• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi Nguyệt gia bảo?” Ngô Vũ Thi trầm ngâm. Nàng là một tiểu thư nơi khuê phòng, cha mẹ rất ít cho nàng ra khỏi cửa, cùng lắm là ra mấy ngã tư phố gần gần dạo chơi chút, cũng có lúc là nàng buồn chán tự chuồn đi chơi. Nguyệt gia bảo đường đi rất xa, dọc đường nhất định có chuyện vui, vừa lúc nàng rỗi. Hơn nữa, quan trọng nhất là Tư Đồ Khiêm, y có thể cùng nàng có nhiều thời gian…

Nghĩ tới đây, Ngô Vũ Thi ngẩng đầu, đôi mắt linh động kiên định, thập phần chắc chắn nói: “Tốt, theo ý huynh.”

Tư Đồ Khiêm nhìn con ngươi trong sáng của nàng hơi thất thần chút, lúc sau mới phục hồi tinh thần. Thấy Ngô Vũ Thi chằm chằm ngó mình, tuấn nhan y xuất hiện chút đỏ ửng nhàn nhạt. Y ho nhẹ một tiếng: “Quyết định vậy nhé. Chúng ta trở về nói với bá phụ, bá mẫu một tiếng.”

“Khách quan, trà lên đây.”

Lời điếm tiểu nhị vừa đúng lúc hoá giải sự lúng túng của Tư Đồ Khiêm. Y vội bảo: “Thi nhi, trước uống trà đã, xong chúng ta lập tức trở về.”

“Dạ.” Ngô Vũ Thi khó lắm mới nhìn được chút bối rối của Tư Đồ Khiêm, trong lòng không khỏi mừng thầm đáp.



Mấy ngày trôi qua.

An Nguyệt Quân sáng sớm đã tỉnh lại, rửa mặt xong mở cửa, con ngươi bỗng chợt loé, nhàn nhạt nói: “Vào đi.” Sau đó hắn đi tới băng ghế cạnh bàn ngồi xuống.

“Bảo chủ.” Nguyệt Ảnh đi vào, cung kính hướng hắn hành lễ.

“Chuyện gì?” An Nguyệt Quân cười nhẹ hỏi, trong mắt ánh lên tia ngạc nhiên.

“Tổng quản gửi thư báo, gia bảo hiện tại không an toàn.” Nguyệt Ảnh lo lắng nói.

“Ồ? Cuối cùng hắn cũng động thủ?” An Nguyệt Quân lạnh lùng nhếch môi, mắt tầng tầng thị huyết cùng với khinh thường. Vẻ mặt tàn khốc, hắn lại hỏi: “Hay là đã sớm động thủ?”

“Có khả năng này.” Nguyệt Ảnh đáp, nghĩ một lát, lại tiếp: “Bảo chủ, những kẻ ám sát ngài lần trước có phải là thủ hạ của hắn?”

An Nguyệt Quân không đáp lời Nguyệt Ảnh mà nâng chén trà lên, mắt hiện lên nét lạnh lẽo. Hắn nhàn nhạt hỏi tiếp: “Còn có chuyện gì nữa?”

“Sau lần cảnh cáo trước, mấy ngày qua biểu tiểu thư đã sửa đổi tính tình, rất ngoan ngoãn, nhưng lại mở to đôi mắt đẫm lệ mà hỏi tổng quản đến lúc nào bảo chủ về. Tổng quản không đáp, nàng bèn ỷ vào lời trước kia của bảo chủ, đuổi hoài không đi, hại tổng quản chỉ đành ẩn ẩn núp núp, liên tục phát thư cầu cứu tới.” Nguyệt Ảnh nghĩ tới vị tổng quản thường xuyên lên giọng với người khác kia cũng sẽ có ngày này, lòng buồn cười nhưng rồi lại chua chát.

“Buổi trưa ta sẽ trở về.” An Nguyệt Quân trước sau vẫn là ánh mắt lạnh hơn sương giá, nhàn nhạt bảo.

“Dạ.”

“Ngươi về trước. Nếu như Liễu Văn không xuất hiện, đi Hàn Minh sơn trang tìm cho ra y.” Khẩu khí An Nguyệt Quân âm xuống vài độ.

“Dạ.” Nguyệt Ảnh đáp, khổ sở đã sớm bành trướng trong lồng ngực, chỉ có thể dùng vẻ mặt vô cảm che giấu, nhưng đáy mắt vẫn không thể giấu giếm hết.

Hiển nhiên An Nguyệt Quân thấy được, nhưng hắn không nói gì mà lại gật đầu, bảo: “Ngươi lui xuống trước đi.” Vẫn mãi mãi như trước. Vẫn mãi mãi lạnh băng. Vẫn mãi mãi xa cách.

Nguyệt Ảnh khổ sở nở nụ cười, mắt thẳng tắp nhìn An Nguyệt Quân, cũng không thèm để ý tới thân phận chủ tớ nữa. Vài ngày tới đây nàng không thể nhìn thấy bóng lưng hắn nữa rồi. Hắn thật sự tàn nhẫn! Ngay cả một cái bóng lưng cũng không lưu lại cho nàng! Trái tim của hắn, tình yêu của hắn, nụ cười của hắn, nỗi buồn của hắn, giận hờn của hắn… tất cả… tất cả của hắn đều chỉ liên quan đến nữ tử kia sao? Tại sao đến một chút cũng không thể cho nàng? Hai người họ bất quá mới chỉ biết nhau gần 1 tháng, còn nàng và hắn đã biết nhau hơn 10 năm, vậy mà đến một chút cũng không cho nàng! Làm sao nàng có thể chịu nổi?!

Thật sâu nhìn An Nguyệt Quân lần nữa, Nguyệt Ảnh xoay người lui ra ngoài.

An Nguyệt Quân chờ sau khi Nguyệt Ảnh rời đi mắt mới để lộ ra chút không kiên nhẫn, vội vàng đi ra ngoài tới căn phòng sát vách, nhè nhẹ gõ cửa, cùng lúc khoé môi cũng không tự chủ được mà cong nhẹ, nở nụ cười yêu thương, lẳng lặng chờ đợi.

Chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vang “bùm bùm”, kèm theo tiếng thấp giọng chửa rủa. Một phút sau, cửa mở toang, Diệp Khê Thiến mở to hai mắt đục ngầu, phẫn nộ: “Sao anh lần nào cũng dậy sớm như vậy làm gì hả?!” Tuy tới triều đại này vài ngày nhưng thói quen ngủ trễ dậy trễ của nàng đã nhiều năm rồi, không phải nói bỏ là bỏ được.

“Nương tử, là nàng thức dậy quá muộn thôi.” An Nguyệt Quân vô tội phản bác, nhìn đầu tóc nàng rối tung như tổ quạ, đáy mắt hiện lên nhu tình cùng nụ cười.

“Bốp!” Một đấm không chần chờ vung tới, Diệp Khê Thiến tức tối mắng: “Không được ầm ĩ! Tôi muốn ngủ!”

Diệp Khê Thiến xoay người chuẩn bị vào phòng, bỗng phía sau An Nguyệt Quân vẫn kiên trì kéo lại. Nàng nheo mắt, điên tiết gầm: “Có rắm mau thả!”

“…” An Nguyệt Quân ngạc nhiên nhìn nàng, lại vì bộ dáng đục ngầu hai mắt của nàng làm cho hãi, rụt rè kêu: “Nương tử, buổi trưa chúng ta phải về.”

“Được, về đâu?” Diệp Khê Thiến thuận miệng hỏi.

“Về nhà của chúng ta.” An Nguyệt Quân nhẹ nhàng đáp, nhưng đáy mắt nồng đậm hạnh phúc và khẩn trương.

“Được rồi, vậy tôi ngủ tiếp.” Diệp Khê Thiến gật đầu muốn xoay người, An Nguyệt Quân vẫn cứ cứng đầu níu lấy một góc áo nàng. Nàng gần như nghiến răng nghiến lợi: “Anh, muốn, thế, nào, hả?!”

“Nương tử, nàng không phản đối?” An Nguyệt Quân trưng ra vẻ sờ sợ, đột nhiên liếm cánh môi đỏ bừng, động tác vô cùng dụ dỗ nhưng khuôn mặt trước sau vẫn rất ngây thơ.

“Tôi không phản đối gì hết, trưa nay chúng ta về nhà, của, chúng, ta!” Diệp Khê Thiến gằn từng câu từng chữ, nặng nề nhấn mạnh cụm từ ‘nhà của chúng ta’, nói xong cũng không nhìn An Nguyệt Quân, ngáp một cái.

“Nương tử tiếp tục ngủ đi, khi nào đi ta gọi.” An Nguyệt Quân thoả mãn cười híp mắt.

Cửa đóng lại, An Nguyệt Quân vừa muốn rời đi, bỗng cửa lại xịch mở, thanh âm của Diệp Khê Thiến lớn tiếng truyền đến: “Chậm đã!”

Tâm An Nguyệt Quân run lên. Nàng đổi ý sao? Đổi ý không muốn về nhà của chúng ta nữa? Từ từ quay người, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy khẩn trương, lấy lòng hỏi: “Nương tử có chuyện gì?”

“Nhà chúng ta cách đây có xa lắm không?” Diệp Khê Thiến hỏi.

“Không xa, chừng ba ngày đường hà.” An Nguyệt Quân nghĩ nghĩ đáp.

“Bốp!” Một đấm không hạ thủ lưu tình, Diệp Khê Thiến sôi máu gào: “Cái này mà bảo không xa à?! Anh lại muốn tôi đi bộ tới rụng cẳng ư?!”

Vẫn chưa hết bực, Diệp Khê Thiến tặng thêm cho hắn một đạp, lành lạnh tuyên cáo: “Anh tìm ngay một cái xe ngựa cho tôi, nếu không, anh đi mà cõng tôi về! Còn không nữa thì tôi nhất quyết không về đâu hết!”

An Nguyệt Quân đáng thương xoa xoa chỗ bị đánh đạp đau, vội vã gật đầu đáp ứng, nhưng tâm không hề co rút đau đớn nữa. Hắn cam đoan: “Nương tử, nhất định có xe ngựa, ta bảo đảm.”

Nghe được hắn cam đoan rồi, Diệp Khê Thiến lập tức “rầm” một tiếng đóng mạnh cửa lại, lưu lại một mình An Nguyệt Quân đang đứng cười khúc khích, nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Lời tác giả:

PS (Photoshop): Hắc hắc, hôm nay chán quá, bởi vì nhìn comment cùng message lưu lại chẳng bao nhiêu cả! Hu hu, không có tí động lực nào hết! Ngày mai lại là sinh nhật ta, các nàng cũng chả tích cực gì hết, ta thương tâm, ta than thở… Lặp lại lần nữa nhé, ngày mai là sinh nhật ta đó, mọi người đều biết, hắc hắc, biết làm gì đúng không? Số tài khoản diễn đàn của ta: 41682139. Vào diễn đàn nhớ cập nhật thông tin, sau đó thúc giục ta, thuận tiện ngày mai sinh nhật cũng có thể chúc ta vài câu, khà khà. Hmm… Rất nhiều nàng yêu cầu nhanh nhanh trở về Nguyệt gia bảo, bất quá không nhanh như vậy đâu, khà khà…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK