“Đúng vậy đúng vậy, Hoàng hậu nương nương, ngườii giúp đỡ nô tài, nhanh chóng xuống đây đi, ngồi trên cây cao như vậy nguy hiểm lắm!” Minh Vũ, Minh Lôi và Minh Điện cũng nhất nhất tiến lên gia nhập hàng ngũ khuyên bảo.
Tuy rằng bọn họ không biết hoàng thượng lại chọc phải Hoàng hậu nương nương chỗ nào, nhưng gần đây Hoàng hậu nương nương càng ngày càng phiền chán, càng ngày càng lo âu, cũng càng ngày càng không vui. Nhìn Hoàng hậu nương nương như vậy, cả đám bọn họ đều không đành lòng, bọn họ chỉ muốn nhìn thấy Hoàng hậu nương nương mỗi ngày đều lộ ra lúm đồng tiền như hoa, vui vẻ khoái hoạt.
“Minh Phong, Minh Vũ, Minh Lôi, Minh Điện, bốn các ngươi đã chạy tới sao? Nhanh chóng rời đi cho ta, nói cho các ngươi biết, bây giờ tâm tình ta cực kỳ không tốt, đừng quấy rầy ta phát tiết cảm xúc!” Tống Vãn Ca lau nước mắt trên mặt, sau khi ném xong hoa, trực tiếp đem giỏ hoa trống không cũng ném xuống. Rồi sau đó đứng lên, lại bò lên một cành cao hơn.
“Hoàng hậu nương nương, van xin người đừng bò lên nữa, nguy hiểm!” Minh Phong lo lắng đề phòng cầu khẩn, nếu không phải sợ bị hoàng thượng bổ một chưởng, hắn đã sớm tung người lên ôm Hoàng hậu nương nương xuống.
“Minh Phong, mấy người các ngươi lui xuống trước đi.” Long Ngự Tà vẫn đứng ở bên cạnh không lên tiếng rốt cục mở miệng. Sắc mặt âm u, như là điềm báo bão táp sắp xảy ra.
“Dạ, hoàng thượng!” Minh Phong âm thầm thở dài một hơi, mang theo ba người khác nhanh chóng lui xuống.
“Ca Nhi, xuống! Nàng rốt cuộc còn muốn náo loạn tới khi nào?” Long Ngự Tà lạnh lùng nhìn chăm chú bóng dáng mảnh khảnh trên cành cây kia, một đôi mày kiếm chau thật chặt, thần sắc trên mặt càng thêm lo lắng.
“Không cần chàng lo! Cho dù thiếp ngã xuống chết cũng không cần chàng trông nom! Mời chàng đi cho, thiếp hiện giờ không muốn thấy chàng hu hu hu.....” Tống Vãn Ca lớn tiếng khóc quát Long Ngự Tà dưới cây, nghĩ đến hắn bá đạo ngang ngược, nghĩ đến hắn không có khả năng sẽ cho mình và Liên Mặc ở cạnh nhau, nước mắt lại không tự chủ được chảy ra ngoài, lau thế nào cũng không hết.
“Hừ, nàng không xuống cũng được, ta đây sẽ ôm nàng xuống!” Long Ngự Tà hừ lạnh một tiếng, lời còn chưa dứt, bóng dáng cũng đã bay vút lên trên cây, mạnh mẽ ôm Tống Vãn Ca xuống.
“Long Ngự Tà, chàng buông, mau buông!” Tống Vãn Ca ở trong lòng Long Ngự Tà chống đẩy, vừa khóc vừa dùng sức vuốt lồng ngực của hắn. "Hu hu hu.... Ai bảo chàng ôm thiếp xuống dưới.... Hu hu hu.... Chàng mau thả thiếp lại trên cây đi, hu hu hu.... “
“Ca Nhi, đừng hồ nháo như vậy, nhẫn nại của ta cũng có hạn!” Long Ngự Tà cau chặt mày, bắt lại đôi bàn tay đang đánh vào ngực mình của Tống Vãn Ca, trong mắt lướt qua một chút đau lòng và bị thương.
“Thiếp cứ muốn hồ nháo, không mượn chàng xen vào, hu hu hu.”
Tống Vãn Ca không ngừng khóc thút thít, căn bản không để ý tới giờ này sắc mặt Long Ngự Tà có bao nhiêu âm trầm có bao nhiêu khó coi. Đang muốn đẩy hắn ra, chợt thấy bên hông căng thẳng, lập tức bị hắn ôm lấy, không khỏi hoảng sợ. "A! Chàng làm gì thế? Long Ngự Tà, chàng muốn bế thiếp đi đâu?”
“Về phòng!” Lạnh lùng phun ra hai chữ, Long Ngự Tà không thèm nhắc lại, trực tiếp ôm Tống Vãn Ca đi nhanh về phòng ngủ ở biệt viện. Thẳng đến tiến vào nội thất, hắn mới buông nàng ra. Trong phòng rất yên tĩnh, ai cũng không nói gì, chỉ trừ bỏ tiếng nức nở không lớn không nhỏ của Tống Vãn Ca.
Trầm mặc thật lâu, Long Ngự Tà bỗng nhiên vươn tay nâng cằm Tống Vãn Ca lên, động tác mềm nhẹ vô cùng lau chùi nước mắt trên mặt nàng. Thẳng đến nàng không hề khóc, mới sâu kín nói: “Ca Nhi, đêm nay thu thập xong hành lý, ngày mai chúng ta lập tức lên đường quay về Phượng thành. Liên Mặc hẳn là còn nửa tháng nữa sẽ trở về tìm nàng rồi, ta sẽ cùng nàng quay về Liên Ca lâu chờ hắn trở về.”
“Long Ngự Tà, chàng... làm sao chàng biết Liên Mặc sắp trở lại?” Tống Vãn Ca nghẹn họng nhìn Long Ngự Tà trân trối, vì lời nói của hắn mà kinh ngạc không thôi.
“Ca Nhi, hàng tháng nàng đều mơ thấy Liên Mặc, những lời nàng nói mớ ta đã sớm nghe được rõ ràng, bao gồm hắn nói với nàng ước hẹn ba năm gì đó, cũng bao gồm ba năm này nàng vẫn đều yên lặng chờ hắn. Kỳ thật, cái gì ta cũng biết, ta chỉ là cố ý không nói ra mà thôi.
Ca Nhi, ta biết nàng yêu Liên Mặc, thậm chí còn nhiều hơn so với yêu ta, phân lượng của hắn ở trong lòng nàng dù nhiều dù ít đều nặng hơn ta.” Nói tới đây, ánh mắt Long Ngự Tà nháy mắt trở nên có chút tối, trên vầng trán cũng bị lây u buồn và sầu não. "Ca Nhi, ta vẫn chờ nàng chủ động mở miệng, chờ nàng thẳng thắn đối với ta, dụng ý của nàng ta biết, trước kia nàng kể những chuyện xưa nữ tôn cho ta, cùng với tư tưởng nữ tôn cái gì nữ tử cũng có thể tam phu tứ thiếp, dụng ý nàng kể cho ta nghe là vì để ta có thể chấp nhận Liên Mặc, muốn cho ta đồng ý cùng Liên Mặc chia xẻ nàng.
Mà sau đó nàng hai lần ‘Hồng hạnh ra tường’, cũng là vì đạt tới mục đích này. Về phần gần đây nàng trở nên càng ngày càng phiền chán, càng ngày càng lo âu, cũng càng ngày càng không vui, xét đến cùng toàn bộ cũng là vì Liên Mặc,... Ca Nhi, tuy rằng ta bá đạo, tham muốn giữ lấy nàng, cũng vô cùng mãnh liệt, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta không dám chặt chẽ gi-am cầm nàng nữa, cho nàng chỉ thuộc về một mình ta. Ta sợ rồi, ta sợ ta nếu còn cuồng nịnh bá đạo không chịu thoái nhượng giống như trước, ta sẽ lại mất nàng.
Hậu quả như vậy ta không dám đón nhận lần thứ hai, đau đớn đau thấu tim như vậy chỉ cần trải qua một lần đã đủ để ta run rẩy trái tim băng giá, kinh hoàng sợ hãi cả đời, ta thật sự sợ. Ca Nhi, nếu không có Liên Mặc, lần đó sau khi nàng trúng độc cũng sẽ không sống lại. Nếu không có Liên Mặc, hơn năm năm trước ta cũng đã chết ở Thiên Ma giáo. Cho nên nói, hạnh phúc của hai người chúng ta đều là Liên Mặc ban cho, ta thật sự cảm kích hắn. Cho nên, cho dù ta sẽ đau thương khổ sở, ta vẫn thật lòng chấp nhận hắn. Ca Nhi, đừng phiền não lo âu nữa, ta thật sự tình nguyện cùng Liên Mặc chia xẻ nàng.
Ta nói rồi, vì nàng, cái gì ta cũng có thể sửa. Nàng không thích chuyên chế bá đạo của ta, ta đây về sau sẽ chầm chậm học được thu liễm, ta sẽ không ăn dấm chua của Liên Mặc. Chỉ cần là người Ca Nhi yêu, ta sẽ cố gắng thử đi tiếp nhận, ta thật sự không chịu được khi thấy nàng có một chút không vui vẻ nào nữa.”
Nghe xong những lời thật lòng của hắn, Tống Vãn Ca giật mình sửng sốt một hồi lâu sau mới tìm về được âm giọng của mình: “Long Ngự Tà... Chàng nói đều là sự thật sao? Chàng thật sự tình nguyện nhận Liên Mặc sao? Chàng thật sự không ngại thiếp một nữ hai chồng sao?” Nàng thật sự không thể tin được Long Ngự Tà lại chịu chấp nhận. Nói ra lời như vậy, hắn là một đế vương bá đạo, lại cam tâm tình nguyện cùng Liên Mặc chia xẻ nàng? Nàng thật sự là rất rung động rồi, cũng quá cảm động.
“Ca Nhi, chẳng lẽ nàng hy vọng lời ta mới vừa nói là đùa với nàng sao?” Long Ngự Tà vươn tay xoa hai má Tống Vãn Ca, có chút chua xót cười cười. "Ca Nhi, ba năm nay có thể một mình có được nàng, có thể mang theo nàng đi khắp đại gi¬ang nam bắc, xem non xanh nước biếc, nắm tay tiêu dao, cùng trải qua cuộc sống vui vẻ, ta cũng nên thỏa mãn. Ta không dám quá tham lam, sợ mình không biết thỏa mãn sẽ phải chịu bị lão thiên gia trừng phạt, khiến cho ta lại mất nàng.”
“Chồng, chàng thật tốt! Cám ơn chàng nhường bước và thành toàn!” Tống Vãn Ca ôm chặt eo Long Ngự Tà, đem mặt mình vùi sâu vào trong ngực của hắn, đáy lòng vừa vui vẻ, vừa hưng phấn, vừa kinh hỉ, lại vừa cảm động, nước mắt trong mắt long lanh gợn sóng. Yên lặng một hồi lâu, bỗng ngẩng đầu lên nhìn Long Ngự Tà, nhỏ giọng ngập ngừng nói, “Chồng, nếu chàng thật vô cùng muốn SM… thiếp.... thiếp sẽ phối hợp một lần. Bất quá, chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!”
Dứt lời, Tống Vãn Ca lại vùi đầu vào trong lòng Long Ngự Tà, chờ hắn cảm động đến rơi nước mắt đối với mình. Nhưng, 1 phút trôi qua, 2 phút trôi qua... 5 phút trôi qua, Long Ngự Tà vẫn không đáp lại gì. Còn đang nghi hoặc, chỉ nghe thấy Long Ngự Tà đột nhiên cười ha ha lên, tiếng cười sung sướng quanh quẩn trong toàn bộ không khí.
“Chồng, chàng cười cái gì? Chàng bình thường không phải ở bên tai thiếp lải nhải muốn chơi SM sao?” Tống Vãn Ca vểnh miệng giận mắng Long Ngự Tà, trên mặt rõ ràng mang theo bất mãn. Hừ, nàng khó được cảm động quyết định thỏa hiệp hồi báo hắn, hắn lại cười đến vui vẻ như thế, như là đang chê cười nàng, có ý gì! "Chồng, không phải chàng nói chàng rất muốn thể nghiệm khoái cảm dùng roi đánh, nhỏ nến lên người và trói lại trên ghế sao?”
“Ha ha, Ca Nhi, nàng thật đúng là không phải khoái cảm đáng yêu bình thường! Ta bình thường nói những lời này đều là chọc nàng, nàng thật cho là làm thật?” Long Ngự Tà buồn cười lắc đầu, sau một lúc lâu mới dừng lại ý cười, một tay ôm eo nhỏ của Tống Vãn Ca, tay kia thì sủng nịch điểm cái mũi của nàng, dịu dàng nói, “Ca Nhi, ta làm sao có thể ngược đãi nàng! SM kia cũng đều là nàng nói cho ta biết nha, tuy là nghe mới mẻ kích thích, nhưng cũng không có nghĩa ta có hứng thú đi nếm thử, hơn nữa luyến tiếc đem nàng làm đối tượng thí nghiệm.”
“Thì ra là như vậy, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ha ha!” Tống Vãn Ca cười đến ngọt ngào, âm thầm thở ra một hơi thật lớn. Nàng còn nhớ rõ khi nàng kể SM cho Long Ngự Tà, mỗ rồng bá vương luôn mắt toát ra ánh sáng, một dáng vẻ nóng lòng muốn thử còn khẩn cấp, sợ tới mức nàng ứa ra mồ hôi lạnh. Phải biết rằng, nàng cũng chỉ là một người thích nghe người khác chơi SM, nhưng tuyệt không tình nguyện bị đức ông chồng nhà mình làm SM. Dùng roi đánh? Nhỏ sáp? Trói trên ghế? Á, ngẫm lại khiến cho nàng sởn cả gai óc.
“Chồng, chàng đối với thiếp thật tốt!” Cảm động chớp chớp đôi mắt long lanh, Tống Vãn Ca hơi hơi đỏ mặt, chủ động hôn lên môi Long Ngự Tà xem như là thưởng cho hắn.
“Ca Nhi, chỉ một cái hôn còn chưa đủ!” Long Ngự Tà sờ sờ môi của mình, ánh mắt ám muội chặt chẽ nhìn dung nhan yêu kiều của Tống Vãn Ca, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười xấu xa tà mị, trong mắt lại lóe lên chủ ý mà chỉ cần liếc qua đã biết chắc là không có ý gì tốt.
“Chồng, cái đó... Vậy chàng... Chàng còn muốn thế nào?” Tống Vãn Ca bị ánh mắt tà tứ ám muội của Long Ngự Tà nhìn xem tâm hốt hoảng, trong đầu đổ chuông mãnh liệt, trực giác mỗ rồng bá vương lại muốn ‘Tra tấn chà đạp’ phá hư mình.
“Ca Nhi, chúng ta hình như có một thời gian không chơi đùa cos¬play rồi, ta đối với cái này có vẻ có hứng thú. Không bằng đêm nay chúng ta chơi trò chơi tiểu công Đế vương cường thế, xấu xa đánh với tiểu thụ nhu nhược, dịu ngoan, nho nhỏ như thế nào?” Long Ngự Tà tà ác nhíu mày, ánh mắt sắc sắc như có như không đảo qua cái mông Tống Vãn Ca.
“Không cần!” Tống Vãn Ca đẩy Long Ngự Tà ra, hai tay ý thức che cái mông của mình, mặt cười đỏ bừng trừng mắt hắn, xấu hổ và giận dữ không thôi quát nói, “Long Ngự Tà, tên đại biến thái chàng, thiếp không muốn chơi trò chơi đam mỹ cường công nhược thụ này với chàng!”
“Ca Nhi, cái này không phải do nàng! Nàng không muốn phối hợp cũng phải phối hợp, đối với trò chơi gọi cos¬play này ta làm không biết mệt đâu! Nhất là cách chơi của Đế Vương cường thế tà ác đánh với tiểu thụ dịu ngoan nhu nhược, ta khá cảm thấy hứng thú, cũng vạn phần chờ mong!” Long Ngự Tà vừa nói vừa cười vẻ mặt đáng đánh đòn, vươn tay vội muốn kéo Tống Vãn Ca đang thoát đi vào trong lòng. "Ca Nhi, nàng trốn không thoát đâu!” (#Ami: á á ca biến thái quá á...)
“Đừng!” Tống Vãn Ca sợ tới mức quát to một tiếng, giờ phút này nàng thật sự là hối hận, nàng ngàn không nên vạn không nên nói cho hắn loại quỷ cos¬play này, làm cho hắn bỏ thêm vào một loại hứng thú biến thái lại ác liệt như thế. Nàng thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống! Vô cùng oán giận trừng mắt nhìn Long Ngự Tà một cái, bằng tốc độ nhanh nhất lao ra cửa phòng, vừa chạy vừa hô to, “Cứu mạng! Cứu mạng! Hiên, huynh nhanh chóng lại đây cứu ta, ta sắp bị Long Ngự Tà tàn bạo chết!”
