Nữ tử trước mặt, mang cung trang hoa lệ, ánh mắt nàng ta nhìn hắn, mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Chính là, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra nàng tới!
Tuân Vân Tâm!
Hắn tìm nàng lâu như vậy, cho rằng nàng đã chết. Thì ra, nàng sống êm đẹp ở trong cung, ở bên người nam nhân mà nàng ái mộ!
Một khắc kia, một cỗ tức giận dâng lên trong lồng ngực tựa như không thể kìm chế được. Gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, bước chân nhẹ nâng, ngay sau đó hắn không biết, có lẽ hắn sẽ xông lên phía trước, dùng hai tay của hắn, bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của nữ tử hay không.
Bàn tay giấu trong tay áo rộng đã nổi gân xanh, hắn chưa bao giờ biết, thì ra hắn có thể hận một người đến như vậy.
Gót sen nữ tử trước mặt khẽ nhúc nhích, cung nữ nâng nàng tiến lên vài bước, dung nhan tái nhợt, tinh tế cười, nàng mở miệng, âm sắc ôn thuần: “Là Thất Vương gia phải không?”
Thanh âm nàng thực ôn nhu nhưng lại cùng thanh âm kia trong trí nhớ kém rất nhiều. Tấn Huyền vương như là đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nữ tử trước mặt, một lần nữa rơi vào trong mắt hắn. Lúc này hắn mới chân chính tỉnh táo lại.
Vậy là, không phải nàng. Chỉ là giống, rất giống.
Điều chỉnh lại trái tim trong phút chốc lơi lỏng, hắn lui lại một bước, thân mình tựa vào phía sau ghế đá, chỉ miễn cưỡng cười. Lam nhi vội mở miệng nói: “Vương gia, đây là Huệ phi nương nương.”
Đôi mắt Tấn Huyền Vương khẽ ngước lên: “Thì ra là Huệ phi nương nương.”
Huệ phi uyển chuyển nhẹ nhàng mở miệng: “Vừa rồi bổn cung nhìn thấy có người vào Vị Ương cung, nhất thời tò mò muốn lại đây nhìn một cái, không nghĩ tới, lại gặp Vương gia.” Dứt lời ngón tay dùng hết sức nắm chặt cái khăn, đặt bên ở môi thoáng ho khan.
“Thân thể nương nương không khoẻ sao?” Hắn mở miệng hỏi.
Lam nhi giúp nàng đáp: “Hồi Vương gia, từ nhỏ tiểu thư nhà ta thân thể hư nhược, bị bệnh cũng không phải ngày một ngày hai.”
Tấn Huyền Vương đã bình tĩnh, chỉ khẽ nói: “Nếu như thế, bên ngoài gió lớn, nương nương không nên ra ngoài.”
Huệ phi lại cười: “Cả ngày ở trong phòng, cũng rất buồn. Bổn cung nghe nói Hoàng thượng mời Vương gia đi qua ôn chuyện, sao nhanh như vậy đã tan?”
“Hoàng thượng công vụ bận rộn, lần này thần hồi kinh là để tế bái mẫu hậu. Đương nhiên không thể làm chậm trễ quá nhiều thời giờ của Hoàng thượng ”
“Vương gia có phần hiếu tâm này, tin tưởng mẫu hậu ngươi ở trên trời có linh thiêng, sẽ biết.” Nàng ta ngược lại nhìn về phía Lam nhi: “Chúng ta không cần quấy rầy Vương gia, hồi cung đi.”
“Vâng.” Cung nữ đến đỡ nàng, xoay người rời đi.
Người phía sau không gọi nàng lại, chỉ đến khi thân ảnh kia biến mất ở trước mắt, tâm tư Tấn Huyền vương mới quay lại. Lúc mới gặp, hắn thật sự thiếu chút nữa nhận sai người.
Thì ra, biết là nhận sai người, cư nhiên hắn lại cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì hắn không biết, nếu thật là Tuân Vân Tâm, hôm nay hắn, sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Gió thổi qua, khiến y phục hắn rung lên “Bạch bạch”. Mơ hồ, hắn ngửi thấy được mùi son phấn nồng đậm trên người mình. Hai năm qua, hắn vẫn luôn sống trong hương vị nữ nhân, trừ lúc gặp dịp thì chơi, hắn luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở mình. Từ nay về sau, hắn sẽ không giống như khi đó, nhi nữ tình trường.
Ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía đại môn Vị Ương cung, hắn như lại thấy nữ tử mặc phượng bào đứng ở cửa mỉm cười nhìn hắn.
Hắn chậm rãi nở nụ cười, trước mắt, như thấy được vẻ mặt giận dỗi, có chút mơ hồ không rõ, chính là trong lòng, rốt cuộc cùng cũng như gương sáng.
“Mẫu hậu, lần này Diễm nhi, sẽ không lại thoái nhượng (lùi bước).” Hơi ngẩng mặt, dưới bầu trời trong sáng, sau này, lại sẽ là một mảnh trời khác.
Lời nói ngoài lề của tác giả: Nảy sinh ác độc, Tiểu Thất nảy sinh ác độc điểu.....