• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_______________________

"Hiệu trưởng, thầy phải xử phạt Diệp Lệnh Úy và Phí Lan ở lớp số 1, trường Trung học số ba của chúng ta từ trước đến giờ chưa từng có trường hợp học sinh nào dám ra tay với giáo viên cả!" Trương Nhàn thân là một giáo viên ưu tú, ở cái trường chỉ nhìn đăm đăm vào thành tích này, thứ cô ta nhằm vào không chỉ là học sinh mà còn có cả giáo viên, khả năng truyền đạt kiến thức của giáo viên kém chính là nguồn gốc của tội lỗi.

Đây chính là lý do Trương Nhàn và Lý Lam có thể nghênh ngang bước đi trong trường, thành tích của lớp mà các cô chủ nhiệm đều xuất sắc nhất, tỉ lệ lên lớp cũng cao nhất. Các cô rất tự tin đề ra yêu cầu với hiệu trưởng, dù cho những yêu cầu ấy đến cả hiệu trưởng cũng cảm thấy không hợp lý.

Hiệu trưởng sờ đỉnh đầu trọc lóc: "Hầy, cô Trương này, chúng ta làm nghề giáo đâu thể nào quá nghiêm khắc với học sinh được, cô thấy tôi nói có đúng không? Hơn nữa nể tình sự đóng góp của hai trò ấy cho trường, cô cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi, dù hai trò ấy không hiểu chuyện, nhưng cô đã là người lớn rồi sao phải tính toán với mấy đứa nhóc chứ?"

Hiệu trưởng không muốn trải nghiệm lại ánh mắt lạnh như băng của Diệp Sầm. Trước đây ông cũng nhắm mắt bỏ qua chuyện Trương Nhàn khắt khe với Diệp Lệnh Úy, đúng là trò Diệp Lệnh Úy kéo chân trường Trung học số ba của bọn họ lại thật. Mặc dù đôi khi cô Trương có hơi quá trớn nhưng cũng xuất phát từ lòng tốt...

Trương Nhàn không thể nào tin nổi, nói: "Hiệu trưởng, chính thầy dạy tôi rằng, hết thảy đều phải dùng thành tích của học sinh để nói chuyện."

Hiệu trưởng đã từng là chủ nhiệm lớp của cô, lúc trước hiệu trưởng cũng đã nghiêm khắc với bản thân cô, tại sao bây giờ lại không thể?

Hiệu trưởng đã mất đi dáng vẻ hiên ngang của năm ấy từ lâu, ông chỉ ngượng ngùng cười hai tiếng, giải thích: "Lúc ấy tôi không phải hiệu trưởng, tôi chỉ là giáo viên chủ nhiệm lớp, trong mắt chỉ có thành tích của học sinh giống hệt như cô ở hiện tại, hết thảy mọi thứ khi đó đều do hiệu trưởng lo liệu."

Dường như Trương Nhàn đã hiểu ra một chút, hiểu ra tại sao hiệu trưởng lại nhượng bộ, không nói một lời hay bác bỏ gì về hình phạt của Lý Lam, ông ngầm đồng ý cho cô Lý ở nhà chấn chỉnh hưởng lương.

Bởi vì thân phận của ông đã khác, trách nhiệm của ông cũng thay đổi.

Bây giờ trách nhiệm của ông là tất cả học sinh của Trung học số ba, vì lẽ đó dù chỉ là một phần ngàn ông cũng không dám mạo hiểm.

Trương Nhàn há to miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh gì, cô hắng giọng bảo: "Vậy cứ để như thế sao?"

Hiệu trưởng nhấp một ngụm trà quý báu của ông, liếc cô một cái rồi đáp: "Không thì sao bây giờ? Cô cứ quản lý lớp của mình thật tốt là được, đừng nhúng tay vào chuyện của lớp khác nữa."

"Vả lại..." Hiệu trưởng ngừng lại một chút: "Tôi cảm thấy hai trò ấy không hề quá quắt như cô nói."

Trương Nhàn như không thể tin được: "Sao thầy lại nói thế?"

"Xem ra thầy già thật rồi." Trương Nhàn để lại một câu đó rồi nổi giận tung cửa đi mất, mặc kệ thầy của mình đang ngạc nhiên ngồi ở ghế sô pha đằng sau.

"Nhìn đi nhìn đi, cô có còn coi tôi là thầy của cô không hả?" Hiệu trưởng tức đến mức trợn mắt, ông đặt mạnh chén trà xuống bàn, cảm thấy lồng n.gực rất khó chịu.

Năm ấy ông cũng từng nông cạn như Trương Nhàn bây giờ. Sau này khi giữ chức hiệu trưởng, thấy được nhiều học sinh dù thành tích không tốt vẫn có thể xông pha giữa cuộc đời, ông mới phát hiện ra thực chất thành tích không phải thứ quyết định tất cả, chẳng qua là ông cho tụi nó thêm một con đường cho tương lai thôi.

Nhưng khi ông đã hiểu rõ những đạo lý này, thì những học sinh lúc trước ông đánh giá cao nhất vẫn chưa thông suốt được điều đó.

Trương Nhàn trẻ hơn Lý Lam, chỉ mới hơn ba mươi tuổi, cô học ở nhà trẻ trọng điểm, tiểu học trọng điểm, trung học cơ sở trọng điểm, trung học phổ thông trọng điểm, tốt nghiệp xong còn đi du học. Trong cuộc sống của cô, thành tích đại diện cho tất cả, đây cũng là điều người thầy kính yêu dạy cho và trong suốt cả hành trình học tập cô đều luôn tin tưởng vào điều đó.

Thế nhưng bây giờ người thầy dạy lại nói với cô rằng đó là sai.

Sao có thể sai được chứ?

"Ra rồi ra rồi!" Cao Lâm Hạo đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ, vừa trông thấy Trương Nhàn mang vẻ mặt mù mờ bước ra khỏi tòa nhà văn phòng là cậu ta đã vui mừng hớn hở chạy về chỗ ngồi, nói: "Chắc chắn là bả đã kiện cáo thất bại rồi, chứ nếu thành công thì không có vẻ mặt đó đâu, nếu đã đạt được mục đích thì phải hất mặt lên trời mới đúng, tôi có kinh nghiệm tôi biết."

Diệp Lệnh Úy làm đề xong, đóng nắp bút lại, hỏi: "Cậu có kinh nghiệm lắm sao?"

Cao Lâm Hạo vén chùm tóc lên, vô cùng kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Tất nhiên, giáo viên muốn kiện tôi không phải mười người thì cũng là tám người, người nào kiện xong đi ra mà vui sướng hân hoan là xác định tôi sẽ xui tận mạng cho xem."

Diệp Lệnh Úy nhìn cậu ta một lúc, kìm không được nên bật cười thành tiếng.

Cao Lâm Hạo nói xong với Diệp Lệnh Úy, sau đó tiến tới bên cạnh bả vai của Phí Lan, hỏi: "Lần này mày thi điểm ổn hơn chút được không anh Lan? Để xem Trương Nhàn còn cười nổi không!"

Diệp Lệnh Úy cũng bị vấn đề này thu hút, cậu muốn biết Phí Lan sẽ làm thế nào.

Phí Lan đang chơi điện thoại, hắn không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Không biết."

"Sao lại không biết?" Trong phút chốc não Cao Lâm Hạo vẫn chưa load được.

"Tại đề khó quá." Phí Lam giả bộ thở dài: "Tao không có biết làm."

Diệp Lệnh Úy: "..."

Cao Lâm Hạo thật sự bị sốc, cậu ta tiêu hóa ý tứ trong lời của Phí Lan xong, bứt tóc r.ên rỉ: "Tao không tin tao không tin! Mày không tàn nhẫn như vậy đâu đúng không anh Lan? Tao có thể trông thấy tên của mày được mạ vàng phải không?"

Phí Lan không đáp lại.

Cao Lâm Hạo nhìn về phía Diệp Lệnh Úy: "Cậu cũng có thể mà đúng không?"

"Tôi..." Diệp Lệnh Úy chớp chớp mắt, có hơi lúng túng: "Tôi thử cố một chút xem sao."

"Thử một chút? Cái gì là thử một chút hả? Tên của hai cậu nhất định phải được tô màu vàng, để xem bà cô đó còn đắc ý được không!"

"Còn mày thì sao?" Phí Lan thích thú nhìn về phía Cao Lâm Hạo.

"Tao? Tao hả?" Cao Lâm Hạo ngờ vực, phát hiện cả Phí Lan và Diệp Lệnh Úy đều đang nhìn mình nên mới phản ứng lại, sau đó chớp mắt một cái từ máy bay chiến đấu biến thành máy bay dân dụng. Cao Lâm Hạo ngượng ngùng xua tay: "Quên tao đi, tao được màu đỏ là đã cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn cả mười tám đời tổ tông."

Dù sao cậu ta cũng da dày thịt béo nên chẳng quan tâm lắm.

So ra thì cậu ta để ý đến việc Phí Lan và Diệp Lệnh Úy bị bà cô Trương Nhàn coi thường hơn, chuyện đó khiến cậu ta cảm thấy ấm ức mãi.



"Chào cậu chủ nhỏ."

Phí Lan gật đầu với tài xế sau đó bước lên xe, một chiếc xe thương vụ khiêm tốn đậu ở trước cổng trường đã bẻ lái rời đi, hòa vào con đường tấp nập xe ô tô.

Một người đàn ông đang nhắm mắt ngồi ở ghế sau, Phí Lan lên xe được một lúc ông mới từ từ mở mắt ra. Thông qua gương chiếu hậu ông trông thấy Phí Lan không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể bên cạnh hắn không có ai.

"Con ra tay với giáo viên ở trong trường?"

Phí Lan quay đầu nhìn Phí Thương, nhếch miệng cười: "Ngài biết sao?"

Phí Thương không phản ứng lại, hiển nhiên chuyện ông muốn truy hỏi bây giờ không phải chuyện đó."

"Quan hệ của con với cậu út nhà họ Diệp tốt lắm à?" Khuôn mặt Phí Thương hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Che chở đứa bé đó đến thế sao?"

Phí Lan nhíu mày lại khi nghe Phí Thương nhắc tới Diệp Lệnh Úy, nhưng hắn cũng không nói gì cả. Khi còn bé Phí Thương đối xử không tồi với mấy đứa nhỏ nhà họ Diệp, nên đây chỉ thuộc vào phạm vi câu hỏi quan tâm thông thường của trưởng bối với hậu bối thôi.

"Cậu ấy là bạn con." Phí Lan nói: "Cậu ấy gọi con là anh trai."

Vì lẽ đó Phí Lan tự nhiên xếp Diệp Lệnh Úy vào trong lãnh địa của mình, nhưng hắn không hề có bất kì suy nghĩ nào không nên có, dù đó là một cậu trai đẹp đẽ đi nữa.

"Thằng bé không hận con sao?"

Phí Lan lại nhìn ra cửa sổ, lạnh nhạt đáp: "Không liên quan đến ngài."

Còn vẻ mặt của Phí Thương chẳng nhìn ra được đang vui hay không vui, tay ông khẽ gõ nhịp lên đầu gối: "Con không thể bảo vệ được nó."

"Hay nói đúng hơn là con không có tư cách." Giọng điệu của Phí Thương máy móc, lạnh như băng, đây không phải giọng nói để nói chuyện với con trai của mình, ngược lại là như đang nói chuyện với cấp dưới, nói một cách chính xác là như đang nói với đối tượng hợp tác của mình.

