• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Kỳ Hiên cười đến tà tứ mập mờ, vừa nói vừa nắm tăng thêm lực trên tay, căn bản không có ý buông ra. Buồn cười, thật vất vả mới có cơ hội ôm mỹ nhân vào lòng, thơm mát mềm mại, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tay đây!

"Ôm cái đầu ngươi! Muốn ôm về nhà ôm vợ của ngươi đi!" Tống Vãn Ca giãy dụa thân thể, vừa giãy dụa, vừa giận dữ hét, "Xú đàn ông, nhanh chóng bỏ ta xuống! Bỏ ta xuống!"

"Ồ? Nàng xác định muốn tại hạ thả nàng xuống thật sao?" Hàn Kỳ Hiên không có ý tốt cười cười, giả vờ muốn buông ra ngay hai tay đang ôm chặt Tống Vãn Ca.

Tống Vãn Ca lại càng hoảng sợ, hai tay lập tức phản xạ theo điều kiện ôm chặt cổ hắn. Người đàn ông chết tiệt này, nếu hắn buông tay mạnh như vậy, vậy mình không phải ngã trên mặt đất sao.

"Ha ha, thì ra mỹ nhân tham luyến lông ngực của tại hạ như thế!" Hàn Kỳ Hiên quỷ quái cười một tiếng, "Thật sự là một tiểu tử khẩu thị tâm phi! Trong miệng vừa nói không muốn, hai tay lại ôm chặt cổ tại hạ, tại hạ đều sắp bị mỹ nhân nàng ghìm chặt đến thở không nổi rồi đây!"

"Ngươi!" Tống Vãn Ca thẹn quá thành giận trừng hắn một cái, rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi mắng, "Hèn hạ! Vô sỉ!" Nàng đời này chưa từng thấy người đàn ông nào tự cho mình là đúng như thế, điển hình là được tiện nghi còn khoe mẽ.

"Đánh vốn là tình, mắng vốn là yêu, tại hạ có thể xem là mỹ nhân đang làm nũng với tại hạ không?" Hàn Kỳ Hiên không thể để ý tới lời mắng của Tống Vãn Ca, chân mày nhíu lại, tự ý nói làm cho Tống Vãn Ca xấu hổ tức giận không thôi.

"Ngươi... Ngươi bệnh thần kinh hả!" Hai gò má Tống Vãn Ca tức giận đến đỏ bừng, tức giận mắng một tiếng nữa, tay chân cũng giãy dụa lợi hại hơn, "Nhanh lên một chút bỏ ta xuống! Xú đàn ông, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Ánh trăng chiếu xuống ao hoa phía trước, đối mặt tuyệt sắc đại mỹ nhân khuynh thành thế này, chuyện tại hạ muốn làm thật sự rất nhiều.” Trong đôi mắt đẹp của Hàn Kỳ Hiên loé ra tinh quang, chợt cúi đầu mạnh, bám vào bên tai Tống Vãn Ca, vừa thổi khí nóng, vừa khẽ cười nói, "Bất quá, chuyện tại hạ muốn làm nhất, đó là một ngụm ăn tươi mỹ nhân nàng. “

Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Tống Vãn Ca từ trên cao, mập mờ nói rồi nở nụ cười.

"Xấu xa! Hạ lưu!"

Tống Vãn Ca không thể át giận, vươn tay phải nhanh chóng hướng trên mặt Hàn Kỳ Hiên mà vung.

Nhưng tốc độ Hàn Kỳ Hiên rõ ràng hơn nàng nhiều lắm, hắn vững vàng thả Tống Vãn Ca xuống trên mặt đất, lập tức như tia chớp cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng đang cách gò má của mình một ly.

"Ta nói mỹ nhân nha, lần sau nàng muốn đánh người có thể báo trước không hả? Trái tim tại hạ không tốt lắm, nàng đánh bất ngờ như vậy, không cẩn thận một cái sẽ hù doạ ta hỏng mất.” Hàn Kỳ Hiên chớp chớp mắt hoa đào, làm ra dáng vẻ đáng thương hề hề, còn không quên chu miệng. Bộ mặt đáng thương hại đó, làm cho toàn thân Tống Vãn Ca nổi lên da gà. "Còn nữa, sau này mỹ nhân phải nhớ kỹ, đánh người không thể đánh mặt, tại hạ còn phải dựa vào khuôn mặt tuấn tú vô cùng của mình kiếm cơm ăn đó!"

"... “ Khóe miệng Tống Vãn Ca mạnh mẽ co quắp một chút, lần đầu tiên bị một người đàn ông nói đến không thể nói gì, cảm giác này thật đúng là không phải nghẹn khuất bình thường.

Xú đàn ông này, thật đúng là phá hỏng phong cảnh!

Vốn bởi vì yến hội quá mức buồn tẻ không thú vị, nàng cũng không muốn đối mặt này đám văn võ đài thần xu nịnh này, cùng với một đám tần phi ghen tuông trong hậu cung, nàng thật vất vả mới được bạo quân kia cho phép, đi ra hít thở không khí, ai ngờ lại gặp gỡ tên ăn chơi trác táng này! Thật đáng ghét, đem tâm tình tốt muốn ngắm hoa tĩnh tâm dưới trăng của nàng phá hết!

"Buông tay ta ra!" Tống Vãn Ca bực mình nhíu nhíu mày, dùng sức rút ra, ngược lại bị hắn cầm thật chặt, chỉ có thể từ bỏ. "Ngươi rốt cuộc là ai?" Xú đàn ông này đến cùng vốn là lá gan quá lớn, hay là đầu óc bị đập vào cửa nên không bình thường? Biết rõ nàng là phi tử của Long Ngự Tà, lại dám công nhiên chiếm tiện nghi của nàng như thế, chẳng lẽ hắn không sợ bạo quân ác ma kia trị tội sao?

"Ôi chao, thật sự là vô ý, tại hạ cũng đã quên hướng tới mỹ nhân giới thiệu mình rồi.” Hàn Kỳ Hiên gõ nhẹ đầu mình, ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức cong môi cười, trêu tức nói, "Tại hạ họ Hàn, tên Kỳ Hiên, tự Thiểu Vân, năm nay hai mươi ba tuổi, chưa lấy vợ, tiểu thiếp cũng không có một người, về phần hồng nhan tri kỷ, để tại hạ ngẫm ngẫm lại ha, a... Cái này dường như đại khái hình như có vài người... “

"Ta chỉ hỏi thân phận của ngươi là gì, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Tống Vãn Ca không nhịn được cắt đứt lời nói của hắn, lạnh lùng liếc hắn.

"Oh, cái này hả," Ánh mắt Hàn Kỳ Hiên lóe lóe, cười nói, "Tại hạ vốn là Tiêu Dao Hầu của Long Đằng quốc, người khác cũng gọi ta Tiểu Hầu gia. Quan vị này, không lớn không nhỏ, chỉ dưới Hoàng thượng và Phong thừa tướng.”

"Tiêu Dao Hầu?" Tống Vãn Ca thì thào lập lại một lần, một người không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng như vậy, lại có thể lên làm nhất phẩm Tiêu Dao Hầu, chắc chắn là tổ tông mười tám đời của hắn thay hắn tích phúc.

"Thế nào, mỹ nhân không tin sao?" Hàn Kỳ Hiên nhíu mày, đắc ý cười cười. "Danh tiếng bên ngoài của bản hầu, cả thủ đô không có ai không nhận ra ta đây! Được rồi, bản hầu có tiền có thế, diện mạo lại tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, lại thương hương tiếc ngọc, mỹ nhân có tình nguyện làm hồng nhan tri kỷ của bản hầu không?"

Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên nắm tay Tống Vãn Ca, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nàng, rồi sau đó thâm tình chân thành nhìn Tống Vãn Ca.

"Được thôi.” Tống Vãn Ca vừa nói, đối với hắn thản nhiên cười, thừa dịp hắn ngây người, bỗng dưng dùng sức rút tay mình về. Mạnh mẽ giẫm chân hắn, rồi nhanh chóng lùi xa ba bước, lạnh giọng quát, "Được cái đầu ngươi! Ngươi thật to gan, ngay cả hoàng phi cũng có dũng khí đùa giỡn, không sợ Hoàng thượng trị tội ngươi sao?!" (#Ami: *chớp mắt* tỷ nhận mình là người của Long ca ca rùi sao??, #Ca tỷ: tình thế cấp bách, lợi dụng hắn thôi, #Ami: *hết lời*...)

Hàn Kỳ Hiên xem như không nghe thấy lời của nàng, ngược lại ngồi xổm xuống ôm lấy chân mình, không ngừng đau đớn rên rỉ.

"Ôi chao, chân của ta, đau chết ta rồi, nói không chừng đã bị phế. Ta nói mỹ nhân nha, nàng cũng quá không đáng yêu rồi, xuống tay tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự muốn cho bản hầu trở thành người tàn phế sao?"

"Hừ! Ngươi ít làm ra vẻ đi! Nhân tiện giẫm một cước như vậy, ngươi có thể trở thành người tàn phế sao? Một đại nam tử như ngươi yếu ớt vậy sao?" Tống Vãn Ca mới không tin chuyện ma quỷ của hắn, mặc dù nàng đã rất dùng sức, nhưng không thể phế đi chân của hắn, nhiều lắm đau đớn một hai ngày mà thôi.

Thấy Hàn Kỳ Hiên hồi lâu không nói lời nào, chỉ ở nơi đó rên rỉ, Tống Vãn Ca không khỏi liếc mắt nhìn hắn, đã thấy hai hàng chân mày của hắn chặt chẽ vắt lại cùng nhau, vẻ mặt đau đớn không chịu nổi.

"Nè, ngươi đừng giả bộ! Thật sự đau vậy sao? Ngươi không có chuyện gì chứ, ta đâu có dùng sức nhiều!"

Tống Vãn Ca bĩu môi, bụng đầy hồ nghi tiêu sái đến trước mặt hắn, muốn nhìn cụ thể tình huống. Cước bộ còn chưa có hạ xuống, Hàn Hỳ Hiên đã mạnh mẽ đứng lên, dọa Tống Vãn Ca giật mình.

"Nè! Ngươi làm gì hả, đột nhiên đứng lên. Ngươi có biết không, ngươi dọa người, sẽ hù chết người đó!"

Tống Vãn Ca thở hổn hển trừng mắt hắn một cái, còn muốn nói cái gì, đôi môi lại bị Hàn Kỳ Hiên đột nhiên cúi đầu che lại, nhất thời kinh ngạc sững sờ tại chỗ.

Hàn Kỳ Hiên cũng không có hôn sâu triền miên, chỉ là hôn nhẹ vài cái, lại buông Tống Vãn Ca ra, rồi sau đó chép chép miệng, vẻ mặt như vẫn còn muốn nhìn nàng.

"Mỹ nhân, thì ra nàng thật rất quan tâm bản hầu nha! Yên tâm đi, một cước của nàng bản hầu vẫn còn chịu được!"

"Ngươi... Ngươi... “ Tống Vãn Ca tức giận đến nói không ra lời, tay dùng sức lau cánh môi vài cái, lập tức lại vung lên bàn tay mềm mại về phía mặt hắn.

"Đã nói đánh người đừng đánh mặt mà, mỹ nhân sao lại không nghe lời đây?" Hàn Kỳ Hiên tay mắt lanh lẹ chặn lại Tống Vãn Ca, thấy vẻ mặt giẫn dữ không thể át của nàng, buồn cười nói, "Được rồi, mỹ nhân nàng đừng tức giận, tức giận sẽ có nếp nhăn, nhiều nếp nhăn sẽ không đẹp, không đẹp sẽ không ai muốn rồi... “

"Ngươi đi chết đi!!" Tống Vãn Ca nổi giận gầm lên một tiếng, một cước lại mạnh mẽ dẫm nát cái chân của hắn mà mình vừa mới tập kích lúc nãy.

"Đau aaa!" Hàn Kỳ Hiên kêu rên một tiếng, buông tay Tống Vãn Ca ra. Lúc này là thật sự bị đả thương rồi, hắn làm sao ngốc như vậy chứ? Phòng ngự ở trên, không phòng ngự phía dưới, liên tiếp hai lần bị cô gái nhỏ này tập kích, nếu bị các huynh đệ của hắn biết, khẳng định sẽ bị cười chết.

"Đau đớn là đáng! Xú đàn ông như ngươi chính là thiếu giáo huấn!"

Tống Vãn Ca dứt lời, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Bạo quân ác ma kia chỉ cho nàng một khắc chung (một giờ) để thông khí, bây giờ cũng đã qua hơn nửa giờ rồi, cũng không biết hắn có thể bộc phát hay không, phải trở về thôi.

Hàn Kỳ Hiên híp lại mắt hoa đào, nhìn bóng dáng xinh đẹp càng lúc càng xa của Tống Vãn Ca, tà tứ tươi cười ở khoé miệng nhanh chóng biến mất, sắc mặt tuấn tú trở nên cao thâm khó lường.

"Người của Hoàng thượng thì sao! Chỉ cần bị bản hầu coi trọng, cho dù không từ thủ đoạn nào cũng muốn tới tay! Tiểu Ca Nhi, nàng khiến bản hầu đầy hứng thú!"

Tròng mắt Hàn Kỳ Hiên hiện lên ánh sáng băng hàn sắc bén, lập tức lại thay bằng một bộ mặt tà mị ngả ngớn. Ngón tay trắng nõn xoa nhẹ môi cánh hoa của mình, vuốt ve qua lại, giống như nhớ lại nụ hôn thơm mát mềm mại kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK