• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dii

_____________

Diệp Lệnh Úy nhìn Phí Lan chằm chằm, qua hai giây sau, cậu mới thở dài: "Ôi, phiền thật đấy."

Cao Lâm Hạo bôi thuốc xong thì đẩy tay Diệp Lệnh Úy trở về, cậu ta tò mò nhìn Diệp Lệnh Úy, hỏi: "Diệp Lệnh Úy, anh Lan là anh trai cậu thật à?"

Nếu không thì sao cứ lo chuyện Diệp Lệnh Úy yêu sớm mãi thế. Thật ra Cao Lâm Hạo định nói là, gương mặt Diệp Lệnh Úy đẹp như kia, có yêu sớm cũng chẳng có gì bất ngờ. Nhưng sau khi nhìn bản mặt nghiêm túc của Phí Lan, cậu ta đành nuốt câu này vào trong họng.

Cậu ta vẫn muốn sống.

Phí Lan không nói gì, Diệp Lệnh Úy lại gật đầu: "Đúng thế, cậu ta là anh trai của tôi."

Cao Lâm Hạo chẳng tin, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Nhưng cậu ta nhớ về hồi trước, lúc cả đám tán gẫu với anh Lan chuyện gu của mỗi đứa, cậu ta cố gắng nhớ lại từng câu từng chữ Phí Lan nói lúc ấy.

"Đẹp."

"Tính cách cáu kỉnh."

"Không dễ khóc."

Thế... thế chẳng phải là Diệp Lệnh Úy hay sao?

Nhưng trái lại, Cao Lâm Hạo đã bỏ luôn suy đoán này. Đầu tiên không tính đến chuyện tình cảm giữa Diệp Lệnh Úy và Phí Lan là tình anh em thuần khiết, chỉ bằng việc cậu ấy cứ thích giả bộ đáng thương rồi khóc thút thít với Phí Lan, nhìn đã thấy không hợp với lời Phí Lan nói.

Trông không giống đứa sẽ chịu được giày vò.

Cao Lâm Hạo ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lệnh Úy, vừa lúc ánh mắt quét qua cần cổ thon dài mềm mại của cậu, Cao Lâm Hạo nhớ tới câu "chịu được giày vò" của anh Lan, mặt đỏ bừng lên lập tức, càng lúc càng đỏ, đỏ bừng từ mang tai xuống cổ.

Diệp Lệnh Úy buông mắt nhìn, nói giọng từ tốn: "Nghĩ cái gì đấy?"

Cao Lâm Hạo ngã ngồi xuống đất, không dám nhìn Diệp Lệnh Úy nữa.

Má, muốn chết quá!



Sau khi nghe Phương Khả Mông tuyên bố sáng mai lúc bảy giờ bắt đầu thi môn đầu tiên, trong lớp liền vang lên tiếng kêu r.ên, rên tới tận buổi chiều.

Cao Lâm Hạo đi sờ mó bàn của mấy học sinh giỏi, làm vẻ mặt rất chi thành kính, sờ xong thì về chỗ, yên tâm ngồi xuống: "Sờ để lấy vía của học sinh giỏi, ổn luôn."

Diệp Lệnh Úy: "..."

Ôn không nổi nên làm mấy trò mê tín dị đoan hả?

Trần Phong Bảo đứng trên hành lang, cầm gói que cay trong tay, hỏi Phí Lan: "Lần này anh Lan định thi hạng bao nhiêu? Tao thấy có thể qua mặt rất nhiều đứa đấy."

Trong đám bọn họ, đứa có thành tích cao nhất là Lý Kính, nằm trong top 10 cả khối, sau đó là Trần Phong Bảo, nằm trong top 30 khối, còn dở nhất đương nhiên là Cao Lâm Hạo, vì lẽ đó mà bình thường cậu ta chẳng thèm tham gia thảo luận chủ đề này. Nhưng lỡ mà hỏi cậu ta về món ăn ngon ở Thân Thành thì không ai am hiểu bằng Cao Lâm Hạo.

Phí Lan đóng quyển bài tập lại, cười cười: "Hên xui."

Trần Phong Bảo nhăn nhó: "Hên xui cái gì? Tao đang chờ mày "cất tiếng hót chấn động lòng người*", vả mặt bọn họ đây này."

(*) 一鸣惊人: bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.

"Bọn họ" trong câu nói của Trần Phong Bảo bao gồm rất nhiều người.

Thầy cô, bạn bè, phụ huynh, thậm chí là ba mẹ của cậu ta.

Ở cái thời mà kết quả học tập nói lên tất cả này, Phí Thương vẫn sẽ không vì thành tích mà "mua điểm" cho Phí Lan, dù hắn học dốt đi nữa thì trong mắt Phí Thương, tất cả là do hắn tự chuốc lấy. Nếu hắn đã chọn con đường sa đọa thì phải có gan chịu ánh mắt đánh giá ác ý đến từ xã hội.

Trần Phong Bảo không học cùng trường cấp hai với Phí Lan, cậu ta và Lý Kính học ở trường hàng xóm sát vách. Đôi khi hai trường sẽ tổ chức hoạt động cùng nhau, qua lại mấy lần thì quen biết, hơn nữa họ còn từng đánh nhau, coi như cũng có một cuộc cách mạng hữu nghị.

Thế nên cậu ta biết rõ lúc ấy Phí Lan tỏa ra hào quang như thế nào, được mọi người vây quanh ra sao. Cậu không hiểu được chuyện trong nhà Phí Lan, nhưng cậu hiểu tính hắn, chắc chắn Phí Lan phải có lý do gì mới biến thành thế này.

Cậu ta chờ hắn đứng dậy.

Nhưng trừ ba người bọn họ ra thì đám người kia lại không nghĩ như thế.

Đám người đó đầu tiên sẽ tận tình khuyên răn Phí Lan dừng cương trước vực thẳm, quay đầu là bờ, sau đó lại tiếc cho Thương Trọng Vĩnh hết thời, rồi lại tiếc sao hắn cứng đầu thế, cuối cùng là ghét hắn.

Cả ba mẹ lẫn thầy cô đều ngầm ám chỉ Trần Phong Bảo đừng chơi với Phí Lan nữa, kẻo thành tích lại đi lùi.

Mấy đứa học sinh giỏi trong lớp cứ vô tình hoặc cố tình cười trên nỗi đau của người khác. Lúc có Phí Lan, bọn chúng luôn bị chèn ép cho không ngóc đầu lên nổi, là có muốn cũng không có sức mà ngóc, bây giờ Phí Lan đã thành thanh sắt mục rỉ, bên ngoài chúng nó cố cuộn tay lại thành nắm, còn trong lòng thì vui mừng.

Ai mà chẳng muốn đứng nhất một lần, nhưng cứ hễ có Phí Lan ở đây thì mãi mãi chúng cũng không có cơ hội.

Thế nhưngnhưng Trần Phong Bảo vẫn thấy may mắn vì còn có Cao Lâm Hạo, có thằng ngu này lót đế cho anh Lan, hắn sẽ không bị rớt xuống hạng bét chót.

Hồi còn học cấp hai, Cao Lâm Hạo chỉ bơi lội trong đám học sinh trung bình khá, cắn răng lắm mới vừa đủ điểm chuẩn vào Trung học số ba. Trong chiến trường đầy học sinh giỏi này, thành tích của Cao Lâm Hạo quả là chẳng đáng để vào mắt, còn Trần Phong Bảo và Lý Kính ở ngoài tỏ ra nhàn nhã thế thôi, nhưng cả hai đứa đều phải học ngày học đêm, không dám ngơi nghỉ giây nào.

Nhưng Phí Lan không giống vậy.

Một tuần nay, Trần Phong Bảo đơ mặt nhìn Phí Lan hời hợt càn quét hết chương trình học của lớp 12, cậu ta nghi ngờ liệu Phí Lan có nhớ được nội dung không, cứ lật liên tục đến hết cuốn sách như thế, Phí Lan biết chương, mục đó nói tới cái gì không vậy trời?

Đối mặt với sự kích động của Trần Phong Bảo, Phí Lan lại tỏ ra rất bình tĩnh. Hắn hỏi bằng giọng lạnh nhạt: "Quan tâm tới người khác làm gì?"

Trần Phong Bảo: "..."

Không phải là anh không quan tâm người khác, mà là anh không xem họ là con người.

Diệp Lệnh Úy tán gẫu với Cao Lâm Hạo, Cao Lâm Hạo biết nói giỡn cho cậu vui. Phí Lan ngồi luyện công, tuy ba năm nay hắn không chịu học hành đàng hoàng, nhưng nội dung đại khái thì hắn vẫn nắm được, trời sinh cho con người sự thông minh để hắn ôn ít mà hiệu quả cao, nhưng kiến thức ba năm chồng chất, không thể nào nuốt hết trong một sớm một chiều được.

Hắn giảm bớt thời gian ăn ngủ, có lần dì Trần dậy lúc năm giờ sáng để đi chợ, chợt phát hiện đèn trong phòng Phí Lan vẫn sáng, dì nói đầy vui mừng: "Dậy sớm thế con?"

Phí Lan cười: "Con không ngủ."

Dì Trần: "..."

Một tuần trôi qua như thế, đã đủ rồi.

Phí Lan thở dài, chẳng phải là vì cái đứa thích gây chuyện kia à, cứ kiếm chuyện vào người, làm ầm làm ĩ cả lên. Sao hắn không biến mình thành một người lạnh lùng đứng xem giống như hai năm qua đã làm đi?

Nhưng cứ hễ Diệp Lệnh Úy tới gần, chủ động nũng nịu với hắn thì mọi phòng tuyến của hắn đều sụp đổ.

"Ê này, mấy đứa biết kỳ du lịch mùa thu này lớp tụi mình đi đâu không?" Cao Lâm Hạo hỏi Sở Nhiên, "Lần trước thấy thầy Phương đang tìm hiểu mấy địa điểm tham quan, không ngờ luôn, già thế này rồi mà tao vẫn còn được đi du lịch mùa thu."

Sở Nhiên lắc đầu: "Không biết, không muốn đi, mệt muốn chết."

"Đi chơi được ăn nhiều món lắm đó nha..."

"Ôi thế tao cũng muốn đi." Sở Nhiên lập tức đổi giọng.

Nhưng sau đó cậu ta chèn thêm một câu: "Nhưng lần này nếu thi tháng tệ quá thì chắc Pokémon không cho tụi mình đi đâu..."

Cao Lâm Hạo nghĩ ngợi một xíu: "Cũng đúng."

"Vậy chắc không đi được rồi."

Diệp Lệnh Úy an ủi cậu ta: "Khó nói trước lắm, nếu lần này thi tháng lớp chúng ta xuất hiện nhân tài, biết đâu thầy Phương sẽ vui vẻ đồng ý cho tụi mình đi."

Mắt Sở Nhiên sáng lên, cất giọng đầy hưng phấn: "Nhân tài ở đâu thế!?"

Diệp Lệnh Úy chỉ bản thân: "Đây nè."

Gương mặt tròn như bong bóng của Sở Nhiên xẹp đi ngay tắp lự: "Tôi cảm thấy khả năng này không cao."

Diệp Lệnh Úy chỉ cười chứ không nói.

Cao Lâm Hạo đứng một bên thấy không vui lắm. Tuy là cậu ta cũng cảm thấy việc thành tích của Diệp Lệnh Úy đột nhiên vượt bậc là chuyện không thể, vì Trung học số ba có sức cạnh tranh rất cao,tiến bộ lên từ từ thì được, nhân tài đột nhiên xuất hiện thì chỉ có thể là anh Lan.

Nhưng dù có là sự thật thì cũng đừng có nói trắng ra như thế chứ.

Cao Lâm Hạo vỗ tay xuống bàn, chỉ tay vào Sở Nhiên: "Sở Nhiên béo, tụi mình cược với nhau đi! Nếu lần này Diệp Lệnh Úy thi được top 400, mày phải thuyết phục Pokémon cho cả lớp đi du lịch mùa thu!"

Sở Nhiên trợn tròn mắt: "Mắc mớ gì?"

"Mày cược không? Nói một câu đi! Có còn là đàn ông không?" Cao Lâm Hạo hét lên.

"Chẳng phải mày bảo Diệp Lệnh Úy không có khả năng trở thành chiến thần sao? Tụi mình cược liệu Diệp Lệnh Úy có thành chiến thần được hay không!" Cao Lâm Hạo nói năng hùng hổ khí phách.

Diệp Lệnh Úy giơ tay lên: "Tôi cảm thấy..."

"Không phải việc của cậu." Cao Lâm Hạo ngắt lời.

Diệp Lệnh Úy: "..."

Sở Nhiên rụt cổ lại: "Cược thì cược, mày dữ như thế làm gì."

Nói xong cậu ta còn không quên bồi thêm một câu mang tính sát thương: "Mày thua chắc."

Tổng điểm của Diệp Lệnh Úy chỉ tầm hai trăm điểm, cậu xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, vì thế cậu không thể nào thi lên top 400 được, cả Cao Lâm Hạo còn không thi được như thế.



Trước tiết tự học buổi tối, Lâm Sơ Đông đi đến lớp một chuyến, trông như đang tìm ai đó, sau đó cậu ta lại rời đi.

Cao Lâm Hạo nhìn Lâm Sơ Đông đi qua hành lang. Cậu ta ghé vào tai hỏi Diệp Lệnh Úy: "Sao tôi cứ thấy Lâm Sơ Đông là lạ, sắc mặt kém cực kỳ."

Diệp Lệnh Úy "Ờ" một tiếng, nói lơ đễnh: "Bị bệnh thì mặt xanh là đúng rồi."

Cao Lâm Hạo dùng ánh mắt lạ lùng nhìn Diệp Lệnh Úy: "Nhưng lý do Lâm Sơ Đông xin nghỉ là vì chị cậu ta cưới chồng, sao cậu bảo bị bệnh? Cậu..."

Nói không thích nữa thì đúng là không thích nữa?

Diệp Lệnh Úy không hề chột dạ: "Nhớ nhầm."

Cao Lâm Hạo: "...Còn làm nũng nữa tôi đập chết cậu."

Lâm Sơ Đông đang tìm Phí Lan, cậu ta tìm trong lớp không thấy nên đến nhà vệ sinh. Phí Lan, Trần Phong Bảo, Lý Kính vừa lúc đi từ nhà vệ sinh ra, Phí Lan dùng khăn tay lau nước trên ngón tay, hắn khép hờ mắt, ngẩng lên chậm rãi nhìn về Lâm Sơ Đông đang đứng trước mặt.

Lâm Sơ Đông sững sờ, tại sao, tại sao thành tích học tập kém như thế nhưng đối phương lại thành thạo điêu luyện, nghĩ mưu nghĩ kế như vậy.

Trần Phong Bảo và Lý Kính hiểu ý rời đi trước. Phí Lan nở nụ cười, lên tiếng: "Ra ngoài rồi nói được không? Đứng đây cản đường."

Rõ ràng là giọng điệu dò hỏi, nhưng Lâm Sơ Đông có cảm giác mình đang bị ra lệnh, hơn nữa cậu ta còn không tự chủ được mà làm theo lệnh của đối phương.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Phí Lan hỏi.

Lâm Sơ Đông siết chặt nắm đấm, giọng nói ấp úng: "Diệp Lệnh Úy thích cậu, cậu cũng thích cậu ấy, đúng không?"

Phí Lan ngẩn ra, sau đó liền cười: "Sao cậu lại nghĩ thế?"

Hắn vẫn chưa có ý gì với Diệp Lệnh Úy.

Cậu lắm chuyện, thích quậy phá, nhưng khi ở cạnh hắn, cậu sẽ lộ ra sự mềm mại, lộ ra móng vuốt cào cấu như mèo. Đối với Phí Lan, hắn không hề có ý gì với Diệp Lệnh Úy hết.

Nếu có ý gì, hắn chịu đứng im nhìn cậu trêu ghẹo từ học sinh lớp 12 tới đàn em lớp 10, từ lớp số 1 tới lớp số 11 sao?

Có mà đánh gãy chân rồi đấy chứ.

Lâm Sơ Đông bị cái giọng hờ hững nhẹ nhàng không chút chột dạ này của Phí Lan làm cứng họng, chuyện này không giống với tưởng tượng của cậu ta.

Cậu ta nhịn một hồi, khăng khăng giữ vững quan điểm: "Tôi biết chắc chắn là hai người có kiểu quan hệ kia, cậu không xứng với cậu ấy."

Chỉ có cậu ta, chỉ cậu ta mới...

Nói xong, Lâm Sơ Đông cảm thấy ánh mắt của Phí Lan trở nên kỳ lạ.

"Cậu thích cậu ta là chuyện của cậu," Phí Lan thu lại ánh mắt hờ hững hóng chuyện vui kia lại, giọng điệu hắn rất bình tĩnh: "Nhưng đừng có nhảy múa trước mặt tôi."

Lâm Sơ Đông giật mình, bị sự lúng túng đâm cho suýt không đứng thẳng nổi. Ý Phí Lan là gì? Không để mình vào mắt sao?

Cảm giác không được để vào mắt khiến Lâm Sơ Đông cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, mặt cậu ta đỏ chót, giận đến run người.

"Cậu chờ đấy, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem." Lâm Sơ Đông nghiến răng: "Chứng minh rằng chỉ có tôi mới xứng đáng với cậu ấy."

Cậu ta đang cảm thấy lời thề của mình đầy kiên định, như sóng lớn ngoài khơi, như nước lũ mãnh liệt, bao hàm cả sự yêu thích Diệp Lệnh Úy vô ngần của cậu ta.

Phí Lan đang nhìn về một góc ban công, ở cuối lớp, lá cây long não bị lá thổi bay, rơi lả tả trên mặt đất.

Đến cuối cùng, Phí Lan quay đầu lại nhìn Lâm Sơ Đông, cười cợt: "Ngu ngốc."

Lâm Sơ Đông: "..."

"Sao anh Lan đi vệ sinh lâu thế?" Cao Lâm Hạo nằm dài trên bệ cửa sổ, nhìn ngó về phía nhà vệ sinh.

"Ối về rồi này."

Cậu ta quay đầu nhìn Diệp Lệnh Úy, phát hiện Diệp Lệnh Úy đơ mặt nhìn điện thoại di động. Cậu ta đẩy một cái: "Xem gì đó?"

Diệp Lệnh Úy tỉnh táo lại, quơ điện thoại với Cao Lâm Hạo: "Đang xem tin nhắn WeChat anh cả gửi cho tôi."

Cao Lâm Hạo ngộ ra: "Chính là anh trai ngầu lòi đẹp trai đó!"

Diệp Lệnh Úy liếc cậu ta một cái: "Cậu thích à?"

Cũng không biết tại sao, nhưng Cao Lâm Hạo nhanh chóng nhận ra tâm trạng của Diệp Lệnh Úy đang có gì đó sai sai, cậu ta lập tức làm mặt hề mò tới: "Không không không, tôi thích cậu nhất."

Diệp Lệnh Úy thu ánh mắt lại, nhìn tin nhắn của Diệp Sầm.

[Diệp Sầm: Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu có thể lật sách ra thi.]

Nếu hỏi tâm trạng của Diệp Lệnh Úy khi nhìn thấy tin nhắn này, thì chính là không còn gì để nói, không tìm được thứ ngôn ngữ nào để hình dung nữa.

Cậu không biết Diệp Sầm đang châm biếm mình hay thật sự đang hỏi ý kiến mình.

Có phải anh ta quá xem thường em trai mình không?

[Diệp Lệnh Úy: Được, em muốn nhất khối.]

Diệp Sầm nhanh chóng trả lời: [Thi xong muốn cái gì thì nói với tôi.]

Diệp Lệnh Úy nhìn dòng tin nhắn rồi cười khẩy, khỏi cần đoán cũng biết, giống như chuyện cái bánh ngọt lần trước, Diệp Sầm sẽ làm mấy việc gì đó khó giải thích được, mục đích nhằm bù đắp cho những uất ức của nguyên thân nhiều năm qua.

Nhưng mà, kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ như Diệp Sầm sẽ không cho phép bản thân làm việc có sai sót. Cho nên hiện tại anh ta bỗng phát hiện sơ hở trong cuộc sống của mình chính là việc lơ là nguyên thân, anh ta không hề tỉnh ngộ rồi hổ thẹn mà muốn bù đắp sai lầm, anh ta chỉ đang muốn vá lại mớ lỗi sai của mình mà thôi.

Chẳng liên quan đến việc nguyên thân là ai cả.

Nếu cuộc đời của Diệp Sầm là một chương trình hoàn hảo, thì nguyên thân chính là lỗ thủng mà anh ta mới kiểm tra rồi phát hiện ra. Bây giờ Diệp Sầm muốn sửa chỗ bị hỏng này.

Diệp Sầm có thể khiến cho giám thị nhắm mắt ngó lơ Diệp Lệnh Úy, nhưng thẳng tay giật lấy hạng nhất khối, trong ngôi trường như Trung học số ba này, e là khó mà xảy ra được.

Diệp Lệnh Úy mở ghi âm lên, ngẩng mặt, nói bằng giọng từ từ chậm rãi: "Anh cả, em biết anh muốn tốt với em, nhưng em đây muốn tự lực cánh sinh, anh làm thế khiến em giận lắm đấy."

Sau khi gửi ghi âm cho Diệp Sầm, Diệp Lệnh Úy thẳng thừng chặn luôn đối phương, một tài khoản chẳng liên lạc mấy, giữ lại làm gì?

Cao Lâm Hạo trợn mắt nhìn Diệp Lệnh Úy, sau quãng thời gian chơi chung, coi như cậu ta cũng quen với giọng điệu nói chuyện của Diệp Lệnh Úy. Giọng điệu và vẻ mặt lúc nãy của đối phương chắc chắn là đang muốn quậy một trận.

Anh đẹp trai ngầu lòi kia làm gì phật ý ông trời con này hả?

Lúc Phí Lan về lớp thì thấy gương mặt đặc sắc của Cao Lâm Hạo đang nhìn chằm chằm Diệp Lệnh Úy, hắn nhìn qua Diệp Lệnh Úy, người kia cúi đầu lướt điện thoại, hoàn toàn không để ý tới Cao Lâm Hạo đang soi xét mình.

"Nhìn gì?"

Cao Lâm Hạo ngẩng đầu liền thấy Phí Lan, sau đó quay ngoắt qua Diệp Lệnh Úy, cuối cùng lắc đầu như điên: "Không có gì hết."

Diệp Lệnh Úy nghe thấy giọng của Phí Lan cũng ngẩng đầu lên, cười: "Không có gì hết."

Phí Lan ngừng một lát, híp mắt lại.



Ngày đi thi, trời đổ mưa to, mùa xuân mùa thu ở Thân Thành là hai mùa của mưa, mưa cưỡi gió gào thét ùa đến, khiến con người ta quên đi mất cảm giác trời ấm gió hiu hiu của ngày hôm trước.

Diệp Lệnh Úy gác cán ô lên bờ vai, cố gắng né những vũng nước nhỏ trên sân trường.

Trường Trung học số ba đổ hết kinh phí vào thiết bị và tài liệu dạy học cho học sinh hết rồi, còn sân chạy và sân chơi bóng thì hỏng chỗ này, sụp chỗ kia, không để ý một phát là lọt hố ngay, ống quần ướt như chưa từng được ướt.

Trông thấy Phí Lan đứng ở cửa tòa dạy học, ánh mắt Diệp Lệnh Úy sáng lên, cậu cầm ô đi về phía hắn.

Trên tóc cậu được phủ bởi những bụi nước li ti, mi mắt cũng ướt nước, dáng vẻ lúc nhìn Phí Lan trông rất đỗi thơ ngây hồn nhiên.

"Tôi chuẩn bị xong xuôi rồi!" Diệp Lệnh Úy nói: "Còn cậu?"

"Ổn đấy." Phí Lan đáp, tiện tay phủi đi mấy hạt nước bám trên vai Diệp Lệnh Úy.

Trong phòng thi mặt mày ai cũng sáng sủa, tinh thần ai cũng phơi phới, chắc chỉ có Diệp Lệnh Úy – Diệp Lệnh Úy lúc không phát bệnh, trông vô cùng bình thường như mọi hôm.

Chia phòng thi dựa theo kết quả học tập nên Diệp Lệnh Úy thi ở phòng cuối cùng, thứ tự ghế ngồi cũng ở cuối.

Lớp số 11 là lớp kém nhất trong ban tự nhiên, còn trong 22 phòng thi thì đây là phòng dở yếu nhất. Người được xếp vào phòng này chỉ có thể là học sinh kém mà thôi.

Phòng thi khác râm ran tiếng ôn bài, còn phòng 22 thì toàn tụ tập chơi game, chụm đầu hóng chuyện. Diệp Lệnh Úy tìm chỗ ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, bàn đằng trước đã ném tới một bịch bánh quy.

"Chào cậu, ăn bánh quy của tôi thì là người của tôi ha..."

Diệp Lệnh Úy ngẩng đầu nhìn cậu trai này, từng đường nét trên gương mặt hắn ta rất sắc nét, rất nghiêm nghị, nhưng gom thành tổng thể lại trông lưu manh vô cùng. Dây kéo đồng phục học sinh của hắn ta chỉ kéo tới lồng ng.ực, cánh tay khoác lên ghế, hắn vừa cười vừa nói.

Diệp Lệnh Úy cầm bịch bánh quy lên, chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, quăng thẳng vào mặt tên kia.

Bịch bánh đập lên mặt hắn kêu cái "bộp", sau đó rơi xuống đất.

Diệp Lệnh Úy không cười không nói, gương mặt lạnh tanh, trông cậu không hề mỏng manh yếu đuối dễ bắt nạt chút nào. Cậu đẹp thì đẹp thật, nhưng vẻ đẹp đó mang theo nét sắc sảo chói lóa khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.

Lâm Vận Hành lau mặt, đập bàn đứng dậy.

Diệp Lệnh Úy tưởng hắn ta muốn động tay động chân, nhưng đối phương chỉ chống nạnh lườm, nói rằng: "Tôi không còn gì để nói."

Mấy tên con trai vây quanh hắn lên tiếng: "Cái gì vậy anh Lâm? Sao không còn gì để nói? Bị bánh quy đập cho ngu người rồi hả? Người nào đẹp mà chẳng nóng nảy chớ, ngẫm nghĩ lại chút đê."

Lâm Vận Hành chờ lâu lắm rồi. Hắn là kẻ đứng áp chót, Diệp Lệnh Úy đứng chót khối, kỳ thi tháng này chính là cơ hội của hắn. Có trời mới biết câu nói vừa nãy hắn đã phải một mình trong nhà luyện tập nói biết bao lần, sau khi chắc chắn câu nói này sẽ chọc cho người kia run lên, hắn mới tự tin đợi ngày thi này đến.

Nhưng hắn không ngờ rằng, tính tình của Diệp Lệnh Úy cáu kỉnh dữ dội như thế!

Hắn đau đớn ngồi xuống: "Tôi thất vọng về cậu quá! Cậu không giống trong tưởng tượng của tôi chút nào!"

Mấy thằng đệ của hắn cũng đồng lòng quay về phía Diệp Lệnh Úy: "Thất vọng!"

"Đúng, rất thất vọng."

"Thất vọng gần chết!"

"Thất vọng!"

Diệp Lệnh Úy không thèm để ý tới tụi nó. Cậu đã tính kỹ càng, lần này phải thi vào được top 400, cậu tra thử xếp hạng của mấy tháng gần đây, chênh lệch điểm cũng không nhiều, tầm 570, 580 điểm là đủ rồi.

Nếu được vậy thì Sở Nhiên sẽ đi thuyết phục Pokémon cho bọn họ đi du lịch mùa thu.

Diệp Lệnh Úy thầm tính toán trong lòng.

Sau khi phát hiện mình và đám anh em bị bơ, Lâm Vận Hành đau lòng lau lau mi mắt không có lấy một giọt nước, rồi lại quay sang chỗ khác tiếp tục bàn về kế hoạch quay bài gian lận của đám bọn họ.

Nhưng chẳng quá hai phút sau, Lâm Vận Hành lại cầm một xấp giấy nhỏ được đóng cẩn thận, chìa qua một cách thần bí, nói: "Không lấy tiền, cho cậu đấy, lấy không?"

Diệp Lệnh Úy nhìn chằm chằm xấp giấy nhỏ kia, một lúc sau, cậu cười rồi nhìn Lâm Vận Hành: "Cậu mà nói chuyện với tôi nữa, tôi sẽ báo cáo cậu với giáo viên."

Lâm Vận Hành: "..." Đồ ác độc!

Hai ngày thi tiếp theo, Lâm Vận Hành không còn nói gì tới Diệp Lệnh Úy nữa, nhưng vẫn cứ làm mấy cái hành động phát ra tiếng để thu hút sự chú ý của cậu, cậu lại chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.

Diệp Lệnh Úy không thích người có tính cách thế này, thật ra không phải là không thích, mà là cậu đề phòng. Hồi học đại học cậu từng được một người có tính tình như Lâm Vận Hành theo đuổi, kẻ đó dùng đủ mọi thủ đoạn, dù tốt hay xấu, lại còn không biết xấu hổ. Kẻ đó ngang nhiên trốn vào tủ quần áo của Diệp Lệnh Úy, bảo muốn cho cậu một sự vui mừng đầy bất ngờ. Tới tận bây giờ Diệp Lệnh Úy nghĩ tới kẻ đó vẫn còn thấy nghẹt thở.

Chiều hôm thi xong, Cao Lâm Hạo la hét chúc mừng, cậu ta cảm thấy mình thi rất tốt, lúc Diệp Lệnh Úy đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Cao Lâm Hạo đang sung sướng đứng trên hành lang cùng Phí Lan đang đơ mặt chờ cậu.

Cao Lâm Hạo kéo Diệp Lệnh Úy, trông cậu ta như sắp khóc: "Tôi có cảm giác rằng lần này tôi sẽ thi được sáu trăm điểm!"

"Cậu thì sao, thế nào?"

Phí Lan cũng nhìn Diệp Lệnh Úy.

"Ừm..." Diệp Lệnh Úy ngập ngừng, "Cũng ổn..." Cậu chỉ sợ mình thi quá tốt mà thôi.

Lúc trước ngồi giải đề, trừ khi gặp câu hỏi hóc búa cực kỳ hiếm, tất cả mấy câu còn lại Diệp Lệnh Úy đều thấy rất bình thường, chẳng khác gì nhau.

Nhưng cậu đã cố hết sức khống chế điểm, không được để nó quá cao.

Phí Lan nhìn dáng vẻ ấp úng của Diệp Lệnh Úy, tưởng rằng cậu đang bồn chồn chột dạ, hắn cười cười, không nói gì.

Cao Lâm Hạo cũng nghĩ như Phí Lan, cậu ta thở dài, đang định an ủi Diệp Lệnh Úy một xíu thì thấy trong phòng thi số 22 xuất hiện một kẻ lao ra, vọt thẳng đến trước mặt bọn họ.

Lâm Vận Hành chưa kịp nhìn bọn họ thì đã gào: "Diệp Lệnh Úy, cậu nhất định phải cho tôi cách liên lạc!"

Cửa sổ phòng học có mấy cái đầu nhô ra, giơ hai tay lên miệng mà hét: "Add friend đi! Add friend đi!"

Cao Lâm Hạo nhìn tên này, cảnh tượng này, trong đầu vang lên tiếng chuông báo động dữ dội. Cậu ta đưa tay ra đẩy Lâm Vận Hành một cái, nói bằng giọng hung dữ: "Mày là đứa nào?"

Lâm Vận Hành không còn bày ra vẻ mặt tươi cười nữa, gương mặt trở nên dữ dằn ngay lập tức.

Nhưng ngay lúc đó, Lâm Vận Hành nhìn thấy Phí Lan đang đứng cạnh Cao Lâm Hạo.

Mắt hắn từ từ mở to, mở to hơn, miệng cũng rộng ra thành cái hố.

Phí Lan không trưng ra cảm xúc gì, hắn không hỏi vì sao Diệp Lệnh Úy biết Lâm Vận Hành, chỉ nói bằng giọng lạnh lùng: "Diệp Kiều Kiều, qua đây."

Những lúc như thế này, Diệp Lệnh Úy biết mình phải giữ thể diện cho Phí Lan.

Thế là Lâm Vận Hành trơ mắt nhìn người trong mộng đi tới cạnh Phí Lan, kẻ mà khi trước suýt chút đã đánh hắn tắt thở. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong đầu hắn liên tục xuất hiện đủ thứ ý nghĩ, cuối cùng kết lại thành một hành động quyết định.

"Anh Lan! Em sai rồi!"

Lâm Vận Hành đặt mông xuống đất, ôm lấy chân Phí Lan, lau con mắt chẳng có tí nước mắt nào, lố lăng vô cùng.

"Em mà biết Diệp Lệnh Úy là người của anh thì em thà chết cũng không dám đụng!"

"Thật ra lúc nãy em thấy anh đứng kế Diệp Lệnh Úy, em đã biết hai người mới là một đôi trời đất tạo nên!" Lâm Vận Hành nhiệt tình diễn: "Còn em là cái gì? Em là cứt chó mà thôi!"

Ông trời có mắt, hắn không muốn bị đánh đến tắt thở đâu!

Cao Lâm Hạo nhìn ánh mắt tò mò của mọi người trên hành lang, vô cùng muốn đạp chết thằng Lâm Vận Hành này, không chừng nó đang cố ý làm thế.

Phí Lan khép hờ đôi mắt: "Buông tay ra."

Lâm Vận Hành nhanh chóng thả tay ra, ngửa đầu lên nhìn Phí Lan, diễn sâu bằng cách xì ra một cái bong bóng nước mũi.

"Bụp."

"..." Cao Lâm Hạo nhịn cười: "Đờ mờ."

Phí Lan không muốn người khác hiểu lầm quan hệ giữa mình và Diệp Lệnh Úy, hắn mở miệng định nhắc nhở Lâm Vận Hành, nhưng Diệp Lệnh Úy vốn đang ngoan ngoãn đứng ở cạnh hắn lại tiến lên trước.

Lâm Vận Hành chớp mắt, khom lưng với Diệp Lệnh Úy đang đi tới.

Sau đó người trong mộng đẹp đẽ của hắn đột nhiên nắm lấy phần tóc sau gáy hắn, ép hắn ngẩng đầu lên.

Diệp Lệnh Úy cười vô hại, nhưng lực trong tay không hề giảm.

"Mày với Phí Lan mới là một đôi trời đất tạo thành..." Diệp Lệnh Úy từ tốn phản bác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK