• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhiễm Nhiễm, ngươi khiến Phượng Anh tìm thật khó.”

Phượng Anh nở nụ cười bước trong ngục đạo, ánh mắt bình thản dừng lại trên người Khánh Nhiễm.

Khánh Nhiễm lại không hoảng sợ, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn hắn, khóe môi cười như không cười.

Ngục đầu mở cửa lao, khom người tiến vào, cúi đầu vâng dạ cười với Khánh Nhiễm, nói: “Tiểu nhân thật sự không biết công tử chính là tiểu thiếu gia của Phi Viễn tướng quân ở Diệu quốc, đã đắc tội, đã đắc tội, công tử thỉnh.”

Khánh Nhiễm nhíu mày, nhưng đã thấy Phượng Anh xoay người tiến vào trong lao, cười nhạt nói: “Nhiễm Nhiễm đã chơi đủ chưa? Ngươi khiến Phượng đại ca tìm thật vất vả, sao tính ham chơi mãi vẫn không thay đổi được. Nếu ngươi không trở về, Diêu tướng quân sẽ muốn liều mạng với Phượng đại ca.”

Hắn nói xong lại nhìn về phía ngục đầu, cười nói: “Đứa nhỏ này phạm chút lỗi lầm, bị Diêu tướng quân đánh đòn, kết quả là giận dỗi bỏ nhà rời đi. Nay còn chưa xong, cuối cùng lại chạy trốn đến nơi này, cũng thật làm cho người khác phải tìm kiếm vất vả, Phượng mỗ đây sẽ dẫn người đi, xin cảm phiền.”

Ngục đầu thấy Phượng Anh nở nụ cười, còn vui vẻ hòa nhã nói chuyện với mình, trong thoáng chốc liền cảm thấy cả người lâng lâng, nửa ngày vẫn chưa hồi phục được tinh thần. Thầm nghĩ Thừa tướng đại nhân ở Diệu quốc này quả thật có phong thái vô song, còn hòa ái dễ gần như thế, sau này nếu ai muốn nói hắn là gian thần, hay là loạn thần tặc tử, Trương lao đầu hắn nhất định là người thứ nhất không đồng ý.

Khánh Nhiễm nghe hắn nói những lời sủng nịnh, lại thấy hắn nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía Phượng Anh rõ ràng mang theo sự giễu cợt. Nàng nhìn quanh bốn phía, mắt thấy trên ngục đạo có vài Hắc y nhân đứng rải rác, mỗi người đều có mắt hổ sắc bén, hơi thở kéo dài, nghiễm nhiên đều là hạng người võ nghệ cao cường. Lại nhìn Phượng Anh nhàn nhã đứng phía trước có chút vui vẻ, trong lòng nàng biết lần này chỉ có thể theo hắn rời đi, bất kể thế nào bản thân cũng không có cơ hội để đào tẩu, đáy lòng hơi trầm xuống.

Ngục đầu phục hồi tinh thần, nhưng thấy Khánh Nhiễm lại không có phản ứng, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận, quả nhiên những công tử con nhà phú quý luôn thích hành động tùy hứng, bị phụ thân trách phạt lại có thể bỏ nhà trốn đi, nay bị tìm được, gương mặt lại còn tỏ vẻ không vui.

“Tiểu công tử, giữa cha và con đâu có mối thù nào trải qua một đêm, ngài vẫn là…”

Ngục đầu còn chưa nói xong, Khánh Nhiễm đã khẽ vén áo đứng lên, phủi nhẹ bụi đất trên người, cũng không nhìn đến Phượng Anh, chẳng nói câu nào bước nhanh ra ngoài.

Phượng Anh cũng không để ý, chỉ gật nhẹ đầu với ngục đầu rồi cùng ra khỏi lao phòng.

Khánh Nhiễm ra khỏi nhà lao, ánh Mặt Trời chói mắt nhoáng lên, nàng cúi mắt xuống nhắm lại, chậm rãi thích ứng với ánh sáng bên ngoài, thế này mới mở mắt ra. Trên đường có một đội ngũ thật dài đang cung kính chờ đợi bên cạnh, trông giống hệt cảnh tượng khi nàng ngồi trên tửu lâu nhìn Phượng Anh tiến vào thành, trong lòng biết Phượng Anh phải trở về nước, tuy bản thân bị hắn cưỡng ép, nhưng thật ra cũng không phải là chuyện vô ích.

Một thị nữ xinh đẹp nhẹ nhàng tiến lên phía trước, dẫn Khánh Nhiễm đến trước một cỗ xe ngựa rộng lớn, sớm đã có tỳ nữ trải chỗ ngồi, Khánh Nhiễm bước lên xe ngựa, lúc quay đầu thì nhìn thấy Phượng Anh mặc một bộ sa bào* áo dài mỏng chấm đến gót* màu trắng, gương mặt khôi ngô nở nụ cười, từ từ tiến đến gần. Nàng lạnh nhạt cười giễu một tiếng, tầm mắt chỉ khẽ lướt qua, xoay người liền tiến vào xe ngựa.

Phía trong xe được trang trí rất tinh xảo, trên đỉnh xe có treo một huân cầu* chạm rỗng khéo léo, đang lượn lờ tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Một tiếng chim lảnh lót vang lên, chú chim mở to đôi mắt tròn xoe đen nhánh nhìn về phía nàng, giống như đang tò mò.

Hai mắt Khánh Nhiễm nheo lại, có lẽ đây chính là Anh Tước điểu mà Lận Kì Mặc đã nói đến, nàng vốn tưởng rằng nơi này cách Diệu quốc rất xa, dù Phượng Anh có cho người cấp tốc đi cả ngày lẫn đêm để đưa chim từ kinh đô Diệu quốc tới, cũng phải mất hơn một tháng, vì vậy lúc ấy nàng mới an tâm ẩn thân vào bên trong nhà lao, cũng không ngờ được. . .

Thầm mắng đều là con chim này gây ra họa, Khánh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, chú chim kia dường như nhận ra địch ý của nàng, nó vẫy cánh vài cái, sau đó kêu to một tiếng, tiếng kêu véo von như đang hót, dáng vẻ lại tràn đầy tính công kích.

Tai nghe bên ngoài xe ngựa truyền đến động tĩnh, Khánh Nhiễm xoay người ngồi xuống, vừa lúc nàng ngẩng đầu, bức rèm che cửa xe rung động, Phượng Anh đã lắc mình tiến vào, nở nụ cười thanh nhã, cất bước lướt qua người nàng ngồi xuống nhuyễn tháp.

Phượng Anh khẽ liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm, thấy gương mặt nàng lạnh lùng, nụ cười của hắn càng có vẻ ôn hòa hơn, giơ tay gõ nhẹ vào vách xe. Xa phu quát dài một tiếng, xe ngựa bắt đầu lăn bánh chuyển động.

Phượng Anh nâng ấm rót hai chung trà, đẩy một chung đến bên cạnh Khánh Nhiễm, thấy ngay cả mi mắt nàng cũng chưa từng nâng lên, hắn chỉ cười nhạt ngửa người tựa vào tấm đệm phía sau, tùy tay cầm một quyển sách đặt bừa bên cạnh lên lật xem.

Trong xe nhất thời tĩnh lặng, Khánh Nhiễm lơ đãng vén bức rèm châu nhìn ra bên ngoài, dòng người trên đường tấp nập như được dệt nên, không khí vô cùng ồn ào náo nhiệt, mắt thấy xe ngựa đang tiến về hướng đông, xem ra thật sự muốn rời khỏi thành, nàng cúi hai mắt, giấu đi suy nghĩ trong lòng.

Tầm mắt của Phượng Anh khẽ dời đi, nhẹ nhàng lật một trang sách, cầm chung trà khẽ nhấp một ngụm, sau đó lại đem mắt hướng về phía trang sách.

Khánh Nhiễm liếc nhìn hắn, tà áo trắng bằng lụa mỏng tùy ý thả xuống nhuyễn tháp, theo chuyển động của xe ngựa nhẹ nhàng bay lên, hắn khẽ dựa vào nhuyễn tháp, tư thái rất nhàn nhã, trông giống như cây liễu vào mùa xuân. Quyển sách che đi gương mặt của hắn, tuy Khánh Nhiễm không nhìn thấy được, nhưng có thể tưởng tượng ra nụ cười thanh mát như ngọn gió lành trên gương mặt đó.

Bị giam trong ngục gần ba ngày, ngay cả một giọt nước nàng cũng chưa từng được chạm đến, lúc này cũng cảm thấy hơi khát. Nàng lặng lẽ dời ánh mắt, nâng chung trà lên uống liền mấy ngụm, lại ngã thêm vài chung trà, thế này mới cảm thấy môi không bị khô nữa.

Phượng Anh dùng dư quang chú ý đến động tác của nàng, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ, hắn đem sách gập lại, tùy tay đặt lên bàn, hai tay đan vào nhau, gối phía sau đầu, nhắm hai mắt.

Dù tính cách của Khánh Nhiễm lạnh lùng, nhưng bị đối xử như vậy cũng khó giấu được sự tức giận trong lòng, nàng hừ lạnh một tiếng, chau mày nhìn Phượng Anh. Xe ngựa xóc nảy, hàng lông mi thật dài của hắn nhẹ nhàng rung động như cánh bướm, tạo ra một cái bóng mờ nhạt trên gương mặt hắn, thời gian chậm rãi xoay ngược dòng, trong chốc lát Khánh Nhiễm dường như lại nhớ về thời điểm mùa đông của nhiều năm trước.

Cũng là trong xe ngựa như thế này, gương mặt thiếu niên sáng trong như ngọc, nở nụ cười yếu ớt, cảnh vật lướt qua mặt hắn, nụ cười vui vẻ ấy có thể làm ấm lòng người. Năm đó hắn giúp nàng thoát khỏi Khánh thành, tuy tâm tư không đơn thuần, nhưng Khánh Nhiễm không thể không thừa nhận, hắn đã giúp nàng một việc rất lớn. Nếu ở tửu lâu năm đó hắn không ngăn nàng lại, để mặc nàng hành sự lỗ mãng, có lẽ mạng của nàng đã sớm rơi vào âm phủ.

Nghĩ như vậy, đôi mày đang chau chặt của Khánh Nhiễm khẽ giãn ra, ánh mắt cũng hơi thu lại. Nhưng vào lúc này Phượng Anh lại đột nhiên mở mắt, một đôi mắt phượng như ngọc lưu ly, lẳng lặng dừng trên Khánh Nhiễm, khuôn mặt bình thản.

Khánh Nhiễm giật mình, còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo đã bị ánh mắt đó cắt ngang, đột nhiên lại cảm thấy bản thân quái lại, ánh mắt lạnh lùng lại nhìn chăm chú về phía Phượng Anh.

Trong nháy mắt, đôi mắt đen nhánh của Phượng Anh hiện lên ý cười, khóe môi lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Vết thương trên người đã thuyên giảm chưa?”

Khánh Nhiễm không ngờ hắn lại nói ra lời quan tâm, vẻ mặt thản nhiên, trong mắt lại hiện lên sự lo lắng và ân cần, trông hai người thật giống như những người bằng hữu thân thiết đã nhiều năm không gặp. Tuy trong lòng nàng biết phần quan tâm này thật giả không thể nói rõ được, nhưng dưới nụ cười và ánh mắt chân thành của hắn, nàng lại không kìm được sự ấm áp đang tỏa ra trong lòng.

Phượng Anh này quả thật không đơn giản, chỉ riêng nụ cười đã khiến mình suýt nữa nới lỏng cảnh giác, Khánh Nhiễm vẫn còn rùng mình, âm thanh lạnh lùng nói: “Không phiền Phượng tướng nghĩ đến.”

Phượng Anh cười nhạt, trên mặt có chút ảm đạm: “Từ biệt hơn mười năm, Nhiễm Nhiễm cùng Phượng đại ca thật xa lạ.”

Khánh Nhiễm cảm thấy nụ cười kia của hắn ẩn chứa sự thất vọng, ngược lại giống như nàng đang bắt nạt hắn, nàng nhíu mày cười giễu: “Ta thật không biết từ khi nào mình lại có thêm một người cha họ Diêu.”