Lời còn chưa dứt, Hàn Kỳ Hiên mặc áo xanh tiêu sái phiêu dật bay xuống trước mặt Tống Vãn Ca. Cúi đầu ở trên trán nàng trộm hương mỹ nhân, tiêu sái mở ra quạt giấy ngọc cốt trong tay, cười nói: “Vật nhỏ, sao kích động như vậy? Có phải tên Long Ngự Tà lại muốn khi dễ nàng hay không?”
Thấy Hàn Kỳ Hiên đột nhiên xuất hiện, Tống Vãn Ca hoảng sợ, một lát sau vừa mừng vừa sợ lên tiếng nói: “Hiên, huynh cuối cùng đã trở lại, huynh cũng không biết trong thời gi¬an huynh rời đi hai tháng này, ta bị người đàn ông ác liệt kia khi dễ thảm bao nhiêu! Hu hu hu... Nếu huynh trở lại chậm thêm hai ngày, nói không chừng cũng không thấy được ta... “
“Vật nhỏ, đừng khóc, mau nói cho ta nghe một chút đi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hàn Kỳ Hiên bình tĩnh, nhìn Tống Vãn Ca lôi kéo ống tay áo của mình đi lau sạch khóe mắt căn bản cũng không có nước mắt của nàng, khóe miệng không khỏi run rẩy, khuôn mặt tuấn tú cũng có chút vỡ tan. "Vật nhỏ, Long Ngự Tà tên đáng giận kia có phải lại thừa dịp ta không ở đây, vừa mới khi dễ nàng hay không?”
“Hừ! Hắn đâu chỉ khi dễ ta, hắn quả thực là muốn ngược đãi ta!” Tống Vãn Ca thở phì phì hừ một tiếng, một lát, mắt long lanh oán hận trừng mắt về hướng phòng ngủ, cắn răng nói, “Hiên, đánh cho ta, giúp ta thật tốt dạy dỗ mỗ rồng bá vương một trận! Lần này, ta cho phép huynh sử dụng võ công và nội lực!”
“Ha ha, vật nhỏ, đây là nàng nói nha! Lần này ta thật sự sẽ bạo lực đối với Long Ngự Tà!” Hàn Kỳ Hiên thu tay về, hưng phấn vô cùng bóp bóp nắm tay, đốt ngón tay phát ra thanh âm thanh thúy vang dội làm cho Tống Vãn Ca nhịn không được run lên thân mình, trong đại não nhanh chóng bắt đầu ảo tưởng dáng vẻ mỗ rồng bá vương bị Hàn Kỳ Hiên sửa chữa vô cùng thê thảm nhếch nhác đáng thương.
“Hiên, xuống tay đừng quá độc ác, đừng đánh chồng ta thành tàn phế, giáo huấn nho nhỏ là được rồi.”
“Yên tâm đi, vật nhỏ, ta luôn biết đúng mực!” Khóe miệng Hàn Kỳ Hiên gợi lên một chút cười gi¬an, dứt lời, chỉ nghe ‘vụt’ một tiếng, bóng người của hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Chốc lát sau, chỉ nghe trong phòng truyền đến một trận thanh âm ‘rầm rầm “binh binh, bốp bốp”, có thể tưởng tượng cái bàn, bình hoa chén trà vỡ vụn, trong phòng hẳn là hỗn độn.
“Xin lỗi rồi, chồng à, lần này cũng không nên trách thiếp gọi Hiên đánh chàng, ai bảo chàng biến thái như thế, lại muốn chơi đam mỹ!” Tống Vãn Ca che lỗ tai của mình, không có nửa phần áy náy thì thào tự nói. Một hồi lâu, lại hai tay làm hình dáng loa đưa tới bên miệng, mặt hướng về cửa phòng la lớn, “Chồng, chàng trăm ngàn phải chịu đựng nha, thiếp ở trên tinh thần toàn lực ủng hộ chàng! Hiên, xuống tay nhẹ một chút, còn có, không thể đánh mặt chồng ta!”
Vừa nói xong, trong phòng truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt hơn của hai người đàn ông, trời đất u ám, nhật nguyệt không sáng!
“Phù, đàn ông quả nhiên hiếu chiến, một người hai người như ăn thuốc nổ, đánh nhau đều không cần mạng...” Tống Vãn Ca nhỏ giọng nói thầm một câu, co cổ lại, lại lau mồ hôi, xoay người rời đi trong gió lốc. "Ngày mai phải quay về Phượng thành rồi, ta nên mau chóng trở về phòng thu thập hành lý mới được.”
Mặc, thật sự rất nhớ chàng rồi, hy vọng chàng có thể đúng hạn trở về.