Cùng lúc đó, chân phải vung thành một đường, chiếc bàn dài trước người bay lên, xoay tròn đón lấy những tia ám khí đang bay đến kia, tiếng ma sát truyền đến, lại nối tiếp một tiếng nổ lớn, chiếc bàn kia bị kim châm đâm vào tạo thành vô số khối gỗ tròn, bay ra tứ phía.
Khánh Nhiễm kéo Yến Hề Mẫn lăn một vòng trên hành lang, trong lòng tức giận, nàng chắc chắn Lân Kì Mặc cố ý, mới vừa rồi, hắn rõ ràng có thể thoái mái dùng kiếm chắn những tia ám khí kia! Thật đáng ghét!
“Này, hai tên nam nhân các ngươi ôm ôm ấp ấp như vậy, không biết xấu hổ sao!”
Giọng nam sang sảng vang lên, Khánh Nhiễm hồi phục tinh thần, lại đối diện với đôi mắt như chú hươu chạy loạn của Yến Hề Mẫn, lúc này mới cả kinh phát hiện mình đang nằm trên người nàng. Vội xoay người lui xuống, cau mày nhìn gương mặt gian xảo của Lận Kì Mặc. Trong lòng nàng bực bội, tay phải vung lên, tấm ván gỗ chi chít khoen tròn vừa rơi bên cạnh đã nằm trong tay, trong chớp mắt lại bay về phía thân ảnh màu vàng kim đang lắc lư chuyển động kia.
Ánh sáng bén ngọt bỗng kéo đến, Lận Kì Mặc dường như sớm biết Khánh Nhiễm sẽ làm như thế, hét lớn một tiếng, thân ảnh như giao long bay lên không trung, lộn một vòng tránh thoát tia ám khí đang bay vụt đến. Lại mượn lực xoay tròn tránh đi chưởng phong xuất ra từ ống tay áo của lão giả mập mạp.
Lại vào lúc này, một tiếng cười trong trẻo từ ngoài cửa sổ vang lên, ánh mắt Lận Kì Mặc sáng ngời, cười vui vẻ, một mặt dùng kiếm quang phá không, một mặt cất cao giọng nói: “Ngũ quái, bổn soái nghe nói công phu dịch dung của Hách lão đại rất siêu phàm, các ngươi đã tốn công dẫn bổn soái tới đây, tốt xấu gì cũng nên để vị Hoàng đế giả mạo trong phòng kia lộ mặt đi chứ.”
Năm lão giả nghe hắn nói như vậy, động tác hơi đình trệ, ngay lập tức lão giả sử dụng ám khí quát to một tiếng: “Không xong rồi, trúng kế!”
“Lão Đại đã xảy ra chuyện!”
Sắc mặt của năm người đại biến, chiêu thức càng thêm hung ác, lúc tấn công thầm liếc mắt nhìn nhau, Khánh Nhiễm thầm kêu không ổn, trong không trung bỗng nhiên bay lên vài quả đạn pháo màu đen, còn chưa kịp nhìn rõ, những tiếng nổ liên tiếp đã vang lên, một làn khói mang theo ánh sáng lóa mắt nổ ầm, khói trắng nồng nặc, thứ mùi gay mũi nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Trước mắt đều mịt mù, Khánh Nhiễm theo bản năng lui về phía cửa sổ, đến khi trước mắt dần rõ ràng, chỉ cảm thấy một làn sóng nhiệt chợt xông đến. Thân thể của nàng ngửa ra phía sau, lúc ánh sáng lóe lên, trước mắt lại hiện lên một gương mặt tuấn tú càn rỡ, ngay lập tức bị bao bọc trong một không gian nhỏ hẹp.
Phía sau Khánh Nhiễm đã là hai song chấn cửa sổ, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lấp lánh như vì sao của Lận Kì Mặc, nàng không khỏi hoảng hốt, khẽ cúi đầu, làn gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ cuốn lên trường bào màu vàng Lận Kì Mặc. Trải qua trận kích đấu vừa rồi, vạt áo của hắn hơi mở ra, từng mảng cơ bắp săn chắc như châu ngọc, toàn thân cao thấp, mỗi một tấc đều tràn đầy sức mạnh.
Hai tay của Lận Kì Mặc chống lên cửa sổ, vây Khánh Nhiễm vào bên trong, đôi mắt híp lại, không ngừng vươn người về phía nàng.
Khánh Nhiễm hoảng hốt, vô thức nhắm hai mắt lại, dưới hơi thở khô nóng, không hiểu sao đầu óc lại cứng đờ.
“Các ngươi làm gì vậy!”
Yến Hề Mẫn từ dưới đất đứng lên, đúng lúc thấy một màn này, hoảng sợ la lên.
Khánh Nhiễm cả kinh, vươn tay muốn đẩy Lận Kì Mặc, nhưng chỉ vừa nâng tay liền cảm thấy không ổn. Trên người lại không còn một chút nội lực, gương mặt nàng khẽ biến, nhạy bén phát hiện những sợi tơ khảm trên bộ áo màu vàng của Lận Kì Mặc đã nhoáng thành màu đen. Cúi đầu liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn, cũng như thế. Trong lòng thoáng nghi ngờ, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Yến Hề Mẫn đã giận dữ đi tới.
Lận Kì Mặc dời tầm mắt từ vành tai Khánh Nhiễm sang, cười khẽ một tiếng lui ra, nhún vai với Yến Hề Mẫn, buông tay nói: “Ta chỉ muốn nhìn xem năm lão đầu kia chạy hướng nào thôi, tiểu nha đầu ngươi giận dữ cái gì.”
Khánh Nhiễm chống người lên, trừng mắt nhìn Lận Kì Mặc: “Qủa đạn pháo vừa rồi có độc?”
Lận Kì Mặc khẽ nhướng mày, tấm tắc nói:” Huynh đài thật nhạy bén, nhanh như vậy đã phát hiện ra rồi. Đúng vậy, Nhuyễn Cân Hoàn của các lão quái đó rất lợi hại, nhưng mà huynh đài cũng không cần lo lắng, hai canh giờ sau độc sẽ tự tiêu tán.”
Tầm mắt của hắn liếc ra ngoài cửa sổ, không biết nhìn thấy điều gì, hơi chau mày, lập tức xoay người lao ra khỏi cửa sổ: “Hai vị nên nhanh chóng rời khỏi đây, một hồi quan phủ sẽ chạy đến, cáo từ.”
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy một vệt vàng kim lướt qua trước mắt, trong giây lát Lận Kì Mặc đã nhảy ra khỏi cửa sổ, thoáng một cái biến mất trong đường phố náo nhiệt. Khánh Nhiễm nhíu chặt mày, nội lực của thằng nhãi này lại chưa bị ảnh hưởng.
Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy nhóm dân chúng dưới lầu vây quanh thanh lâu chỉ trỏ, nàng vội kéo Yến Hề Mẫn phóng ra bên ngoài, một lát nữa quan phủ Diệu quốc đến đây sẽ rất phiền toái, nhất là bây giờ nội lực của nàng còn chưa sử dụng được.
Lận Kì Mặc rời khỏi Thải Vân lâu, xuyên qua hai dãy phố, trực tiếp vào một nhà dân cư. Vừa đóng cửa lại, đã có một đại hán râu quai nón tiến lên tiếp đón, trên mặt mang theo một nụ cười vui sướng, cất cao giọng nói.
“Đại soái, may mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng cũng đã bắt được lão tiểu tử Yến Vân Tông kia.”
Lận Kì Mặc nhếch môi nhìn khoảng sân, ánh mắt hơi trầm xuống: “Bọn Cao Viễn đâu?”
“Đang đuổi theo Ngũ Quái, lão Chu ở bên trong trông chừng Yến Vân Tông. Tống Thanh chúc mừng đại sáo báo được đại thù!” Gương mặt Tống Thanh mang theo nụ cười sảng khoái, ánh mắt sáng ngời nhìn Lận Kì Mặc.
Lận Kì Mặc vỗ vào vai hắn, gương mặt cũng có ý cười, nhưng không có nét hưng phấn và kích động như Tống Thanh, chỉ nhàn nhạt nhướng mày.
“Bảo bọn họ quay lại đi, họ không phải đối thủ của Ngũ Quái, dù sao nơi này cũng là lãnh thổ của Diệu quốc, không nên ở lâu. Khi bọn họ trở về, các ngươi cứ làm theo những gì đã bàn bạc, giải thẳng Yến Vân Tông đến Bắc doanh. Những điều bổn soái chưa nói, các ngươi cũng nên biết suy xét để làm thế nào, hiện nay Yến quốc đã bị tiêu diệt, triều đình phái Ôn Tể tướng đến thương lượng chuyện hậu chiến với Chiến quốc. Họ Ôn này là người bằng mặt không bằng lòng, có thù tất báo, thực tế lại là một tiểu nhân. Năm rồi vì chuyện của Thần Duệ quân bổn soái đã có nhiều xích mích với hắn, dặn các huynh đệ chú ý kĩ một chút, nhường nhịn được thì nhường nhịn, chớ để xung đột với hắn.”
Tống Thanh vừa nghe lời này, mày rậm cau chặt, vẻ mặt lo lắng: “Đại soái không cùng chúng ta quay về Bắc doanh sao?”
Lận Kì Mặc lắc đầu: “Bổn soái còn có việc phải làm.”
Hắn dứt lời liền xoay người, Tống Thanh sửng sốt vội đuổi theo, ngạc nhiên nói: “Đại soái không vào xem Yến Vân Tông ư?”
Bước chân của Lận Kì Mặc hơi ngừng lại, mặt trầm như nước, cuối cùng xua tay cười nói: “Không có gì hay để xem. Chỉ có điều, năm đó hắn có thể lãnh binh công phá Nhạn thành, tạo nên một triều đại mới, ở điểm này cũng có chỗ hơn người. Tuy bây giờ tuổi già ngu ngốc, nhưng các ngươi áp giải vẫn nên chú ý một chút, không thể khinh suất.”
Tống Thanh cúi đầu đáp ứng, mắt thấy Lận Kì Mặc bước nhanh ra khỏi cửa viện, cũng không quay đầu lại, hắn chỉ cảm thấy một trận khó hiểu. Nếu nói lần này đại soái lãnh binh tấn công Yến quốc vì trả thù, vậy nay kẻ thù đã ở ngay trước mắt, đại soái lại dường như chẳng quan tâm. Còn nếu nói không phải, hiện nay trong quân còn rất nhiều chuyện phiền phức, đại soái cũng không cần tự mình dẫn người truy bắt Yến Vân Tông như vậy!
Nội lực mất hết, Khánh Nhiễm không dám tùy tiện dẫn Yến Hề Mẫn đi dạo loạn, ra khỏi Bắc môn quan của Diêu thành, liền chạy đến sông Hề Phượng ở biên cảnh hai nước Lân và Tinh.
Một đường núi cao rừng sâu, tĩnh mịch lại đẹp đẽ, khe suối ngang dọc. Vào những ngày mùa hè, cây rừng rất xum xuê, nước suối chảy róc rách, phong cảnh kiều diễm, Khánh Nhiễm đã bất giác cong nhẹ khóe môi, cùng Yến Hề Mẫn thả chậm tốc độ.
Yến Hề Mẫn quay đầu nhìn thấy ý cười trên môi nàng, trước mắt hiện lên tình cảnh bị nàng đặt dưới người ở Thải Vân lâu vừa nãy, gương mặt Yến Hề Mẫn đỏ lên. Sau lại nhớ đến dáng vẻ ái muội của Khánh Nhiễm và “Con rùa vàng” ở phía trước cửa sổ, nàng lại thấy trong lòng buồn bực, vô cùng khó chịu.
Suy nghĩ vừa chuyển, Yến Hề Mẫn trộm liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm, nhíu mày hỏi: “Võ công của năm lão đầu không thấp, nam tử kia lại có thể lấy một địch năm, võ công quả thật rất lợi hại. Ta thấy hẳn không thấp hơn nhị ca, Dịch Thanh, ngươi biết ngũ quốc có nhân vật nào như vậy không?”
Khánh Nhiễm liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Ngày xưa có bảy huynh đệ, mỗi người có một sở trường riêng, tung hoành ngang dọc ở dãy Vân Phong, hiếm có địch thủ, tự xưng là “Vân Phong Thất quái”. Có một ngày, bảy người cảm thấy vô cùng nhàm chán, liền xuống núi du ngoạn, gặp được Yến Vân Tông lúc ấy vẫn còn là Trung Dũng Vương, bấy giờ Yến Vân Tông đang chiêu binh mãi mã, đối với bảy người lại trọng đãi có thừa. Bảy người cảm động trước tấm lòng này, liền ở lại bên người Yến Vân Tông, từ đó, Vân Phong Thất quái xưng bá Yến quốc, là trợ thủ đắc lực của Yến Vân Tông. Thất quái trung thành với Hoàng đế, hễ là người gây bất lợi cho Đế vương, dù cách ngàn dặm xa xôi, đều sẽ truy cùng diệt tận, giết hại rất nhiều người. Chư dân Yến quốc kính sợ họ, khi trẻ con trong nhà khóc lóc, chỉ cần dọa rằng: Vân Phong Thất quái đến rồi, chúng sẽ ngừng khóc ngay. Người lớn tuổi nhất trong Vân Phong thất quái họ Hách, người đời gọi là Hách lão đại. Nhóm người chúng ta gặp trong Thải Vân lâu vừa rồi là năm trong số bảy người đó.”
Yến Hề Mẫn nghe mê mẩn, mở to hai mắt, đột nhiên kinh hô một tiếng:“A! Ta nhớ ra rồi, mới vừa rồi nam nhân vàng óng kia nói đến Hoàng đế giả mạo, vậy có lẽ hắn đang truy bắt Yến Vân Tông. Nhưng hắn là ai? Ta chưa từng nghe nói Chiến quốc hoặc Lân quốc có một nhân vật như vậy!”
Khánh Nhiễm đang muốn trả lời, lại nghe một tiếng cười khẽ truyền đến.
“Không ngờ cô nương lại nhớ thương tại hạ như vậy, tại hạ thật sự thụ sủng nhược kinh.” Theo tiếng cười kia, một giọng nam trêu chọc từ cách đó không xa truyền đến.
Khánh Nhiễm cả kinh, quay đầu nhìn. Dưới bóng chiều tà, nam tử ngồi trên nhánh đại thụ, ánh mặt trời chiếu phía sau người hắn tạo thành bóng vàng sáng rực, khiến nàng cảm thấy hoa mắt. Khánh Nhiễm không nhìn nữa, khẽ nghiêng đầu đi.
Một bóng vàng lướt qua, Lận Kì Mặc từ trên cây nhảy xuống, tuy câu nói vừa rồi là đáp lại Yến Hề Mẫn, nhưng ánh mắt sáng như sao của hắn lại lấp lánh nhìn chằm chằm Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm hơi chau mày, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nam tử tươi cười, một lọn tóc bị làn gió phất nhẹ qua vầng tráng, càng hiện lên vẻ ung dung tự tại. Không hiểu sao Khánh Nhiễm lại nhớ đến ngoại ô Thước Ca thành năm ấy, nam hài lay động chạy đến, nụ cười vô cùng sáng lạn, có vài phần ngang ngạnh, lại có vài phần tinh nghịch. Cũng gần giống với tình cảnh lúc này, thời gian tựa như quay ngược trở về, khiến nàng thoáng ngẩn ra.
“Sao ngươi dám nghe lén người khác nói chuyện!” Yến Hề Mẫn giận dữ chỉ Lận Kì Mặc, trợn mắt nói.
Lận Kì Mặc lắc đầu: “Không đúng, tại hạ thấy phong cảnh nơi này xinh đẹp hữu tình, nên ở trên cây nghỉ ngơi một lát, rõ ràng là cô nương nói lớn tiếng, quấy rầy tại hạ nghỉ ngơi. Chẳng qua, niệm tình cô nương đối với tại hạ nhớ thương vô cùng, tại hạ sẽ không so đo.”
Hắn nói xong, lấy từ trong lòng một chiếc quạt, xoạt một tiếng mở ra, tay cầm lắc lư lên xuống, dáng vẻ nhàn nhã tự đắc.
Yến Hề Mẫn nghe lời nói ngã ngớn của hắn, lại thấy hắn trái ôm phải ấp ở thanh lâu, tuy võ công của hắn cao cường, có chút bái phục, nhưng vẫn không khỏi chán ghét. Liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng dứt khoát không chú ý đến hắn, kéo Khánh Nhiễm bước đi.
“Dịch Thanh, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt của Lận Kì Mặc sáng ngời, cây quạt lắc lư trong tay hơi ngừng một chút, vội sãi bước đuổi theo. Nhưng lại không đi đến bên cạnh Yến Hề Mẫn, ngược lại theo sát Khánh Nhiễm, ha ha cười nói.
“Ai, cô nương đừng đi, vừa rồi tại hạ nghe cô nương nhớ thương tại hạ vô cùng sâu sắc. Vốn đã nghĩ cùng cô nương hữu duyên vô phận. Không ngờ ở Diêu kinh cũng có thể gặp được một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần như cô nương, không biết cô nương xưng hô thế nào, năm nay bao nhiêu tuổi, đã có hôn phối chưa? Tại hạ là Lận Kì Mặc, là nhân sĩ Lân quốc, năm nay hai mươi tuổi, chưa cưới vợ, nhân phẩm đường hoàng, dáng vẻ quý phái, phụ mẫu đều đã mất, duy chỉ để lại gia sản…”
Giọng nói ồn ào lướt qua bên tai, tựa như tình cảnh nàng gặp Lận Kì Mặc lần đầu, hắn dính dáng đến thanh lâu nhiều lần, bây giờ miệng lưỡi lại trơn tru như vậy. Khánh Nhiễm không khỏi cảm thấy chán ghét, nhíu mày trừng mắt nhìn Lận Kì Mặc, lại bỗng đối diện với đôi mắt đen như mực của hắn.
Đôi mắt kia rõ ràng có ý cười lướt qua, trong trẻo sạch sẽ, không có một chút tạp chất, khiến người ta khó có thể đem lời nói và đôi mắt này liên hệ cùng một chỗ. Nhưng mà, rõ ràng hắn cùng Yến Hề Mẫn nói chuyện, sao tầm mắt lại cứ nhìn nàng chòng chọc!
Khánh Nhiễm còn chưa kịp ngẫm nghĩ, lại nghe Yến Hề Mẫn kinh hô một tiếng.
“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi vừa nói ngươi tên gì?”
Khánh Nhiễm quay đầu, thấy Yến Hề Mẫn trừng lớn hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ chỉ vào Lận Kì Mặc, giống như đang nhìn thấy quỷ.
Lận Kì Mặc cười đắc ý, phe phẩy chiếc quạt, ngẩng đầu nói: “Tại hạ đi không thay tên ngồi không đổi họ, tài tử phong lưu bậc nhất Lân quốc, cô nương có thể gọi ta là…”
Gương mặt Yến Hề Mẫn đờ ra, nhìn tên tiểu tử đang cười đến mức khoa trương trước mắt, nào dám tin Lận thiếu soái uy chấn ngũ quốc lại chính là loại người này.
Nhớ ngày đó cuộc chiến ở Tam Bình, Lận thiếu soái chỉ mới mười lăm tuổi đã nhận nhiệm vụ vô cùng gian nguy, thống lĩnh ba vạn Thần Duệ quân của Lân quốc chống lại mười vạn binh Thanh Châu lúc bấy giờ, dù đứng trước cửa sinh tử, nhưng vẫn không bao giờ lùi bước!
Hai quân hỗn chiến, Thần Duệ quân lấy một địch ba, khiến binh địch tan tát, vứt giáp bỏ chạy tán loạn, phải thối lui khỏi hẻm núi.
Sau đó Lận thiếu soái mang gần năm ngàn Thần Duệ quân tập kích địch doanh lúc nửa đêm, đánh úp chủ tướng, một đêm đã giết chết mười viên đại tướng của quân địch, khiến năm vạn quân trong một đêm đã tiêu vong! Giúp thúc phụ củng cố cục diện ở Giang Bắc, từ đó thúc phụ hắn mới có thể cầm quyền trên đất Bắc, nắm giữ ngai vàng Cửu ngũ chí tôn.
Bởi vì hắn mặc giáp trắng, bạch mã tung hoành như mây bay, nên được người đời gọi là Vân tướng quân. Trận chiến ấy cũng đã đưa hắn trở thành tướng soái trẻ tuổi nhất lúc bấy giờ, Vân tướng quân Lận Kì Mặc.
Đó là sự dũng mãnh phi thường thế nào, khí thế như thế nào, chỉ cần nghĩ đến, đã khiến người ta sôi sục phấn chấn. Nhưng mà, tận mắt chứng kiến tiểu tử vô lại này, mặt dày mày dạn, miệng lưỡi trơn tru, thấy thế nào cũng chỉ là một tên ăn chơi trác táng, lưu manh đầu đường, thật sự làm tổn hại đến hình tượng thiếu soái hoàn mỹ trong lòng nàng.
Yến Hề Mẫn còn chưa tin, đã thấy Dịch Thanh bên cạnh đối với nam tử lưu manh đắc ý kia khom người.
“Đại danh của Lận thiếu soái như sấm bên tai, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là thiếu niên anh hào, khí chất bất phàm. Có thể kết bạn với ngài chính là phúc khí ba đời của ta. Chỉ là, hai người chúng ta còn có việc chưa giải quyết, phải gấp rút lên đường, ngày sau nhất định…”
Khánh Nhiễm còn chưa nói xong, Lận Kì Mặc đã cao giọng ngắt lời nàng.
“Ây da, không ngờ thanh danh của Lận Kì Mặc ta lại lớn như vậy. Được huynh đài ưu ái, Lận mỗ thật sự rất hổ thẹn, không bằng như vậy đi, hiện nay nội lực của huynh đài đã mất hết, sẽ rất bất tiện, may mắn tại hạ là người tốt, sẽ đưa nhị vị một đoạn đường. Chẳng hay nhị vị muốn đi đâu? Chúng ta sẽ cùng đi ngay.”
Mặt Khánh Nhiễm hơi đờ ra, không ngờ trên đời này còn có người mặt dày như vậy, vẻ mặt Yến Hề Mẫn ngạc nhiên. Tiến lên hai bước kéo Khánh Nhiễm, cách xa Lận Kì Mặc, thấp giọng hỏi.
“Người này thật sự là tân thiếu soái của Lân quốc?”
Khánh Nhiễm nhíu mày: “Công chúa cũng đã nhìn thấy công phu của hắn, mười phần, tám chín phần là hắn.”
Yến Hề Mẫn trố mắt một lúc lâu, vẻ mặt trở nên giận dữ, dậm chân cả giận nói: “Không biết chúng tướng sĩ nào lại có thể hi sinh bán mạng cho tên gian trá Lận* Vô Sỉ này, chắc chắn đã đồn đãi nhầm người rồi!”
(Chữ Lận trong họ của Lận Kì Mặc có nghĩa là cây Mã Lan. Còn chữ Lận* được đánh dấu sao có nghĩa là keo kiệt bủn xỉn.)
“Hai vị không cần thảo luận phải đền đáp Lận mỗ như thế nào đâu, Lận mỗ chỉ lấy việc giúp người làm niềm vui thôi.”
Giọng nam trong trẻo kia chợt từ xa lại gần, Khánh Nhiễm và Yến Hề Mẫn liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt người kia thấy được sự bất lực sâu sắc.