"Anh trai."
(*Anh trai ở đây là ca ca, Diệp Lệnh Úy gọi Phí Lan là ca ca, tui sẽ đổi thành "anh" hết nhé.)
________________
Diệp Lệnh Úy không biết sao mình lại đứng lên nữa, có lẽ là do nghĩ tới bóng lưng khi đứng ở trước mặt Phương Khả Mông, bóng lưng trầm lặng u ám trong bóng tối nơi hành lang.
"Em muốn thử xem, nhưng không chắc có giải ra không..." Diệp Lệnh Úy cầm phấn, nói với ông giáo đang đứng trên bục giảng.
Ông giáo chắp hai tay sau lưng, hiếm khi dễ tính: "Không sao, em cứ làm đi, làm không được thì thôi."
Phía dưới xôn xao, ông giáo của trường bọn họ nổi danh là công chính liêm minh, dù con gái khóc trước mặt ông cũng chẳng có tác dụng gì, học sinh mới chuyển tới này không bình thường.
Vậy sao hồi còn ở lớp cũ cậu ta lại thảm như thế.
Bài trên bảng là bài lớp 11, cũng không hề đơn giản, Diệp Lệnh Úy hơi suy tư một lúc, thầm tính toán trong đầu, sau đó viết công thức thật chậm, động tác của cậu hơi do dự, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn người khác, diễn thật tròn vai học sinh ngu.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn làm ra, có điều cậu lại cố ý viết sai một chỗ, dẫn đến đáp án bị sai.
Dù là như vậy, ông giáo cũng rất hài lòng.
Ông xua tay kêu Diệp Lệnh Úy về chỗ ngồi.
Diệp Lệnh Úy thở phào nhẹ nhõm, đóng vai học ngu còn khó hơn làm học sinh giỏi.
Diệp Lệnh Úy chưa về chỗ, Phí Lan vẫn phải đứng, đến tận khi Diệp Lệnh Úy làm bài xong, Phí Lan mới được ngồi xuống, lúc Diệp Lệnh Úy về chỗ ngồi, vừa vặn đối mặt với Phí Lan, ánh mắt người kia như lưỡi dao sắc bén, tỉ mỉ gọt lên da Diệp Lệnh Úy, khoét lên thịt cậu, muốn xé thiếu niên không biết trời cao đất rộng này ra.
Vừa mới biết nhau, không phải ư?
Diệp Lệnh Úy không nghĩ nhiều, cậu chỉ tiện tay giúp một xíu, nhưng lúc hết tiết Phí Lan lại nghiêng đầu sang trịnh trọng nói cảm ơn.
Cao Lâm Hạo xoa bàn tay đầy mồ hôi: "Cậu nói xem, có phải cậu giấu nghề không? Kỳ kiểm tra lần trước cậu còn xếp phía sau tôi, đề bài khó như thế, đến nỗi lớp trưởng còn nhăn mày."
Miệng Diệp Lệnh Úy ngậm viên kẹo mà lúc sáng Cao Lâm Hạo cho cậu, đầu lưỡi đẩy kẹo trắng sữa từ hàm bên này sang bên kia, giọng cậu không rõ ràng lắm: "Tôi giác ngộ đấy, kéo cương trước bờ vực, dao treo trên đầu..."
Cao Lâm Hạo nghe xong thì nhức đầu: "Cậu bớt ra vẻ đi."
Diệp Lệnh Úy cười xin lỗi, nhìn chỗ của Phí Lan, không thấy người đâu, Cao Lâm Hạo nhìn theo ánh mắt của cậu, dừng một chút, nhìn quanh bốn phía, sau đó kéo cánh tay Diệp Lệnh Úy nằm nhoài lên cửa sổ.
"Tôi quên mất, hình như Phí Lan xin nghỉ, ông nội cậu ấy bị bệnh, mẹ cậu ấy tới đón về nhà." Cao Lâm Hạo nói xong, bỗng tự đánh mình một cái "Nói sai rồi, là mẹ kế."
Diệp Lệnh Úy lặp lại theo phản xạ: "Mẹ kế?"
Đang nói thì nhìn thấy cửa chiếc BMW mở ra, một người phụ nữ bước xuống, tóc bà ta thả dài sau lưng, mặc một chiếc áo dệt kim cổ chữ V cùng chiếc váy đen thắt eo khiến bà trông tri thức và tao nhã.
Diệp Lệnh Úy từng gặp rất nhiều người đẹp đẽ, nhưng chưa từng gặp người nào tạo cảm giác quen thuộc lạ lùng như thế, trái tim của Diệp Lệnh Úy bỗng có hơi khó chịu.
Giọng nói của Cao Lâm Hạo vẫn bắn liên thanh bên tai: "Mẹ kế cậu ấy cũng có chút tài năng, cũng lớn tuổi rồi, ba Phí Lan chưa bao giờ để phụ nữ bên ngoài sinh con cho ông ấy, nhưng người phụ nữ này lại đẻ ra một đứa con trai cho ông."
Diệp Lệnh Úy ấp úng: "Phụ nữ bên ngoài?"
Không phải mẹ kế sao?
"Ba của Phí Lan vẫn chưa cưới bà ấy, nhưng ngoài chuyện không có danh phận ra, thì cái gì ông cũng cho bà ấy, Phí Lan còn bị bắt gọi mẹ." Cao Lâm Hạo nghĩ tới thì bực mình, cậu còn nhớ dì Ngải từng đích thân làm đồ ngọt cho cả lớp, nhưng đó là chuyện của mùng Một, mùa đông năm nay dì Ngải vừa qua đời rồi.
Diệp Lệnh Úy quay đầu lại: "Phí Lan có gọi không?"
"Gọi con khỉ!"
Cao Lâm Hạo nói: "Anh Lan cứng muốn chết, đập bể sắt còn được, cậu biết lúc bị bắt gọi người phụ nữ kia là mẹ, anh Lan nói gì không?"
Diệp Lệnh Úy hiếu kỳ: "Nói cái gì?"
Cao Lâm Hạo làm cái vẻ khinh đời của Phí Lan: "Anh Lan nói "Ba, vậy ba kêu bà ấy dập đầu dâng trà cho mẹ tôi trước được không?", đệch đệch đệch, anh Lan đỉnh của chóp*, sau đó thì cậu ấy bị đánh, lần đầu tiên luôn."
*Chém nhé vì RAW bị ô vuông.
"Bị đánh đó, cậu biết lúc đó anh Lan thế nào không? Là ngôi sao tương lai! Là đóa hoa đẹp nhất của Tổ quốc! Thi đua của trường cậu ấy vơ đại cũng có một lố, trường cấp ba toàn thành phố tùy cho cậu ấy chọn..."
Cao Lâm Hạo bỗng ngừng giọng điệu hùng hổ lại: "Hình như tôi nói hơi nhiều, cậu đừng mách lại với cậu ấy."
Diệp Lệnh Úy nhìn về phía người phụ nữ trước cổng trường, nói nhỏ: "Tôi không nói đâu."
Đây là chuyện riêng của Phí Lan, liên quan gì tới cậu.
Diệp Lệnh Úy nhoài ra cửa sổ nhìn, Phí Lan đi từ khu giảng đường ra, người phụ nữ kia lập tức nở nụ cười, thái độ của Phí Lan cũng ổn.
Hai người nói chuyện, không biết tại sao Phí Lan lại nhìn về hướng trên lầu, vừa lúc bắt gặp đôi mắt mở to sáng rỡ của Diệp Lệnh Úy đang nhìn mình.
Phí Lan hơi cong khóe miệng, thu ánh mắt về, Khương Huệ nhìn theo tầm mắt hắn, thấy Diệp Lệnh Úy, sắc mặt bà bỗng trắng bệch như tờ giấy.
Diệp Lệnh Úy khó hiểu nhìn bà.
Cao Lâm Hạo nhìn người phụ nữ kia, nhìn một lúc lâu thì quay lại nhìn tiếp Diệp Lệnh Úy, cậu ta chậm chạp kết luận: "Mắt của người phụ nữ kia giống mắt của cậu ghê."
Diệp Lệnh Úy không để ý tới cậu ta, trên đời này thiếu gì người có đôi mắt giống nhau.
Đương nhiên Phí Lan sẽ không bỏ qua biến hóa trên gương mặt của Khương Huệ, hắn ngồi ghế sau xe hỏi bà: "Ngài biết Diệp Lệnh Úy."
Khương Huệ hơi suy nghĩ rồi nói: "Sao có thể."
Phí Lan nhìn búp bê cầu nắng đung đưa treo trên kính chiếu hậu, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy sao ngài biết được, cậu ấy tên Diệp Lệnh Úy? Sao ngài biết, Diệp Lệnh Úy mà tôi nói là ai?"
Khương Huệ siết chặt vô lăng, cắn môi không lên tiếng.
Phí Lan ngồi tựa ra ghế, tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lẽo của cậu trai vang lên trong xe, rơi vào tai của Khương Huệ lại như trở thành sấm sét.
"Cậu ấy là con trai của ngài, ngài nói không quen cậu ấy, nếu cậu ấy biết chắc sẽ đau lòng lắm." Phí Lan nhẹ giọng nói: "Ngài đừng quên, thân thể cậu ấy không ổn lắm đâu."
Lốp xe ma sát với mặt đường, cao su và nhựa đường va chạm, xe đột nhiên thắng gấp, Khương Huệ quay đầu nhìn Phí Lan: "Con muốn làm gì?"
Hô hấp của Phí Lan vẫn đều đều, hắn nhàn nhạt nói: "Tôi làm cái gì, do hành động của ngài quyết định."
Khương Huệ dừng lại, bà thở chậm dần, nhắm hai mắt, một lát sau, bà mở mắt ra, đưa tay kéo búp bê cầu nắng treo gương chiếu hậu, như là đột nhiên quyết tâm chuyện gì, bà cười cợt: "Dì không quen bạn học kia của con, con nói gì vậy, dì không hiểu."
Phí Lan ừ một tiếng, lười nhác mà đáp lại: "Tôi biết rồi."
Trong đầu Phí Lan lại hiện lên gương mặt của Diệp Lệnh Úy, nghĩ tới sáng nay đối phương vẫn ngông cuồng ngây thơ gọi mình là "anh", Phí Lan nghĩ, nếu Diệp Lệnh Úy biết mối quan hệ này còn dính tới mình, đôi mắt kia sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc thế nào, có còn gọi hắn là "anh" giống sáng nay không.
Thật chờ mong.
Phí Lan tự nhận mình là một người theo chủ nghĩa "liên đới", tư tưởng "tội mình mình chịu không liên quan tới con cái" vô dụng với Phí Lan, miễn là có quan hệ với Khương Huệ thì thường người đó sẽ chẳng có kết quả tốt, càng khỏi nói tới con trai bà.
(*) Nghĩa vụ liên đới: chịu trách nhiệm chung với nhau. Tui không quá rõ về lĩnh vực này nên chỉ giải thích đơn giản thôi.
Nhưng nếu đối phương là Diệp Lệnh Úy, Phí Lan có thể cân nhắc mà tha cậu một lần.
Xem hai tiếng "anh ơi" kia của cậu có bao nhiêu giá trị.
Vào giờ cơm trưa, Diệp Lệnh Úy nhận được điện thoại của Diệp Sầm, ông nội tổ chức sinh nhật, gọi cậu ngày mai về ăn bữa cơm, ăn xong rồi phắn.
Diệp Lệnh Úy: "......"
Chuyện này đáng lẽ phải báo sớm, Diệp Lệnh Úy tới giờ mới được báo, có thể thấy, trong cái nhà này, nguyên thân chẳng có xíu địa vị và coi trọng nào.
Vừa vặn ngày mai là chủ nhật, bình thường lúc này nguyên thân sẽ ra ngoài mua quà cho ông cụ, tặng quà thì Diệp Lệnh Úy làm được, nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, bọn họ sẽ vứt xó món quà mà chẳng thèm mở ra.
Vì thế, Diệp Lệnh Úy quyết định đi tay không, hiện giờ cậu phải sống vì bản thân, không phải đi lấy lòng người khác.
Nếu là nguyên thân, chắc hẳn cậu ấy cũng chịu đủ rồi.
Về vật chất, nhà họ Diệp cũng không bủn xỉn với nguyên thân, cơ thể cậu ấy yếu ớt, những dì đầu bếp trong nhà đều làm theo khẩu vị cậu, thay đổi đa dạng món ăn, dù cho bây giờ dọn ra ngoài rồi, đúng giờ cũng sẽ có người đến đây nấu cơm, sau đó cho vào tủ lạnh, nguyên thân hâm lại là ăn được ngay. Sang hôm sau nếu vẫn còn thì sẽ đổ đi luôn, tuyệt đối không có chuyện ăn đồ thừa.
Nhưng cậu ấy không nhận được tình yêu thương, dù cậu ấy lớn lên trong nhung lụa, thì đó cũng chỉ để bọn họ thực hiện nghĩa vụ mà thôi.
Thật ra nguyên thân biết rõ, nhưng cậu ấy vẫn khao khát, dù chỉ là chút ít ấm áp quan tâm của người nhà thôi cũng đủ.
Nhưng mãi đến chết, cậu vẫn không đợi được.
Diệp Lệnh Úy tắm xong thì nằm trên giường, nhạt nhẽo mà lấy quyển sách hôm qua bỏ ở đầu giường ra, lúc nhìn vào trang sách thì sửng sốt một lúc, cậu lật về phía trước, sau khi nhìn mục lục, cậu chắc chắn quyển sách này có 35 trang, nhưng hôm nay lại thành 40 trang.
Có thêm 5 trang, Diệp Lệnh Úy lật trang thứ nhất ra xem có thêm nội dung gì.
Nội dung của 5 trang mới này là về đại thọ bảy mươi tuổi của Diệp Tổ Mẫn, nguyên thân tặng quà rẻ mạt quá nên bị đám anh chị em cười nhạo, nguyên thân tức đến nỗi phải nhập viện, còn Diệp Tổ Mẫn lại cảm thấy cậu phát bệnh trong đại thọ của mình là chuyện xui xẻo, sau bữa tiệc thì ném bài chúc thọ nguyên thân tự tay viết vào thùng rác.
Chữ của nguyên thân rất đẹp.
Diệp Lệnh Úy lật ra sau, vẫn là motip ấy, nội dung dừng lại ngay khi nguyên thân từ trần, mấy trang phía sau toàn là trang trắng.
Diệp Lệnh Úy bừng tỉnh, nội dung phía sau của quyển sách sẽ theo tiến độ những việc mình sắp làm, làm một việc thì cập nhật một ít, nội dung vẫn dừng ở chuyện nguyên thân chết đi, cậu mạnh dạn suy đoán, nếu không có gì thay đổi, số của nguyên thân vẫn sẽ đúng quỹ đạo đó, cậu sẽ gặp chuyện gì đó khiến mình phát bệnh tim rồi im lặng mà chết.
Cho dù cậu là Diệp Lệnh Úy, nhưng số mệnh của hai người đã sớm buộc chặt vào nhau.
Diệp Lệnh Úy cất sách về đầu giường, nhân vật này phức tạp quá ư? Không, đơn giản vô cùng, cậu sẽ khiến tất cả bọn họ phải quay đầu lại yêu quý mình.
Muốn được yêu thì điều kiện tiên quyết là, bạn phải yêu bản thân trước, chuyện này thì Diệp Lệnh Úy chẳng lo.
Trong phòng ấm áp yên tĩnh, âm thanh tin nhắn vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Lệnh Úy. Cậu tưởng là Diệp Sầm, bởi vì trừ Diệp Sầm ra thì không còn ai nhắn tin cho mình nữa, cho đến giờ anh hai của nguyên thân vẫn chưa xuất hiện.
Diệp Lệnh Úy cầm điện thoại lên xem, ngẩn ra, người gửi tin là "Mẹ".
Không phải sách nói nguyên thân không cha không mẹ sao?
Diệp Lệnh Úy mở tin nhắn ra xem: Cách xa Phí Lan ra một chút.
"Nó là anh trai của con."
"......."
Diệp Lệnh Úy nhìn mấy dòng chữ kia, sao mẹ của nguyên thân lại dính líu tới Phí Lan, còn kêu mình cách xa Phí Lan một chút? Diệp Lệnh Úy thấy hơi rối, cậu hoàn toàn không để ý mấy chuyện này trong sách.
Lại còn "anh trai"?
Đừng nghĩ nữa, chắc chỉ là đùa thôi.
Diệp Lệnh Úy biết nếu hỏi thẳng đối phương thì chắc chắn sẽ không có được đáp án, cho nên cậu nhấn nút Voice rồi nói, không hề do dự mà gửi qua.
"Tại sao phải cách xa anh tôi ra? Bà là ai?" Giọng điệu của thiếu niên ương bướng ngang ngạnh, cách một cái màn hình mà vẫn cảm nhận được rõ ràng.
Hết chương 08.
_______________________