Vào đúng lúc này, thanh âm của Nguyệt phi nương nương vang lên, giọng nói nàng mềm mại, có lẽ còn rất trẻ. Nàng nói chậm rãi mà trong trẻo, giống như dòng suối xanh biếc lướt nhẹ qua trái tim, những lo lắng cùng khẩn trương trong lòng Khánh Nhiễm cũng từ từ áp chế xuống.
Nàng không cần nói tiếng Nhạn thành, việc này do Tứ lang chịu trách nhiệm , với lại, trong hai ngày này, hắn cũng chưa từng có ý dạy nàng nói tiếng Nhạn thành. Cũng vì thế, dù Tứ lang không nói cho nàng biết hắn cùng Nguyệt phi nương nương có quan hệ gì, nhưng Khánh Nhiễm có thể khẳng định, Nguyệt phi nương nương chính là nội ứng của hắn trong cung.
Khánh Nhiễm hít sâu một hơi chậm rãi ngẩng đầu, dùng dư quang vọng về phía Nguyệt phi, cung trang đỏ tươi, nhìn qua bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, gương mặt nàng tươi tắn như đoá hoa mùa xuân, quả thật là đẹp như tiên nữ. Nhưng Khánh Nhiễm không để ý quá nhiều, nàng chỉ chú ý đến nét mặt của Nguyệt phi, thấy nàng quả nhiên nhìn đến Tứ lang, trong một khắc đôi mắt nàng mở to hơn chút, môi định há ra nhưng lập tức hoá thành nụ cười yếu ớt. Tinh thần Khánh Nhiễm cũng nhẹ nhõm bớt, bàn tay đang nắm chặt từ từ mở ra.
“Ái phi, người ở Nhạn thành đều có bộ dáng xinh đẹp như thế này sao? Dung mạo của ái phi vô song, tùy tiện tìm đến hai tiểu hài tử cũng là phấn điêu ngọc mài.”
Thanh âm uy nghiêm của Chiến Anh Đế vang lên, cảm giác ánh mắt của hắn dừng trên mặt mình, Khánh Nhiễm làm bộ như sợ hãi hơi run lên, nàng cúi đầu im thin thít. Trong lòng nàng luôn luôn nhắc nhở chính mình, phải bình tĩnh, không được xúc động.
Tứ lang cũng không nghĩ đến vừa vào cung đã gặp Chiến Anh Đế, hắn lo lắng Khánh Nhiễm nhất thời không áp chế được cừu hận, luôn dùng dư quang chú ý tới nàng, thấy nàng không có biểu hiện dị thường, mới yên tâm, hắn cúi đầu nhìn mũi chân, cũng không ngẩng đầu lên nữa.
“Đúng vậy, thần thiếp tin rằng hai tiểu hài tử này lớn lên nhất định rất xinh đẹp, nhìn đến bọn họ, thần thiếp có thể nhớ lại bầu trời trong xanh ở Nhạn thành rồi. Không phải thần thiếp khoe khoang, đất thiêng Nhạn thành nhiều năm đều sinh ra người tài, mấy hài đồng này như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.”
“Ha ha, nghe ái phi nói như vậy, trẫm thật sự muốn đến Nhạn thành xem thử, hai người các ngươi mau bồi nương nương nói tiếng gia hương đi, trẫm cũng đang nóng lòng muốn nghe.”
Tứ lang phiết mắt nhìn Khánh Nhiễm, vội vàng mở miệng nói một câu gì đó, cuối cùng quỳ xuống đất dập đầu bùm một cái . Nguyệt phi bật cười thành tiếng, đối với Tứ lang liên tục gật đầu, Chiến Anh Đế lại nhíu mày khó hiểu, nhìn về phía Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm cảm nhận được ánh mắt của hắn, trong lòng biết nếu nàng không mở miệng chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Nghĩ đến thì trong phòng này có thể cũng không ai biết tiếng Nhạn thành, bằng không thì mọi người trong cung sẽ không hao tâm tổn phí ra ngoài tìm người, nàng đã xác định được Nguyệt phi là người một nhà, hơn nữa lại không thấy Tứ lang khẩn trương, Khánh Nhiễm đành lo lắng mười phần mở miệng.
Tiếng Anh thêm tiếng Nhật trộn với tiếng Việt (*), ngữ tốc cực nhanh, lộn xộn nói thành một chuỗi dài, cuối cùng nàng cũng nghiêm trang dập đầu bùm một cái, lúc cúi đầu, nàng rõ ràng nhìn thấy hai vai Tứ lang bên cạnh đang không ngừng run rẩy.
(*) Đây là tiếng của người Quảng Đông, Quảng Tây, không phải người Việt Nam mình nhé ^^
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, không một tiếng động nào vang lên, ngay tại lúc Khánh Nhiễm nghĩ rằng mình gây hoạ rồi, tiếng cười của Nguyệt phi nương nương đột ngột truyền đến, cũng nói vài câu với nàng.
“Ái phi, các ngươi đang nói gì vậy, trẫm một câu cũng không hiểu, nhưng mà tiểu cung nữ này, trẫm thấy thế nào cũng có vài phần quen mắt.” Chiến Anh Đế khẽ vỗ bàn tay Nguyệt phi, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Khánh Nhiễm, có chút đăm chiêu.
Tứ lang cả kinh, khẽ ngẩng đầu nhìn vào mắt Nguyệt phi. Nguyệt phi hiểu ý liền cười nói:“Vậy thì thật đúng là phúc khí của nàng, bệ hạ cũng chưa từng nhìn thần thiếp bằng ánh mắt như vậy đâu.”
“Ha ha, Nguyệt phi của trẫm không phải là đang ghen chứ?”
“Bệ hạ cũng vừa nghe rồi , liền cho bọn họ lui xuống đi, thần thiếp không muốn bỏ lỡ thời gian được ở cùng bệ hạ.”
“Ha ha, tốt, khó có được, hôm nay ái phi lại cao hứng như vậy, đều lui ra lĩnh thưởng đi.”
Khánh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy khom người lui ra. Đoàn người vừa tiến ra cửa, Tứ lang liền lắc mình chen đi lên, cười hì hì với nàng.
“Ta thật không biết Thanh muội cũng có thể nói tiếng Nhạn thành nha.”
Khánh Nhiễm thấy cung nữ cùng thái giám chỉ cúi đầu đi đường ở phía trước, thế này mới trừng mắt nhìn Tứ lang nói khẽ:“Ta cũng thật không biết ngay cả Nguyệt phi nương nương cũng là người của Tứ lang, Tứ lang quả thực lai lịch không nhỏ.”
Tứ lang nghe Khánh Nhiễm trào phúng, tươi cười trên khuôn mặt có chút cứng đờ, hắn cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói:“Tứ lang chỉ là cô nhi, nếu Thanh muội muốn trông cậy vào Tứ lang điều gì, thì sợ là phải thất vọng rồi .”
Khánh Nhiễm nghe câu cuối của hắn có chút buồn buồn, bộ dáng cũng không vui cười vô lễ như mọi khi, nàng cảm thấy hơi bối rối, còn Tứ lang đã bước nhanh đuổi kịp những thái giám đi phía trước . Thân ảnh nho nhỏ trong bộ cung trang rộng thùng thình, không hiểu sao, chỉ một khắc đó lại khiến Khánh Nhiễm đau lòng.
Màn đêm buông xuống, Nguyệt phi đã cho thị nữ lui hết, một mình ngồi yên tĩnh trong phòng thất thần.
Trong căn phòng mờ nhạt ánh sáng, giàn hoa sen bằng gỗ lim có khắc đoá Tịnh đế (*) toả ra mùi hương thơm ngát.
(*)Là hai đoá hoa sen cùng mọc từ một gốc, tuy hai mà một, tượng trưng cho tình vợ chồng mặn nồng, gắn bó dài lâu.
Nàng nhìn canh lậu*, hơi chau mày, trong lòng nôn nóng cùng vui mừng trộn lẫn. Mắt thấy đã qua giờ Tý, bóng đêm càng tản ra sương mù, trong lòng nàng không khỏi rối loạn, chửi thầm trong đầu, tiểu tử thối kia, như thế nào còn chưa. . .
Đột nhiên một tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên, gương mặt của Nguyệt phi bất giác rạng rỡ, đứng dậy bước nhanh đi đến trước cửa, bàn tay đặt trên cửa môn cũng run run . Cảm thấy như bản thân đã mất toàn bộ dũng khí để mở ra, trong lòng ngọt đắng buồn vui nhất thời lẫn lộn, nửa ngày, nàng mới thở nhẹ một tiếng, khẽ khàng đẩy cửa.
Một thân ảnh chớp lên, còn chưa thấy rõ đã lao tới ôm chặt lấy nàng, hốc mắt Nguyệt phi nóng hổi… tiểu tử ôm trong lòng đã lớn nhiều rồi. Giọt lệ dài nhẹ lăn trên má, nàng cúi đầu thấp giọng nói với hắn
“Tiểu Tứ. . .”
Tứ lang hơi ngẩng đầu, giấu đi hốc mắt đỏ hoe, vui cười trêu đùa nàng:“Nhị tỷ, Tiểu Tứ đã tìm được ngươi rồi .”
Nguyệt phi nhìn khuôn mặt có vài phần quen thuộc cũng có vài phần xa lạ trước mắt, lại âm thầm rơi lệ, nàng nghiêng đầu tránh đi ánh mắt vui mừng của Tứ lang, kéo hắn tiến vào buồng trong.
“Tiểu tử thối, vẫn nghịch ngợm như vậy. Hoàn cung là nơi để ngươi náo loạn sao? Nếu đã biết ta ở trong này, thì phải tìm cách khác để liên lạc chứ , sao lại tự mình mạo hiểm như vậy. Vạn nhất . . . Ta biết nói với phụ mẫu thế nào đây.”
Nghe tỷ tỷ liên miên cằn nhằn, Tứ lang lại vui mừng, cười ôm cánh tay của Nguyệt phi.
“Lại được nghe nhị tỷ mắng ta tiểu tử thối , thật tốt.”
Nguyệt phi cười, quay đầu điểm nhẹ lên trán hắn, kéo hắn tới trước giường ngồi xuống, nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Tiểu đệ của nàng trưởng thành rồi, đã bao lâu nàng chưa được thấy hắn. . . Nàng thở dài một tiếng, giống như đã trải qua rất lâu, những chuyện xưa chìm nổi trước mắt, nửa ngày, nàng mới ngăn được xúc động trong lòng, nhẹ giọng nói.
“Cùng nhị tỷ trò chuyện nào, ba năm nay ngươi sống có tốt không?”
Tứ lang nhẹ nhàng cười, xoa tay Nguyệt phi:“Ta sống tốt lắm, nhị tỷ nhìn bộ dáng của ta xem, ăn không ngồi rồi, đến nỗi biến thành một tiểu mập mạp luôn. Chỉ có thúc phụ lúc nào cũng nghiêm khắc, năm trước biết được tin của nhị tỷ, nhưng ông không cho ta tới tìm.”
Nguyệt phi hơi nhướn mày:“Ngươi lần này chính là lén đi ra ?”
Tứ lang vội vàng lắc đầu:“Không phải, không phải, là thúc phụ để cho ta tới Chiến quốc làm việc. Nhị tỷ, ngươi theo ta đi đi, hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống mạng người, ngươi ở đây không thích hợp đâu , muốn báo thù sẽ luôn có biện pháp mà . Nhị tỷ, ngươi chỉ việc chờ ta lớn lên, ta nhất định sẽ ra tay lấy thủ cấp tên hoàng đế đó tế vong linh phụ mẫu. Tỷ đáp ứng đi, theo ta ra khỏi cung, đừng ở chỗ này nữa .”
Không nghĩ đến tiểu đệ còn nhỏ nhưng lại nói như vậy, Nguyệt phi cảm thấy hoảng hốt, tựa hồ lại thấy được cảnh hắn nghịch ngợm chọc mẫu thân đến phát khóc. Nhưng mà mới chẳng bao lâu, chỉ vài năm, mà đệ đệ. . .
Mắt nàng rưng rưng, nửa ngày mới khẽ run nói:“Ngươi không cần lo lắng cho tỷ tỷ, chỉ cần chuyên tâm đi theo thúc thúc học công phu thật tốt, tương lai ra sa trường lập uy, giống như phụ thân làm một anh hùng, cho Lận gia chúng ta được nở mày nở mặt, cha, nương, còn có đại tỷ và tam đệ , chắc chắn họ sẽ rất cao hứng . Về chuyện báo thù, ngươi cũng đừng nghĩ nữa. Cừu hận quá nặng nề, không nên là chuyện ngươi hướng tới, nhị tỷ đều có chủ trương của mình.”
Hai mắt Tứ lang đỏ hoe, hắn đột nhiên đứng lên, tức giận nói:“Nhị tỷ, ta không phải là đứa nhỏ . Ta chỉ còn có nhị tỷ là người thân , ta là nam tử duy nhất của Lận gia, ta đến đây để che chở cho nhị tỷ, không phải là nhị tỷ che chở ta. Nhị tỷ muốn báo thù, Tiểu Tứ sẽ giúp ngươi! Tiểu Tứ không cần nhị tỷ phải sống ở nơi này, mỗi ngày không vui cũng phải nhìn người khác tươi cười.”
