An Nguyệt Quân và Diệp Khê Thiến đương dạo bước, chợt nghe: “Biểu ca, trùng hợp quá.”
Tiếng nói trong veo ngọt ngào của con gái khiến hai người quay đầu. Là Thi Tiêu An. Nàng ta vận một bộ y phục xanh nhạt, được Minh Nguyệt dìu, dáng vẻ yếu ớt, hơi thở gấp gáp. Xem ra sức khoẻ chưa bình phục nhiều. Phản ứng của An Nguyệt Quân là lạnh nhạt và hơi có vẻ ghét bỏ. Phản ứng của Diệp Khê Thiến là khách sáo cười cười. Quả nhiên oan gia ngõ hẹp.
Thi Tiêu An lặng lẽ ra dấu Minh Nguyệt không cần đỡ mình nữa. Nàng ta từ từ bước tới, đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng về phía An Nguyệt Quân. Lúc sắp đến gần hắn, nàng ta bỗng lảo đảo, bước chân loạng choạng, người đổ về trước chuẩn bị nhào vào lòng An Nguyệt Quân.
An Nguyệt Quân vốn cảnh giác nàng ta từ lâu nên tránh rất dễ. Hắn không tiếng động né sang bên, nũng nịu cười. “Nương tử, tửu lâu đằng kia mới khai trương, chúng ta vào ăn thử đi.”
Dứt lời, hắn kéo Diệp Khê Thiến đi thẳng, không thèm để ý Thi Tiêu An đằng sau đã chới với. Minh Nguyệt hết hồn chạy tới định giữ chủ nhưng không kịp. Thi Tiêu An ngã sóng sượt không bò dậy nổi, rên rên rỉ rỉ, ngó chừng đau lắm.
“Tiểu thư không sao chứ ạ?” Minh Nguyệt đỡ Thi Tiêu An dậy, gấp gáp hỏi thăm.
Hắn cố ý? Thi Tiêu An tức giận lắc đầu. “Ta không sao.”
Trông bóng An Nguyệt Quân và Diệp Khê Thiến, Thi Tiêu An vội muốn đuổi theo. Thứ nàng ta đã nhận định là của mình chắc chắn phải là của mình!
Đi trước, Diệp Khê Thiến mỉm cười, đánh nhẹ An Nguyệt Quân một cái. “Anh cố ý đúng không?”
An Nguyệt Quân mở to đôi mắt đen, mím mím môi oan ức, nhỏ giọng: “Nào có. Hoá ra phu quân trong lòng nương tử hư vậy sao?”
“Ồ, anh đoán hay thế.” Diệp Khê Thiến cười khoái trá. Đối với người ngoài, có lẽ hắn rất xấu. Nhưng trong lòng nàng, hắn là cả một kho báu đấy.
“Nương tử, sao nàng lại có thể nghĩ xấu phu quân của mình? Ta ấy hả, trong lòng ta, nương tử đẹp y chang tiên nữ trên trời vậy đó, giống như…” An Nguyệt Quân ấm ức lên án hăng say.
“Được rồi, được rồi, anh ăn nói ngọt ngào dễ nghe lắm, được chưa?” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ chữa cháy. Người này thật là… không khiến người khác yêu cũng khó.
“Nương tử không thích phu quân ăn nói ngọt ngào dễ nghe sao? Nếu nương tử dám nói không thích, ta sẽ ôm nữ nhân khác đó.” An Nguyệt Quân liếc kẻ đằng sau sắp đuổi tới nơi, không khỏi bước nhanh hơn, nụ cười trên môi rực rỡ, chói mắt như thần tiên.
“Thích, thích, thích. Ai cho anh ôm người phụ nữ khác.” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc hắn, híp mắt doạ: “Nhớ! Anh là của em. Toàn thân từ đầu xuống chân mỗi chỗ đều là của em. Nếu dám để người phụ nữ nào sờ vào, em liền chặt tay cô ta, à không, cầm kéo xẻo anh, cho anh hết đường lăng nhăng!”
Lời nói ác nghiệt nhưng lại làm An Nguyệt Quân cười tít, gương mặt tuyệt mỹ toả sáng, mắt xếch say đắm một tình yêu nồng nàn. Hắn ghé vào lỗ tai nàng, đắc ý thì thầm: “Nương tử, ta nào có cho ai sờ vào mình. Phu quân từ trên xuống dưới toàn nương tử là sờ thôi.”
Diệp Khê Thiến đỏ bừng mặt. Người này! Bực bội trợn mắt liếc An Nguyệt Quân, đấm cho hắn một đấm, cuối cùng tặng thêm hắn một đạp xong, nàng mới cam lòng đi tiếp.
An Nguyệt Quân đứng tại chỗ khúc khích hồi lâu.
Vất vả đuỗi mãi mới đến nơi, Thi Tiêu An thở hổn hển, hỏi: “Biểu ca, huynh đi nhanh vậy? Sao không đợi Tiêu Tiêu?”
An Nguyệt Quân xoay người cúi đầu lạnh lùng ngó nàng ta, khinh thường ghét bỏ lạnh giọng: “Cút cho ta! Còn nữa, tốt nhất ngươi nên dẹp ý định của ngươi đi.”
Dứt lời, hắn lại quay đầu tìm kiếm bóng dáng cách đó không xa, vội vã đuổi theo.
Thi Tiêu An xấu hổ sững sờ tại chỗ. Đột nhiên, sau lưng nàng ta vang lên một giọng nói tà ác ai nghe cũng rùng mình: “Muốn chiếm được hắn không?”
Quay lại, Thi Tiêu An như bị mê hoặc, bước dần về phía y…
“Nương tử, chúng ta ăn bánh hoa quế nhé?” Khuôn mặt nũng nịu xáp lại gần khuôn mặt hầm hầm của Diệp Khê Thiến.
“Không ăn.”
“Nương tử, chúng ta ăn cá xào giấm đi.”
“Không ăn.”
“Nương tử, đừng giận mà.” Hắn liên tục làm nũng, sau đó hồn nhiên sửa sai. “Nương tử, nếu không về sau ta ôm nương tử nhiều nhiều chút? Nương tử không cho ôm, ta vẫn cứ ôm?”
Có khi nào nàng không ôm mà hắn không ôm thật đâu?
An Nguyệt Quân và Diệp Khê Thiến vào một tửu lâu.
“Hai vị khách quan muốn ăn gì?” Tiểu nhị ân cần hỏi han.
An Nguyệt Quân lấy lòng cười hỏi Diệp Khê Thiến: “Nương tử, nàng muốn ăn gì?”
“Cho ấm trà Long Tĩnh với vài món đặc sắc của quán.” Diệp Khê Thiến gọi đại.
“Vâng, phu nhân.” Tiểu nhị liếc hỏi ý An Nguyệt Quân, thấy hắn gật đầu mới lui xuống.
“Nương tử, chúng ta quả nhiên là tâm đầu ý hợp. Ta vừa hay cũng muốn uống trà Long Tĩnh.” Ai đó mở to đôi mắt đen trong veo, cười toét miệng, bắt đầu dông dài.
Dĩ nhiên chả ai thèm đáp hắn.
Rất nhanh, thức ăn được dọn lên. Một bàn lớn ngào ngạt hương thơm, tuy nhiên Diệp Khê Thiến không có cảm giác thèm, ngược lại còn thấy buồn nôn. Nàng nhíu mày cố nuốt miếng cá.
An Nguyệt Quân hăng hái gắp thịt vịt định bỏ vào chén Diệp Khê Thiến, phát hiện nàng buông đũa bèn lạ lùng hỏi: “Nương tử sao vậy? Không ngon hả? Kêu món khác nhé?”
Diệp Khê Thiến lắc đầu. “Không cần, em ăn không vô. Anh ăn đi.”
“Nương tử không ăn, ta cũng không ăn.” An Nguyệt Quân buông đũa.
“Không ăn?” Diệp Khê Thiến cau mày, véo khuôn mặt hắn nạt: “Trông anh còn gầy lắm, không đáng yêu tí nào. Nếu anh gầy, em sẽ không thương anh đâu.”
An Nguyệt Quân tội nghiệp liếc nàng. “Nhất định phải ăn ư?”
Diệp Khê Thiến gật mạnh đầu, lúc này An Nguyệt Quân mới rưng rưng nước mắt cầm đũa ăn tiếp.
Ăn uống no nê, thanh toán xong, họ rời đi.
Hai người ngó đông ngó tây, dạo khắp nơi. Ban đầu xem xiếc phun lửa, Diệp Khê Thiến sùng bái ngắm anh diễn viên khiến An Nguyệt Quân ghen ngút trời. Sau chuyển xem nặn tượng đất, hắn mới từ từ hạ hoả, vui vẻ trở lại.
Trời mau tối, Diệp Khê Thiến chợt nhớ tới Thi Tiêu An, lo lắng khều An Nguyệt Quân: “Quân, trễ thế này rồi biểu muội còn ở ngoài đường, nguy hiểm lắm. Hay gọi cô ấy cùng về đi.”
“Nàng ta về rồi.” An Nguyệt Quân không chút chần chờ đáp. Hắn sao có thể để kẻ thứ ba chen vào giữa họ!
“Sao anh biết?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ ngó hắn.
“Ta vừa thấy nàng ta lên xe ngựa về rồi.” Hắn mặt không đỏ thở không gấp trợn mắt nói láo, cười hì hì bảo: “Nương tử, may mà nàng ta đã về. Nếu phải về cùng nàng ta, sợ mai còn chưa đến bảo.”
Diệp Khê Thiến cười phì, lắc đầu giục: “Về thôi, về thôi.”
Đêm đen như mực, hai người đan tay sánh bước, hạnh phúc rạng rỡ trên môi.
Chỉ cần cùng nhau tay trong tay, dù đến đâu cũng đều là hạnh phúc.
Diệp Khê Thiến trộm nhìn An Nguyệt Quân, cười gian, đương lúc lan man nói chuyện bỗng tót lên lưng hắn. “Em muốn anh cõng.”
An Nguyệt Quân lảo đảo vài bước, sau đó vững vàng đỡ được nàng, bất đắc dĩ cười cười. “Ừ.”
Giờ phút này, nồng tình mật ý, không cần ngôn ngữ.
An Nguyệt Quân chợt thốt: “Nương tử, hình như nàng mập ra rồi.” Nhưng ta thích. Câu kế, hắn chưa kịp tiếp thì…
Bốp! Đầu bị ăn một đấm. Diệp Khê Thiến sát khí đằng đằng ra lệnh: “Nín!”
“Dạ, nương tử.” Cam chịu vâng lời.
Diệp Khê Thiến đột nhiên quấn hai tay vòng quanh cổ An Nguyệt Quân, áp môi lại gò má mềm của hắn, thì thầm: “Thưởng cho anh.”
“Nương tử, bên trái nữa.”
“Rồi.”
“Nương tử, thêm cái nữa.”
“Rồi.”
“Nương tử, thêm cái nữa.”
“Rồi.”
“Nương tử, thêm…”
“Anh đủ chưa?!” Diệp Khê Thiến hết chịu nổi rống hắn. Người này da mặt đúng là dày hơn tường thành!
“…” Uất ức câm nín.
An Nguyệt Quân cứ cõng Diệp Khê Thiến đi bộ như vậy về Nguyệt gia bảo. Tuy đã nửa đêm nhưng hắn chẳng hề mất kiên nhẫn, ngược lại trên mặt chỉ toàn tươi cười lẫn hạnh phúc.
Thời gian chầm chậm trôi. Ngày tháng ngọt ngào bất tri bất giác đã nửa tháng. Hết lệnh cấm, hắn nhịn lâu lắm rồi cho nên hưng phấn hết biết.
Trưa đó ăn cơm, An Nguyệt Quân kéo Diệp Khê Thiến vào đại sảnh.
Không lâu sau, thức ăn được bưng lên, hương thơm toả bốn phía. Đột nhiên, Diệp Khê Thiến mặt trắng xanh, bụm miệng lao ra ngoài.
“Oẹ… oẹ… oẹ…”
An Nguyệt Quân lo lắng vỗ lưng nàng. “Nương tử, nàng sao vậy? Nương tử thấy thế nào? Đừng làm ta sợ.”
Hắn quát hạ nhân một bên ngây như phỗng: “Nhanh gọi đại phu! Nhanh!”
Đám nha hoàn lúc này mới sực tỉnh, cuống cuồng lao đi.
“Nương tử, đừng làm ta sợ mà…” Mặt An Nguyệt Quân trông còn trắng hơn Diệp Khê Thiến. Mắt hắn đầy khiếp sợ, môi cũng run run.
“Bê đi, bê đi, bê hết đi.” Diệp Khê Thiến vừa nôn vừa chỉ bàn ăn.
Không cần An Nguyệt Quân rống nữa, đám hạ nhân đã tự động bê hết thức ăn xuống.
Lát sau, Diệp Khê Thiến mới khoẻ hơn, quay sang cười cười với An Nguyệt Quân bị doạ cho hết hồn ở bên. “Ngốc ạ, em không sao. Chắc là…” Nàng vui mừng nghĩ tới khả năng này. Các biểu hiện rất giống!
“Gì cơ?” An Nguyệt Quân mù mờ hỏi lại.
Quỳ An: Mình tự hỏi, lúc này Tề Thiên Phóng đang rúc cái xó xỉnh nào??? Nhà có sẵn thần y không mời tự dưng gọi đại phu quèn chi??? Mấy người này rảnh… =.=