Hoa phi không tới, vốn là là trong dự kiến. Nhìn thần sắc nữ tử trước mặt mang theo ba phần có bệnh, Toàn Cơ lại là lâm vào trầm tư. Tiểu Hoàng tử ở nàng trong cung, nàng lại chỉ chừa Lam Nhi ở một bên nhìn, thậm chí cũng không gọi người vào dọn nôi trong nội thất. Nhìn nàng ấy hình như cũng không thích hài tử.
Nàng cũng chỉ gặp qua tiểu Hoàng tử một lần, thấy, cũng là lòng tràn đầy vui mừng. Nếu Tô Phi đã muốn nhận hắn làm nhi tử, thì không nên có thái độ này.
Trừ phi ――
Nàng nhớ tới Hoa phi từng nói về cái chết của Lưu Chiêu nghi.
Ánh mắt, lặng yên không một tiếng động mà xẹt qua mặt nữ tử, trong ánh mắt, trừ tròng mắt khẽ đảo có chút do dự thì không nhìn ra điều gì khác. Một lúc lâu sau, nàng ta mới thả bạch tử trong tay xuống, thần sắc có chút cao hứn, Toàn Cơ thăm dò liếc mắt nhìn thì lại thấy thật ra lại lag một nước cờ hay. Chỉ là, bàn cờ tàn cục này muốn đảo ngược thế cờ cũng không phải đặc biệt khó, nhìn dáng vẻ Tô phi hình như là đã biết rõ từ lâu.
“Sao thế, ngươi tới nơi này của bổn cung, không có gì muốn nói cùng bổn cung sao?” Đột nhiên nàng nghe thấy nàng ta nói, trong nháy mắt Toàn Cơ bừng tỉnh từ trong suy nghĩ trở lại.
Cuống quít định thân, vì lần trước nói chuyện với Tô phi, nàng ta rất thản nhiên: “ Sao nương nương không cho điện hạ ngủ trong nội thất?”
Tô phi ngẩn ra, lại cười: “Bổn cung không cho rằng ngươi cố ý tới đây dạy bổn cung nuôi hài tử thế nào.”
Toàn Cơ cúi đầu: “Nô tỳ không có ý khác chỉ thấy kỳ quái, sao nương nương không đặt điện hạ dưới mí mắt cho an tâm?”
Ngón tay dài trong tay nắm chặt khăn, ánh mắt ngước lên nhìn nàng, khẽ hỏi: “Hoa phi muốn động vào Hoàng trưởng tử sao?”
Biết nàng ta thông minh, Toàn Cơ không phủ nhận: " Kêu nô tỳ động thủ.”
“Ha ha.” Tô Phi cười xinh đẹp: “Chỉ tiếc Hoa phi không biết ngươi hiện giờ là người của bổn cung.”
Một câu này, làm cho Toàn Cơ ngẩn ngơ.
Bây giờ nàng, coi như là người của Tô phi sao? Chỉ sợ… Cũng không được tính?
Thu hồi tâm tư, nàng lại nói: “Nếu nô tỳ không động thủ, sợ Hoa phi sẽ có lòng nghi ngờ.”
Tươi cười trên mặt nữ tử càng rạng rỡ, Tô Phi đứng lên, trầm ngâm một lát, mở miệng: “Ngươi không cần động tay vào, nếu bị Hoàng thượng biết, ngươi có mười đầu cũng không giữ được.” Giọng nàng ta gian nan, không phải lo lắng cho tiểu Hoàng tử, mà lại là Toàn Cơ.
Toàn Cơ kinh ngạc nhìn nàng ta, phảng phất như có thứ gì vô hình bên trong bắt đầu chậm rãi thay đổi một cách vô tri vô giác nhưng đó tột cùng là cái gì, Toàn Cơ cũng không nói lên được.
Nội tâm Toàn Cơ có chút hoảng loạn, nỗ lực áp chế khẩu khí trong ngực xuống, mới nhẹ giọng: “Nếu nô tỳ cùng nương nương đứng ở cùng một chiến tuyến, nô tỳ cả gan muốn hỏi nương nương, lần này nguyên nhân bệnh của điện hạ…” Liếc mắt nhìn nàng một cái, lại hạ tầm mắt xuống.
Thế nhưng Tô phi lại không chút che dấu, lập tức mở miệng: “Ngươi nghĩ bổn cung ra tay sao? Khụ khụ…”
Nàng khẽ ho khan, cười nhạo: “Bổn cung còn không đến mức tàn nhẫn độc ác như vậy.”
Toàn Cơ làm như nhẹ nhàng thở ra, thuận miệng nói: “Điện hạ sốt không ngừng, Hoa phi nương nương còn tưởng rằng chuyện năm đó Lưu Chiêu nghi khó sinh, cũng có quan hệ với nương nương.”
Lúc này, thần sắc Tô phi cứng đờ. Ngay sau đó xoay người, khẽ nói: “Cho nên nàng ta sợ, mới nghĩ ra muốn ngươi tới tiên hạ thủ vi cường hả? A, đây cũng không phải là một chuyện tốt. Toàn Cơ, bổn cung đã sớm nói qua, ngươi cần đề phòng Hoa phi.”
Toàn Cơ cũng không sợ nàng ta, lập tức hỏi: “Theo ngài thấy, nô tỳ nên làm như thế nào?”
Tô Phi đưa lưng về phía nàng, từ từ mở miệng: “Tiểu Hoàng tử sinh bệnh, thật là có người từ giữa làm khó dễ.”
Nàng cả kinh, thốt lên hỏi: “Vì sao nương nương không nói?”
Nàng cười lạnh: “Bổn cung còn không biết là ai nhưng cũng thực rõ ràng, người nọ là muốn giá họa cho người.”Khuôn mặt nàng có ý vị thâm trường mà nhìn Toàn Cơ liếc mắt một cái, Toàn Cơ đã bừng tỉnh đại ngộ: “Muốn giá họa cho Hoa phi nương nương?”
Đích xác, hiện giờ hình thức, còn có ai bối cái này hắc oa so Hoa phi còn thích hợp đâu? Nàng mới mang thai, Tô phi quá kế Hoàng trưởng tử, thả hoàng đế đối Tô phi sủng ái trước sau như một, Hoa phi tồn đố tâm, hết sức bình thường.
Tô phi mềm nhẹ cười, ngồi trở lại trên giường, lười biếng mà dựa thượng một bên đệm mềm, liếc coi trước mặt cung nữ, tiện đà phất phất tay: “Đi thôi, việc này bổn cung sẽ an bài tốt.” Cuối cùng, nàng lại dặn dò: “Ngươi đừng nhúng tay là được.”
Ngẩn ra một chút, rốt cuộc nàng cũng gật đầu.
Tô Phi nói nàng đừng nhúng tay vào, chuyện này chính là nói không muốn có quan hệ với nàng. Mặc kệ, cuối cùng xảy ra chuyện chính là ai, thì nàng cũng không có chút quan hệ nào.
Gian ngoài, Lam nhi còn đang ru tiểu Hoàng tử, nàng chưa tiến lên, cố tình thả lỏng bước chân đi ra ngoài. Dư quang thoáng nhìn thấy một góc cung trang, Lam nhi chỉ làm như không thấy, vẫn nhẹ lay động nôi như cũ. Thấy Toàn Cơ đi ra ngoài, Lam nhi mới xoay người vào nội thất, khó hiểu hỏi: “Vì sao tiểu thư phải giúp nàng?” Nàng ta ở bên ngoài ru tiểu Hoàng tử, cũng vừa lúc trông giữ gian ngoài, lời chủ tử nói nàngta nghe rất rõ ràng.
Tô Phi không giải thích, chỉ nhỏ nhẹ phân phó: “Đi nói ra bên ngoài, nói yết hầu bổn cung không thoải mái, muốn ăn tổ yến.”
“Tiểu thư chẳng lẽ đã quên…”
Cung nữ có ý tốt nhắc nhở, lại thấy đôi mắt Tô phi đột nhiên nheo lại, lạnh giọng: “Trong lòng bổn cung hiểu rõ, sẽ không chậm trễ đại sự!”
……
Bước đi cực chậm, hiện tại Toàn Cơ không muốn trở lại Tường Bình cung. Hoa phi phân phó chuyện này, nàng không thể làm. Lần này vào cung, nàng sẽ không để bất luận kẻ nào nắm được nhược điểm của nàng. Ngay cả Bạc Hề Hành cũng không được, Hoa phi nàng ta lại càng không được.
Nàng chậm rãi dừng bước chân. Nơi hành lang gấp khúc, chim chóc truy đuổi cỏ cây gian chơi đùa, thanh thúy reo vang. Nàng si ngốc nhìn thanh đỡ trụ màu đỏ, không chú ý tới phía sau có tiếng bước chân lặng lẽ tới gần.
Đồng Dần chờ chúng cung nhân đã đi theo phía xa xa, Bạc Hề Hành tới sát phía sau Toàn Cơ, cúi người qua.
Toàn Cơ chỉ cảm thấy bên tai truyền đến một luồng khí ẩm ướt, nàng hoảng sợ, đột nhiên quay đầu lại, đụng phải nam tử gần trong gang tấc dung nhan, không cấm “A” một tiếng, vội quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng!”
Hắn nhíu mi: “Ngươi khẩn trương cái gì? Chẳng qua trẫm đang tò mò, từ nãy giờ ngươi không nhúc nhích đứng ở chỗ này, đang nhìn cái gì.”
“Nô tỳ… Thấy trong viện chim chóc chơi đùa giỡn, nên nhịn không được nhìn thêm vài lần.” Nàng vẫn cứ cúi đầu, lời nói cung kính.
Hoàng đế không cho là đúng mà cười: “Trẫm lại nhớ tới, trước đó vài ngày trong cung Tô Phi có một con chim bị thương, uh, hiện giờ hình như là không còn nữa.” Hắn ngoái đầu nhìn lại, nhìn Đồng Dần một cái, làm như chứng thực.
Đồng Dần vội tiến lên nói: “Vâng, thương thế của con chim đã tốt lên, nương nương nhân từ, liền thả đi.”
Không biết vì sao, khi bọn họ nói, không ngờ lại làm Toàn Cơ nhớ tới lần đó ở trong cung nhìn thấy bồ câu bay. Chẳng qua, nàng cũng biết, chắc không phải là con chim trong cung của Tô phi.
Hoàng đế không vội đi, đứng lại cúi xuống nhìn trên nữ tử trên mặt đất. Từ khi Tấn Huyền Vương vào kinh, hắn đã tìm mọi cách xếp người vào bên cạnh hắn làm cơ sở ngầm, ngàn chọn vạn tuyển, lại lựa chọn nàng. A, thì ra bao nhiêu thời gian, nàng ở hắn trong mắt, vẫn luôn chỉ là một quân cờ dùng để kiềm chế Tấn Huyền Vương mà thôi. Không ngờ hiện tại, Tấn Huyền vương sớm đã ở ngàn dặm xa nơi đất phong Tấn Quốc.
“Hoàng Thượng, không phải ngài muốn đến Tuệ Ngọc cung sao?” Đồng Dần ở bên cạnh, có hảo ý nhắc nhở.
Hắn “Oh” một tiếng, bước chân vận không di động. Toàn Cơ suy nghĩ, bất giác mở miệng: “Nô tỳ cả gan, Hoàng Thượng đã nhiều ngày ngài chưa đến Tường Bình cung thăm nương nương của nô tỳ.”
“Hả? Hoa phi ghen sao?”
Nàng cúi đầu: “Nô tỳ không dám.”
Bạc Hề Hành bỗng dưng cười, nói: “Đứng lên.” Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nói: “Vậy ngươi nói cho trẫm biết, là chủ tử ngươi kêu ngươi ở đây chờ trẫm, hay là bản thân ngươi tới?”
Giờ nàng mới nhớ tới, muốn đến Tuệ Ngọc cung nhất định phải đi qua đường này, đa nghi như hắn, khó tránh khỏi sẽ hoài nghi.
Nàng không chần chờ mở miệng: “Nương nương ở trong cung an thai, nô tỳ thay nương nương đến Tuệ Ngọc cung thăm điện hạ trở về, vừa khéo, liền thấy Hoàng thượng.”
“Ngươi thật là trung tâm!” Duỗi tay, cầm bàn tay nữ tử mảnh khảnh, hắn xoay người: “Vậy trẫm liền đi một chuyến đến Tường Bình cung.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Bị hắn nắm tay, nàng có chút xấu hổ.
Hắn lại nói: “Hiện tại chắc muội muội ngươi đang hưởng thụ sủng ái của Tấn Huyền vương.” Hắn liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh: “Sao hả? Cảm thấy khổ sở sao?”
Nàng chỉ nói một câu: “Vương gia không phải phu quân nô tỳ.”
Hoàng đế sang sảng cười, nắm cổ tay trắng nõn của nàng tay siết chặt: “Nhìn trẫm.”
Âm thầm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu đón nhận tuấn nhan hắn, trong đáy mắt tĩnh lặng là một mảnh lặng yên không một chút gợn sóng. Nàng nhịn xuống chút run rẩy, khóe miệng ngậm cười: “Nô tỳ cùng Vương gia không có quan hệ.”
Trước kia không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có.
Đây là điều ở trong lòng nàng luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình.
Hắn dường như vừa lòng, bỗng nhiên chuyển nói: “Hắn đích xác không phải phu quân ngươi. Nếu trẫm nói muốn ngươi thì sao?”
Cả người hung hăng chấn động, không thể tin mà nhìn hắn. Hai chuỗi minh hoàng chuế ngọc rủ xuống, đong đưa ở trước mắt, khiến cho nàng có chút chững lại. Chút ý thức ngoan cường, miễn cưỡng mở miệng: “Hoàng thượng là bởi vì Vương gia mới lưu nô tỳ ở trong cung, việc này nếu để Vương gia biết thì không tốt.”
Đôi mắt hắn bỗng chợt lóe, cười nói: “Trẫm nạp phi, không cần chiêu cáo thiên hạ. Hay là, ngươi cho rằng trẫm sợ hắn?”
“Nô tỳ không dám.”
Hắn cười: “Toàn bộ Tây Lương đều là của trẫm, còn có cái gì trẫm muốn mà không có?”
Hắn nói, chỉ khiến cho Toàn Cơ nổi lên một trận cảm xúc mênh mông, cố tình áp xuống ngực tức giận. Ánh mắt từ kia một thân minh hoàng dời đi, nàng rũ mi xuống, âm sắc lại rõ ràng như tơ trúc, thanh thanh chậm: “Hoàng Thượng, khó được người có tâm.”
Bàn tay to bỗng dưng căng thẳng, Bạc Hề Hành ánh mắt trầm xuống, gắt gao mà nhìn chằm chằm cung nữ trước mặt. Hoảng hốt, hắn phảng phất lại thấy kiều nhan quen thuộc kia, còn có nàng từng cầm tay nói hết câu kia “Mong được người chung tình, đầu bạc không cách xa”…