• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sa

_____________

Phí Lan cầm thẻ trong tay, hắn cau mày cúi đầu: “Anh cảm thấy món quà này hơi bỏng tay.”

Diệp Lệnh Uý gật đầu, cậu cũng tự nhận thức sâu sắc điều này: “Em cũng cảm thấy quan trọng lắm.”

Phí Lan: “…”



Ngày hôm sau phải đi học.

Phải thi.

Học kỳ cuối cùng này một tháng thi một lần, lần tiếp theo là thi cuối kỳ.

Ngày thi hôm đó không có tiết tự học sáng, tám giờ vào thi, rất nhiều người đã đến từ một hai tiếng trước đó rồi, tiếng đọc sách trong lớp học rõ ràng, máy sưởi thổi vù vù.

Nhưng mấy vị trí của lớp số 1 và còn hai vị trí của lớp số 5 từ đầu đến giờ vẫn trống không.

“Phí Lan vẫn chưa đến à?”

“Diệp Lệnh Uý cũng chưa đến luôn.”

“Cao Lâm Hạo thì sao?”

“Sao tên béo Sở Nhiên cũng chưa đến hả?!”

Mà ở một bên khác tại nhà họ Phí.

Dì Trần dậy trễ giống họ đang lật đật to giọng gào thét trên dưới lầu.

“Dậy thôi dậy thôi, nhanh lên, không phải hôm nay mấy đứa phải thi hả? Tối qua dì đã nói mấy đứa chơi trễ quá rồi, học sinh ai mà uống rượu? Còn ngủ muộn thế nữa?” Dì Trần lần lượt gõ cửa, mấy dì trong bếp đã bày bữa sáng lên bàn cả rồi.

Rèm cửa bị kéo mở, ánh nắng mặt trời chói mắt, Diệp Lệnh Uý chui vào chăn, cậu bị Phí Lan ôm eo kéo ra: “Đi thi.”

Thi?

Thi!

Một đám người có thể nói là lăn lê bò lết từ trên lầu xuống, chỉ có Phí Lan và Diệp Lệnh Uý thong thả ung dung. Dì Trần nhét bánh mì và sữa bò vào tay mỗi người, thấy hai người phía sau còn đang đu đưa, dì nôn nóng đến nỗi giậm chân. Hai người cũng không làm loạn nữa, vội vàng chạy đi.

Trần Phong Bảo gẩy tóc mình: “Kiểu tóc của tao, kiểu tóc của tao!”

Trần Phong Bảo thích tạo kiểu cho tóc mình nhất, trước đó cậu đã nhuộm thành màu xanh, sau này lại nhuộm về màu cũ, còn làm một quả đầu uốn con sâu, trông còn giống cặn bã hơn cả đàn ông cặn bã. Tuy nhiên dưới tình huống không chăm sóc mà nói, trông nó có vẻ rất giống kiểu tóc Afro.

Của Cao Lâm Hạo là tóc húi cua, cậu cười nghiêng ngả, sữa bò trong miệng cũng xém nữa phun ra ngoài.

Sau cùng không cẩn thận liếc thấy tóc của Diệp Lệnh Uý, cậu ngây người: “Sao tóc cậu chẳng rối chút nào thế?”

Diệp Lệnh Uý gặm bánh mì: “Chải rồi.”

“Cậu còn có thời gian chải đầu á? Xém nữa tôi cũng không mặc quần dài luôn đó!”

Phí Lan ở bên cạnh, hắn ngáp một cái, đầu tóc rối bù: “Tao chải.”

“…”

Diệp Lệnh Uý vẫn đang gặm bánh bao, sau đó cuối cùng cậu cũng không nhịn nổi nữa mà bật cười.

Tóc Phí Lan không dài, nhưng ngủ cả một đêm làm tóc vẫn hơi rối, cộng thêm tối qua ngủ muộn, Phí Lan lại hơi gắt ngủ, phối với kiểu tóc bất quy tắc khiến khuynh hướng chống đối của hắn càng tăng thêm.

Cũng chỉ có Diệp Lệnh Uý dám cười.

Cao Lâm Hạo bị Phí Lan nhìn, khoé miệng không dám nhếch lên một xíu nào.

Buổi sáng Diệp Lệnh Uý tự mặc quần áo, lúc cậu cúi đầu kéo khoá, Phí Lan giúp cậu chải đầu, dẫn đến việc sau cùng bản thân Phí Lan luống cuống tay chân thay đồ.

Tài xế vững vàng dừng xe ở cổng trường, một tốp người xách cặp phóng nhanh về lớp học của mình.

Chạm chân đến được lớp học.

Họ vừa mới ngồi xuống, hai giáo viên canh thi đã cầm ly giữ nhiệt và giấy thi bước vào.

Thầy có tuổi tác lớn hơn vừa ký tên vào giấy thi vừa cười nói: “Biết hôm nay thi cử mà có một vài người còn đến muộn cơ đấy, chạy nhanh thế mà cũng không sợ ngã.”

Có một vài người, rõ ràng là chỉ mấy người bọn họ.



So với độ khó của lần thi trước, lần thi này hẳn khó hơn nhiều. Thi xong buổi đầu tiên, Cao Lâm Hạo cứ la lối tiêu rồi tiêu rồi.

Hai ngày thi tiếp theo, trong lớp có rất nhiều người liên tục ỉu xìu.

Ngày công bố thành tích, Cao Lâm Hạo mặt như đưa đám xem xong trở về, nằm nhoài lên bàn của Diệp Lệnh Uý, cậu hỏi: “Tôi có một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?” 

“Tin tốt.”

“Tin tốt là cậu đứng hạng nhất, 735 điểm.”

“Thế còn tin xấu?”

“Tin xấu là anh Lan hạng hai, 732 điểm.”

Diệp Lệnh Uý ngước mắt: “Còn cậu thì sao?”

Mặt mày Cao Lâm Hạo ủ dột: “Tôi á hả, tôi chẳng được xem như tin tức gì, tôi chỉ có hơn năm trăm điểm, nhưng cũng tăng hơn mười hạng so với lần trước.”

Sau buổi công bố, giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp cũng sẽ gửi thành tích vào trong nhóm, không ai có thể ngờ được hạng nhất lần này là Diệp Lệnh Uý. Ngay cả lần thi trước Phí Lan đạt hạng nhất mà một bộ phận lớn còn cảm thấy là may mắn, càng khỏi nói đến độ khó của đề thi lần này cao hơn khi trước, Diệp Lệnh Uý vẫn có thể lấy được hạng nhất, chuyện này chẳng khoa học!

“Không sao, lần sau cố lên, độ khó đề lần này hơi cao quá.” Diệp Lệnh Uý thành tâm thật ý an ủi Cao Lâm Hạo.

Cao Lâm Hạo tỏ vẻ đón nhận, lại hơi tò mò: “Vậy tại sao cậu và anh Lan có thể thi gần như đạt điểm tối đa, đạt cái điểm không phải người này thế?”

Diệp Lệnh Uý dẩu môi, cậu nghĩ một lúc: “Chúng tôi không giống cậu.”

Cao Lâm Hạo: “…”

“Trần Phong Bảo và Lý Kính thi thế nào?”

“Một đứa 620, một đứa 657, tôi cảm thấy thất bại sâu sắc.” Cao Lâm Hạo nói xong thì ngồi về vị trí của mình, rút ra một gói thịt bò khô từ trong ngăn bàn, cực kỳ đau lòng há to miệng ăn.

“Chúc mừng em, hạng nhất.” Diệp Lệnh Uý còn đang ngẩn người thì bất ngờ bị cái người vừa tỉnh ngủ bên cạnh xoa nắn vành tai rồi nhanh chóng thả ra.

Diệp Lệnh Uý để lộ hàm răng, nụ cười giả tạo tiêu chuẩn: “Chúc mừng anh nhé, hạng nhì.”

Phí Lan thấy cậu thế này thì cảm thấy răng hơi ngứa, hắn muốn cắn.

Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng chưa kịp mở miệng thì bên cửa sổ chợt xuất hiện một người to giọng gào: “Diệp Lệnh Uý đâu?”

Khí thế chấn động sông núi, mạnh như vũ bão.

Thịt bò khô trong tay Cao Lâm Hạo cũng rơi trên mặt đất, vốn dĩ cảm xúc của cậu đã không vui, cậu ngẩng đầu: “Gọi bố mày làm gì?”

Người nọ không để ý đến cậu, nhìn một vòng khắp lớp học, sau cùng tập trung ánh nhìn vào Diệp Lệnh Uý: “Là cậu à? Đúng là cậu rồi!”

“Là cậu ấy, cậu ấy đó, cái người đẹp nhất là cậu ấy.”

“Tao cảm thấy người bên cạnh cậu ấy cũng đẹp mà, có khi nào nhận nhầm không?”

“Xàm xí, tao thích người này, tao nói cậu ấy là Diệp Lệnh Uý thì cậu ấy chính là Diệp Lệnh Uý!”

Cao Lâm Hạo nghe thấy vô cùng rõ ràng: “…”

Diệp Lệnh Uý chống cằm, ngước mắt nhìn người nọ… Trang Hàn? Chiều cao không kém Cao Lâm Hạo là bao, nhưng lại vạm vỡ gấp đôi Cao Lâm Hạo, đồng phục trường mặc trên người hắn căng chặt, khoá kéo cũng có vẻ sắp bung ra.

“Tìm tôi có việc gì?”

Trang Hàn cau mày: “Không có việc thì tìm cậu làm gì? Sao cậu thi được hạng nhất?”

Lời lẽ còn rất hùng hồn nữa chứ.

Cậu bạn này nói khá hợp lý.

Nghe được lời này, mọi người hẳn sẽ đoán lại là vì không phục thành tích nên mới đến kiếm chuyện, nhưng thực ra người này quá cao to mạnh mẽ, hắn ngồi ở đó tựa như một ngọn núi, đến nỗi không ai dám lên tiếng giúp.

Cao Lâm Hạo là ngoại lệ, cậu ngẩng đầu, khinh thường: “Thông minh như cậu mà sao không phải hạng nhất thế?”

Trang Hàn cúi đầu, sát khí hoàn toàn lộ ra.

Cao Lâm Hạo: “…”

Sở Nhiên nằm nhoài trên bàn nhịn cười, nhịn đến nỗi bàn ghế cũng rung rung theo.

Trang Hàn vẫn không bị lay động, tiếp tục lặp lại: “Tôi hỏi cậu làm sao thi được hạng nhất?”

Diệp Lệnh Uý dần phát giác ra chỗ không thích hợp: “Cậu đến kiếm chuyện với tôi à?”

“Tôi đến hỏi cậu làm sao thi được hạng nhất cơ mà?” Trang Hàn to giọng la lối, hắn cũng không hiểu, tại sao hắn chỉ hỏi có một câu mà những người này cũng nghe không hiểu.

“…”

Thì ra không phải đến kiếm chuyện.

Dù sao thái độ này rất giống kiểu một giây sau sẽ xông vào lớp học so cao thấp với Diệp Lệnh Uý.

Nhưng Diệp Lệnh Uý cũng thực sự cạn lời với vấn đề mà hắn hỏi.

“Học hành cho tốt, tiến lên mỗi ngày.” Giọng điệu của Diệp Lệnh Uý chân thành.

Trang Hàn nghe thấy rồi, quả nhiên hắn cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, một lúc lâu sau, hắn nói với vẻ khó tin: “Đơn giản thế thôi à?”

Có lẽ đã giác ngộ ra, hắn lại dẫn một đám người đông đúc rời đi. Sau khi hắn đi, Sở Nhiên mới quay người nói: “Cậu ta là học sinh lớp số 8, nghe nói lúc nhỏ sốt cao nên đầu óc có vấn đề, cũng không phải nói cậu ta đần, chỉ là hơi chậm tiêu xíu thôi, quan hệ với mọi người tốt lắm.”

Cao Lâm Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Mày nói làm tao có ấn tượng rồi, đó là tên đần to xác khóc lóc ở siêu thị vì không mua được sữa chua khi trước!” 

Sở Nhiên nói với vẻ trịnh trọng: “Vậy nên cậu ta hẳn là thực sự đến để xin Diệp Lệnh Uý chỉ bảo kinh nghiệm học tập, chỉ là cách thức không đúng thôi.”

Mà một màn vừa rồi lại bị quần chúng nhiệt tình ăn dưa đẩy vào trong diễn đàn.

[AAA cái tên ngốc Lưu Dương này, sao lại dọa người ta?”

[Con trai cưng của mẹ chắc chắn sợ lắm rồi huhuhuhuhu]

[Mẹ không thi tốt như con trai cưng, mẹ chỉ được bảy trăm điểm thôi…]

[Lầu trên khoe khoang thì phải có bằng chứng nhé!]

[Nè, thông báo giải đấu mỹ thuật cho mọi trường cấp ba ở Thân Thành, mấy người đã xem chưa?]

[Xem rồi, sao thế? Có liên quan gì đến một người bình thường như tôi đâu?]

[Chỉ chút xíu thôi, nghe nói đây là cuộc thi mà Tuần Ưu vốn muốn tham gia đó.]

[Tuần Ưu? Ai cơ?]

[Là cục cưng thiên tài của Trung học số một ngày trước đó! Trong diễn đàn có ảnh, cậu ấy cũng siêu đẹp, tóc dài nè, hơi xoăn, vừa nhìn là biết người học mỹ thuật rồi!]

[Nhưng không phải cậu ấy là học sinh ban tự nhiên à?]

[Sao bạn lại cảm thấy trên thế giới này không tồn tại người vừa giỏi tự nhiên vừa giỏi mỹ thuật chứ? Tuần Ưu là quán quân hạng nhất thi đấu mỹ thuật cho học sinh cấp ba toàn quốc, bức tranh trên tường của nhà hát lớn thành phố do cậu ấy vẽ hồi cấp hai đấy.]

[WTF lợi hại thế hả! Vậy nên?]

[…]

[Tuần Ưu mất rồi, vậy nên tôi cảm thấy rất đáng tiếc.]

[Mặt chó phát biểu, tôi thường trà trộn vào mỗi một diễn đàn cấp ba xem hotboy trường hotboy khối các thứ bên họ, hạng nhất của giải đấu này sẽ được tuyển thẳng vào học viện mỹ thuật Z, học viện cao cấp nhất của chuyên ngành mỹ thuật.]

[Đừng nói nữa, tôi khóc rồi, mặt chó chảy nước mắt.]

[…]

Mấy ngày sau khi thi cử kết thúc đều giảng đề thi, Diệp Lệnh Uý và Phí Lan chẳng sai gì cả, chỉ hơi cẩu thả, vậy nên chỉ cần lúc hai người lên lớp không quá đáng lắm thì giáo viên cũng sẽ không quản họ.

Phí Lan đang ngủ, Diệp Lệnh Uý nằm nhoài trên bàn chơi điện thoại, Cao Lâm Hạo bị giáo viên tiếng anh phạt chép bài trắc nghiệm đang cắn bút nghi ngờ nhân sinh.

Diệp Lệnh Uý lướt đến bài đăng nọ trên diễn đàn.

Trong bài đăng có đăng kèm bức tranh trên bức tường ở nhà hát lớn.

Bức tranh vẽ cây long não của Thân Thành, dùng màu táo bạo, phong cách của người vẽ cực kỳ rõ ràng, trái tim của Diệp Lệnh Uý mạnh mẽ co thắt.

Đây là do Tuần Ưu vẽ.

Rất đẹp.

Phí Lan ngủ ngắt quãng, hắn tỉnh dậy, duỗi tay chạm mặt Diệp Lệnh Uý: “Em xem gì thế?”

Diệp Lệnh Uý đưa điện thoại cho Phí Lan: “Em muốn đăng ký cuộc thi này.”

Phí Lan xem xong bài đăng, nhấn mở đường link đăng ký bên dưới, hắn ngừng một lúc rồi hỏi: “Vì Tuần Ưu?”

Diệp Lệnh Uý gật đầu.

Phí Lan biết giải đấu này, người đăng ký thi đều là người có danh tiếng trong thành phố trong tỉnh, đương nhiên cũng không phải nói không có người khác đăng ký, chỉ là đều đi làm bia đỡ đạn cả rồi.

“Em biết vẽ à?”

Diệp Lệnh Uý nhớ đến mấy bức tranh liên hoàn do cậu vẽ khi trước, mặc dù không cùng phong cách với Tuần Ưu nhưng cũng được mà, cậu gật đầu: “Em biết một xíu.”

“Em biết vẽ tranh liên hoàn.” Diệp Lệnh Uý bổ sung.

Phí Lan: “…”

*Tranh liên hoàn: là thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc. Tranh liên hoàn xuất hiện vào đầu thế kỉ 20 và được coi như là tiền thân của truyện tranh (漫画manhua)

Hết chương 82.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK