Diệp Khê Thiến chán chường bất đắc dĩ bị hắn lôi vào trong. An Nguyệt Quân nghiêm túc chọn lựa hồi lâu mới cầm lấy một đôi ngọc bội long phượng, đi tới trước mặt nàng đem ngọc phượng thận trọng trao cho nàng, giọng điệu thập phần trịnh trọng nói: “Nương tử, đây là vật đính ước giữa chúng ta. Ngàn vạn lần không được vứt bỏ nha.”
Nàng từ trong tay hắn tiếp lấy ngọc bội. Khối ngọc này chất liệu vô cùng tốt, chạm vào ôn nhuận, dù gì cũng không tốn tiền, nhận cũng chẳng sao, nghĩ vậy nàng liền đem cất vào. An Nguyệt Quân nhìn nàng nhận ngọc, trong lòng nhất thời vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ thêm vài phần.
“Nương tử, hôm nay chúng ta đi Hàn Minh sơn trang dạo một chút nha?” Mắt An Nguyệt Quân hiện lên lãnh ý tia nhìn về phía xa, nhưng quay đầu ngó nàng thì đầy vẻ cầu khẩn cùng mong đợi.
“Hàn Minh sơn trang?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ lặp lại, nhưng ngay sau đó liền hưng phấn hỏi: “Có phải là chốn nhân sĩ giang hồ gì không?”
“Không phải, chỉ là một thư hương thế gia.” An Nguyệt Quân giải thích.
*thư hương thế gia: thế gia nghĩa là gia đình quyền thế, thư hương nghĩa là có tiếng văn chương, đại khái thư hương thế gia có thể hiểu là gia đình nhà văn danh tiếng
Diệp Khê Thiến lập tức xụ mặt, hưng phấn bốc hơi, chán nản khoát khoát tay: “Không đi, không đi, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Nương tử, nương tử, theo ta đi mà, theo ta đi mà, đi mà.” An Nguyệt Quân không ngừng lôi lôi kéo kéo nàng, đôi mắt đen láy như hạt trân châu lúng liếng. Hắn lớn gan tuyên bố: “Nương tử, nàng mà không theo ta, ta bỏ nàng ở đây cho xem.”
Mặt Diệp Khê Thiến cứng đờ, sợ hãi nhìn xung quang người đến người đi, chột dạ hỏi: “Anh nói giỡn hả?”
An Nguyệt Quân nhướng nhướng mày, dáng vẻ tựa tiểu nhân đắc chí, miệng nhỏ cong lên, mắt nhìn sâu thẳm, môi cười hì hì nói: “Nương tử, nàng muốn thử một chút hay không?”
Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi: “Anh dám uy hiếp tôi à!?”
An Nguyệt Quân tròn mắt, vẻ mặt vô tội thanh minh: “Không có! Nương tử, ta nào dám chứ.” Xong lại liếm liếm cánh môi, hồn nhiên vô (số) tội dụ dỗ nhìn nàng.
Tên nhóc này! Rõ ràng là uy hiếp, còn nói không phải! Diệp Khê Thiến tức giận tới mức muốn xoá sạch khuôn mặt tươi cười của hắn, hung hăng trừng mắt liếc hắn, ngoắt đầu, không cam tâm tình nguyện nói: “Đi!”
An Nguyệt Quân tới trước mặt nàng, u buồn hỏi: “Nương tử, không thích đi với ta ư?” Song giọng nói lại có phần đắc ý.
“Bốp!” Một đấm không nhân nhượng đánh tới tên vô sỉ nào kia! Diệp Khê Thiến trong mắt dấy hừng hực lửa giận, nhưng khẩu khí lại mềm mại khác thường: “Phu quân, nương tử rất thích cùng phu quân đi chứ bộ.” Sau đó ngẩng cao đầu, ung dung đi về phía trước.
An Nguyệt Quân đáng thương xoa xoa chỗ bị đánh, ngây ngốc cười, mắt tràn đầy hạnh phúc, rực rỡ xao động, dưới ánh mặt trời toát lên vẻ mị hoặc say lòng người, lăng xăng theo sau nàng hô to: “Nương tử à…”
“Gì?” Diệp Khê Thiến điên tiết quay đầu nhìn hắn.
An Nguyệt Quân khí thế xẹp lép, chỉ chỉ hướng khác, nhỏ giọng đáp: “Nương tử, ta chỉ muốn nói là nàng đi nhầm đường thôi mà.”
Diệp Khê Thiến xấu hổ mặt đỏ lên, đi đến trước mặt hắn hùng hổ: “Tôi thích đi hướng đó đó, sao nào?”
“Không có sao, không có sao hết. Nương tử muốn đi đâu cũng được.” An Nguyệt Quân luôn miệng cầu hoà, gật đầu như gà mổ thóc, đáy mắt chan chứa chiều chuộng cùng yêu thương.
“Vậy còn nói nhiều làm gì! Đi nhanh.” Diệp Khê Thiến lảng tránh ánh mắt hắn, giục hắn chỉ đường.
“Rõ, nương tử!” Hắn ngoan ngoãn vâng lời, tay len lút chạm nhẹ lên ngón tay của nàng, chậm rãi nắm, thấy Diệp Khê Thiến không có phản kháng liền nở một nụ cười ngọt ngào làm điên đảo chúng sinh, gương mặt xinh đẹp thêm vài nét ngây ngô làm cho người ta say mê không thôi.
Diệp Khê Thiến mắt nhắm mắt mở nhìn động tác của hắn, đi theo hắn mà trong lòng thấy ấm áp lạ.
Đi khoảng hơn một canh giờ, Diệp Khê Thiến đã sắp khuỵu xuống đành hỏi: “An Nguyệt Quân, sao chúng ta lại không ngồi xe ngựa?”
An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, tồ tồ nói: “Nương tử, ta không nghĩ tới.”
Nàng mệt mỏi như vậy rốt cuộc là vì cái gì?! Diệp Khê Thiến nghe thiếu chút nữa té xỉu, phẫn nộ gầm lên: “An, Nguyệt, Quân!!!”
“Nương tử, ở đây.” An Nguyệt Quân nhìn nàng giận sôi lên cũng không dám chọc, ngoan ngoãn trả lời, chỉ kém không có giơ tay báo danh như học sinh tiểu học thôi.
“Anh lập tức đi tìm một cái xe ngựa ngay cho tôi!” Diệp Khê Thiến giận dữ trợn trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ hắn đã toi mạng không biết bao nhiêu lần.
“Nhưng…” An Nguyệt Quân nhỏ giọng kêu, đôi mắt đẹp đáng thương ngó nàng, nét mặt phảng phất như nàng là người tội ác tày trời không bằng.
“Nhưng nhị cái gì?!” Diệp Khê Thiến nhíu mắt nhìn hắn, tràn đầy lửa giận phẫn uất.
“Nhưng Hàn Minh sơn trang còn cách kia không xa nữa thôi.” An Nguyệt Quân nhỏ giọng nói. Huống chi đi cùng nàng cảm giác ngọt ngào như thế, tốt đẹp như thế, hắn làm sao có thể không muốn, thậm chí còn muốn đi mãi mãi cơ.
Diệp Khê Thiến nhìn phía trước thấy có lờ mờ nhà phủ, trực tiếp ngồi xuống đất, ăn vạ: “Mặc kệ. Tôi không đi. Anh giỏi thì cõng tôi đi đi!”
An Nguyệt Quân đáy mắt hiện lên tia bất đắc dĩ, thấm đượm nồng nàn yêu chiều, đi tới trước mặt nàng, khom lưng xuống: “Nương tử, ta cõng nàng.”
Diệp Khê Thiến sửng sốt. Tuy nói ở hiện đại nam cõng nữ là bình thường, nhưng ở cổ đại đàn ông không phải rất tự ái sao? Nàng cứ nghĩ hắn sẽ chẳng đồng ý, hơn nữa còn không chút do dự. Mắt bỗng thấy ươn ướt. Nàng lập tức đứng lên, che giấu rung động trong lòng, vỗ vỗ lưng hắn, dịu dàng mắng: “Ngốc nghếch.” Xong liền bỏ về phía trước.
An Nguyệt Quân xúc động, nhìn bóng lưng của nàng, khoé miệng tan thành nụ cười tuyệt diễm ngọt ngào. Vì nàng, hắn cam nguyện ngốc nghếch!
Lời tác giả:
PS (Photoshop): Khà khà, hôm nay rốt cuộc chúng ta cũng thấy đồng chí Địch Chí vĩ đại, mặc dù lúc ấy sóng người bắt đầu đánh, bất quá còn kém hai thước, cũng quá giật mình đi. Khụ, trở về chủ đề chính, hôm nay Tiểu Quân Quân có làm các nàng hài lòng không? Khà khà, lập tức hắn sẽ phô ra mặt lãnh khốc liền đây, mọi người kiên nhẫn chờ nha (bay đi)…
Trở lại nói một câu, comment nhớ bỏ dấu nha.