Bởi vì bụng Liên Mặc cũng bị một kiếm, cho nên bàn tay mềm của Tống Vãn Ca lại lưu luyến ở bụng hắn cẩn thận xử lý miệng vết thương. Hành động này khiến Hàn Kỳ Hiên nhìn xem mà một trận hỏa lớn, thật sự là có chút chịu không nổi. Trơ mắt nhìn nữ tử mình thích ở trên người đàn ông khác sờ tới sờ lui, hắn đều muốn giết người.
"Vật nhỏ, hãy để ta tới giúp hắn rửa sạch vết thương ở bụng đi.” Mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên oán hận nhìn chăm chú đôi tay nhỏ bé của Tống Vãn Ca, thật muốn đem chúng nó chặt chẽ chộp vào trong tay mình, khiến chúng nó trừ mình ra cái gì cũng không chạm vào được.
"Á, vậy được rồi.” Tống Vãn Ca cũng bị đôi mắt như có thể phun ra lửa của Hàn Kỳ Hiên trừng cả người không thoải mái, không thể không y theo hắn một lần. Miễn cho hắn đổ bình dấm chua trước mặt Liên Mặc làm ra hành động không đứng đắn gì làm cho Mặc đau lòng khổ sở.
Ở trong mắt nàng, Hàn Kỳ Hiên cũng không phải chính nhân quân tử gì đâu, điển hình của một tà nam, cũng không làm theo lẽ thường. Không có việc gì…vẫn là không cần chọc hắn thì tốt hơn. Tuy rằng mình cũng không sợ hắn, nhưng không muốn mờ ám không rõ với hắn. Nghĩ đến mình dường như còn thiếu hắn một cái lấy thân báo đáp, may mắn hắn hiện giờ không nói ra, nếu hắn đã quên vậy thì càng tốt hơn.
"Hàn công tử, động tác của ngươi cũng không thể nhẹ một chút ư”, Liên Mặc thở dài ẩn nhẫn rên rỉ lập tức kéo về tự do suy nghĩ của Tống Vãn Ca, trên mặt không vui nhìn xuống tay có chút thô lỗ của Hàn Kỳ Hiên phía dưới.
"Hàn Kỳ Hiên, ngài cũng đừng quấy rối nữa. Mặc đã bị thương nặng như vậy rồi, ngài còn muốn cố ý khi dễ chàng.” Tống Vãn Ca nói xong, một phen giành lấy thuốc mỡ và băng vải trong tay Hàn Kỳ Hiên. Vẫn là tự mình ra tay có vẻ yên tâm hơn, sẽ không làm cho tà nam kia đến. Thật là, muốn ăn dấm chua thì nghẹn trong lòng ăn đi, ép buộc Mặc đang bị bệnh làm gì. "Ngài nếu còn như vậy… ta sẽ tức giận.”
Tống Vãn Ca vừa dứt lời, chợt nghe đến tiếng kêu to khoa trương của Hàn Kỳ Hiên: "Ôi, ôi, ta bị thương. Ôi, ôi, cánh tay của ta đau quá. Vật nhỏ, nàng mau giúp ta nhìn xem, cánh tay của ta có phải muốn phế rồi hay không?"
"Hàn Kỳ Hiên, ta bảo ngài đừng quấy rối, sao ngài cứ đùa mãi, không thấy ta đang bận sao, không có thời gian giỡn với ngài đâu!" Tống Vãn Ca tức giận liếc Hàn Kỳ Hiên một cái, quay đầu hướng về đôi mắt màu băng lam ẩn ý cười của Liên Mặc bất giác bất đắc dĩ lắc đầu.
"Mặc, chàng muốn cười thì cười đi. Hắn là như vậy đó, nổi giận lên thì rất dọa người, nhưng đa số thời điểm lại giống như con nít, còn không nhu thuận hiểu chuyện bằng Trần nhi nữa.”
Lời Tống Vãn Ca còn chưa nói hết, chợt nghe Liên Mặc cười khúc khích, một tiếng cười này không chút nào cho người nào đó mặt mũi. Đôi mắt màu băng lam sáng trong mị hoặc ngẫu nhiên liếc về phía Hàn Kỳ Hiên, chứa đựng vui mừng khi người khác gặp hoạ, cũng không biết là cố ý hay vô ý.
"Cười cái gì cười! Cả người là vết thương cũng dám cười ta, có tin ta lập tức đem ngươi ném bay ra hay không! Đừng tưởng rằng chính mình một dáng vẻ tiên nhân, vật nhỏ đối xử tốt vơi ngươi chút, là có thể ở trước mặt ta giả đại gia! Hừ!” Hàn Kỳ Hiên hừ một tiếng thật mạnh, nhìn gương mặt còn tuấn tú không tỳ vết hơn mình của Liên Mặc, cảm thấy lại bực bội, giống như có vô số con mèo đang cào hắn.
"Yêu nghiệt!” Hàn Kỳ Hiên oán hận nhỏ giọng nói thầm một câu, nghiêm trọng hoài nghi Liên Mặc không phải người, mà là yêu. Nào có người đàn ông nào dáng vẻ so với hắn còn quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại hơn? Không phải yêu nghiệt là cái gì? Khó trách vật nhỏ đối với hắn ta tốt như vậy, nhất định là bị hắn ta mê hoặc! Không được, về sau hắn nhất định phải giám sát chặt chẽ vật nhỏ, quyết không thể để nàng một mình cùng một chỗ với yêu nghiệt này, miễn cho hắn ta có cơ hội, tai họa của vật nhỏ càng sâu.
"Haiz, nếu yêu nghiệt mà được yêu thương, vậy làm yêu nghiệt cũng là vô cùng hạnh phúc!” Liên Mặc sâu sắc cảm thán một câu, ánh mắt nhu tình chân thành liên tiếp giao nhau với mắt long lanh của Tống Vãn Ca. Người sáng suốt vừa thấy cũng biết là hắn cố ý, cố ý kích thích người nào đó, ai bảo mỗ tà nam mắng hắn yêu nghiệt chứ.
Haiz, Tống Vãn Ca quả nhiên nói không sai, Liên Mặc cho dù là thần tiên, đó cũng là một thần tiên bụng dạ hẹp hòi, chút tiểu vạn cũng ăn không được.
"Liên Mặc, ngươi cho ta là người chết sao. Không cho ngươi cùng vật nhỏ liếc mắt đưa tình, nếu không cho ngươi một năm không xuống giường được đó," Hàn Kỳ Hiên lửa lớn gầm nhẹ, một chưởng vỗ xuống, ấm trà và cốc nước trên bàn ầm ầm, hay cho một trận tung lên nhảy xuống.
"Hàn công tử, ta lúc nào thì xem ngươi không phải người đâu?” Liên Mặc vẻ mặt vô tội nhìn Hàn Kỳ Hiên sắc mặt khó coi, ánh mắt lóe lóe, lại nói, “Hơn nữa, ta có xem ngươi là người hay không cũng không ảnh hưởng gì đến bản thân ngươi là người hay không. Trừ phi, ngươi vốn cũng không phải là người, thế này mới sợ người khác không xem ngươi là người.”
"Liên Mặc, ngươi nói ai không phải người?!” Hàn Kỳ Hiên thấy Tống Vãn Ca nghe vậy âm thầm run vai cười trộm, hắn lập tức biến sắc, hoàn toàn phát hỏa, sắc mặt trong nháy mắt khó coi vô pháp hình dung. Lại là một chưởng chụp xuống, lúc này cũng không phải là ấm trà chén trà nhảy hai cái là xong việc, mà là cả cái bàn bị gãy bốn chân, nháy mắt đã trở thành một đống lộn xộn.
"Này, Hàn Kỳ Hiên, nói chuyện thì cứ dùng miệng mà nói, ngài đừng lấy cái bàn ra trút giận. Làm hư còn phải móc bạc bồi thường, ngài không đau lòng thì ta cũng đau lòng đó.” Tống Vãn Ca xoa xoa bụng cười đau, không để lại dấu vết di chuyển đứng ở trước mặt Liên Mặc, nàng thật sự là sợ Hàn Kỳ Hiên trong cơn tức giận khai đao với Liên Mặc.
"Vật nhỏ, nàng có còn lương tâm hay không? Nàng không đau lòng ta, lại đau lòng lên mấy lượng bạc kia? Lòng bàn tay của ta còn đang đau nè!" Hàn Kỳ Hiên nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức di hình đổi bước, nháy mắt dời đến trước mặt Tống Vãn Ca. Bàn tay to chụp tới, đã đem ôm vào trong lòng mình, khuôn mặt tuấn tú thối ra phóng đại ở trước mắt nàng.
Tống Vãn Ca hoảng sợ, khuôn mặt đỏ lên, nhanh chóng dùng sức đẩy Hàn Kỳ Hiên ra, cáu giận nói: “Hàn Kỳ Hiên, sao ngài luôn thích động tay động chân chọc ta tức giận.”
"Hừ, ai bảo nàng và Liên Mặc liên hợp lại chọc ta!" Còn giống như sợ hắn ta bị ta ăn vậy làm ra tư thế bảo vệ che ở trước mặt hắn ta! Hàn Kỳ Hiên thở phì phì bĩu môi, càng nhìn Liên Mặc càng thấy chướng mắt, quả thực so với lúc trước hắn nhìn Long Ngự Tà còn chán ghét hơn, thật muốn bổ hắn ta ra giống như cái bàn.
"Được rồi được rồi, vừa rồi chúng ta nói đùa với ngài thôi, ngài đại nhân đại lượng, cũng đừng tức giận nữa.” Tống Vãn Ca buộc lại dây băng cuối cùng, sau đó thu hồi thuốc mỡ còn lại. Lại rót chén trà lạnh đưa tới trước mặt Hàn Kỳ Hiên, "Xin bớt giận, nghỉ ngơi một lát, ta và Liên Mặc còn muốn đến Thiên Ma Cung một chuyến, còn cần ngài tiếp tục làm người đánh xe cho chúng ta!”
Đến Thiên Ma Cung. Hàn Kỳ Hiên nghe vậy sửng sốt, "Vật nhỏ, các người đến Thiên Ma Cung làm gì?” Người ngoài đối với Thiên Ma Cung bọn họ hết sức chửi bới cùng bịa chuyện xấu xa, cái gì cũng nói. Không phải người có mưu đồ chiếm hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp, không ai dám chạy đến Thiên Ma Cung nữa. Nhưng, hắn không cho rằng vật nhỏ và Liên Mặc là vì hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp mà đến.
"Chúng ta đến đó tìm Trần nhi.” Tống Vãn Ca chi tiết nói.
"Các người làm sao mà biết Trần nhi ở Thiên Ma Cung?” Hàn Kỳ Hiên cảm thấy thất kinh, Long Ngự Tà có thể điều tra ra cũng thôi đi, dù sao thế lực ám đường của hắn ta không thể khinh thường. Nhưng vật nhỏ làm sao biết được? Việc giữ bí mật của Thiên Ma cung bọn họ khi nào thì kém như vậy.
Bất quá, nghe vật nhỏ vừa nói như thế, hắn lập tức bừng tỉnh. Hắn đều đem Trần nhi quên đi, haiz, vừa gặp vật nhỏ, đầu óc của hắn dường như sẽ không dùng được, không phải quên cái này, thì là quên cái kia.
"Là Mặc nói, Mặc còn nói Trần nhi ở Thiên Ma Cung không có nguy hiểm, cho nên chúng ta cho tới bây giờ mới đi Thiên Ma Cung tìm Trần nhi.”
Tống Vãn Ca vừa nói xong, ánh mắt thâm sâu sắc bén của Hàn Kỳ Hiên thẳng tắp nhìn về phía Liên Mặc, mang theo xem kỹ cùng ngờ vực vô căn cứ. Đáy lòng thầm nghĩ yêu nghiệt này không đơn giản, nghĩ lại hắn lúc trước lẻ loi một mình đem vật nhỏ mang ra khỏi hoàng cung, lại dùng tiên đan gì đó làm cho vật nhỏ khởi tử hồi sinh, càng cảm thấy hắn ta là tình địch so với Long Ngự Tà còn lợi hại hơn, còn khó đối phó hơn, bất giác buồn bực âm thầm cắn răng, liên tục hừ lạnh.
"Hàn công tử, chỉ sợ thân phận của ngươi cũng không đơn giản.” Liên Mặc thản nhiên nhìn Hàn Kỳ Hiên, ánh mắt hai người trên không trung gi¬ao nhau, lửa sinh ra, điện lưu va chạm, dòng khí chung quanh dường như cũng trở nên không tầm thường. "Hàn công tử, có quan hệ gì với Thiên Ma cung không?" Bằng trực giác, Liên Mặc có thể thấy ra người đàn ông áo xanh trước mắt này không đơn giản.
"Ánh mắt của ngươi thật đúng là sắc bén!” Hàn Kỳ Hiên thu hồi ánh mắt đấu ngầm, từ chối cho ý kiến nhún vai. Trầm ngâm một lát, dịu dàng nhìn Tống Vãn Ca, buồn bã nói, “Đúng vậy, ta chính là giáo chủ Thiên Ma Cung. Vật nhỏ, Trần nhi quả thực ở Thiên Ma Cung, hôm đó sau khi nàng gặp chuyện không may, là Thanh Trạch mang nó ra khỏi cung. Trần nhi vẫn luôn rất hiểu chuyện, cũng rất nghe lời, luyện công cũng rất cố gắng chỉ là rất nhớ nàng. Từ đó tới nay, Trần nhi thường xuyên khóc ầm ỹ đòi nàng, ta không có cách, chỉ có thể lừa nó nói nàng ra ngoài làm việc, chờ nó trưởng thành luyện tốt võ công nàng sẽ trở về đón nó. Ta vốn cho là chính mình cần một mực lừa gạt Trần nhi, lại không nghĩ rằng vật nhỏ nàng thật sự còn sống, tốt quá, thật tốt quá. Rốt cục có thể không cần lừa Trần nhi nữa rồi, cũng không cần lại gạt mình. Vật nhỏ, chúng ta đến Thiên Ma Cung, gặp Trần nhi đi.”
"Hàn Kỳ Hiên, cám ơn ngài giúp ta chăm sóc Trần nhi.” Tống Vãn Ca nghe xong Hàn Kỳ Hiên nói, bất giác đỏ mắt, trong mắt dày đặc sương mù, nhẹ nhàng nháy mắt, lại có nước mắt không tự chủ được lăn xuống. Mặc dù kinh ngạc Hàn Kỳ Hiên lại là giáo chủ Thiên Ma Cung, nhưng không có gì để hỏi. Nàng vẫn luôn cảm thấy thân phận của hắn không chỉ là một Tiêu Dao Hầu nhàn tản đơn giản như vậy, cũng không nghĩ tới hắn đúng là giáo chủ ma giáo người trong giang hồ nghe tin đã sợ mất mật.
Bất quá, nếu giáo chủ Thiên Ma Cung là Hàn Kỳ Hiên… nàng lập tức cảm thấy ma giáo tuyệt không đáng sợ. Người ngoài đồn đãi nhất định là giả dối, Hàn Kỳ Hiên làm sao có thể là một đại ma đầu giết người không chớp mắt, tội ác tày trời chứ?
"Vật nhỏ, đừng khóc, cũng không cần cảm tạ ta.” Hàn Kỳ Hiên vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tống Vãn Ca, luyến tiếc nói, “Trần nhi vốn là đồ đệ của ta, lại là đệ đệ nàng yêu thương, ta không lo cho nó, còn có thể lo cho ai”
"Ca Nhi, một khi đã như vậy, chúng ta đây bây giờ sẽ lên đường đi Thiên Ma Cung, nàng cũng sớm gặp lại Trần nhi.” Liên Mặc biết Tống Vãn Ca giờ phút này hận không thể lập tức bay đến bên người Trần nhi, cho nên không muốn trì hoãn một chút thời gi¬an nữa. Nếu không phải xử lý vết thương cho hắn, bọn họ đã sớm lên đường. Nghĩ vậy, cảm thấy bất giác có chút tự trách.
"Mặc, vết thương trên người chàng quan trọng hơn, nên nghỉ ngơi trong chốc lát rồi chúng ta xuất phát sau được không?" Tống Vãn Ca nhìn nhìn Liên Mặc cả người đều là băng vải, có chút lo lắng hỏi. May mắn vết thương cũng không trí mạng, bằng không nàng chắc chắn đau lòng sầu lo chết mất.
"Ca Nhi không cần lo lắng, mấy vết thương này không quan trọng, ta còn chịu đựng được.” Liên Mặc không mấy để ý cười cười, lập tức để Tống Vãn Ca nâng xuống giường, Hàn Kỳ Hiên ở một bên nhìn xem không ngừng bĩu môi.
"Vật nhỏ, vẫn là ta tới đỡ đi. Hắn nặng như vậy, như thế này đè nàng có thể không xong.” Hàn Kỳ Hiên một phen kéo Liên Mặc qua, động tác có chút thô lỗ đưa phân nửa thân mình hắn ấn đến trên người mình, không cho hắn tới gần Tống Vãn Ca.
"Ngài đi chậm một chút, Mặc đều theo ngài không kịp.” Tống Vãn Ca tức giận nhẹ trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên một cái, thật sự là không dẹp được tính trẻ con của hắn ta.
Nói thật, nàng cảm thấy hôm nay không chỉ là Hàn Kỳ Hiên, ngay cả Liên Mặc đều trở nên có chút không giống hắn bình thường. Mặc lại cùng Hàn Kỳ Hiên so đó, còn nói lời tổn hại người, cùng Hàn Kỳ Hiên tranh phong đối mạch, lại tiến hành đại chiến ánh mắt kịch liệt, ngẫm lại còn thấy buồn cười.
Haiz, hai người này thật không hài hòa! Tống Vãn Ca bất đắc dĩ thở dài, ôm đứa nhỏ đi theo phía sau hai người họ.
Sau khi thanh toán tiền phòng, ba người lại đánh xe ngựa ra đi. Có điều dọc theo con đường này rất không an ổn, chỉ cần ngôn ngữ của Tống Vãn Ca và Liên Mặc hài hòa một chút, hoặc là thoáng nói chuyện cười đùa lên tiếng, Hàn Kỳ Hiên sẽ hừ lạnh không ngừng, tiếng cắn răng cùng khớp xương phát ra tiếng kẽo kẹt cũng sẽ liên tiếp vang lên, hơn nữa xe ngựa sẽ càng xóc nảy gay gắt, làm cho hai người họ không thể không ngừng nói đùa, hai cặp ánh mắt buồn bực căm giận không hẹn mà cùng trừng mỗ tà nam trước xe ngựa.
Địa bàn của mình quen thuộc nhất, từ khi Hàn Kỳ Hiên đánh xe ngựa, một đường tịch thu vài vụ nói chuyện. Thời gi¬an hoàng hôn, ba người cuối cùng trước lúc trời tối đuổi tới chỗ ma giáo.
Thiên Ma Cung.
Thiên Ma Cung thật đúng là nơi phong cảnh duyên dáng, bốn phía dựa vào nước, chẳng những rừng trúc rậm rạp, cây cối tốt tươi, hơn nữa núi non trùng điệp, ngọn núi cao và hiểm trở san sát. Theo địa thế nhìn lại, cũng là dễ thủ khó công, người ở phía ngoài không dễ tiến đánh vào.
Tiến vào bên trong Thiên Ma Cung, Tống Vãn Ca và Liên Mặc hai người theo sát ở phía sau Hàn Kỳ Hiên.
Cùng nhau đi tới, nhưng thấy đình đài lầu các, chằng chịt hấp dẫn, cầu nhỏ cong cong, đa dạng linh hoạt, núi giả nước chảy khúc chiết biến hóa, kỳ hoa dị thảo mùi thơm ngào ngạt.