Nguyệt phi vui buồn lẫn lộn kéo Tứ lang qua:“Tiểu tử thối thực sự lớn rồi, chính là việc này, ngươi nghe tỷ tỷ nói . Từ lúc Liêm ca ca chết đi, nhị tỷ vốn đã không còn người trong lòng , đối với Chiến Anh Đế kia cũng không phải là không có gì tình nghĩa. Nhị tỷ xem hắn là một thanh đao sắc bén, một người có thể giúp ta rửa thù báo hận. Nhị tỷ nhất định, sẽ làm cho hắn không thể, không phát binh đánh Yến quốc, đầu của Yến Đế, tất nhiên sẽ rơi vào tay ta. Tiểu Tứ, ngươi nghe tỷ tỷ , ngoan ngoãn đi theo thúc phụ học công phu, tuổi ngươi còn nhỏ, cả ngày đừng nghĩ đến chuyện báo thù, như vậy sẽ không thể sống vui vẻ được . Nhị tỷ ở trong này tốt lắm, Chiến Anh Đế đối với nhị tỷ cũng không tồi. . .”
“Nhị tỷ, báo thù thật sự quan trọng như vậy sao? Có thể làm cho ngươi vứt bỏ hết thảy. Tiểu Tứ năm nay đã chín tuổi rồi , không còn nhỏ nữa , rất nhiều đạo lý ta hiểu. Nhạn thành bị phá, Lịch vương tự ải, phụ thân lãnh binh tử thủ Nhạn thành, đã đạt được danh trung kiệt. Có lúc, ta không muốn oán hận Yến Đế kia nữa, cứ để mọi chuyện tự nhiên, chiến tranh vốn không có đạo lý của nó, ta không rõ. . .”
“Tiểu Tứ, ngươi câm mồm! Yến đế giết cả tộc Lận gia ta, mối thù không đội trời chung này, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ. Mau đem ý tưởng kì quái này của ngươi vứt đi, nhị tỷ không cho ngươi báo thù, nhưng không có nghĩa là ngươi được nói những lời bất hiếu với phụ mẫu như vậy! Còn nói như vậy nữa, thì đừng gọi ta là tỷ tỷ!” Nguyệt phi giận dữ giương giọng quát lớn.
Tứ lang hơi cúi đầu, khẽ quỳ xuống tựa đầu vào đầu gối nàng:“Nhị tỷ, ta sẽ không để chuyện báo thù đều đặt hết trên người tỷ. Tiểu Tứ nhất định sẽ học võ nghệ binh pháp thật tốt, tương lai sẽ lãnh binh bình định Yến quốc, lấy được thủ cấp của Yến Đế. Nhưng mà Tiểu Tứ làm việc này không phải vì phụ mẫu trên trời linh thiêng, chỉ vì tỷ tỷ, nếu Tiểu Tứ làm như vậy có thể khiến nhị tỷ vui vẻ, thì chuyện gì Tiểu Tứ cũng sẽ làm.”
Nước mắt Nguyệt phi lại tuôn rơi, nàng nghẹn ngào, rồi hít sâu một hơi vuốt ve đầu hắn nói:“Tỷ tỷ chỉ cần Tiểu Tứ lớn lên sống thật vui vẻ. . . Chúng ta không nói tới chuyện này nữa , làm người ta thật là khó chịu mà. Chúng ta tỷ đệ ba năm không gặp, cùng tỷ tỷ nói về chuyện của ngươi đi. Đúng rồi, tiểu nha đầu hôm nay là ai?”
“Nàng là tiểu nữ nhi của Vân Nghệ.”
“Nữ nhi của Vân Nghệ?” Nguyệt phi giật mình, nửa ngày thì phì cười.
“Là một nha đầu rất cơ trí, thông minh cũng không kém Tiểu Tứ đâu.”
“Tỷ tỷ thích nàng không?” Tứ lang ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh đều phát sáng lấp lánh.
Nguyệt phi cười xoà, gõ nhẹ lên đầu hắn:“Xem ra Tiểu Tứ thật sự rất thích nha đầu kia nha.”
“Nhị tỷ, Tiểu Tứ thật sự rất thích nha đầu kia , ta nói cho tỷ nghe, chỉ mới lần đầu gặp mặt mà nàng đã cướp mất lừa lông ngắn của ta, quả thực rất đáng giận, còn nữa, còn nữa, hôm đó. . .”
. . . .
Ánh sáng mơ hồ, Tứ lang cúi đầu nói liên miên , lời nói nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn thêm vào động tác, hoa chân múa tay vui sướng, chọc cho Nguyệt phi tươi cười không ngừng.
Ngoài phòng ánh trăng che phủ, bóng cây loang lổ in xuống mảnh sân, gió nhẹ phất qua lá cây nghe xào xạc, giống như tô điểm cho đôi tỷ đệ đang tưởng niệm trong phòng, hát nên một khúc nhạc đêm êm đềm tuyệt đẹp.