• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngón tay Phí Lan hơi lạnh, Diệp Lệnh Uý không thoải mái nên rụt cổ lại: “Bọn họ nói chuyện với em thôi.”

“Em đói chưa?” Phí Lan bỏ qua vấn đề làm người khác không vui, hỏi: “Muốn ăn gì không?”

Diệp Lệnh Uý nói: “Buổi chiều anh còn một môn mà nhỉ? Vậy thì tiện thể ăn chút gì ở nhà ăn trường họ luôn.”

Phí Lan: “Tiện thể?”

Diệp Lệnh Uý gật đầu, không hề có cảm giác rằng câu hỏi này là dành cho mình: “Dạ, tiện thể.”

Người kén ăn không phân biệt điều kiện nơi chốn.

Thức ăn của mỗi trường thế nào, ngoài việc được quyết định bởi người thuê nhà ăn có cách đối đãi ra sao thì còn phụ thuộc vào lúc mấy cô rắc muối có run tay hay không.

Món ăn của Nhất Trung thường thiên về thanh đạm, không phải món ngon thanh đạm mà là nhạt nhẽo vô vị như nước lã, phương diện có mức độ hoàn thành cao nhất từ trước đến nay chính là: chín, chín tới nhừ. Dù là món rau xào mềm xèo hay khoai tây được luộc nhừ thì đều rất hợp với người sún răng.

Diệp Lệnh Uý kén ăn nhưng cậu rất có mắt chọn, chọn ba món thì cả ba món đều ngon.

Phí Lan sao cũng được, hắn không kén chọn.

“Anh ăn cái này đi.”

“Dưa chuột mềm quá, em không ăn dưa chuột chín nhừ.”

“Khoai tây nghiền chưa nhuyễn, em không ăn.”

“Em cảm thấy miếng chân giò hun khói này là thịt tổng hợp đó.”

Phí Lan nhìn người trước mặt chọn tới chọn lui, nửa ngày rồi mới ăn được hai miếng cơm, đành bất đắc dĩ nói: “Anh đưa em ra ngoài ăn nhé?”

“Không cần đâu.” Diệp Lệnh Uý kiên quyết từ chối: “Buổi chiều anh còn phải thi, trưa nay anh phải nghỉ ngơi một lát.”

Hiếm khi cậu suy nghĩ cho người khác như thế.

Phí Lan vừa muốn khen ngợi hai câu thì Diệp Lệnh Uý đã ung dung đẩy toàn bộ mấy món cậu không ăn vào dĩa của hắn, thuận tiện tay thó đi thịt gà viên, món duy nhất mà cậu có thể ăn được từ trong đó.

“…”

Ở một mức độ nhất định mà nói, Phí Lan cũng phải chịu trách nhiệm cho việc Diệp Lệnh Uý ở trước mặt hắn luôn là kiểu “có chỗ dựa nên không sợ gì” như thế. Dẫu sao hắn chưa bao giờ nói rằng hắn không bằng lòng hay không đồng ý, thứ mà hắn thể hiện ra bên ngoài là: Em cứ mặc sức làm loạn, trời sập có anh chống đỡ.

“Chào các cậu.”

Chiếc xe lăn thay vào chỗ của ghế ăn bên cạnh. Sau khi cậu ấy nói cảm ơn với bạn học đã giúp mình sang đây, đôi mắt cậu ấy gần như dính lên trên người Diệp Lệnh Uý.

Phí Lan không vui cau mày: “Có chuyện gì không?” Hiếm khi cảm xúc của hắn lại được thể hiện rõ ràng như thế.

Diệp Lệnh Uý nuốt cơm trong miệng xuống, cậu giương mắt nhìn về phía Tuần Ưu. Nụ cười của đối phương hết sức dịu dàng nhưng vì quá gầy nên lại khiến cho người khác cảm thấy hơi sợ.

Ngón tay khoát trên tay vịn xe lăn giống như nhành cây khô héo, hơi thở nồng đậm của bệnh tật đang bao phủ lấy cậu.

Việc đối phương cũng mắc bệnh, hơn nữa đã không còn cách cứu chữa khiến Diệp Lệnh Uý liên tưởng đến bệnh tim của mình, không nói ra được mấy lời cứng rắn nổi.

“Cậu thật sự rất đẹp.” Tuần Ưu nói rất chân thành.

Diệp Lệnh Uý đặt đũa xuống rồi cảm ơn. Cậu dừng một chút thì bổ sung thêm: “Cậu cũng rất ưa nhìn.”

Tuần Ưu sững lại, sau đó lập tức mở miệng cười tươi.

Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Uý, hắn nhìn thấy được sự luống cuống và mềm lòng trong mắt đối phương rất rõ ràng. Bởi vì cả hai đều mắc phải căn bệnh nghiêm trọng, bởi vì từng trải qua, cho nên cậu bạn nhỏ rất khó lấy lệ với người khác.

“Hôm qua tôi vừa mới kiểm tra xong chức năng của tim.” Tuần Ưu nói: “Nó rất khoẻ mạnh.”

Ánh mắt của Diệp Lệnh Uý tỏ vẻ khó hiểu, nhưng Phí Lan lập tức nhìn thẳng vào Tuần Ưu.

Tuần Ưu cảm nhận được ánh mắt của Phí Lan. Cậu quay sang, nói chầm chậm: “Tôi bằng lòng hiến nó cho cậu, như vậy thì trên thế giới lại có nhiều thêm một người hoàn chỉnh và khỏe mạnh.”

“Hoặc biết đâu là hai người.” Tuần Ưu nhìn Phí Lan, khẽ giọng nói.

Ý của cậu ấy là, nếu như Diệp Lệnh Uý không tìm được trái tim phù hợp, nếu cậu không thể sống tiếp, vậy thì Phí Lan cũng sẽ không để cậu đi một mình.

Mặt mày Phí Lan không tỏ cảm xúc gì: “Làm sao cậu biết tim của cậu phù hợp với em ấy?”

“Cậu và tập đoàn nhà họ Diệp đã đăng thông báo tìm kiếm thông tin về nguồn tim phù hợp, trên đó có thông tin của Diệp Lệnh Uý. Tôi phù hợp, nhóm máu O Rh- đúng không?” Tuần Ưu không phải một người có tinh thần hiến dâng và hi sinh. Trong sinh mệnh của cậu chỉ có học hành, cảm giác của cậu với mọi việc phát sinh xung quanh không được nhạy bén cho lắm.

Sau khi bị bệnh, cậu nhập viện. Khi không còn bài tập chất chồng như núi, cậu mới có sức lực, tinh thần và sự thanh thản để quan tâm đến mấy việc bên ngoài.

Cậu không vô tư đến thế. Đa số mọi người đều giống nhau, đều sợ cái chết, đều hy vọng sau khi bản thân chết đi, thân thể vẫn được toàn vẹn. Nhưng cuối cùng, một tấm ảnh của Diệp Lệnh Uý ở trên diễn đàn đã khiến cậu rung động.

Nhìn góc chụp thì hẳn là chụp lén.

Cậu ấy ở trên sân bóng rổ xem người khác chơi bóng rổ. Hình như lúc đó Phí Lan không có mặt, vây quanh cậu ấy chỉ có mấy người, có người đứng, có người ngồi xổm, bức ảnh mang thể hiện rằng quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Mặc dù chỉ là ảnh chụp, nhưng Tuần Ưu có thể cảm nhận được mọi người đang nâng niu và trân trọng cậu trai kia vô cùng.

Hôm nay nhìn thử thì đúng là như vậy.

Không một ai nỡ gieo rắc ác ý với thiếu niên xinh đẹp như thế.

Diệp Lệnh Uý sửng sốt, cậu không hề che giấu sự kinh ngạc. Cậu nhìn Tuần Ưu, lắp bắp: “Vậy, vậy cậu thì sao? Cậu phải làm sao?”

Tuần Ưu cười thành tiếng, cuối cùng cậu ta cũng biết được một chút lý do vì sao người khác lại nâng niu cậu trai này rồi.

Đến lúc này mà sao còn nghĩ cho người khác như thế?

“Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ chết.” Trong mắt Tuần Ưu không có chút cảm xúc đau khổ bi thương nào: “Cứ xem như tôi đang làm việc thiện tích đức đi, kiếp sau để tôi đầu thai, có được một thân thể khỏe mạnh, cậu cảm thấy thế nào?”

Tâm trạng vui mừng nhẹ nhõm của đối phương không thể cảm hóa Diệp Lệnh Uý. Cõi lòng Diệp Lệnh Uý nặng nề đến mức hơi khó thở. Bởi vì bệnh tim, cậu luôn đảm nhiệm vai trò là đối tượng được đồng cảm, mãi cho đến lần đổi vai này.

Cậu vừa hiểu được cảm giác bất lực là như thế nào.

Cậu nhìn Phí Lan, sắc mặt trắng bệch.

Phí Lan cau mày, duỗi tay bắt lấy bàn tay đang bấu vào mép bàn của Diệp Lệnh Uý, gỡ từng ngón tay cậu ra rồi nắm trong lòng bàn tay. Hắn khẽ giọng nói: “Hít thở đều nào, đừng nín thở.”

Tuần Ưu nhìn cảnh này, tấm tắc hai tiếng: “Có thời gian thì chúng ta đi làm thủ tục đi.”

Phí Lan nhìn về phía Tuần Ưu: “Cảm ơn.”

Tuần Ưu rất hài lòng khi có thể nhận được câu cảm ơn này của Phí Lan, bởi Tuần Ưu biết hắn là kiểu người thế nào.

Tuần Ưu cong khoé miệng, nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt cậu bắt đầu trở nên tái nhợt. Ban đầu cậu chỉ nhẹ nhàng khoác tay lên tay vịn, giờ bỗng nhiên nắm chặt nó. Cậu gập người rên rỉ.

Phí Lan gọi 120.

Xe cấp cứu nhanh chóng đưa Tuần Ưu đi.

Diệp Lệnh Uý hoàn toàn không muốn ăn nữa, cậu hơi ủ rũ dựa vào ghế: “Sao em chẳng vui nổi thế này?”

Phí Lan giơ tay xoa đầu cậu: “Nếu như lúc này em thấy vui, anh sẽ cho rằng em không phải là Diệp Lệnh Uý.”

Diệp Lệnh Uý không nói chuyện. Cậu thấy Tuần Ưu nên lại dễ liên tưởng đến bản thân mình.

Nếu như không có trái tim phù hợp, có lẽ cậu cũng sẽ nhanh chóng trở thành dáng vẻ bệnh tình nguy kịch như thế. Nhưng điều bất trắc đến quá bất ngờ, Diệp Lệnh Uý chỉ cảm nhận được sự tàn khốc của số kiếp khắc nghiệt và vô tình.

Tuần Ưu được coi là rời trường thi giữa chừng, bỏ quyền thi. Thầy giám thị cũng đổi thành một người khác, nghe nói trong đó có một thầy là ba của Tuần Ưu, thầy nhận được tin liền lao ra khỏi trường. Trong phút chốc, bầu không khí trong trường thi trở nên vô cùng ngột ngạt.

Đây là lần đầu tiên mà đa số mọi người phải đối diện với cái chết ở khoảng cách gần như thế.

Phí Lan vẫn cứ phát huy như thường. Hắn rời khỏi trường thi, tưởng rằng mình vẫn phải ra ngoài tìm người giống như hồi sáng. Kết quả hắn còn chưa kịp phóng mắt tìm người thì Diệp Lệnh Uý chả biết lao ra từ đâu, nhào vào trong ngực hắn.

“Anh ơi, Tuần Ưu mất rồi.” Giọng cậu lúc nói chuyện đã trở nên run rẩy.

Cùng lúc đó, họ nhận được điện thoại của bệnh viện và bộ phận liên quan.

Họ mời Diệp Lệnh Uý và người nhà của cậu đến bệnh viện, bởi đã tìm được trái tim phù hợp rồi.



“Hoạt tính của tim rất tốt, độ phù hợp với người bệnh rất cao. Nếu được, bệnh nhân chọn ngày làm kiểm tra tiền phẫu liên quan xong là có thể bắt đầu phẫu thuật cấy ghép rồi.”

“Nhưng người bệnh và người nhà phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Cấy ghép nội tạng có rủi ro rất lớn, mặc dù độ phù hợp rất cao nhưng suy cho cùng cũng không phải bộ phận trên cơ thể của mình, nó sẽ sản sinh phản ứng thải trừ. Cường độ lớn nhỏ cũng không phải là chuyện chúng tôi có thể quyết định được. Sau khi phẫu thuật, cơ thể người bệnh có thể sẽ xuất hiện một loạt các tác dụng phụ, vậy nên mọi người đều phải chuẩn bị tốt tâm lý.

“Chúng tôi sẽ lập tức mời chuyên gia nước ngoài về.” Đây là giọng nói của Diệp Sầm.

Diệp Lệnh Uý ngồi trên ghế bên ngoài hành lang. Cậu mặc áo bệnh nhân, đã làm rất nhiều cuộc kiểm tra, còn bị rút không ít máu, thêm vào đó cậu vẫn chưa bình tĩnh lại từ tin tức Tuần Ưu qua đời, hiện tại sắc mặt cậu trông rất kém.

Phí Lan lấy từ chỗ y tá một cái túi chườm nóng nhét vào trong ngực cậu, hắn xoa đầu cậu: “Anh đưa em đến chỗ cậu ấy nhé?”

Diệp Lệnh Uý kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này Phí Lan mới nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của cậu: “Có được không anh?”

Bây giờ Tuần Ưu không ở khoa ung bướu, cậu ấy được chuyển sang đặt ở phòng chờ tại khoa chuyên tim. Tim cậu ấy đã bị lấy ra rồi, vải trắng che kín thân thể cậu, không ít người vây quanh đó. Diệp Lệnh Uý nhìn thấy thầy giám thị hồi sáng— ba của Tuần Ưu cũng ở đây.

Cửa trượt mở ra, mọi người đều nhìn sang.

Diệp Lệnh Uý khẽ nói: “Con đến thăm cậu ấy một lát.”

Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: “Tuần Ưu đã hiến tim cho con.”

Lúc này ba Tuần Ưu mới nhìn về phía cậu.

Bởi vì không muốn quấy nhiễu đến Tuần Ưu, Diệp Lệnh Uý chỉ nắm tay cậu rồi đi ra ngoài. Phí Lan bị một đám người nhà lôi kéo hỏi đông hỏi tây, ba Tuần Ưu đang nói chuyện với Diệp Lệnh Uý.

“Vốn dĩ thầy không đồng ý,” ba Tuần Ưu nói: “Nhưng thằng bé nói chết cũng chết rồi, chết rồi thì cũng thành miếng thịt thối rữa, mang đi làm việc tốt cho rồi.”

Diệp Lệnh Uý yên tĩnh lắng nghe, không nói chen vào, cậu biết hiện tại người đàn ông này có rất chuyện muốn nói.

Ba Tuần Ưu dựa vào tay vịn ghế, loạng choạng ngồi xuống. Hồi sáng thầy vẫn là người đàn ông trung niên tinh thần phấn chấn, nhưng bây giờ có thể dùng từ tuổi già sức yếu để hình dung thầy.

“Sau khi bác sĩ từ bỏ cấp cứu, thằng bé vẫn nói với thầy vài câu sau cuối,” Giọng ba Tuần Ưu khàn đi: “Nó nói vốn dĩ nó vẫn lo lắng không biết liệu mình có hiến tim cho một người ưa nhìn hay không, thầy còn cười nó chỉ biết nhìn mặt, bây giờ thì thầy hối hận rồi.”

“Thằng bé nói không phải, ban đầu nó có lo lắng, nhưng sau khi gặp được con rồi thì không còn lo lắng nữa.” Ba Tuần Ưu nhìn Diệp Lệnh Uý: “Nó nói rất thích con, nói con quả thật rất xinh đẹp.”

Ba Tuần Ưu nói rồi cười lên, nước mắt cũng rơi xuống, nện vào lòng người ta đau đớn đến lạ.

Sau đó ba Tuần Ưu không nói nữa. Thầy ngồi một chốc rồi đứng lên vỗ vai Diệp Lệnh Uý: “Sau này không được làm người xấu, con mà làm người xấu, thằng bé sẽ thất vọng lắm.”

Diệp Lệnh Uý gật đầu: “Con sẽ không đâu.”

Cửa phòng chờ là cửa tự động trượt mở. Bọn họ đứng ở cửa, nó cảm ứng được có người nên tự động mở ra. Lúc này những người trong gia đình không đứng vây quanh Phí Lan nữa, ai cũng cúi đầu lau nước mắt.

Phí Lan cúi người kéo tấm vải trắng trên người Tuần Ưu che cậu lại. Cậu ấy thích cái đẹp, hẳn cũng sẽ không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này.

Sau đó Diệp Lệnh Uý nhìn thấy Phí Lan lùi về sau hai bước, hướng về phía Tuần Ưu cúi người chào một cái thật sâu.

Ba Tuần Ưu nhìn Diệp Lệnh Uý: “Người yêu của con à?”

Cậu chưa kịp phản ứng lại thì thầy đã nói tiếp: “Là một đứa trẻ rất có trách nhiệm.”

Diệp Lệnh Uý biết Phí Lan cao ngạo bao nhiêu, từ trước đến nay hắn chưa từng để thứ gì vào trong mắt. Hắn không so đo, không để ý là vì vốn dĩ trong mắt hắn không có những người đó.

Hắn cúi đầu là vì cậu.

Diệp Sầm còn thảo luận với bác sĩ trong phòng làm việc, Diệp Huyến chống gậy đứng ngoài hành lang. Hắn nghe không hiểu nhưng cũng lôi kéo bác sĩ liên tục hỏi han.

Diệp Lệnh Uý nhìn thấy cảnh này, bước chân cậu ngừng lại một lúc, dời ánh nhìn rồi đi về phòng bệnh.

Phí Lan đóng cửa phòng bệnh VIP lại, Diệp Lệnh Uý nhào tới từ phía sau. Cậu vùi mặt vào lưng Phí Lan, cất giọng buồn bã: “Phí Lan ơi, chúng ta quen nhau nhé.”

Phí Lan chưa kịp nói gì, Diệp Lệnh Uý đã ngẩng mặt lên: “Nhưng nếu như em chết trên bàn phẫu thuật, anh sẽ trở thành góa bụa của em mất.”

“…”

Diệp Lệnh Uý chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn kéo tay đè eo áp lên cánh cửa: “Nếu em không biết nói chuyện thì để anh dạy em.”

Phí Lan rất hung dữ, Diệp Lệnh Uý rất rõ điều này.

Lúc này, trong mắt Phí Lan, việc có làm người yêu của nhau hay không cũng không quan trọng đến thế.

Diệp Lệnh Uý chớp mắt, những chuyện của ngày hôm nay cùng nhau ập xuống. Cậu tận mắt nhìn Tuần Ưu ngã xuống ngay trước mặt mình, sau đó ký một xấp giấy đồng ý thật dày, bóng hình của bố Tuần Ưu…

Cậu nhìn Phí Lan, để lộ ra vẻ mặt yếu đuối, giọng nói phát run: “Phí Lan, em không muốn anh trở nên góa bụa, em muốn sống tiếp.”

Mi mắt Phí Lan hơi rủ xuống, hắn thở dài, đành phải nhẹ nhàng buông Diệp Lệnh Uý ra rồi ôm cậu vào lòng. Diệp Lệnh Uý rất gầy, hắn có thể ôm gọn cả người cậu. Phí Lan thuận tay xoa gáy cậu, khẽ nói: “Diệp Kiều Kiều, em sẽ sống tiếp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK