Trong Anh Hoa Tiểu Trúc, ‘A’ một tiếng kêu lên, một bóng dáng thướt tha nhỏ bé xinh đẹp từ trên dây cáp rớt xuống lần thứ n.
“Hàn Kỳ Hiên, mau đưa ta lên, ta muốn làm lại.” Tống Vãn Ca không tức giận chút nào đứng lên, buồn bực nhìn dây thép tinh tế kia. May mắn trên mặt đất có một tầng nệm êm thật dày, cho nên nàng lần lượt từ trên dây cáp cao hơn hai thước rơi xuống cũng không bị thương.
“Vật nhỏ, hai chân vững chắc, hai tay để ngang nhất định, dưới chân phải nhẹ, thân mình phải ổn, giống như đang nắm chặt cây gỗ, duy trì không nên đung đưa.” Hàn Kỳ Hiên vừa mềm giọng thuyết giáo, vừa ôm lấy Tống Vãn Ca, lại đem nàng an an ổn ổn đặt lên trên dây cáp. Sau đó thối lui hai bước, mắt đẹp đào hoa nhu tình chân thành nhìn cô gái nhỏ mỹ lệ vừa đáng yêu vừa quật cường kia, trên vầng trán tràn đầy nhu tình cùng sủng nịch.
“A!” Tống Vãn Ca lại la lên một tiếng, lần thứ n+1 từ trên dây cáp rớt xuống.
“Hàn Kỳ Hiên, chúng ta lại tiếp tục!” Tống Vãn Ca thở phì phì bò dậy, mắt long lanh oán hận nhìn chằm chằm dây cáp kia, cũng không tin mình không nắm giữ nổi cân bằng của cơ thể.
Đã ngây người bảy ngày ở Thiên Ma giáo rồi, nàng từ ba ngày trước đã muốn Hàn Kỳ Hiên dạy nàng học võ công và khinh công. Nhưng Hàn Kỳ Hiên nói thể chất của nàng và cốt cách không thích hợp luyện võ, chỉ dạy nàng khinh công. Sau đó Hàn Kỳ Hiên còn nói điều cần thiết để tập luyện khinh công chính là nắm giữ tốt độ cân bằng của thân thể, vì thế ba ngày nay nàng lập tức bắt đầu vất vả tập luyện đi dây thép.
“Vật nhỏ, nàng đừng luyện nữa. Nhìn nàng vất vả như thế, ta sẽ đau lòng.” Tuy rằng ngã xuống sẽ không bị thương, nhưng Hàn Kỳ Hiên nhìn Tống Vãn Ca một lần lại một lần rơi xuống, vẫn là đau lòng không thôi. "Vật nhỏ, sau này có ta ở bên cạnh bảo vệ nàng là đủ rồi, nàng thật sự không cần vất vả luyện khinh công như vậy đâu.” Trước khi luyện thành Thiên Ma công, võ công của hắn toàn bộ thiên hạ đều chưa có địch thủ. Hiện giờ luyện thành Thiên Ma Thần Công, hắn xưng đệ nhị thiên hạ, còn có ai dám xưng đệ nhất thiên hạ? Chỉ cần có hắn ở bên người vật nhỏ, lại có ai còn có thể gây tổn thương hại nàng một phần một hào?
“Khó mà làm được, ta không thể luôn dựa vào các người, ta phải học một ít năng lực tự bảo vệ mình.” Tống Vãn Ca đã hạ quyết tâm, khổ nữa mệt nữa cũng phải luyện tiếp. Chuyện của Hắc Bạch Song Sát quỷ lần trước, luôn luôn nhắc nhở nàng, không có bản lĩnh tự bảo vệ mình phải để cho người khi dễ mặc người làm hại.Tuy rằng cuối cùng được Hàn Kỳ Hiên cứu đúng lúc, ai có thể có năng lực cam đoan mỗi một lần nàng gặp nguy hiểm đều có thể có vận may tốt được người cứu như vậy?
“Vậy được rồi, ta và nàng luyện thêm chốc lát nữa, sau đó đi ăn tối.” Hàn Kỳ Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, cho dù hắn không muốn, nhưng cũng không có cách. Vật nhỏ yêu cầu gì, hắn đều luyến tiếc cự tuyệt.
“Hàn Kỳ Hiên, ngài thật tốt, cám ơn ngài!” Vẻ mặt Tống Vãn Ca cảm kích nhìn Hàn Kỳ Hiên một cái, dịu dàng tình ý trong mắt hắn, tươi cười sủng nịch ở khoé mắt hắn, đều khiến nàng không tự chủ được thẫn thờ đau lòng, cảm thấy chính mình nợ hắn thật nhiều. Bất kể là tình hay là ân, nàng đời này cũng không rõ. Nếu có kiếp sau, nếu kiếp sau nàng còn có thể gặp lại hắn, nàng thề nhất định sẽ đối xử tốt hơn với hắn. Nếu kiếp sau Hàn Kỳ Hiên còn yêu mình như hiện giờ, nàng nhất định sẽ không phụ hắn nữa, cũng không lại làm cho hắn bị một chút ít tổn thương tình cảm.
“Vật nhỏ, bây giờ nàng mới biết được cái tốt của ta!” Hàn Kỳ Hiên hơi hơi hạ miệng, vẻ mặt hình như có ai oán. Bàn tay to ôm Tống Vãn Ca bất giác nắm thật chặt, động tác vốn là muốn mang theo nàng bay lên dây cáp ngừng lại. Mắt đào hoa đẹp chớp chớp, lập tức vẻ mặt thâm tình nói, “Thực sự cảm thấy ta tốt, vậy gả cho ta đi, được không? Vật nhỏ, ta thật sự rất muốn cưới nàng. Tình ý của ta đối với nàng, ta tin rằng nàng cũng cảm giác được. Vật nhỏ, hãy tin ta, ta sẽ rất yêu rất yêu nàng. Ta sẽ dùng tính mạng của mình cùng yêu say đắm bảo vệ nàng, đời đời kiếp kiếp, đến chết không ngừng.”
Nghe vậy, Tống Vãn Ca nhất thời rung động, tuy biết Hàn Kỳ Hiên thực yêu chính mình, nhưng thổ lộ thâm tình trắng ra như vậy, khiến cho nàng trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao. Nàng không tình nguyện nhất là tổn thương người thật tâm đối xử tốt với mình, cho nên không đành lòng mở miệng nói rõ cự tuyệt.
Trầm ngâm một hồi lâu, Tống Vãn Ca sâu kín thở dài, buồn bã nói: “Hàn Kỳ Hiên, nữ tử thế gi¬an nhiều như vậy. Ngài ưu tú như thế, tuấn tú như vậy, sau này nhất định sẽ có càng nhiều nữ tử hoàn mỹ hơn ta xuất sắc hơn ta xứng với ngài hơn…. “ Lời còn chưa dứt, đã bị Hàn Kỳ Hiên trầm mặt lạnh giọng đánh gãy.
“Vật nhỏ, trên đời này không có khả năng lại có nữ tử khác đẹp hơn tốt hơn nàng! Cho dù có, ta cũng không thích, ta chỉ muốn nàng! Nữ tử thế gian tuy nhiều, nhưng nàng cũng chỉ có một, như sao trên bầu trời tuy nhiều, cũng chỉ có một ngôi sáng nhất! Ta muốn chỉ là một mình nàng! Nữ tử ta thích và yêu cũng chỉ có nàng!” Mắt đẹp đào hoa của Hàn Kỳ Hiên thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt Tống Vãn Ca, dường như muốn nhìn vào chỗ sâu trong lòng nàng, kiên định cùng quyết tuyệt trong mắt căn bản không cho nàng bỏ qua hay tránh né. "Vật nhỏ, ta sẽ không buông tha cho nàng! Cho dù bây giờ nàng không thích ta cũng không sao, ta sẽ chờ! Kiên cố bố trí, kiên định, ta tin tưởng có một ngày nàng cũng sẽ yêu ta!”
“Hàn Kỳ Hiên, ngài cần gì phải chấp nhất như thế? Ngài biết rõ ta có người mình thích, cũng có con, như vậy ta đây căn bản không xứng với ngài.” Tống Vãn Ca có chút bất đắc dĩ thở dài, dường như mỗi một lần cùng Hàn Kỳ Hiên bàn chuyện về phương diện cảm tình, nàng chỉ có bất đắc dĩ thở dài.
“Ta không cần! Ta chỉ biết ta yêu nàng, không thể không có nàng! Cho dù nàng đã yêu người đàn ông khác thì thế nào? Có con thì sao? Trong mắt ta, nàng còn hơn tất cả! Chỉ cần có thể được đến tình yêu của nàng, chuyện này so với cái gì cũng quan trọng hơn!” Hàn Kỳ Hiên tuy nói rõ ràng thản nhiên như thế, ở sâu trong lòng cũng để ý đến độ sắp chảy máu rồi, đau xót ai biết.
Cô gái nhỏ mình yêu đã yêu người đàn ông khác, còn có con với người đàn ông khác, cái này bảo hắn làm sao có thể không cần chứ? Nhưng để ý thì phải làm thế nào? Hắn không phải Long Ngự Tà, cho dù hắn có bản lĩnh kia, hắn cũng tuyệt đối không hại người vật nhỏ yêu. Tuy rằng hắn rất muốn giết Liên Mặc, cũng rất muốn giết đứa nhỏ, nhưng hắn càng luyến tiếc vật nhỏ đau lòng, hắn biết nếu mình làm hại Liên Mặc và đứa nhỏ, chỉ sẽ đẩy vật nhỏ ra xa hơn, hắn cũng càng đừng hy vọng được đến lòng của nàng.
Cho nên, hắn chỉ có thể cố giả bộ không cần, sau đó tận khả năng như hình với bóng dính vào bên người vật nhỏ, dùng lòng thành và thâm tình của mình từng giọt từng giọt đả động nàng, khiến nàng chậm rãi quen mình, khiến nàng dần dần trở nên rời không được mình, lại từng điểm từng điểm yêu mình.
"Hàn Kỳ Hiên, chúng ta luyện khinh công tiếp đi.” Tống Vãn Ca biết nhất thời trong chốc lát không có khả năng khuyên được Hàn Kỳ Hiên, đành phải nói sang chuyện khác. Dù sao nói thêm gì đi nữa, nàng cũng không biết nên nói như thế nào.
“Được.” Hàn Kỳ Hiên gật gật đầu, cũng không tiếp tục cho Tống Vãn Ca áp lực. Nàng có kiên trì của nàng, hắn tự nhiên cũng có kiên trì của hắn. Muốn hắn buông tha cho nàng, đó là tuyệt không có khả năng. Cho dù vĩnh viễn không chiếm được tình yêu của nàng, hắn cũng muốn chờ đợi, bảo vệ nàng cả đời.
Trải qua một lần sinh ly tử biệt, hắn mới biết đau đớn đau đến thấu tim kia làm cho người ta khó có thể thừa nhận đến cỡ nào. Cho dù hiện giờ nhớ tới cảnh tượng kia, vẫn còn sợ hãi, phần cảm giác đau đến không muốn sống chân thật như trước. Nếu muốn hắn thừa nhận đau đớn như vậy lần nữa, hắn cũng chịu không nổi. Cho dù cả đời trông nom vật nhỏ mà không có kết quả gì, vậy cũng tốt hơn là không còn nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của nàng.
Chỉ cần nàng còn có thể còn sống thật tốt, chỉ cần mình còn có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy nàng, chỉ cần mình còn có thể ngẫu nhiên ôm nàng một cái, nhẹ ngửi mùi thơm của nàng, cảm thụ được thân thể mềm mại của nàng, lắng nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của nàng, vậy so với cái gì cũng tốt, thật sự so với cái gì cũng tốt.
Thời gian bữa tối, Thanh Trạch vẻ mặt ngưng trọng đi tới phòng ăn.
“Giáo chủ..... “
Hàn Kỳ Hiên nhíu mày, vẫy tay ngăn cản Thanh Trạch mở miệng, ý bảo hắn có việc gì đến phòng nghị sự nói sau.
“Vật nhỏ, nàng và Trần nhi từ từ ăn, ta có chút việc ra ngoài trước. Nhớ rõ ăn nhiều một chút, mỗi ngày nàng cứ cố gắng tập luyện khinh công, phải tẩm bổ nhiều hơn mới được. Còn có, Trần nhi cũng phải ăn nhiều một chút, không thể kiêng ăn nha.” Hàn Kỳ Hiên cẩn thận thân thiết dặn dò Tống Vãn Ca và Trần nhi một phen, sau đó cùng Thanh Trạch hai người một trước một sau ra phòng ăn.
Tống Vãn Ca thẳng nhìn bóng lưng Hàn Kỳ Hiên biến mất, mới thu hồi tầm mắt. Chuyện có thể khiến Hàn Kỳ Hiên không nói ở trước mặt mình, khẳng định không phải là chuyện gì tốt. Bất quá, nàng cũng không cần phải lo lắng, bản lĩnh và năng lực của Hàn Kỳ Hiên nàng vẫn thập phần tín nhiệm, hẳn là không có chuyện gì là hắn không thể giải quyết.
“Tỷ tỷ, đệ no rồi.” Nguyệt Vãn Trần buông bát đũa, chạy nhanh đến trong lòng Tống Vãn Ca, tay nhỏ bé ôm cổ của nàng. "Tỷ tỷ, bây giờ sư phụ trứng thối không có ở đây, em bé còn đang ngủ, không có người tranh tỷ tỷ với Trần nhi.”
“Đứa nhỏ tinh nghịch! Yên tâm đi, tỷ tỷ vĩnh viễn đều là tỷ tỷ của một mình Trần nhi, không ai có thể cướp tỷ tỷ đi!” Tống Vãn Ca nhéo nhéo cái mũi Nguyệt Vãn Trần, lại hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Múc thêm một chén canh hạt sen nữa thổi thổi, sau đó đưa tới trước mặt Nguyệt Vãn Trần, dịu dàng nói, “Trần nhi, húp chút nước. Vừa rồi ăn nhiều đồ ăn đầy mỡ như vậy, không hoà tan bớt, dạ dày sẽ không thoải mái.”
“Tỷ tỷ, Trần nhi muốn tỷ đút!” Tay nhỏ bé của Nguyệt Vãn Trần ôm Tống Vãn Ca không buông, một đôi mắt thật to nhìn chằm chằm canh hạt sen nàng đưa tới, nhưng không muốn chính mình ra tay.
“Được được được, tỷ tỷ đút đệ, tiểu quỷ bướng bỉnh!” Tống Vãn Ca lắc lắc đầu, lập tức từng muỗng từng muỗng đút cho Nguyệt Vãn Trần, dịu dàng sủng nịch cùng yêu thương. Nghĩ đến mấy ngày mới vừa vào Thiên Ma Cung gặp Trần nhi, Trần nhi là một tấc cũng không rời, dính vào bên cạnh mình, ngoại trừ đi vệ sinh và tắm rửa ra, nó gần như đều là vùi trong ngực của mình, ngay cả võ công cũng không luyện.
Loại tình huống này vẫn liên tục đến ba ngày trước, Hàn Kỳ Hiên thật sự nhìn không được nữa, vì thế bóc Nguyệt Vãn Trần từ trong lòng Tống Vãn Ca xuống. Nói là nó lại kề cận tỷ tỷ không tha như vậy nữa, tỷ tỷ sẽ mất hứng, sau đó lại sẽ lén lút đi ra ngoài làm việc. Giống như lần trước, vừa đi chính là đi lâu như vậy, để một mình nó ở lại Thiên Ma Cung.
Hù doạ như vậy thật là hiệu quả, Nguyệt Vãn Trần lập tức không dám lại một tấc cũng không rời dính vào bên người Tống Vãn Ca, chỉ sợ nàng thật sự sẽ bỏ lại mình một mình lén tiêu sái rời đi. Trừ lần đó ra, nó lại bắt đầu hiểu rõ còn thật sự nghiêm túc tập luyện võ công, so với trước đây còn thật sự cố gắng hơn. Bởi vì Hàn Kỳ Hiên lại dỗ nó, nói nó chỉ có tập tốt võ công mới có thể bảo vệ tỷ tỷ mình, hơn nữa luyện tốt võ công mới có thể vĩnh viễn ở cạnh tỷ tỷ.
Hàn Kỳ Hiên dỗ dọa Trần nhi như thế, Tống Vãn Ca tuy rằng đau lòng không tha, nhưng không hy vọng Trần nhi quá mức ỷ lại, kề cận chính mình. Dù sao, Trần nhi có ngày cũng sẽ lớn lên, cho nên cũng cần phải học tính độc lập. Hơn nữa, Trần nhi luôn một tấc cũng không rời kề cận muốn mình ôm, mình chuyện gì cũng không làm được.
“Trần nhi, canh hạt sen đã uống xong, đệ có phải nên đi luyện võ công hay không? Tỷ tỷ và bé cưng còn cần sau khi Trần nhi luyện tốt võ công tới bảo vệ chúng ta nha!” Tống Vãn Ca buông bát sứ, lấy khăn lụa ra giúp Trần nhi lau miệng.
“Không chịu, Trần nhi muốn tỷ tỷ ôm trong chốc lát nữa, Trần nhi mới đi luyện võ công.” Nguyệt Vãn Trần vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên không thuận theo, sư phụ trứng thối khó được có việc rời khỏi. Bình thường có sư phụ ở đây, nó cũng không dám chơi xấu trong lòng tỷ tỷ như vậy, bằng không sư phụ trứng thối lại muốn nói chuyện dọa mình.
Sư phụ trứng thối quả nhiên là cái trứng thối, không cho nó kề cận tỷ tỷ, nhưng bản thân người lại mỗi ngày đi theo bên cạnh tỷ tỷ, lấy lớn hiếp nhỏ. Hừ, Mặc ca ca còn tốt hơn trứng tối sư phụ nhiều. Chờ thân thể Mặc ca ca tốt toàn bộ, nó nhất định phải cùng Mặc ca ca liên hợp cướp tỷ tỷ lại, không cho sư phụ trứng thối độc chiếm một mình.
“Tốt lắm, tỷ tỷ, Trần nhi đi luyện võ công. Tỷ nhanh đi đưa thuốc và súp cho Mặc ca ca, thuận tiện thay thuốc đi, phải cho Mặc ca ca sớm tốt lên nha.” Nguyệt Vãn Trần nói xong, tay nhỏ bé ôm mặt Tống Vãn Ca, mỗi bên hôn một cái.
“Uh, tỷ tỷ biết, Trần nhi nhà chúng ta thực ngoan.” Tống Vãn Ca buông Nguyệt Vãn Trần, yêu thương sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, sau đó nhìn bóng dáng nho nhỏ của nó thật vui vẻ nhảy ra phòng ăn, lúc này mới đứng dậy đi phòng bếp.
Lát sau, Tống Vãn Ca mang thuốc đã nấu tốt và súp đi vào trong phòng Liên Mặc.
“Mặc, mau ngồi dậy uống thuốc!” Tống Vãn Ca đi vào trước giường, vừa ngẩng đầu đã thấy Liên Mặc ngồi dậy, bất giác sửng sốt. "Huh? Mặc, hôm nay chàng biến thành tự giác rồi ha, đều không cần ta ba thúc bốn kêu đã tự mình ngồi dậy.”
Tống Vãn Ca cười trêu ghẹo, nàng đương nhiên biết Liên Mặc sợ uống thuốc đắng. Ai bảo hắn bị thương, không chịu uống thuốc làm sao vết thương trên người mau lành được. Hàn Kỳ Hiên đã mời thần y trong Thiên Ma Cung vội tới trị liệu cho Liên Mặc, nói vết thương trên người hắn tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có vài chỗ vẫn tương đối nghiêm trọng. Không có mười ngày nửa tháng tĩnh dưỡng tốt đừng mong xuống giường, nếu muốn hoàn toàn phục hồi như cũ vậy càng phải cần một tháng.
“Ca Nhi, hiện giờ đã tìm được Trần nhi rồi, chúng ta bao giờ thì quay về Liên Ca lâu?!!” Liên Mặc nhìn chất thuốc đen sẫm trong chén, vẻ mặt khổ nghĩ, chân mày đẹp nhíu chặt.
Không ngờ Hàn Kỳ Hiên đáng giận như thế, chẳng những cố ý sai sử thần y tăng thêm lượng Hoàng Liên vào trong chén của mình, làm cho thuốc đắng khó có thể nuốt xuống, còn bảo thần y ở trước mặt Ca Nhi khuyếch đại thương thế của mình lên, để Ca Nhi tin là thật, kiên trì chưa được nửa tháng, không cho mình tùy tiện xuống giường đi lại. Mặc dù vết thương trên người mình quả thật không coi là nhẹ, nhưng trải qua bảy ngày an dưỡng cũng khá không ít rồi. Vết thương ở bụng tuy rằng vẫn tương đối dễ dàng vỡ ra, nhưng cẩn thận một chút sẽ không sao, nói thế nào hiện giờ cũng có thể xuống giường đi lại, nào có nghiêm trọng như thần y nói vậy.
Hàn Kỳ Hiên đáng giận, hắn ta hạn chế hành động của chính mình như vậy, không phải là muốn tạo cơ hội để hắn ta ở cạnh Ca Nhi nhiều một chút sao? Chính mình sớm một chút mang theo Ca Nhi quay về Liên Ca lâu đi, thương thế trên người quả thật không phải một chốc là có thể dưỡng tốt. Hiện giờ Ca Nhi lại cùng Hàn Kỳ Hiên học khinh công, hắn ta cả ngày đi theo bên người Ca Nhi, cơ hội lớn như vậy không thể không có mình ở bên cạnh coi chừng.
“Mặc, vết thương trên người chàng còn chưa tốt, bây giờ chúng ta cũng không thể đi, bằng không gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Thần y nói vết thương trên người chàng, ít nhất phải tĩnh dưỡng một tháng mới có thể hoàn toàn hồi phục! Hơn nữa, bây giờ chàng ngay cả xuống giường cũng không thể, cho dù muốn chạy cũng chạy không được.”
“Ai nói ta không xuống giường được?” Liên Mặc lập tức bất mãn phản bác.
“Ta mặc kệ, thần y nói chàng không thể xuống thì không thể xuống.” Tống Vãn Ca thả cái gối mềm ở sau lưng Liên Mặc, để cho hắn dựa thoải mái một chút. Sờ sờ chén thuốc, thấy đã không nóng, thích thú múc một muỗng đưa tới bên miệng Liên Mặc. "Nè, thuốc đã không nóng nữa, uống nhanh đi. Muốn sớm quay về Liên Ca lâu một chút, vậy chàng phải sớm dưỡng tốt thân thể một chút nha.”
“Ca Nhi, thuốc này có thể không uống nữa được không, ta cũng đã uống suốt bảy ngày rồi. Nàng cũng không biết thuốc này có bao nhiêu đắng, Hàn Kỳ Hiên hắn... Dù sao ta thật sự sợ thuốc này rồi, lại uống nữa… cả người ta toàn là mùi thuốc.”
Liên Mặc bĩu môi ai oán nói, toát ra biểu tình tính trẻ con, đôi mắt băng lam sâu kín nhìn Tống Vãn Ca với vẻ mặt đáng thương. Hắn thiếu chút nữa đã nói ra chuyện Hàn Kỳ Hiên cố ý chỉnh hắn, cuối cùng vẫn nhịn không nói gì, hắn sợ nói ra lại bị Hàn Kỳ Hiên cắn ngược lại một cái, dù sao thuốc mình uống vốn là cần thêm Hoàng Liên. Thần y là thủ hạ của hắn ta, khẳng định nghe hắn ta, hắn ta bảo thần y nói như thế nào, thần y tự nhiên sẽ nói như thế ấy.
Ca Nhi quan tâm nên bị loạn, hoàn toàn đã quên mình cũng am hiểu rõ y thuật, hơn nữa y thuật cũng không dưới thần y kia. Nhưng Ca Nhi chính là tin tưởng lời thần y kia nói…, không có cách, ai bảo thần y kia chỉ có ở Thiên Ma Cung. Y thuật lại cao minh đến nỗi toàn bộ trên dưới Thiên Ma cung đều bội phục cùng khen ngợi. Cũng bởi vì vậy, Ca Nhi mới yên tâm đem chính mình hoàn toàn gi¬ao cho thần y kia. Này đã khổ mình, ăn không ít ám chiêu tiểu nhân của Hàn Kỳ Hiên lại không thể nói.
“Mặc, chàng làm sao vậy? Xem mày nhíu lại giống như toà núi nhỏ, còn bày biểu tình oán hận, giống như là muốn cắn người.” Tống Vãn Ca cố ý nói móc, nghiêng đầu cười nói. "Mặc, ta cũng biết thuốc này đắng lắm, nhưng chàng cũng không cần phải hận đến muốn cắn ta chứ? Nè, ta nhớ lúc trước cũng có thời điểm ta uống thuốc đắng, chàng lại là vẻ mặt chính khí nói ta. Ta cần phải suy nghĩ, lúc đó chàng nói như thế nào nhỉ?”
Tống Vãn Ca nói xong, cố ý làm ra vẻ mặt suy tư, mắt long lanh cũng trêu tức nhìn Liên Mặc, trong mắt chứa ý giễu cợt.
“Ca Nhi, ta bị thương, nàng chẳng những không lo cho ta, còn liên tiếp luôn giễu cợt ta, có phải Hàn Kỳ Hiên làm cho nàng hỏng rồi hay không?” Liên Mặc nhắc tới Hàn Kỳ Hiên lại không nhịn được hận nghiến răng, thật sự cảm thấy hắn ta thật ghê tởm.
“Mặc, con người Hàn Kỳ Hiên hắn kỳ thật rất tốt, tuy bề ngoài thoạt nhìn phong lưu tà tứ chút, dáng vẻ không đứng đắn một chút, nhưng hắn thật sự không xấu, hắn đối với chúng ta cũng tốt lắm, không phải sao?” Tống Vãn Ca cũng không muốn Liên Mặc và Hàn Kỳ Hiên ngầm đấu nhau như thế, nàng luôn tận lực ở trước mặt người này nói tốt cho người kia.
“Hắn đối xử tốt với nàng và Trần nhi, nhưng đối với ta không tốt.” Liên Mặc không cho là đúng bĩu môi, Hàn Kỳ Hiên có vẻ đối với đứa bé cũng không tốt, phỏng chừng nghĩ rằng đứa bé là của hắn, cho nên đều không muốn gặp.
“Được rồi, chúng ta không nói tới Hàn Kỳ Hiên nữa. Mặc, nhanh chóng uống thuốc đi, sắp nguội rồi nè.”
Tống Vãn Ca càng ngày càng không có cách nào tóm Liên Mặc rồi, trước kia khi hai người ở Liên Ca lâu còn không cảm thấy. Nhưng từ sau khi Hàn Kỳ Hiên xuất hiện, nàng phát hiện Liên Mặc càng ngày càng thích ăn dấm chua, cũng càng lúc càng giống trẻ con. Nàng tuy rằng rất vui vẻ hơi thở phàm trần trên người Liên Mặc ngày càng thấy rõ, nhưng nếu luôn cùng Hàn Kỳ Hiên tranh giành, nàng sẽ đau đầu chết mất.
“Ca Nhi, thuốc này còn phải uống tới khi nào mới có thể hết!” Liên Mặc bi ai thấp giọng kêu một tiếng, biết từ chối không xong, đau dài không bằng đau ngắn, vì thế nhận lấy bát, nắm cái mũi một hơi ùng ục ùng ục tốc tốc uống vào. Uống xong thuốc, nhanh chóng nhận chén canh tiếp theo uống súp nhân sâm.
“Thế này mới ngoan chứ. Chờ toàn bộ vết thương trên người chàng tốt rồi, là có thể không cần uống thuốc nữa.” Tống Vãn Ca có chút buồn cười nói, cảm thấy Liên Mặc so với chính mình còn sợ uống thuốc đắng hơn, ngay cả Trần nhi cũng không có sợ đắng như hắn, ha ha.
“Ca Nhi, theo như nàng nói, ta đây chẳng phải là còn phải uống một tháng nữa?” Đáy lòng Liên Mặc không ngừng kêu rên, cho tới bây giờ người không nguyền rủa người khác như hắn, cũng nhịn không được muốn hung hăng nguyền rủa Hàn Kỳ Hiên một phen.
“Thuốc đắng dã tật, tốt cho bệnh mà!” Tống Vãn Ca cười cười, thu dọn xong chén thuốc và chén canh, dịu dàng nói, "Mặc, vậy chàng nghỉ ngơi tiếp, ta đi xem con, sau đó cùng Trần nhi luyện võ công, thuận tiện cũng làm quen yếu quyết khinh công.”
Dứt lời, Tống Vãn Ca đứng dậy muốn đi.
“Ca Nhi, ta muốn nàng theo giúp ta. Từ khi đến Thiên Ma Cung, thời gian chúng ta ở cạnh nhau đều không hơn một ngày trước kia.” Liên Mặc giữ chặt tay Tống Vãn Ca, vẻ mặt ai oán nhìn nàng, lại giống đứa bé bị người vứt bỏ, đáng thương, nhìn Tống Vãn Ca vừa buồn cười vừa không đành lòng.
“Mặc, thực xin lỗi, là ta vắng vẻ chàng.” Tống Vãn Ca cúi người ngồi vào bên giường, bàn tay mềm xoa gò má mỹ lệ giống như hoa anh đào của Liên Mặc, giọng điệu hàm chứa áy náy. Mấy ngày nay thời gian nàng và Liên Mặc ở cạnh nhau quả thật không nhiều lắm, chỉ trừ bỏ mỗi ngày sớm tối đưa canh bổ và đốc thúc hắn uống thuốc, thời gi¬an còn lại đều là từ thần y phụ trách chăm sóc hắn.
Vài ngày đầu Trần nhi vẫn kề cận chính mình không tha, ba ngày sau chính mình lại một lòng một dạ đi theo Hàn Kỳ Hiên học khinh công, buổi tối muốn lo cho con. Đủ loại nguyên nhân, nàng tự nhiên không có quá nhiều thời gi¬an ở cạnh Liên Mặc. Hơn nữa, ngoại trừ ngủ, Hàn Kỳ Hiên trên căn bản là như hình với bóng đi theo mình. Mỗi lần mình muốn đi xem Liên Mặc, hắn luôn có thể đúng lúc kéo ra một chuyện hoặc là đề tài nào đó đến phân tán lực chú ý của mình, hoặc là trực tiếp không để cho mình nhìn Liên Mặc. Nói cái gì bệnh nhân cần nghỉ ngơi thật nhiều, nếu cứ đi đến quấy rầy, vết thương của Liên Mặc làm sao khỏi nhanh được.
“Mặc, hiện giờ ta bồi cùng chàng.” Tống Vãn Ca thẹn thùng cười, hai tay đặt lên cổ Liên Mặc, chủ động tựa vào trong ngực của hắn.
“Ca Nhi” Liên Mặc dịu dàng gọi một tiếng, đôi mắt băng lam si ngốc nhìn nàng, như biển rộng thâm trầm không thấy đáy. Tình ý đổ xuống mà ra, hóa thành lưới tình kiều diễm, đem Tống Vãn Ca vây chặt ở trong lưới, khiến nàng quên giãy dụa quên trốn tránh, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn giãy dụa muốn trốn tránh. "Đêm nay cho dù nàng muốn đi, ta cũng không tha.”
Liên Mặc mỉm cười nói, con ngươi trong trẻo quàng lên một tầng khói nhẹ, giống như một vũng nước xuân, theo gió nhẹ động, gợn sóng lan tràn. Trên gương mặt trắng nõn hoàn mỹ của hắn tràn ra duy mỹ phong tình phương hoa tuyệt đại, giống như một luồng gió xuân thấm người mềm nhẹ thổi qua trong lòng Tống Vãn Ca, khiến cho từng trận kích động.
“Mặc, chàng luôn đẹp như vậy, tựa như hoa anh đào tháng ba đẹp mờ mắt người, cũng giống ánh trăng kia sáng tỏ thuần khiết.” Tống Vãn Ca ngước mắt nhìn nửa vòng trăng tròn đã trèo lên đến giữa không trung phía ngoài cửa sổ, tán thưởng nói.
Ánh trăng trong suốt tự nhiên, rơi đầy đất, dịu dàng mà nhã nhặn lịch sự, làm cho tâm tình người ta bất giác thanh hòa, tất cả phức tạp đều như bị ánh trăng trong suốt rửa đi.
“Ánh trăng tuy đẹp, cũng là lạnh như băng, trong mắt ta, Ca Nhi mới là xinh đẹp nhất trên đời này, so với tất cả hoa còn đẹp hơn.”
“Mặc, chàng càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt.”
Tống Vãn Ca ngăn chặn mê ly trong lòng, cười trêu ghẹo nói. Nhưng hai má lại không tự chủ được nóng bỏng. Đỏ ửng như ánh nắng chiều diễm lệ, che kín gương mặt cười. Rặng mây đỏ kia bay đầy trời, dáng vẻ kiều diễm, Liên Mặc nhìn đến thần hồn kích động, tâm động không thôi.
“Ca Nhi, mỗi lời ta nói ra đều là thật lòng. Ta cho tới bây giờ cũng không nói lời ngon tiếng ngọt nào, Ca Nhi chẳng lẽ không tin lời ta nói sao?”
Liên Mặc nhẹ nháy hai tròng mắt trong suốt mà sáng như thủy tinh, dịu dàng nói. Giọng mềm nhẹ dịu dàng kia giống như tiếng nhạc tuyệt vời nhất trên đời, quanh quẩn ở bên tai Tống Vãn Ca. Môi mềm như đóa hoa sáng sớm, giữa chân mày quanh quẩn sáng bóng nhàn nhạt, khóe miệng nổi lên mỉm cười say lòng người như hoa anh đào cuối xuân, như một loại duy mỹ mê hoặc thấm vào tim.
“Ta tin!” Tống Vãn Ca không chút do dự gật gật đầu, gần như bị lạc ở nụ cười yếu ớt phong hoa tuyệt đại say lòng người và nhu tình như nước của Liên Mặc. Tầm mắt của nàng kìm lòng không được bị dẫn dắt, thật sâu nhìn vào chỗ sâu trong mắt của hắn, không biết là bóng đêm làm cho mình mê say, hay là người dưới ánh trăng làm cho lòng mình say.
Bàn tay mềm xoa ngũ quan thanh nhã tuyệt luân hoàn mỹ của Liên Mặc, độ ấm ấm áp kia giống như một dòng điện lưu thẳng tắp chui vào đáy lòng Tống Vãn Ca, ấm áp lòng nàng.
Bầu không khí yên tĩnh ấm áp như thế, đáy lòng Tống Vãn Ca bất chợt lướt qua vẻ bất an không hiểu. "Mặc, chúng ta sinh một tiểu Mặc Mặc được không?” Vội vàng muốn cho Mặc giữ lại chút gì đó, những lời này đều không tự chủ được thốt ra miệng mặc dù thẹn thùng đỏ mặt, nhưng ẩn ẩn mang theo chút ý không cho cự tuyệt. "Mặc, ta muốn sinh một đứa con cho chàng, đồng ý với ta được không? Bất kể chàng cự tuyệt ta giống như lần trước. Ta nói rồi, vì chàng, phiêu lưu gì ta cũng có thể gánh vác, đau đớn gì ta cũng kiên cường gắng gượng qua.”
Nghe vậy, Liên Mặc trầm mặc không nói thật lâu. Chỉ là khóe môi tươi cười, giống như bày ra ma chú hoàn mỹ nhất, làm cho người ta không tự chủ được trầm luân. Đôi mắt trong vắt đổ xuống tình ý dịu dàng nhất thế gi¬an, như nước chảy nhỏ giọt, chảy xuôi qua trong lòng Tống Vãn Ca, lưu lại dư âm ngọt lành mát lạnh.
Tống Vãn Ca không có năng lực chống cự nhu tình cùng tươi cười của Liên Mặc, cứ như vậy dễ dàng bị hắn bắt làm tù binh, cũng cam tâm tình nguyện.
“Mặc, rốt cuộc đồng ý với ta hay không?”
“Ca Nhi” Liên Mặc dịu dàng thấp giọng gọi một tiếng, hai tay đang cầm hai má Tống Vãn Ca, thật sâu nhìn nàng, đôi mắt băng lam chớp chớp ánh sáng, nở rộ tia sáng kỳ dị, nhu tình cùng yêu say đắm sớm chứa đầy ở trong mắt, tràn ra tới, từng tí trôi ở trong lòng Tống Vãn Ca, khiến lòng nàng kích động phập phồng, thật lâu không thể bình ổn.
“Được, để Ca Nhi sinh cho ta một tiểu Mặc Mặc nữa.”
Dứt lời, hai tay Liên Mặc hơi hơi dùng lực, thân thể Tống Vãn Ca cuốn một cái, tiếp theo nháy mắt đã bị Liên Mặc nhẹ nhàng đặt ở dưới thân, mùi hương hoa sen trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ ngửi bay vào mũi của nàng.
Hai tay hoảng sợ ôm cổ Liên Mặc, hơi thở hai người tản ra, mùi thơm sâu đậm của cơ thể hòa hợp cùng mùi hoa sen nhàn nhạt, cả hai vội nhanh chóng nhúc nhích. Tống Vãn Ca hơi hơi thả xuống đôi mắt, đoá đoá rặng mây đỏ say lòng người sớm đã nhanh chóng súc tích tràn ra trên hai gò má tuyệt mỹ.
“Ca Nhi, nàng tốt đẹp như vậy, bảo ta làm sao bỏ được rời khỏi nàng.” Liên Mặc thấp giọng nỉ non một câu, hơi thở thanh nhã phun ở bên tai Tống Vãn Ca, thương cảm cùng không tha trong giọng điệu cũng chỉ có chính đáy lòng hắn mới hiểu được.
Dứt lời, Liên Mặc cúi đầu, một cái hôn ấm áp lập tức mềm nhẹ dừng ở trên môi đỏ hồng của Tống Vãn Ca, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của tuyết liên nháy mắt xâm nhập vào khoang miệng ngọt ngào của nàng, đầu óc Tống Vãn Ca nhất thời trống rỗng. Cánh môi như hoa nhẹ nhàng ma sát môi anh đào của Tống Vãn Ca, nàng tùy ý môi mềm mại của Liên Mặc ở trên môi mình trằn trọc triền miên, hút vào, đều là quý trọng thâm tình cùng dịu dàng của hắn. Hôn nóng cháy lại dịu dàng kia khiến nàng phát run từng trận, vô ý thức vươn cái lưỡi thơm tho phấn nộn mềm mại, liếm ở bên khoé môi nóng rực nóng bỏng của hắn. Rồi sau đó lại đem lưỡi vượt vào trong miệng hắn, tới dây dưa không ngớt, liếm mùi tuyết liên thơm ngát ở đầu lưỡi kia, khiến nàng như si như say, như uống rượu. Một hồi lâu, Liên Mặc mới lưu luyến buông Tống Vãn Ca gần như hít thở không thông ra. Vừa hôn xong, trên mặt khuynh quốc khuynh thành của Tống Vãn Ca là vẻ đỏ ửng say lòng người, giống như hoa đào giận nở, trong mắt vẫn mê ly, thân mình mảnh mai vô lực nhẹ nhàng run run.
Ngón tay nhỏ dài của Liên Mặc dịu dàng vuốt ve cánh môi kiều diễm như hoa hồng mang sương của Tống Vãn Ca, khiến nàng thật vất vả mở hai mắt lại không tự chủ được nhắm lại. Si mê nhìn nữ tử mà mình yêu như một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm, nở rộ ngay trước mắt mình, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt mờ mịt, phấn môi hơi sưng, như vậy làm cho người ta yêu thích không buông tay, muốn ngừng mà không được.
“Mặc.... " Tống Vãn Ca một hồi lâu mới mở to mắt, mê say nhìn Liên Mặc, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo đỏ ửng xinh đẹp e lệ mê người, như ánh nắng chiều kiều diễm, yêu kiều từ bên môi đỏ nhuận mê người tràn ra.
Ánh mắt Liên Mặc cực nóng vô cùng, nhẹ nâng cằm Tống Vãn Ca lên, dán với mặt nàng, chóp mũi cọ sát lẫn nhau, hai tròng mắt sâu kín có chút lan tràn, một lần cuối cùng khẳng định suy nghĩ, thanh âm thấp mềm mà mê hoặc: “Ca Nhi, nàng thật sự tình nguyện vì ta sinh một tiểu Mặc Mặc sao?”
Tống Vãn Ca không nói, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lại ửng hồng.
“Ca Nhi" Theo Liên Mặc thấp gọi, lần lượt nóng cháy yêu thương hôn qua cái trán, chân mày, ánh mắt, cái mũi, khóe miệng của Tống Vãn Ca, cuối cùng, đã rơi vào trên môi đỏ hồng nhuận. "Ca Nhi, ta yêu nàng, rất yêu rất yêu nàng, cho dù thế sự xoay vần, dài đằng đẵng, tình yêu của ta đối với nàng như trước sẽ không thay đổi.”
Tiếng yêu và hôn của hắn làm cho thân thể Tống Vãn Ca thật giống như bị sấm đánh, cảm giác mềm yếu tê tê nhanh chóng khuếch tán tới từng tế bào toàn thân nàng, bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy quần áo của hắn, cánh môi cắn chặt, không cho tiếng động xấu hổ tràn ra, nhưng cổ vẫn là nhịn không được khẽ nhếch.
Một tiếng thở dài thỏa mãn truyền vào tai, Tống Vãn Ca còn chưa kịp nhận là ai phát ra, môi Liên Mặc lại hôn nàng, cánh môi như hoa kia, mang theo hương hoa, cũng mềm mại như cánh hoa. Nụ hôn của hắn thật cẩn thận, thật quý trọng, như gần như xa, giống như lông chim nhẹ nhàng chạm vào môi nàng. Loại xúc cảm như gần như xa, như có như không này khiến lòng nàng run rẩy không thôi. Hắn dường như cực lực ẩn nhẫn, từng cái hôn đều nhẹ như vậy, coi như sợ đập vụn nàng, lại coi như sợ áp lực không được đầy ngập nhiệt tình của mình. Giữa cánh môi truyền đến xúc cảm tốt đẹp, tựa như hương vị ngọt ngào kết hoa, mềm mại ngọt ngào, giống như mang theo lực lượng, lý trí của Tống Vãn Ca hoàn toàn trầm luân.
Môi lưỡi dây dưa, tay Tống Vãn Ca chẳng biết lúc nào chặt chẽ đón được cổ Liên Mặc. Hai tay của hắn giống như lực mê muội, mỗi khi đến một chỗ đều mang đến cảm giác làm người ta tê dại run rẩy.
Ít khi, Tống Vãn Ca cũng kìm lòng không được dùng động tác không quá quen thuộc đáp lại tình yêu của hắn. Chỉ chốc lát sau, Liên Mặc lại từ mềm nhẹ mỏng hôn chuyển thành kịch liệt đòi hỏi, nhiệt khí thở ra lại mang theo dày đặc ham muốn, chỉ khoảng nửa khắc chiếm lấy tất cả hô hấp của Tống Vãn Ca.
Trên mặt Tống Vãn Ca giống như có một tấm nhiệt đang thiêu đốt, nhiệt khí xen lẫn hương thơm đẹp mà tịch mịnh cùng hương sen thanh nhã, tràn ngập toàn bộ trong phòng, đều nhanh muốn cho người không chịu nổi
Hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng triền miên, hô hấp giống như đều bị hắn nuốt xuống. Đến khi Tống Vãn Ca cảm giác sắp hít thở không thông thì Liên Mặc mới dời đi chiến trường, hôn nóng cháy theo môi của nàng một đường tràn ra đến ngực, quần áo chẳng biết lúc nào đã bị hắn tầng tầng tháo xuống, cơ thể trơn bóng lộ ra trong không khí.
Cảm giác hơi lạnh đánh úp lại, Tống Vãn Ca trợn mắt, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng lại tràn ngập tuyệt mỹ của Liên Mặc, cùng với thân trần chói lọi. Nhiệt độ giữa hai thân thể không ngừng truyền đến, như muốn bị thiêu đốt.
Tống Vãn Ca thẹn thùng hơi hơi nhắm hai mắt của mình, muốn vươn tay kéo qua chăn che đậy. Nhưng tay còn không có vươn, thân thể nóng bỏng của Liên Mặc đã đè ép lại.
“Ca Nhi, sợ sao?”
Cánh môi Liên Mặc hôn hít lấy bên tai Tống Vãn Ca, khẽ hỏi. Thanh âm trầm thấp, thuần hậu như tơ gấm, mang theo lực lượng mê hoặc lòng người. Hai tay ở trên người nàng mềm nhẹ dao động, ma lực này lại tới nữa, nháy mắt hóa giải khẩn trương của nàng.
“Không sợ.” Tống Vãn Ca khẽ lắc đầu, ở chỗ sâu trong đôi mắt chiếu đến bóng dáng của hắn. Môi của hắn, chậm rãi trượt, ở trên người của nàng hạ xuống vô số nhỏ vụn hôn, thật nhẹ, thật say lòng người, coi như một ly rượu tinh khiết và thơm, khiến Tống Vãn Ca không tự giác say mê trong đó, thanh ngâm đứt quãng tràn ra, thoát phá lại mang theo ma lực mê người.
“Mặc, chàng có thể sao?” Tống Vãn Ca mạnh liếc về vết thương ở bụng Liên Mặc, kéo lấy chút lý trí cuối cùng, giọng điệu không xong ra tiếng. Vết thương của Mặc còn chưa lành, có thể làm chuyện như vậy sao?
“Không có chuyện gì, đợi chút Ca Nhi sẽ biết.” Thanh âm gợi cảm mị hoặc của Liên Mặc từ trước ngực truyền đến, mang theo chút hương vị trêu tức, lại rõ ràng đã bị lây dày đặc ham muốn.
Hắn nhẹ nhàng tách hai chân của Tống Vãn Ca ra, cần cùng nàng càng tiến một bước thân mật kết hợp thì một tiếng sói tru to rõ khiếp người bỗng dưng vang vọng ở bên tai.
Hai người hoảng sợ, giương mắt nhìn lên, lập tức nhìn thấy một con sói bạc nhe răng trợn mắt đứng ở trước giường, hai mắt phiếm ánh lục âm trầm, hơi không tốt chết nhìn chằm chằm Liên Mặc. Dường như hắn ở trên người Tống Vãn Ca nếu có bước hành động tiếp theo, nó sẽ liều lĩnh nhào tới.
“Ca Nhi, Hàn Kỳ Hiên đối xử với ta thật đúng là tốt vô cùng!” Liên Mặc tương tự trừng mắt sói bạc trước giường, vừa oán hận cắn răng nói, vừa kéo mền che thân thể Ca Nhi và của mình.
“Mặc, đừng nóng giận, ta sẽ đi tìm Hàn Kỳ Hiên tính sổ.” Tống Vãn Ca đỏ mặt tựa vào trong lòng Liên Mặc, đối với Hàn Kỳ Hiên làm như vậy quả thực là vừa tức lại không thể làm gì.
Sói bạc trước giường, nàng và Liên Mặc tất nhiên là nhận ra, đó là sủng vật Hàn Kỳ Hiên nuôi dưỡng mười năm, tên là Ngân Tuyết, tính tương đối thông thái, bất quá cũng chỉ nghe một mình Hàn Kỳ Hiên.
Sau hôm vào Thiên Ma cung, Hàn Kỳ Hiên đã đem Ngân Tuyết gọi lại đây giới thiệu cho nàng và Liên Mặc biết. Lúc ấy thiếu chút nữa đem nàng dọa gục xuống, phải biết rằng sói sẽ ăn thịt người. Bất quá sau lại không biết Hàn Kỳ Hiên nói gì đó với Ngân Tuyết, nó đối với chính mình lập tức vô cùng thân thiết, nhưng đối với Liên Mặc lại luôn là lão đại nhe răng trợn mắt, dáng vẻ hung ác tùy thời đều phát ra công kích.
“Ca Nhi, ta bất kể, ba ngày sau ta nhất định phải quay về Liên Ca lâu!”
Liên Mặc thở phì phì nói, đáy lòng lại bắt đầu nguyền rủa Hàn Kỳ Hiên ác tới cực điểm.