Nàng rõ ràng cảm thấy đôi tay ôm chính mình run lên, Tấn Huyền Vương không nghĩ tới nàng vẫn biết bí mật kia. Tay ôm tay, nhẹ nhàng từng chút, lặng yên đặt lên vai nữ tử, lại hướng lên trên, hắn có thể bóp chặt cổ nàng.
Khống chế khẩn trương trong lòng, Toàn Cơ lại nhìn thẳng vào mắt hắn, mở miệng: “Vương gia có thể tín nhiệm nô tỳ, chuyện của ngài, nửa câu nô tỳ đều sẽ không nói.”
“Chẳng qua vì trong tay bổn vương cũng có lợi thế!” Nếu không, sao nàng có thể không nói?
Lại không nghĩ, nàng lại cười.
Nụ cười tươi tắn chỉ nở ra một chút liền thu lại. Nàng lớn mật giơ tay, cầm lấy tay hắn, lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay hắn. Bên trong bàn tay kia, có một tầng kén thật dày, chắc là do hắn thường xuyên nắm phiến tích (quạt).
Lông mi khẽ nhúc nhích, nàng mở miệng: “Bởi vì nô tỳ biết, còn không ít như vậy.” Duỗi tay, từ trong ống tay áo lấy ra cây quạt xếp, cẩn thận đặt ở trên chăn.
Giống như bị máu tươi làm ướt, quạt xếp của hắn.
Con ngươi đột nhiên thắt chặt, nắm tay nữ tử hung hăng dùng lực, Toàn Cơ đau đến nhíu mi, lại không có kêu ra, chỉ như cũ nhẹ giọng nói: “Tần đại nhân để Sở cô nương quay trở lại Hoàng lăng, là muốn tìm cái này sao?” Tuy rằng Tần Phái cái gì cũng không nói nhưng cũng chỉ là do dấu tai mắt. Khi đó tất cả mọi người đều hoảng loạn, lo lắng vết thương cho Tấn Huyền vương, kỳ thật quạt xếp vẫn luôn ở trong xe ngựa, sau lại mất tích, đám người Tần Phái cũng chỉ nghĩ chưa có mang về đây thôi?
Cây quạt, nếu bị người có tâm nhìn thấy, như vậy Tấn Huyền Vương làm tất cả mọi chuyện đều uổng phí.
Hắn chỉ trầm giọng hỏi: “Đã mở ra chưa?”
“Uh.” Nàng thấp giọng đáp lời.
“Bổn vương sẽ giết ngươi.” Hắn là Vương gia, giết một cung nữ, chỉ cần một cái cớ, chẳng sợ Bạc Hề Hành khả nghi, ít nhất sẽ không bại lộ chuyện lần này.
Hắn tồn dị tâm sự tình.
Đáy mắt nam tử bắt đầu mang theo tràn ngập hương vị nguy hiểm, trong lòng Toàn Cơ lại không có sợ hãi. Vì không sợ hãi, mới có thể đàm phán tìm đường sống, không phải sao?
Tay nàng, vẫn đặt ở trong lòng bàn tay hắn, thanh âm cũng như cũ nhợt nhạt: “Ngài sẽ không. Nô tỳ chết, đổi một cung nữ khác hầu hạ Vương gia, trong tay ngài, không có nhược điểm của nàng. Khác với nô tỳ, nô tỳ có nhược điểm, ở trong tay Vương gia.” Hắn không phải không tin nàng sao? Vậy để cho hắn không tin, cho hắn một cái nhược điểm, cho hắn một lý do lưu nàng lại bên người.
Yên lặng nhìn cung nữ này không giống người thường, hắn chỉ “Xuy” cười: “Tội của bổn vương chính là tử tội, có lẽ tội của chủ tử ngươi còn không đến chết.”
Nam tử này cẩn thận, còn cân nhắc nhược điểm nàng cho hắn đủ hay không.
Toàn Cơ duỗi tay, cầm quạt xếp kia, mặt trên dính vết máu, lúc mở ra không có dễ, chỉ là cũng không cố sức. Tấn Huyền Vương ấn đường nhíu lại, mặt trên, có một chỗ bị tổn hại rất rõ ràng.
Kia, nhìn rõ ràng là dấu vết bị mũi kiếm xuyên qua.
Lúc ở hoàng lăng, nhát kiếm kia, Toàn Cơ cho rằng sẽ bị mất mạng. Chỉ là khi ở trong xe ngựa bắt mạch cho hắn, nàng lại cảm thấy kỳ quái, chỉ nói một câu vận khí tốt, cũng là có thể giải thích. Cho đến khi, nàng thấy quạt xếp này bị mũi kiếm xuyên qua, nhớ lại lúc Mạnh Trường Dạ tiến lên trong chớp mắt, nàng bỗng nhiên hiểu rõ tất cả.
Mạnh Trường Dạ căn bản không phải chạy qua cứu người, mà là cố ý cầm trường kiếm trong tay thích khách đâm vào thân thể Tấn Huyền vương!
Hắn đương nhiên không phải chốt thí, chuôi quạt xếp này đặt ở eo Tấn Huyền Vương, sợ lad dùng để định phương hướng cho trường kiếm đâm vào.
Thậm chí là, ở ngoài cung Mạnh Trường Dạ đã tập luyện nhiều lần, nàng nghĩ biết được tác dụng.
Nàng không thể không nói, Tấn Huyền vương hạ một bước cờ hiểm.
Sư phụ từng nói, trong bụng người, có nhiều chỗ yếu hại, một chút vô ý, sẽ bị mất mạng.
“Cây quạt, chưa có ai thấy qua.”
“Tê ――” một tiếng, quạt xếp trước mặt đã bị nàng từ chỗ hổng xé ra, biến thành hai nửa.
“Việc này, cũng sẽ không có người biết.”
Nàng nhìn hắn, đây là cho hắn một lời hứa hẹn. Khác biệt với hai năm trước, lúc này đây, nàng sẽ thành thật với hắn.