Phí Thương tàn nhẫn xâu xé Phí Lan một cách tàn khốc, ông lạnh lùng mặc kệ khuôn mặt của nam sinh dần trầm xuống mà nói toạc ra.

"Chờ đi Phí Lan, rồi cậu nhóc ấy sẽ gặp được người có thể bảo vệ nó một cách trọn vẹn." Phí Thương từ tốn nói: "Con chỉ là một bến đỗ tạm thời thôi."

Sau này thiếu niên đẹp tựa thần tiên đang ngồi bên bồn hoa kia rồi sẽ ngày càng gặp nhiều nguy hiểm và thách thức, nét kiêu kì và ngông cuồng đã hiện rõ trên khuôn mặt cậu, về sau cậu sẽ đắc tội rất nhiều người.

Mà con trai của ông chỉ là một bức tường thành có thể tùy tiện bị đánh sập.

Phí Lan siết chặt đầu gối, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi thả lỏng ra, quay đầu nhìn Phí Thương cười khẩy, nói: "Có vẻ như ngài không hiểu rõ cậu Diệp rồi, cậu ấy không hề yếu ớt như ngài tưởng tượng."

Phí Thương nhấc tay lên:"Nó có yếu ớt hay không, ai quan tâm chứ?"

"Điều quan trọng là con có thấy nó yếu ớt không?" Phí Thương lại thả tay xuống, đáp: "Đương nhiên chuyện này là tùy con, ba chỉ nhắc nhở con thôi."

Ví như Phí Lan là kẻ biết nhường nhịn, ông không ngại nhận nuôi dưỡng cậu bé nhà họ Diệp kia đâu.

Phí Lan về đến nhà, mặc kệ cánh tay thím giúp việc duỗi ra để nhận lấy cặp sách, hắn bước lên cầu thang đi thẳng vào căn phòng của mình.

Thím giúp việc khó hiểu nhìn lên lầu, Phí Thương đi vào sau nhẹ nhàng đặt áo khoác lên tay của thím giúp việc, cười bảo: "Kỳ phản nghịch ấy, thím hiểu mà."

"..."

Căn phòng của Phí Lan gồm một phòng khách và một nhà vệ sinh, bên cạnh phòng khách có để chừa một khoảng trống nhỏ, nơi đó đặt một cái tủ màu trắng, bên trên là tấm hình của một người phụ nữ xinh đẹp, nhìn kỹ có thể thấy là mặt mũi có đôi nét giống với Phí Lan. Ở hai bên khung hình là hoa cúc trắng tươi mơn mởn, mỗi ngày đều thay nhang, khói trắng lượn lờ bay lên.

Cậu trai quỳ gối trước di ảnh, không nói lấy một lời dập đầu lạy ba cái.

Phí Lan không nhìn vào tấm ảnh Ngải Thư đang cười, hắn cúi đầu, hàng mi buông xuống, bóng râm kéo dài từ khóe mắt đến huyệt thái dương nom như một đám mây đen.

"Quý bà Ngải à, hình như con có người mà mình muốn bảo vệ rồi." Phí Lan thủ thỉ: "Nhưng con của hiện tại dường như không thể làm được."

Phí Lan cười khẽ, chậm rãi nói tiếp: "Cậu ấy quá đẹp, đẹp quá sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức, tính tình cậu ấy cũng không hề tốt, thường hay gây chuyện. Nhưng cậu ấy gọi con là anh trai, nên dĩ nhiên con phải trông nom cậu ấy."

Mùi hoa cúc thơm thoang thoảng tỏa khắp phòng, rèm cửa nhẹ nhàng đong đưa. Rất lâu sau, giọng điệu chắc nịch khàn khàn của cậu trai vang lên trong căn phòng mờ tối.

"Con muốn trông chừng cậu ấy."

"Con phải trông chừng cậu ấy."

Hết chương 33.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK