Hắn theo dõi kỹ quá trình đại phu chữa trị, đáy lòng thấp thỏm, mắt đẹp lo lắng khôn nguôi. Lâu sau, đến lúc hắn sắp hết nhẫn nhịn nổi thì đại phu mới thở phào cất tiếng: “May nhờ cứu ra kịp thời nên phu nhân không gặp nguy hiểm. Hiện phu nhân hôn mê là do bị sặc khói, xin đừng lo. Trên người phu nhân phỏng nhiều chỗ, mặc dù thời gian sau là khỏi nhưng chắc để sẹo đấy. Ở đây tại hạ có dược cao chữa thương, mỗi ngày bôi đều vết phỏng sẽ mau khỏi hơn, sẹo cũng mờ dần. Nhưng nếu muốn tiêu sẹo hoàn toàn thì cần Tuyết Vực cao.”
*dược cao: thuốc mỡ bôi
An Nguyệt Quân gật đầu, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng tìm được chốn hạ. Nương tử không sao là tốt.
“Trước tại hạ băng vết phỏng lại để tránh nó nặng hơn, sau cứ định kỳ tại hạ tới thay băng. Chỉ cần vài ngày là ổn thôi.” Dứt lời, đại phu thuần thục băng bó cho Diệp Khê Thiến, một thời gian ngắn sau liền xong.
Dương Hoà liếc An Nguyệt Quân chỉ lo dính chặt mắt vào Diệp Khê Thiến. Lão thở dài, hỏi thay: “Đại phu, có cần chú ý thêm gì nữa không?”
“Chăm sóc cẩn thận, chú ý tránh đụng nước là được.”
“Vâng.” Dương Hoà lấy bạc vụn từ trong ngực áo ra thả vào tay đại phu, bảo: “Làm phiền đại phu.”
Đại phu nhận tiền, cảm tạ rồi rời đi.
Bấy giờ, Thu nhi và Đông nhi hớt hơ hớt hải xông vào, trông Diệp Khê Thiến bị băng bó nằm trên giường bèn vọt tới, nước mắt ào ào chảy, nghẹn ngào: “Phu nhân, phu nhân, người sao thế này?”
“Ban nãy các ngươi ở đâu?” Giọng nói lạnh lẽo của An Nguyệt Quân truyền đến, tuy nhiên tầm mắt hắn vẫn đau đáu ghim chặt vào Diệp Khê Thiến.
Thu nhi tái mặt, rụt rè trả lời: “Thưa… bảo chủ… nô tỳ cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Nô tỳ đang đi thì bị người ta đánh bất tỉnh. Sau đó mở mắt, nghe mọi người nói phu nhân bị thương, nô tỳ liền chạy đến đây.”
“Thưa, còn nô tỳ ngủ quên ạ. Không hiểu sao hôm nay ồn ào vậy mà nô tỳ có thể ngủ sâu thế nữa.” Đông nhi lo lắng liếc về phía người nằm trên giường, bạo gan hỏi thăm: “Phu nhân không sao chứ ạ?”
“Không sao, chỉ phỏng thôi, nhưng để sẹo. Chẳng biết phu nhân có ngại không.” Dương Hoà lắc đầu, thay chủ đáp.
An Nguyệt Quân lạnh mặt, không hé một lời.
Một đêm trôi qua, An Nguyệt Quân thức trắng, nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, si ngốc ngắm nàng, chờ nàng tỉnh lại.
Chợt tay Diệp Khê Thiến nhúc nhích, An Nguyệt Quân dụi dụi mắt, cúi đầu, cà lăm: “Nương… nương tử, nàng… nàng tỉnh… rồi hả?”
Nhưng không, nàng chẳng còn động tĩnh gì nữa, An Nguyệt Quân chán nản tiếp tục canh chừng. Lát sau, hắn lại thấy tay nàng giật giật, tim được phen nhảy thót lên tận cổ họng, mắt chớp cũng chẳng dám chớp, chăm chú trông nàng.
Diệp Khê Thiến từ từ hé mi, vô thức rên rỉ: “Nước… Nước…”
An Nguyệt Quân toe toét, hưng phấn bật dậy lao đến bên bàn rót nước. Bởi quá kích động, chân hắn đụng phải cạnh bàn đau điếng. Hắn không thèm để ý, vẫn khúc khích cười. Nhanh chóng pha trà, tay hắn run run bê chén trà lại giường.
Nương tử tỉnh rồi!
An Nguyệt Quân ngồi bên mép giường, nâng chén trà đến bên môi nàng, tuy nhiên tay hắn run làm nàng uống không được. Suy nghĩ một lát, hắn uống luôn chén trà, sau đó cúi người dán môi mình lên môi nàng, đút cho nàng. Liên tiếp mấy lần như vậy, đến chừng môi Diệp Khê Thiến hết khô khốc mới thôi.
Rồi Diệp Khê Thiến hoàn toàn mở mắt. Nàng định nói chuyện nhưng cổ họng khó chịu, giọng khàn khàn, vừa ho vừa hỏi: “Em sao thế này?”
“Nương tử, nàng không sao, chỉ bị thương chút thôi.” An Nguyệt Quân mắt đen lúng liếng, dịu dàng như ngọc, nhìn nàng đầy cưng chiều.
Mắt ngó thấy toàn thân mình đầy băng trắng, Diệp Khê Thiến run rẩy sờ soạng khắp mặt, sốt sắng hỏi: “Em bị nặng không?”
“Không, không nặng, phỏng chút thôi mà.” An Nguyệt Quân híp mắt cười.
“Có để sẹo không?” Diệp Khê Thiến lo lắng. Tuy nàng không quan tâm lắm đến ngoại hình nhưng đứng trước An Nguyệt Quân, nàng hơi tự ti. Nếu nàng bị sẹo, sau này sự chênh lệch giữa hai người sẽ càng lúc càng lớn.
“Không.” An Nguyệt Quân nói chắc như đinh đóng cột.
“May quá…” Diệp Khê Thiến nhìn chòng chọc An Nguyệt Quân, hỏi: “Quân, sao mặt anh tái nhợt thế? Anh cũng bị thương hả?” Nói đến đây, Diệp Khê Thiến càng lo.
“Không đâu nương tử, ta sợ thôi. Nương tử, sau này đừng doạ ta nữa nhé, ta sợ lắm đó.” Đôi mắt An Nguyệt Quân lấp loáng ánh lệ, giọng nói tha thiết cầu xin, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khiến hắn trông tội nghiệp vô cùng.
“Ngốc à, không đâu, không đâu.” Diệp Khê Thiến đau lòng vỗ vỗ lưng An Nguyệt Quân cam đoan.
“Nương tử nói lời phải giữa lời đấy.” An Nguyệt Quân lật mặt nhanh như lật giấy, vui vẻ tặc lưỡi: “Nương tử mà nói dối, ta sẽ hôn nàng tới khi nàng nghẹt thở luôn.”
“…”
Mấy ngày sau, An Nguyệt Quân lúc nào cũng kề cận bên Diệp Khê Thiến. Hắn bận trước bận sau, loay hoay chăm sóc cho nàng.
Một hôm…
“Quân, em muốn ăn bánh hạt sen ngoài phố.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt vòi vĩnh.
“Tuân lệnh nương tử!” An Nguyệt Quân hấp tấp đáp, hớn hở bảo: “Nương tử cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, ta đi mua bánh hạt sen cho nàng.”
Dứt lời, hắn xoay lưng đi, trước khi rời khỏi còn ngó chằm chằm Thu nhi, ánh mắt lạnh hơn băng giá dưới địa ngục.
Đợi An Nguyệt Quân xa rồi, Diệp Khê Thiến lại bảo: “Trừ Đông nhi, Thu nhi ở lại, tất cả lui xuống hết đi.”
“Vâng thưa phu nhân.” Bọn tôi tớ răm rắp làm theo.
“Thu nhi, sao em phải làm vậy?” Diệp Khê Thiến nhìn Thu nhi chằm chằm, nhẹ hỏi. Bởi bị băng trắng quấn kín nên không nhìn ra vẻ mặt nàng lúc này.
“Tỷ tỷ, tỷ nói gì cơ?” Thu nhi ngơ ngác hỏi lại.
“Em còn gọi chị là chị ư? Em là ai?” Giọng điệu Diệp Khê Thiến nhè nhẹ khổ sở. Không ngờ, thủ phạm lại là người nàng vẫn xem như em gái. Lòng nhói đau… Phải chăng đây chính là mùi vị của phản bội? Thật cô đơn, thật khó chịu…
“Tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy?” Đông nhi ngơ ngác liếc qua liếc lại.
“Ngươi phát hiện từ bao giờ?” Thu nhi, vẫn khuôn mặt ngây thơ ấy, đột nhiên trở nên lạnh nhạt như người dưng, tuy đáy mắt thoáng chút hối hận khó nhận ra.
“Thu nhi à…” Đông nhi kinh ngạc.
Roẹt!
Thu nhi lột tấm mặt nạ da người, trở về với hình dạng thật của mình. Thu nhi ngây thơ giờ đã biến thành một nữ nhân trông có vẻ lạnh lùng, mắt đẹp và sâu giống hồ ly, da thịt trắng tựa tuyết, dù không tới nỗi xinh đẹp tuyệt trần nhưng đủ để quyến rũ bọn nam nhân háo sắc. Nàng ta lạnh giọng trả lời: “Ta là Nghiên Tịch!”