn nhỏ, tỷ có phải không thích Trần nhi rồi không? Hu hu hu...Tỷ tỷ không thích Trần nhi rồi... “
"Ấy, đệ sao lại khóc nữa?" Tống Vãn Ca chưa từng cảm thấy mình bất đắc dĩ như vậy, nàng thật sự bị đứa bé trai trước mắt này đánh bại rồi. “Bạn... Trần nhi, đệ đáng yêu xinh đẹp như vậy, tỷ tỷ sao lại không thích đệ được? Ngoan nào, đừng khóc nữa... “
"Vậy sau này tỷ tỷ không được gọi đệ là bạn nhỏ nữa, phải gọi đệ là Trần nhi như trước đây. “ Đứa bé trai mở hai mắt thật to nhìn Tống Vãn Ca, đôi mắt mang theo nước mắt, biểu hiện thật đáng yêu, làm cho Tống Vãn Ca bất giác buồn cười, trong lòng càng thêm phần yêu thích nó.
"Được được, tỷ tỷ sau này gọi đệ là Trần nhi, tiểu yêu tinh!" Tống Vãn Ca búng nhẹ mũi nó một cái, càng nhìn càng cảm giác đứa bé rất đáng yêu.
"Trần nhi, đệ còn chưa trả lời tỷ tỷ vấn đề vừa nãy? Đệ biết đây là đâu không?" Tống Vãn Ca sợ đứa bé này lại ngắt lời như trước, vì vậy vội nói dối, "Trần nhi, đệ cũng biết tỷ tỷ ngủ nhiều ngày rồi. Vừa mới tỉnh lại, cho nên, có rất nhiều việc tỷ tỷ nhất thời nhớ không rõ lắm, đệ mau nói cho tỷ tỷ một chút đi. “
"Ồ, vậy Trần nhi nói cho tỷ tỷ. “ Đứa bé trai chớp chớp đôi mắt to trong suốt nói, "Tỷ tỷ, nơi này là Hoàng cung Tuyết Lân quốc, cũng là nhà của chúng ta. Đệ là tiểu thái tử Tuyết Lân quốc, còn tỷ là công chúa Tuyết Lân quốc. Ôi chao, Trần nhi quên nói cho phụ hoàng và mẫu hậu rồi, bây giờ Trần nhi đi gọi phụ hoàng và mẫu hậu đến. “
Đứa bé trai nói liến thoắng, Tống Vãn Ca còn chưa kịp phản ứng, đã trở mình nhảy xuống giường chạy ra ngoài điện. Vừa chạy vừa vui vẻ hô: "Phụ hoàng, mẫu hậu, tỷ tỷ tỉnh lại rồi! Tỷ tỷ tỉnh lại rồi!" Giọng nói thánh thoát non nớt vang vọng cả trong ngoài điện.
Hoàng cung? Thái tử? Công chúa? Phụ hoàng? Mẫu hậu?
Đến khi Tống Vãn Ca khó khăn tiếp nhận những lời này, phản ứng đầu tiên của nàng là: không lẽ nàng đã xuyên không rồi hồi sinh? Trời ạ, nàng không phải, không phải như thế chứ?