Lúc chạng vạng, trên không trung lại bắt đầu mưa từng hạt tí tách tí tách rơi. Khi Mục Chước từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Ánh phi ngồi ở bên cạnh lan can cửa sổ, ngơ ngác nhìn cảnh sắc trong viện. Nàng tiến lên, nhẹ gọi nàng một tiếng: "Nương nương".
Nàng ta oàn hồn, nhìn thấy cung nữ trước mắt mình, Ánh phi xoay người ngồi xuống, thanh âm nhàn nhạt: "Hoàng thượng đến Tuệ Ngọc cung hả?"
Mục Chước lắc đầu: "Không có, Hoàng thượng vẫn luôn ở Ngự Thư phòng, chưa từng ra ngoài. Nghe nói, Thừa tướng đại nhân cùng Hàn tướng quân đang ở đó."
Hôm nay Bạc Hề Hành không tới Tường Bình cung, Ánh phi còn tưởng rằng hắn đi đến chỗ biểu tỷ kia của nàng, thì ra không phải. Ngay sau đó, nàng rũ mi khẽ cười, Bạc Hề Hành tuy là Hoàng thượng nhưng cũng là một nam nhân bình thường, sao chỉ đến chỗ vị biểu tỷ kia của nàng được chứ.
"Sao nương nương không đi nghỉ ngơi sớm một?" Mục Chước duỗi tay đóng cửa sổ lại nhẹ giọng hỏi nàng.
Suy nghĩ chút, nàng ta mở miệng: "Đã là rảnh, vậy thì đi thăm Huệ phi nương nương." Chuyện một năm trước, nàng còn chưa có tìm nàng ta tính toán đâu.
............
Toàn Cơ hầu hạ Tấn Huyền Vương uống thuốc, đỡ hắn nằm xuống, lúc duỗi tay buông màn lụa xuống, bỗng nhiên nghe hắn hỏi: "Sao thế? Có tâm sự à?" Sau khi từ Ngự Hoa viên trở về, hắn cảm thấy dường như trong lòng nàng dường có chuyện gì đè ép.
Tay cầm màn lụa khẽ cứng lại, ánh mắt dừng ở trên mặt nam tử, hắn đã nhìn ra. Nàng cũng không tính dấu diếm, chỉ cười nói: "Hắn tin Vương gia yêu nô tỳ nhưng rốt cuộc lại không quá tin tưởng nô tỳ."
"Hả?" Tấn Huyền Vương như cũ ngồi dậy, hắn nhìn thẳng nàng.
Nàng cúi người đi qua, lót gối dựa ở phía sau hắn, Toàn Cơ nói tiếp: "Nô tỳ có một muội muội thất lạc nhiều năm, Hoàng thượng khai ân nói muốn giúp nô tỳ tìm được nàng ấy, cho tiến cung."
Ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt đẹp kia, Tấn Huyền Vương chưa kịp suy tư, chỉ nhẹ giọng nói: "Hắn muốn ngươi thật sự làm người của hắn hả?"
"Chỉ là nô tỳ không muốn muội muội mình tiến cung, Vương gia hiểu chứ." Nàng không lảng tránh ánh mắt hắn, nàng tự nhiên ngồi xuống ở mép giường hắn.
Ai cũng đều không muốn thân muội muội mình làm con tin, chỉ là Toàn Cơ có lừa Tấn Huyền Vương một chút. Vì nàng căn bản không có muội muội.
Hắn hơi gật đầu: "Chỉ tiếc, hiện giờ bổn vương thân ở hoàng cung, cũng không thể đi ra ngoài cung an bài cho ngươi." Hắn như là nhớ tới cái gì, ánh mắt hơi lóe, khẽ cười nói: "Không bằng, dùng người ngay tại đây."
"Trong cung?" Toàn Cơ hơi hơi lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó cười khẽ: "Vương gia ở trong cung có người?"
Hắn giật mình, một tay nắm tay nàng, tới gần nàng, khóe môi khẽ nhếch: "Nếu bổn vương không biết, còn tưởng rằng ngươi mượn cơ hội tới thử bổn vương. Bổn vương ở trong cung có người hay không, với ngươi có quan hệ gì?"
Tấn Huyền Vương giảo hoạt, hắn chỉ nói với nàng, mặc dù ở trong cung hắn thật sự có người, cũng sẽ không để bại lộ thân phận tới giúp Toàn Cơ vội. Chẳng qua, hắn nói, Toàn Cơ thực sự không chắc hắn có thật sự xếp cơ sở ngầm vào hoàng cung hay không.
Bàn tay cũng không có rút ra, nàng mở miệng nói: "Đa tạ Vương gia đề điểm, nô tỳ sẽ suy xét."
Toàn bộ hoàng cung, lại có những người không phải của Bạc Hề Hành sao? Nàng cùng Ánh phi, cũng bất quá là lợi dụng lẫn nhau, các đến sở cần thôi. Hậu cung người tuy nhiều, tìm một người tuổi thích hợp làm muội muội nàng, kết cục, vẫn rất khó khăn.
Một khi không cẩn thận, tìm trúng mật thám của người khác, vậy thì nàng đã mất nhiều hơn được.
Bàn tay nắm cổ tay nàng trắng nõn có chút lơi lỏng, Tấn Huyền Vương thoạt nhìn làm như mỏi mệt, khẽ chớp hai mắt nói: "Toàn Nhi, đổi chén nước cho bổn vương."
Trong lòng vừa động, nàng khẽ cười: "Lúc này không có người ngoài, sao Vương gia vẫn gọi nô tỳ như vậy." Nói xong, đứng dậy rót nước mang tới.
Hắn chỉ "Uh" một tiếng, không nói thêm lời nào.
Giúp hắn uống nước, lúc đứng dậy, cây trâm ở trên tóc mai, rơi ở trên đệm. Toàn Cơ vội nhặt lên, trong nháy mắt, trước mắt bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt Mục Chước.
Nàng ấy, chắc hẳn không phải là người của Bạc Hề Hành chứ?