Toàn Cơ không ngờ hắn đột nhiên sẽ nói như vậy, mới muốn phủ nhận, lại thấy ánh mắt nam tử cũng chưa từng nhìn nàng, chỉ đi nhanh về phía trước. Nàng ngẩn người, vội đuổi kịp, bỗng nhiên muốn cười, nàng chỉ là một nô tỳ, vì sao phải giải thích cùng hắn?
Dù cho có hiểu lầm, thì có làm sao?
Vẫn như cũ duỗi tay ra, cầm dù trong tay hắn: “Để nô tỳ cầm.”
Lúc này, hắn không buông tay. Có lẽ bản thân Tấn Huyền Vương cũng không nói rõ vì sao, chỉ là đột nhiên, có một phần bướng bỉnh.
Khoảng hơn ba trượng, đã tới lăng mộ Tiên Hoàng hậu.
Cách màn mưa, Toàn Cơ mới thấy rõ phía trên mộ bia kia dòng chữ to: Đôn hiếu cung nhân khang chiêu Hoàng hậu.
Bà đến chết, vẫn như cũ chỉ là Hoàng hậu.
Đây, ý nghĩa là gì, trong lòng Toàn Cơ hiểu.
Trước mộ, đồ dùng để tế bái đều đã trưng bày, trận mưa to này đã cọ rửa dưa và trái cây vô cùng sạch sẽ. Bạc Hề Hành tiếp nhận hương thái giám đưa qua chậm rãi tiến lên, đệm hương bồ nơi đó từ lâu đã bị nước mưa làm ướt sũng, hắn không chần chờ, quỳ xuống.
Dập đầu ba cái, dâng hương.
Toàn Cơ bất giác nhìn Tấn Huyền vương, trong ánh mắt hắn ẩn nhẫn một sự tức giận, rồi lại đưa ra mặt hết sức thoải mái. Kỳ thật Toàn Cơ làm sao không biết,nằm bên trong lăng mộ trước mặt chính là mẹ đẻ hắn, mà hắn, lại cần phải để Hoàng đế tế bái xong, mới có thể tiến lên tế bái.
Đó, chẳng qua vì Bạc Hề Hành là Hoàng đế, mà hắn chỉ là một Vương gia.
“Vương gia.” Tần Phái tiếp nhận hương trong tay thái giám, thân thiết giao đến trong tay hắn. Hắn tiếp nhận, Toàn Cơ vội nhận lấy dù trong tay hắn, đi theo hắn tiến lên.
Hoàng đế vẫn chưa đứng dậy, Tấn Huyền Vương chỉ ở bên cạnh người hắn quỳ trên đệm hương bồ. Toàn Cơ nhìn thấy, ban nén hương kia Bạc Hề Hành cắm trước đó giờ phút này đã sớm bị nước mưa làm tắt, nàng cũng nói không rõ vì sao, tay hơi hơi di động, theo bản năng mà muốn che ba nén hương trong tay Tấn Huyền vương. Ánh mắt, lại lần nữa dừng trên bia mộ trước mặt, sau khi Tiên Hoàng hậu chết, lần đầu tiên nàng tới lăng mộ của bà.
Cảm giác giờ phút này, là hối hận hay là áy náy sao?
Nàng im lặng lắc đầu, có lẽ, đều không phải. Nếu thời gian để cho nàng trở lại tám năm trước, nàng cũng sẽ giống vậy tiếp cận bà, sau đó trở thành đôi mắt của Bạc Hề Hành ở Dịch Đình.
Rất nhiều việc, không đi làm, sẽ không biết kết quả đến tột cùng sẽ làm mình thất vọng nhiều như vậy.
Ví dụ như, nàng đã từng cho rằng, địa vị của nàng trong cảm nhận của hắn. Chẳng qua là, không đáng giá một đồng tiền.
Do vậy, nàng mới hiểu được, có chút hận, nghiền xương thành tro đều sẽ hối hận.
“Hoàng thượng.” Khi xoay người nhìn về phía nam tử mặc y phục màu vàng sáng bên cạnh người, Tấn Huyền vương vốn muốn gọi hắn một tiếng “Hoàng huynh”, lại không nghĩ, xưng hô này hắn đột nhiên phát hiện thế nhưng khó có thể mở miệng.
Bạc Hề Hành chỉ nhàn nhạt mà “uh” một tiếng, nhìn thấy Tấn Huyền vương lại cười, tiện đà mở miệng: “Hôm nay làm trò trước mặt mẫu hậu, thần muốn để Hoàng thượng làm chủ.” Cuối cùng, đôi mắt phượng hẹp dài hắn xẹt qua khuôn mặt Toàn Cơ: “Ban cung nữ này cho thần.”
Lời này, làm Toàn Cơ cả người chấn động, hắn không phải biết nàng là người Bạc Hề Hành cố ý phái tới tiếp cận hắn sao? Vì sao còn muốn thỉnh cầu như thế?
Bạc Hề Hành cũng ngơ ngẩn, kết quả, là kết quả hắn muốn. Chỉ là, quá nhanh.
Ánh mắt hắn sắc bén lên, nghiền ngẫm ý tứ Thất đệ này của hắn. Tấn Huyền vương lại lãnh đạm nói: “Ý của Hoàng thượng, thần hiểu rõ.”
Một câu “hiểu rõ” đó là hai người nghi kỵ lẫn nhau đều đưa ra ánh sáng. Cuối cùng Bạc Hề Hành cười: “Ngươi đã hiểu, vậy sao còn muốn?” Hắn đã từng nghĩ tới rất nhiều, một khi Tấn Huyền Vương biết Toàn Cơ là người của hắn, sẽ tìm mọi cách mà tránh đi, lại không nghĩ, hắn lại hào phóng mà muốn như thế.
Đây, trước sau làm Bạc Hề Hành có chút trở tay không kịp.
Tấn Huyền vương chỉ thu lại ánh mắt, nhìn bia mộ Tiên Hoàng hậu, chậm rãi ra tiếng: “Trước khi mẫu hậu đi về cõi tiên, có nói với thần, thần luôn luôn ghi nhớ trong lòng, chắc Hoàng thượng, cũng không quên.”