“Là kế tạm thích ứng, Nhiễm Nhiễm đang vì thế mà tức giận sao? Vậy Phượng Anh trước hết xin nhận lỗi với Nhiễm Nhiễm.”Phượng Anh nói xong cũng thật sự đứng dậy, hơi cúi người thi lễ, nụ cười trên mặt lại không giảm.

Nhất thời Khánh Nhiễm sinh ra cảm giác bất lực như dùng kiếm chém vào sợi bông, chỉ cảm thấy đối mặt với người này, căn bản tức giận sẽ không làm nên chuyện gì, trong lúc nhất thời lại nghĩ đến Lận Kì Mặc, chỉ cảm thấy hai người này tuy có tính cách khác xa nhau, nhưng đều có bản lĩnh làm cho người khác cảm thấy cực kì bất lực.

Nàng hừ lạnh một tiếng, dứt khoát không thèm nhắc lại, hơi ngửa người dựa vào nhuyễn tháp, nhưng nàng không tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, tay áo dài nhoáng lên, nhanh chóng gỡ xuống chiếc lồng được treo trên một góc vách xe ngựa, bắt lấy chú chim.

Anh Tước điểu hót như ca, không giống với tiếng hót trong trẻo cao vút của chim Dạ Oanh *chim sơn ca*, tiếng hót ấy thanh mà không đạm, véo von như dòng suối róc rách chảy qua khe đá, khiến những người đang nóng giận trong thoáng chốc cũng trở nên bình thản.

Tiếng chim hót như thế vốn nên làm cho người khác cảm thấy thư thái, nhưng vào tai Khánh Nhiễm, trong lòng nàng lại dâng lên một cỗ tức giận khó có thể dằn xuống được, lại nghĩ đến Ngưng Lộ đan trong người, bực tức từ trong lòng nảy lên, tay phải nàng đảo đến đánh úp về phía chiếc lồng.

Phượng Anh cả kinh, tay phải chụp đến đưa lồng chim ra phía sau, thân mình nhanh chóng ngã ra, tránh thoát một chưởng của nàng.

Khánh Nhiễm lại lạnh lùng cười, tay phải như móng vuốt, bay người về phía trước, lại đánh về phía chiếc lồng kia. Tà áo trắng của Phượng Anh bay lên, tay phải vươn ra bắt lấy cổ tay của Khánh Nhiễm. Trong lòng Khánh Nhiễm đã biết hắn nhất định sẽ ngăn cản, tay phải bất ngờ đảo xuống phía dưới, rồi lại thu về, tay trái lại nhanh chóng vươn ra.

Hai người cuốn vào một hồi, đảo mắt đã giao thủ mấy lượt.

Khánh Nhiễm thấy Phượng Anh dùng một tay bảo vệ chiếc lồng, chỉ với một tay để chặn đòn, nhưng lại thong dong không thể hiện sự bối rối, trong động tác lại có sự nhàn hạ thoải mái, nội lực cực kì lâu dài. Trong lòng nàng không khỏi hơi khiếp sợ, chiêu thức xuất ra nhanh hơn, nhất thời song chưởng bay lượn, mang theo hàn ý lạnh đến thấu xương.

Phượng Anh hơi nhướng mày, thân mình bắt đầu đứng thẳng, vẻ mặt cũng trở nên chuyên chú.

Xe ngựa lay động, trong lúc nhất thời thân ảnh lần lượt thay đổi, tiếng vang nổi lên từng hồi. Lại có thêm tiếng chim hót véo von, trong xe nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Cũng may xe ngựa này rất rộng lớn, tuy chiêu thức của hai người không thể thi triển được, nhưng nếu đấu quyền cước lại không ngại.

Phượng Anh vừa dùng một tay để ngăn cản, vừa muốn che chắn chiếc lồng, Khánh Nhiễm xuống tay lại không chút lưu tình, hắn chỉ có thể liên tục lẩn tránh, tà áo bào trắng thỉnh thoảng khẽ bay lên, tạo thành một đường cong đẹp đẽ bên trong xe ngựa.

“Nhiễm Nhiễm cần gì phải so đo với một con chim, nếu Nhiễm Nhiễm không thích nó, ta đem nó phóng sinh là được rồi, hà cớ gì phải làm như thế.”

Phượng Anh nâng cánh tay cản lại từng đợt sóng công kích của Khánh Nhiễm, khuôn mặt hơi trầm xuống.

Khánh Nhiễm thấy hắn vận chuyển nội lực vô cùng thành thạo, tính hiếu thắng đã bắt đầu nảy lên, thêm việc trong lòng vốn đang tức giận, hiện tại lại thấy Phượng Anh dường như rất xem trọng con chim kia, căn bản nàng không nghĩ đến việc phải thật sự làm gì nó, nhưng bây giờ nàng thề, không lấy được mạng con chim đó là không thể.

Thân hình nhẹ nhàng vũ động, nhanh chóng chuyển sang bên cạnh, hai tay tạo ra nhiều tư thế đánh đánh úp về phía Phượng Anh, chiêu thức cũng càng lúc càng nhanh.

Phượng Anh thấy nàng như vậy, khóe môi đỏ mộng nở nụ cười, cũng không tiếp tục né tránh, bắt đầu nghênh diện trực tiếp, hai người cuốn vào một hồi, giao đấu đến mức quyết liệt, mặc dù cả hai đều đang ở trong xe ngựa, động tác xuất ra dữ dội, nhưng cũng sinh ra một chút cảm giác thích thú sảng khoái.

Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy bên trong lồng ngực dường như có một dòng nước xiết đang cuộn trào mãnh liệt, khí vận lên toàn thân, thân thể bất ngờ nghiêng đi, nhanh chóng đánh một chiêu vào sườn phải của Phượng Anh, thân mình vừa chuyển, lại đột nhiên ngã người về phía sau, cuối cùng xông thẳng đến phía Phượng Anh.

Một mùi hương kì lạ xộc vào mũi, Phượng Anh hơi cau mày, lùi lại vài bước, cả người dán về phía vách xe, mắt thấy Khánh Nhiễm sắp đánh đến người, theo bản năng hắn giương tay phải ra, đều uổng công vô ích, liền ôm Khánh Nhiễm ngửa người về phía sau, cả người Khánh Nhiễm lập tức nằm gọn trong ngực hắn.

Bốn mắt giao nhau, ánh sáng trong mắt Phượng Anh trầm xuống, chỉ cảm thấy đôi mắt của cô gái sáng trong như sao, lại ẩn chứa sự lạnh lẽo, lúc con ngươi kia chuyển động đều mang theo sự trêu tức và châm biếm, Phượng Anh chợt định thần, thầm kêu một tiếng không tốt.

Đúng lúc này Khánh Nhiễm giơ chân phải nhanh như cắt, nghiêng người đá bay lồng chim, động tác của nàng vô cùng nhanh nhẹn, lại vững vàng có lực. Dĩ nhiên nàng xuống tay rất ngoan độc, một cước kia xuất ra có lực nặng cả ngàn cân, lồng chim theo đó bị nàng đá bẹp, mà chú chim đang hót trong lồng cũng nháy mắt im bặt, sinh mạng đã rơi vào âm phủ.

Đôi mày Phượng Anh chau lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra, tùy tiện vứt chiếc lồng trong tay xuống nhuyễn tháp, tay áo giương lên, ôm lấy thắt lưng của Khánh Nhiễm, hai tay bất ngờ dùng lực khóa chặt Khánh Nhiễm trong lòng.

Khánh Nhiễm vốn tưởng rằng hắn sẽ giận dữ, hơn nữa nàng đã ngốc người trong ngục mấy ngày, mùi hương trên người có chút kì lạ, vừa nãy nàng ngã người xuống, Phượng Anh dường như cũng nhận ra, phải liên tục lui về phía sau, nhưng bây giờ hắn lại bất thường ôm chặt nàng không thả. Nàng không ngờ tới hắn sẽ hành động như vậy, nhất thời ngẩn ra.

Phượng Anh cũng cúi đầu thản nhiên cười: “Bực tức đã giảm chưa?”

Khánh Nhiễm cảm thấy đôi tay đang đặt trên hông nàng vô cùng nóng bỏng mạnh mẽ, nhìn ánh mắt thanh sạch nhẹ nhàng của hắn, trong lòng không hiểu sao lại bối rối, nét mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh như trước, nhíu mày nói: “Người Khánh Nhiễm vừa dơ lại vừa thối, đừng để vấy bẩn y phục của Tướng gia.”

Nụ cười của Phượng Anh không giảm, thân thể từ từ cúi xuống, làm cho Khánh Nhiễm nheo mắt, hơi thở ấm áp đến gần.

“Gọi Phượng đại ca, ta sẽ lập tức buông tay ra.”

Hắn nói xong lại hơi nhướng mắt, nụ cười mang theo vài phần đắc ý cùng trêu chọc.

Khánh Nhiễm thấy nụ cười của hắn dần dần phóng đại trước mặt, lúc hắn thở ra, hơi thở mang theo một cỗ triều nhiệt ấm nóng, phủ xuống mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân nàng, hai tay bên hông cũng nóng rực như đang thiêu đốt mỗi tấc da thịt, tay trái của hắn lại cố tình đặt trên huyệt du ở eo*, khí huyết ở đốc mạch** vì thế vận chuyển đến các bộ phận của thắt lưng, Khánh Nhiễm không dám động loạn, khuôn mặt lạnh lùng.

(Huyệt du: những huyệt nằm dọc hai bên cột sống, cách đường giữa 1,5 tấc, đều nằm trên kinh Bàng quang (đoạn ở lưng). Đây là một loại huyệt rất quan trọng.

Đốc mạch: một trong tám kỳ kinh bát mạch)

Mắt thấy gương mặt Phượng Anh lại đến gần thêm một tấc, hàng lông mi thật dài của hắn hiện lên rõ nét, Khánh Nhiễm hoảng hốt, vội vàng quay đầu nói:“Phượng đại ca.”

Trong nháy mắt thân hình Phượng Anh dường như căng cứng lại, cao giọng cười, buông lỏng tay ra. Hắn nghiêng mình cầm lồng chim bị ném trên nhuyễn tháp, vén rèm đi ra khỏi xe ngựa.

Khánh Nhiễm thấy hắn cất bước rời đi, chỉ cảm thấy trong xe ngựa thông thuận không ít, lúc này mới phát hiện Phượng Anh người này, tuy rằng bề ngoài trong sáng, dáng người thanh nhã, nhưng áp lực đặt lên người khác lại không mảy may tương thích với khí chất.

Nàng bực bội ngồi xuống, lại cảm thấy trong ngực dễ chịu không ít, từ ngày hôm đó bị Địch Táp đả thương, mấy ngày nay tuy đã điều tức nhiều, nhưng vẫn luôn cảm thấy ngực không thông rất khó chịu, vừa rồi lật ngược thế công, xuất ra được một tầng mồ hôi, nhưng lại có cảm giác rất thoải mái, bây giờ nghĩ đến chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Ánh mắt dời đến huân lung đang tỏa ra làn khói trắng lượn lờ, suy nghĩ trong lòng Khánh Nhiễm chuyển động, đứng dậy tiến lại gần huân lung hít nhẹ, bỗng nhiên ngẩn ra.

Đây đúng là mùi hương của cỏ Bạc Nhạn.

Cỏ Bạc Nhạn này rất khó tìm thấy, phần nhiều chúng đều sinh sống trên sườn dốc ở những vách núi cao, đây cũng là một phương thuốc quý báu điều trị nội thương cho người luyện võ. Mồ hôi đầm đìa thấm xuống, sẽ càng có lợi cho dược hiệu phát huy.

Mới vừa rồi Phượng Anh. . . chẳng lẽ cố tình dẫn dắt nàng ra tay? Nhưng tại sao hắn phải làm như vậy?

Khánh Nhiễm nhíu mày, đưa tay che trán, tầm mắt lướt qua bức rèm châu đang lay động, nhìn về phía chân trời xanh thẳm, trước mắt hiện lên gương mặt đầy ý cười của Phượng Anh, chỉ cảm thấy càng mê muội không hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK