Thi Tiêu An cả đêm không chợp mắt chỉ vì một câu của Minh Nguyệt: “Tiểu thư, tình cảm giữa bảo chủ và phu nhân rất keo sơn!”. Nỗi ghen tị trào dâng như hồng thuỷ, mỗi giây mỗi phút càng thêm ồ ạt, dường đã chẳng còn cách nào ngăn nổi.
Ăn xong bữa sáng, Thi Tiêu An tản bộ xung quanh, hy vọng biết đâu gặp được biểu ca.
Rời khỏi Mai Thanh các, nàng ta định đến đình Thu Tuyết ngồi, vì An Nguyệt Quân muốn tới thư phòng thì chắc chắn phải đi ngang qua đình Thu Tuyết.
Vừa hay lúc đó băng qua Nguyệt Tinh các, Thi Tiêu An cười nhạt. Nàng ta chưa từng nói chuyện với Nguyệt Ảnh và Tinh Ảnh, nhưng nghe bảo hai người họ rất được An Nguyệt Quân trọng dụng. Có lẽ nên thử tạo dựng chút tình cảm với họ.
Thi Tiêu An đang định bước vào thì nghe bên trong có tiếng nói chuyện.
“Nguyệt Ảnh, ngươi không thể lún sâu mãi thế này được!” Đây là giọng của Tinh Ảnh: trầm thấp, khàn khàn, lạnh nhạt, hiện xen lẫn chút giận dữ.
“Ta biết, Tinh Ảnh, ta biết… Nhưng ta không tài nào khống chế nổi… Mỗi lần nhìn ngài, ta lại không tài nào khống chế nổi…” Bình thường, giọng của Nguyệt Ảnh cũng lành lạnh tựa như Tinh Ảnh. Nhưng lúc này, nó nhuốm đẫm nỗi tuyệt vọng cùng bi thương.
“Nguyệt Ảnh, từ bỏ đi. Ngươi với bảo chủ chẳng đời nào có kết quả đâu.”
“Ta biết mà, ta rõ hơn ai hết… Nhưng tình cảm nhiều năm đâu phải muốn bỏ là bỏ được. Ta không thể, Tinh Ảnh, ta không thể…” Từng câu từng chữ của Nguyệt Ảnh đều vô cùng khổ sở.
Thi Tiêu An nhếch môi cười mỉa. Cái gì? Con ả đó vừa nói cái gì? Nó yêu biểu ca? Ha ha ha…
“Nguyệt Ảnh…”
“Tinh Ảnh, mọi chuyện ta đều hiểu hết, nhưng ta không cam tâm! Vì sao một nữ nhân mới biết vỏn vẹn mấy tháng có thể chiếm trọn trái tim bảo chủ, còn ta, người đã kề cận bên ngài hơn mười năm, lại mãi mãi phải đi tìm bóng lưng ngài? Thậm chí đến cái bóng lưng bảo chủ cũng lười chừa cho ta! Tinh Ảnh, ta thực sự không cam tâm! Là vì ta không tốt ư?”
Sự khổ sở trong giọng nói của Nguyệt Ảnh trái lại làm Thi Tiêu An cười càng tươi, đến cả đôi mắt cũng chứa đựng ý cười. Sắp tới hẳn sẽ rất náo nhiệt! Có bạn đồng bệnh tương lân làm sao lại không vui?
Đến đây, Thi Tiêu An chẳng còn hứng nghe tiếp nữa. Những chuyện cần nghe đều đã nghe, còn ở lại làm gì? Nàng ta khe khẽ xoay mình, rón rén rời đi, ai dè chân giẫm phải cành cây khô khiến nó gãy và vang lên loạt âm thanh răng rắc khô khốc.
“Ai?! Ai ở bên ngoài?!” Tinh Ảnh quát, sát ý nặng nề.
Thi Tiêu An hiểu mình chuồn không nổi bèn bước vào. Nguyệt Ảnh, Tinh Ảnh thấy người bên ngoài là Thi Tiêu An thì tâm can chấn động, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, hành lễ: “Kính chào biểu tiểu thư.”
“Xin chào.” Thi Tiêu An dịu dàng đáp, nụ cười ấm áp tựa gió xuân. Nàng ta tha thiết giải thích: “Ta tới đã lâu nhưng chẳng dám vào chào hỏi. Mong hai vị nói giúp ta vài lời tốt đẹp với biểu ca, về sau có cái gì tốt chắc chắn không thiếu phần hai vị.”
Giọng Thi Tiêu An không hốt hoảng cũng không chột dạ, đôi mắt long lanh trước sau toàn ý khẩn thiết. Nguyệt Ảnh, Tinh Ảnh chăm chăm nhìn nàng ta, hồi lâu mới trả lời: “Đa tạ biểu tiểu thư quan tâm tới bọn thuộc hạ như thế, thật không dám nhận.”
“Ha ha ha, ai cũng có nhu cầu mà. Thôi, không sớm nữa, ta phải đi đây.” Thi Tiêu An hơi ngẩng mặt nhìn trời, thốt lên. Lúc sắp sửa rời đi, nàng ta liếc mắt ngó Nguyệt Ảnh một cách giễu cợt như doạ dẫm. Nguyệt Ảnh sửng sốt, nhưng lập tức liền hiểu được ngụ ý bên trong.
Đợi Thi Tiêu An đã đi xa, Nguyệt Ảnh hỏi: “Nàng ta nghe hết rồi, làm sao bây giờ?”
“Giết nàng ta.” Tinh Ảnh đưa ra ý kiến chẳng chút tình người.
“Ngươi biết rõ, điều đó là không thể.” Nguyệt Ảnh lắc đầu tuyệt vọng.
…
Diệp Khê Thiến ngủ đến trưa mới dậy. Sau khi được Thu nhi và Đông nhi hầu rửa mặt xong, nàng mới uể oải bước ra ngoài. Mở cửa, một Tử Hạo nhàn nhã phe phẩy quạt giấy đã đứng lừng lững ở đó.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Khê Thiến là sửng sốt, phản ứng thứ hai là lập tức đóng cửa. Tử Hạo nhanh tay chèn quạt giấy bạch ngọc vào giữa, ngăn cản nàng.
Gương mặt tuấn tú của Tử Hạo vênh vênh, cười cười, đáy mắt hơi hơi rét lạnh: “Sao nào? Thiến Thiến không hoan nghênh ta ư?” Không ai dám từ chối y, Diệp Khê Thiến cũng chẳng ngoại lệ!
“Phải.” Diệp Khê Thiến gật đầu thẳng thừng. Trước cái nhìn sửng sốt của Tử Hạo, nàng tiếp: “Rất ghét! Ghét ngươi tự xem mình là đúng! Ghét ngươi tự xem mình là trung tâm! Ghét nhiều lắm lắm nhưng ta sẽ không nói thêm nữa, tránh khiến ngươi thấy tổn thương.”
Đáy mắt Tử Hạo u ám. Y không tin Diệp Khê Thiến không gục trước y! Chẳng phải với nam nhân càng khó khăn là càng kích thích ư? Phải, y sẽ giải quyết được nàng! Nghĩ thế, Tử Hạo nở nụ cười tuấn lãng khiến cho cả Thu nhi lẫn Đông nhi hai bên đều phải đỏ mặt, hỏi: “Thiến Thiến không mời ta vào trong ngồi à?”
Diệp Khê Thiến nhíu mày. Xem ra tên này coi lời nàng vừa nói như nước đổ lá khoai rồi. Thế là nàng bèn chêm: “Ghét nụ cười đểu cáng của anh, vô cùng ghét!”
Tử Hạo sốc tập hai, tuy nhiên y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười cười nài nỉ: “Thiến Thiến, nể tình ta từ sáng sớm đã đứng đây chờ, đi dạo cùng ta một lát thôi.”
“Tại sao tôi phải đi dạo với anh?” Diệp Khê Thiến phản bác rồi tiếp: “Còn nữa, tại sao anh lại ở đây?”
“Đường đường là Nguyệt gia bảo mà đến một kẻ vô gia cư như ta cũng không chứa chấp nổi sao?” Tử Hạo rút quạt giấy bạch ngọc về, nhẹ nhàng phe phẩy, chân thay quạt chèn giữ cửa. Mỗi động tác của y đều tràn đầy cao quý, tự tin.
“Anh…” Diệp Khê Thiến hung tợn trừng y.
“Nàng là nữ nhân đầu tiên đối xử với ta thế này. Ta nghĩ, có lẽ ta thấy hứng thú với nàng thật rồi đấy, ha ha ha…” Tử Hạo cười rộ, dường như tâm tình rất khoái trá.
“Bốp!” Diệp Khê Thiến hung hăng đá bay chân Tử Hạo ra. Nàng vòng qua người y, bỏ đi thẳng. “Tôi đang vội, không có thời gian giỡn cùng anh!”
Tử Hạo chậc chậc, lắc đầu. Y nói thật mà, sao nàng không tin chứ? Nhưng không ngờ nàng khoẻ thế, như trâu như hổ vậy. Lần đầu tiên y biết, nữ tử mạnh mẽ tới cỡ đó.
Ngay sau đó, y đuổi theo.
Một người chạy thật nhanh, một người đuổi đằng sau. Mắt Tử Hạo chợt loé, giây kế tiếp thân hình y đã chắn phía trước Diệp Khê Thiến. Diệp Khê Thiến đang trên đà tốc độ, phanh không kịp, thế là theo quán tính tông thẳng vào lồng ngực Tử Hạo.
“Thiến Thiến, dù nàng thích ta tới mấy cũng không cần vội vàng chui vào lòng ta vậy đâu.” Tử Hạo đùa cợt cúi nhìn người trước ngực mình. Bởi chạy quá sức nên hai má nàng ửng hồng đáng yêu. Đáy mắt y dịu dàng như nước. Nói thực, vẻ này của nàng hấp dẫn chẳng kém những mỹ nữ tuyệt trần trong hậu cung y đâu.
“Anh, cút!” Thêm một từ Diệp Khê Thiến cũng chả muốn nói, bèn lời ít ý nhiều mà gằn. Trước khi bỏ đi, nàng còn cảnh cáo thêm: “Cấm theo tôi nữa!”
Diệp Khê Thiến đã đi xa nên Tử Hạo không đuổi kịp. Y liếc mắt sang bên cạnh, bảo: “Ra đi, có chuyện gì?”
“Bệ hạ, Vương gia đang liên tục thúc giục bệ hạ hồi cung.” Một nam tử mặc đồ người hầu tiến tới trước Tử Hạo, toan hành lễ nhưng bị y ngăn, chỉ đành khẽ khom lưng.
“Nói với nó cứ lo xử lý ổn thoả mọi việc đi. Nếu xảy ra chuyện gì, sau này lôi Tiêu Dao vương ra hỏi tội.” Khoé môi Tử Hạo lạnh lùng nhếch tạo thành đường cong đẹp mắt.
“Tuân lệnh, thuộc hạ cáo lui.”
“Còn nữa, điều tra nữ nhân tên Diệp Khê Thiến kia cho ta.”
“Bệ hạ, không phải người…” Đang điều tra vụ Tà Y giáo ư? Nhưng phát hiện ánh mắt nguy hiểm của Tử Hạo, tên thuộc hạ thông minh nuốt nốt câu còn lại trở vào.
“Hiện giờ ta đã tìm được việc quan trọng hơn để làm rồi. Về Tà Y giáo, chuyển phong thư này cho Tử Ngạo là được. Nó đọc thì sẽ hiểu.” Tử Hạo lấy một phong thư từ trong ngực áo đưa cho tên thuộc hạ.
Bàn giao mọi việc xong xuôi, y liền xoay người bước đi. “Việc quan trọng hơn” mà y nói… dĩ nhiên là bồi dưỡng tình cảm với Thiến Thiến rồi!